Sáng sớm hôm sau, Ninh Tiểu Tinh làm xong bữa sáng thì cũng đến giờ Thẩm Trầm ngủ dậy.
Thật kỳ lạ, một Thẩm Trầm luôn đúng giờ, vậy mà vẫn chưa xuất hiện ở cửa phòng bếp. Chưa ngủ dậy? Hay là khó chịu trong người?
Nghĩ đến vết thương do bị mình cắn, lại thêm việc anh nhường áo khoác cho mình, Ninh Tiểu Tinh vội đi về phía phòng ngủ của Thẩm Trầm. Nhưng đang định gõ cửa thì cô chợt khựng tay lại.
Trên danh nghĩa là đã kết thúc rồi, cô không muốn nhìn thấy anh trong bộ áo ngủ.
Ninh Tiểu Tinh gọi điện cho Thẩm Trầm, sau ba tiếng chuông, cuộc gọi được kết nối.
“Ơi?”, giọng Thẩm Trầm nghe như còn chưa tỉnh ngủ, thật hiếm thấy.
Ninh Tiểu Tinh nói: “Xin lỗi, quấy rầy cậu rồi. Bữa sáng làm xong rồi, tôi thấy cậu vẫn chưa dậy, muốn ngủ thêm một lúc nữa, hay là tại trong người khó chịu?”
“Không khó chịu gì cả.”, giọng anh đã khôi phục vẻ lạnh lùng của ngày thường, “Tối qua ngủ hơi muộn, sáng nay lại rảnh. Anh dậy ngay đây.”
Thẩm Trầm bị suy nhược thần kinh, khó vào giấc, lại dễ tỉnh dậy, hằng năm đều đều như vậy nên khiến anh chẳng khi nào ngủ nướng, không hiểu tối qua ngủ muộn đến mức nào mà lại phá vỡ thói quen sinh hoạt như vậy.
Không lâu sau, Thẩm Trầm đã rửa mặt xong, đi ra ngoài trong bộ đồ màu xám.
Ninh Tiểu Tinh đặt bữa sáng lên bàn. Một bát cháo trắng ninh nhừ, bên cạnh đặt một đĩa đậu đũa muối chua, một đĩa cải bẹ, một đĩa lạc luộc, cuối cùng là món trứng cuộn được cắt thành từng miếng nhỏ xếp lên đĩa trang trí kèm sốt cà chua.
Sau cùng, Ninh Tiểu Tinh lại bưng ra một đĩa hoa quả, bên trên găm sẵn một cái dĩa.
“Ăn thong thả nhé.”, cô lui về phía sau vài bước.
Thẩm Trầm hỏi: “Phần của em đâu?”
Ninh Tiểu Tinh bắt hai tay ra sau lưng, miệng nở một nụ cười, “Cảm ơn đã quan tâm, tôi ăn rồi.”
Thẩm Trầm nhíu mày, “Ninh Ninh?”
Ninh Tiểu Tinh vẫn thản nhiên cười, “Cậu là khách hàng mà.”
Trước kia còn mang cả thân phận bạn giường, không có ranh giới, hiện giờ vẫn nên có quy củ một chút thì hơn.
Thẩm Trầm sa sầm nét mặt.
Ninh Tiểu Tinh lấy lại bình tĩnh, cố lờ đi, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Bữa trưa có ăn ở nhà không?”, vì ban nãy anh nói sáng nay không có việc.
Thẩm Trầm gật đầu.
Trong lúc anh đang nhai nốt miếng đồ ăn, Ninh Tiểu Tinh lại hỏi: “Muốn ăn gì không, hay là để kệ tôi nấu gì thì nấu? Món chính ăn cá được không?”, bỗng nhiên nghĩ đến vết cắn của cô, “Cánh tay cậu có bị thương nặng lắm không? Hay món chính đổi thành xương sườn nhé?”
Thẩm Trầm ngước mắt lên, “Anh đi mua đồ cùng em.”
Ninh Tiểu Tinh sửng sốt, vội lắc đầu theo bản năng.
“Không cần đâu, cậu chỉ cần nói cậu thích ăn gì là được rồi.”
Thẩm Trầm buông đũa xuống, tay phải day lên huyệt thái dương, “Ninh Ninh, anh không muốn giữa chúng ta chỉ là quan hệ này.”
