Lần đó, Ninh Tiểu Tinh bị bỏ thuốc, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực, nhưng ý thức của cô thì vẫn vô cùng tỉnh táo.

Sau khi Thẩm Trầm cứu cô ra, Ninh Tiểu Tinh nắm lấy tay Thẩm Trầm, xin anh giúp cô. Tay cô nóng rẫy, vì chẳng có mấy sức lực, nên Thẩm Trầm dễ dàng rút ra được.

Anh đi đến bên cửa sổ, không ngoảnh lại nhìn cô.

Ninh Tiểu Tinh cũng không tiếp tục nài nỉ như lúc còn đi học, cô chỉ nói: “Tôi biết cậu sẽ không đồng ý. Họ nói tôi xinh đẹp, chỉ cần chịu làm, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Trong lòng tôi nghĩ, tôi sẽ không làm, lần đầu tiên của tôi, nhất định phải giữ cho người tôi thích. Nếu tôi làm, sẽ không xứng với Thẩm Trầm nữa. Nhưng mà… tôi cũng hiểu, thật ra cậu chẳng quan tâm tôi nghĩ thế nào cả.”

Cô còn nói: “Không ai quan tâm đến tôi nữa rồi. Bố chết, mẹ sống riêng trong một thế giới, rõ ràng họ đều nói yêu tôi, nhưng chẳng quan tâm tôi sống chết thế nào nữa. Trước kia, tôi… thật sự không biết kiếm tiền lại khó đến vậy…”

Thẩm Trầm quay đầu lại, im lặng nghe cô thều thào nói.

Trong tiếng nói của Ninh Tiểu Tinh dần có cả tiếng nức nở, “Tôi hay nghĩ, nếu thời gian có thể quay ngược lại thì tốt biết mấy. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, nhất định tôi sẽ học hành tử tế, tôi cũng sẽ không quấn quýt lấy cậu, để cậu phải ghét tôi. Nhưng mà, Thẩm Trầm, trước đây, tôi thật lòng với cậu. Tôi quấn lấy cậu, cũng chỉ là vì muốn cậu liếc tôi một cái thôi… Thật ra, cậu không thích tôi là phải. Tôi không thông minh, không biết cố gắng, đến giờ, ngay cả một ưu điểm nhỏ nhất cũng không có.”

Cô nhỏ giọng nức nở, tiếng nói như nghẹn trong cổ họng, mơ mơ hồ hồ, “Tôi sắp không cầm cự được nữa rồi. Có lúc tôi nghĩ, nếu mẹ mất, tôi… tôi cũng không cần phải gắng gượng nữa.”

Thẩm Trầm bị câu nói cuối cùng dọa cho hoảng hồn, anh quay ngoắt đầu lại.

Ninh Tiểu Tinh cuộn tròn người, hàm răng cắn chặt vào cánh tay, mảng ga giường dưới mặt ướt đẫm. Cũng may, cả người cô như bị rút cạn sức, nên cánh tay chỉ bị trầy ra một chút.

Thẩm Trầm lao vào hôn cô trong sự kích động, sau đó lại càng không thể cứu vãn được nữa.

Ninh Tiểu Tinh vẫn khóc, nhưng chỉ lẳng lặng chảy nước mắt.

Sau khi kết thúc, trong sự mơ màng kiệt sức, Ninh Tiểu Tinh nói: “Thẩm Trầm, cậu yên tâm, sau này, tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa. Chuyện này, tôi sẽ không nhắc lại, tuyệt đối không để cho… vợ cậu sau này biết được.”

Bỗng nhiên, Thẩm Trầm như bị đánh cho tỉnh táo, biết mình vừa làm một chuyện sai lầm, anh vô cùng hối hận. Anh bỏ đi trước, cũng không định sẽ tiếp tục dây dưa với Ninh Tiểu Tinh nữa.

Tuy nhiên, rốt cuộc anh vẫn lo lắng, lại đi gặp cô một lần. Thẩm Trầm khuyên Ninh Tiểu Tinh rời khỏi nơi phức tạp đó, rồi hỏi cô muốn làm gì.

Ninh Tiểu Tinh đáp: “Nấu ăn.”

Thẩm Trầm liền nói: “Được, chuyện này để tôi sắp xếp.”

Anh còn đưa cho Ninh Tiểu Tinh một khoản tiền, cô từ chối, đến cuối cùng phải ghi giấy nợ cô mới chịu nhận.

Cả hai đều ăn ý lảng tránh chuyện đêm đó.

Có khoảng nửa tháng hai người không liên lạc. Dịp Quốc khánh, một người bạn thời Trung học đến chỗ Thẩm Trầm đi du lịch, nhân thể rủ anh đi chơi cùng.

Có lẽ, chuyện Ninh Tiểu Tinh theo đuổi Thẩm Trầm trước kia quá rầm rộ, thế nên cậu bạn kia cũng bâng quơ nhắc đến cô. Cậu ta nói: “Nhà Ninh Tiểu Tinh xúi quẩy thật đấy. Công ty phá sản, bố nhảy lầu, giờ mẹ cũng tự tử nốt. Có phải nhà cô ấy bị ám không nhỉ? Nhưng mà nói thật là, nghĩ đến điều kiện của cô ấy ngày trước, giờ lại thành ra như thế, kể cũng tội nghiệp.”, cảm thán xong, cậu ta lại vỗ vai Thẩm Trầm, cười ha hả, “Thẩm Trầm, cậu cũng may đấy. Nếu ngày trước mà yêu cô ấy, thì giờ phải đeo cái bòng nặng quá.”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng Ninh Tiểu Tinh không hề nói với anh.

Thẩm Trầm hỏi: “Chuyện lúc nào thế?”

Cậu bạn kia trả lời: “Trước lúc tôi đi chơi. Tính ra, chắc là đám tang cũng xong xuôi rồi đấy.”

Bỗng nhiên, Thẩm Trầm sực nhớ đến đêm hôm đó, nhớ đến lời Ninh Tiểu Tinh nói. Nếu mẹ cô mất…

Không để ý đến cậu bạn, Thẩm Trầm lập tức gọi điện cho Ninh Tiểu Tinh.

Điện thoại tắt máy.

Thẩm Trầm vội vàng đặt chuyến bay sớm nhất để về quê. Nhưng sau khi gia đình xảy ra biến cố, Ninh Tiểu Tinh cắt hết liên lạc với mọi người, thế nên Thẩm Trầm không nghĩ ra được mình có thể hỏi thăm ai để tìm cô.

Cũng may, trong lúc khẩn cấp, Thẩm Trầm chợt nhớ ra cô giúp việc từng chăm sóc cho mẹ Ninh. Lần cuối cùng họ gặp nhau, cô giúp việc gọi điện cho Ninh Tiểu Tinh, hình như có nói là tình hình của mẹ Ninh chuyển biến tốt, đang nói chuyện dở thì điện thoại của Ninh Tiểu Tinh hết pin, sau đó cô mượn điện thoại của Thẩm Trầm để gọi lại.

Thẩm Trầm liên hệ được với cô ấy, biết được tin tang lễ của mẹ Ninh đã xong xuôi.

Cô ấy hỏi: “Tiểu Tinh ư? À, con bé bảo nó sắp phải đi nên muốn đến thăm mẹ một lần… Mộ ở đâu à? Ở cùng chỗ với bố con bé. Haiz, con bé này, sao số khổ thế cơ chứ, bố…”

Thẩm Trầm không đủ kiên nhẫn nghe hết, anh vội vàng cúp điện thoại rồi lao đến khu nghĩa trang.

Nếu anh đến chậm một bước, e là Ninh Tiểu Tinh không thể quay về được nữa rồi.



“Thẩm Trầm.”

Thẩm Trầm rời khỏi dòng hồi ức, “Ơi.”

Ninh Tiểu Tinh vùi mặt vào ngực anh, cúi đầu cười, “Ngày xưa anh cứ lạnh lùng với em, nhưng lúc nhà em xảy ra chuyện, anh là người duy nhất chịu giúp em, cũng là người duy nhất em dám nhận sự giúp đỡ.”

Cô chưa bao giờ kể với anh quãng thời gian đó mình đã sống thế nào, nếm trải đau khổ ra sao, giống như cô chưa từng nhiều lời hỏi thăm chuyện của anh vậy.

Thẩm Trầm nghe ra ý khác trong lời nói của cô, “Sao không dám nhận?”

Ninh Tiểu Tinh cười: “Sợ bị chửi.”



Sau khi Ninh Tranh xảy ra chuyện, trong đám bạn bè thân thiết của ông lúc sinh thời, có người đứng ra cho Ninh Tiểu Tinh một khoản tiền để giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn. Đương nhiên, Ninh Tiểu Tinh cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng chưa qua hai ngày, vợ của ông chú kia lại đến tìm Ninh Tiểu Tinh, chửi cô là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.

Khi ấy, Ninh Tiểu Tinh còn chưa đầy mười tám tuổi, lúc còn bé lại được cưng chiều như bảo bối, chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, vì thế đã bị dọa cho lạc hồn mất vía.