Ninh Tiểu Tinh khẽ thở dài một hơi rồi gật đầu, “Không quấy rầy cậu ăn nữa, tôi ra ngoài trước đây.”
…
Ninh Tiểu Tinh còn nhớ rõ trước kia, khi bố mẹ vẫn còn khỏe mạnh, rõ ràng trong nhà có dì giúp việc nấu cơm, nhưng thỉnh thoảng mẹ vẫn tự xuống bếp.
“Tại vì đây là tình yêu mẹ dành cho bố con chứ sao.”, mẹ Ninh dịu dàng cười, “Lúc mẹ nấu món này là sẽ nghĩ đến bố con, nghĩ đến khi bố vui vẻ ăn nó.”
Ninh Tiểu Tinh đưa tay nhón một miếng, ăn đến mức khóe miệng bóng lưỡng.
“Biết rồi, biết rồi, buồn nôn chết mất.”
Mẹ Ninh lại cười tươi tắn hơn nữa.
Bình thường, mẹ Ninh rất dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, ánh mắt lúc nào cũng ngập tràn ý cười, nhẹ nhàng như nước. Ở tuổi ba mươi, mà dung mạo của bà vẫn chẳng khác nàng thiếu nữ đôi mươi là mấy, ánh mắt thì vẫn long lanh như cô sinh viên mới chập chững bước vào đời, đi ra ngoài rất hay bị bắt chuyện làm quen, mà mỗi lần bố mẹ dính lấy nhau đều khiến bao nhiêu người phải sửng sốt.
Trước kia, bố Ninh trúng tiếng sét ái tình với mẹ Ninh, bà vừa tốt nghiệp Đại học là liền cưới về luôn. Sau đó, một mình bố Ninh ra ngoài chống đỡ hết mọi gian khổ, không để cho mẹ Ninh phải chịu một chút cực nhọc nào.
Sau nhiều năm hôn nhân mà tình cảm của hai người vẫn cực kỳ nồng thắm. Hễ rảnh rỗi là bố lại cùng mẹ vào bếp, còn tranh thủ cơ hội hôn bà.
Khi ấy, Ninh Tiểu Tinh xuống bếp tìm đồ ăn, một tay bịt mắt, một tay cầm đồ ăn, miệng thì la lên oai oái, “Con vẫn còn là trẻ con đấy nhé, tại sao lại bắt con nhìn cảnh này?…”
Giữa kẽ hở của những ngón tay, cô nhìn thấy bố trao cho mẹ một nụ hôn rất dài.
Sau này công ty phá sản, bố buông bỏ bản thân mình, nhảy từ nóc tòa nhà cao tầng xuống. Khi đó, tinh thần mẹ sa sút cực kỳ nghiêm trọng.
Ninh Tiểu Tinh liều mạng đi kiếm tiền để chữa trị cho bà, vất vả lắm mẹ mới tỉnh táo được một chút, nhưng cuối cùng lại chọn bỏ đi theo bố Ninh.
Trước khi đi, bà chỉ để lại một câu ngắn ngủi cho Ninh Tiểu Tinh — Tiểu Tinh, mẹ xin lỗi, nhưng mẹ nhớ bố con quá.
Có đôi khi Ninh Tiểu Tinh nghĩ, nếu không chữa khỏi cho mẹ thì có phải sẽ tốt hơn không. Nhưng cô lại cảm thấy, chắc chắn là mẹ muốn được tỉnh táo để đi theo bố hơn, chứ cũng không muốn cứ ngờ nghệch mà quên hết mọi thứ về ông. Thế nên mới ra đi dứt khoát, không chút do dự như vậy.
Lại có đôi lúc Ninh Tiểu Tinh đoán, có khi nào bố hối hận vì không cho mẹ cơ hội dãi gió dầm mưa, để đến khi hoạn nạn ập tới, chẳng ai có thể chia sẻ cùng ông. Nhưng cô nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Cho dù bố có hối hận, thì nhất định cũng là hối hận vì không thể bảo vệ mẹ được.
Đó là tình yêu đẹp nhất mà Ninh Tiểu Tinh từng thấy.
Không phải là hoàn hảo, mà là đẹp.
Dù mang nhiều tiếc nuối, thậm chí kết cục còn thảm khốc, nhưng nó vẫn đẹp như vậy.
…
Cốc, cốc, cốc, ba tiếng gõ không nhẹ không nặng vang lên.