Bà cô kia chửi Ninh Tiểu Tinh xong lại quay sang chửi ông chồng mình, chửi ông ta là đồ bụng dạ đen tối, mất hết nhân tính, bạn vừa chết đã muốn ăn tươi nuốt sống con gái người ta.

Ninh Tiểu Tinh không tài nào phán đoán được thật giả ra sao. Lúc ông chú kia cho tiền, cô cảm động bật khóc, sau đó ông ta còn ôm cô vỗ lưng an ủi mấy câu.

Lúc đó, cô chỉ coi như là bậc cha chú an ủi bậc con cháu, giờ thì…

Ninh Tiểu Tinh trả tiền lại cho ông ta, sau này có thêm hai người bạn khác của Ninh Tranh đến giúp cô, nhưng đều bị cô từ chối. Cô như chim sợ cành cong, chẳng dám tin tưởng ai nữa.

Không có ai để nhờ vả, Ninh Tiểu Tinh chỉ có thể tự nghĩ: Có lẽ, họ hàng ruột thịt vẫn đáng tin cậy hơn.

Ninh Tranh và mẹ của Ninh Tiểu Tinh đều có em trai, cả hai đều đối xử khá tốt với Ninh Tiểu Tinh.

Cô đến tìm chú trước, kết quả là đối phương liên mồm kêu khổ, nói Ninh Tranh chỉ thương vợ, chỉ lo cho nhà vợ, cho cậu em vợ bao nhiêu tiền cũng không chớp mắt, còn đứa em ruột như ông ta, xin một đồng còn khó.

Ninh Tiểu Tinh có ngốc cũng nghe hiểu ý của chú.

Trước kia cô không hỏi chuyện quản lý tiền nong trong nhà, không biết lời chú nói có thật hay không, nhưng có một lần, Ninh Tiểu Tinh nghe thấy bố mẹ nói chuyện về việc cho cậu vay tiền.

Mẹ nói: “Không được, số tiền lớn như thế, không thể cho được.”

Bố đáp: “Là cho vay, không phải cho.”

Mẹ lại bảo: “Nói thì nghe hay lắm, có lần nào vay mà nó trả đâu.”

Bố liền cười: “Cậu ấy làm ăn, mình nên giúp chứ. Anh xem kế hoạch đấy rồi, cũng không tệ.”

Thái độ của mẹ dịu xuống, “Thế thì, bảo nó ký giấy nợ.”

“Người một nhà, ký giấy nợ cái gì chứ.”

“Không được, đây không phải số tiền nhỏ, nhất định phải bắt nó ký giấy nợ. Haiz, nó là em trai em, anh bao che cho nó thế làm gì?”

Bố lại cười bảo: “Thì vì là em trai em đấy.”, chữ “em” được nhấn mạnh khiến mẹ bật cười.

Rời khỏi nhà chú, Ninh Tiểu Tinh đi tìm cậu.

Cậu ôn hòa hơn chú nhiều, còn an ủi Ninh Tiểu Tinh một lúc, nhưng sau cùng vẫn là kêu khổ, ông ta nói việc làm ăn đang khó khăn, cũng đang rơi vào cảnh túng quẫn. Cuối cùng, ông ta moi ra năm nghìn tệ, còn nhắc đi nhắc lại là thật ra cũng chẳng có được bao nhiêu.

Từ nhà cậu đi ra, Ninh Tiểu Tinh không quá thất vọng, mặc dù năm nghìn tệ chẳng khác nào muối bỏ biển, nhưng dù sao cũng là tiền.



“Em vẫn cứ có cảm giác, chuyện đưa than sưởi ấm ngày tuyết, thật sự là quá khó.”, Ninh Tiểu Tinh thở dài.

Tuy không quan tâm đến tiền trong nhà, nhưng cô biết, lúc bố còn sống, bố chưa từng bạc đãi chú, càng không đối xử tệ với cậu.

Thẩm Trầm vén lọn tóc ướt nhẹp ra sau tai cô, “Sau này không liên lạc lại à?”

“Ừm.”

“Không liên lạc cũng chẳng sao, sau này hai bọn mình ở với nhau là được.”

“Ừm.”, câu này Ninh Tiểu Tinh rất thích nghe, cô nói: “Thẩm Trầm, ôm em đi.”

Thẩm Trầm lập tức ôm ghì lấy cô.

Ninh Tiểu Tinh càng vui hơn, cô nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên. Cô nghĩ, được Thẩm Trầm ôm thế này, hẳn là cô sẽ vui đến mất ngủ, nhưng thực tế là, chẳng được bao lâu, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi.

Thẩm Trầm vốn bị suy nhược thần kinh, hơn nữa trong lòng lại có thêm một người, một đêm mà anh tỉnh lại những mấy lần. Sau khi tỉnh lại, mượn ánh đèn tường dìu dịu, anh ngắm nhìn người trong lòng một cách chăm chú, chốc chốc lại vuốt tóc cô, chốc chốc lại nắn tay cô, hoặc trộm hôn lên mũi cô một cái, làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.

Quả nhiên, phải là đôi bên cùng có tình cảm, tâm ý tương thông, mới khiến cho người ta hạnh phúc. Trước kia đã từng ở cạnh nhau, nhưng chưa từng có cảm giác như thế này. Ban đầu, họ cũng ngủ chung qua đêm một hai lần, mà trong lòng Thẩm Trầm chỉ có cảm giác hối hận, sau đó mượn cớ bị suy nhược thần kinh để tách ra ngủ riêng. Tách ra cũng không ngủ được, vẫn hối hận y như vậy, hận mình không kiên định, thầm thề lần sau phải kiềm chế được cơn cám dỗ, nhưng chỉ cần Ninh Tiểu Tinh hơi chủ động một chút, là anh lại không thể cưỡng lại nổi.

Từ Trung học đến Đại học, người xung quanh luôn đánh giá Thẩm Trầm quá lạnh lùng, sống nội tâm, thậm chí là cấm dục.

Trước khi biết Ninh Tiểu Tinh, Chương Việt Lĩnh còn từng đùa Thẩm Trầm là có phải anh không có nhu cầu sinh lý, hay tâm lý có vấn đề gì hay không.

Thẩm Trầm chỉ làm mặt lạnh, không đáp. Nhưng anh biết mình vô cùng bình thường, vì từ hồi cấp Ba, anh đã có dục vọng cực kỳ mãnh liệt với Ninh Tiểu Tinh. Cô nàng khờ dại Ninh Tiểu Tinh căn bản là không hề hay biết, mình đã trở thành diễn viên thể hiện những cảnh phim ướt át trong đầu Thẩm Trầm bao nhiêu lần.



Sáng sớm, Ninh Tiểu Tinh bị đồng hồ sinh học đánh thức. Dưới tấm chăn mỏng, nhiệt độ cơ thể kề ngay bên khiến cô còn chưa mở mắt đã nhoẻn miệng cười.

Có giọng nói rót vào tai: “Tỉnh rồi à?”

Ninh Tiểu Tinh mỉm cười, lẳng lặng tì trán vào ngực Thẩm Trầm.

Thẩm Trầm cũng cười theo, “Giờ anh dậy được chưa? Bằng không cả hai đứa đều đói meo đấy, với lại, còn cả đám người chờ anh đến họp.”

Ninh Tiểu Tinh lập tức nhổm người dậy, “Anh dậy mau đi.”

Thẩm Trầm nằm im.

“Sao thế?”

“Cánh tay tê cứng rồi.”

Ninh Tiểu Tinh lại cười một lần nữa, cảm giác vui vẻ kỳ lạ ùa đến.

Là như vậy sao?

Hai người yêu nhau ở bên cạnh nhau, là như vậy sao? Chỉ là một chuyện cỏn con chẳng đáng là gì, nhưng cũng có thể khiến mình vui vẻ đến thế?



Chương Việt Lĩnh có cảm giác Thẩm Trầm hôm nay không bình thường.

Có hai nguyên nhân: Một là, Thẩm Trầm đến muộn. Lần đầu tiên. Hai là, Thẩm Trầm rất hay cười. Trong buổi họp ngày hôm nay, rõ ràng nên mắng chửi người ta, nhưng anh lại chỉ im lặng. Cuối cùng, lúc tổng kết, anh lại chỉ nói lời an ủi, động viên.

Sau khi bị cướp vai trong cuộc họp, Chương Việt Lĩnh ngay lập tức đuổi theo Thẩm Trầm vào văn phòng của anh.

“Sao lại thế này, cảm giác hôm nay cậu cực kỳ… cực kỳ, ừm, vạn sự như ý. Gặp được chuyện tốt gì à?”

Thẩm Trầm chỉ xuống chiếc ghế ở phía đối diện, ý bảo anh ta ngồi xuống.

“Đúng là có chuyện.”, Thẩm Trầm dựa vào thành ghế, trên mặt hiện rõ một nụ cười, “Việt Lĩnh, tôi định kết hôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play