Ninh Tiểu Tinh lấy lại tinh thần, đưa mu bàn tay quệt lên đuôi mắt, hít sâu mấy hơi rồi mới ra mở cửa.
Bàn tay khác của Thẩm Trầm định sờ lên mặt cô, Ninh Tiểu Tinh vội lùi lại, bị anh tóm lấy cổ tay, cô không thể trốn đi xa được.
Thẩm Trầm tiến lên từng bước một, cơ thể gần như áp sát vào cô.
“Sao thế?”
Ninh Tiểu Tinh ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.
“Cái gì mà sao thế? Tôi vừa khóc đấy được chưa? Tôi nhớ bố mẹ tôi không được à?”
Vừa nói, nước mắt lại lăn xuống.
Nhắc đến hai chữ “bố mẹ”, ánh mắt Thẩm Trầm thoáng dại đi, anh khẽ chớp mắt một cái, đồng thời mím môi lại.
Ninh Tiểu Tinh đẩy anh ra, nhưng lại bị Thẩm Trầm ôm ghì vào lòng.
“Được rồi, anh không hỏi nữa.”, giọng Thẩm Trầm có chút nghèn nghẹn, nhưng lại dịu dàng vô cùng, “Nếu trong lòng em không thoải mái, muốn cắn anh thì cứ cắn, nếu muốn khóc, cũng đừng khóc thầm.”, anh vỗ về lưng cô, dỗ dành cô như một đứa trẻ, “Em phải khóc trước mặt anh, bằng không anh dỗ em thế nào được?”
Ninh Tiểu Tinh càng nức nở nhiều hơn.
Hồi trước, bị bỏ thuốc, lúc Thẩm Trầm đến cứu cô, anh nói: “Nơi này phức tạp lắm, cậu muốn giữ mình trong sạch nhưng khó tránh được kẻ có ý xấu, tốt nhất là đừng làm nữa.”
Thật ra Ninh Tiểu Tinh cũng không định làm tiếp nữa. Cô không chịu tiếp rượu, chỉ làm nhân viên phục vụ, số tiền kiếm được cực kỳ ít ỏi.
Sau đó Thẩm Trầm lại hỏi cô thích làm gì.
Ninh Tiểu Tinh bèn đáp: “Nấu ăn.”
Ý của cô vốn dĩ cũng chỉ là nấu ăn mà thôi.
Cảnh bố mẹ tình cảm cùng nhau nấu ăn là niềm mơ ước của cô hồi còn thiếu nữ. Sau khi gặp Thẩm Trầm, Ninh Tiểu Tinh đã từng vô số lần đưa hai người vào trong cảnh tượng ấy.
Kết quả Thẩm Trầm lại hiểu ý cô thành cô muốn làm đầu bếp, thế nên đã dẫn cô đến xin học ở chỗ Phan Khánh Tường.
Cứ thế, Ninh Tiểu Tinh ù ù cạc cạc trở thành học trò cuối cùng của Phan Khánh Tường.
Ninh Tiểu Tinh có thể thích ứng với hoàn cảnh khá nhanh, sau một thời gian chịu khó học hỏi, cô phát hiện thì ra mình cũng rất thích công việc này, hơn nữa còn có thể làm cực tốt.
Có điều, cái mà mẹ nói, là trải nghiệm dồn tình yêu vào các món ăn, cô vẫn mãi không cảm nhận được.
Bởi mỗi một món ăn cô làm cho Thẩm Trầm, đều như những sản phẩm đã được định giá bằng tiền.
…
Thẩm Trầm bế Ninh Tiểu Tinh về giường, chèn gối cho cô dựa vào.
Ninh Tiểu Tinh khóc đến mức mắt mũi sưng đỏ, giọng nói cũng nghẹn ngào theo.
“Thẩm Trầm, tôi… không phải là muốn …”, cô thút thít, “… Lạt mềm buộc chặt với cậu đâu.”
Thẩm Trầm ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay cô, “Anh biết.”
“Thật ra, cậu cũng không phải là thật sự lưu luyến tôi.”, Ninh Tiểu Tinh hít mũi, “Chẳng qua là, cậu không quen, không quen bên cạnh thiếu đi một người. Đợi đến khi… đợi đến khi cậu gặp được… người cậu thật sự yêu, cậu sẽ không nhớ đến tôi nữa.”
Cô cúi đầu, không muốn nhìn anh nữa, cũng không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ ủ ê của mình.
“Anh không nghĩ thế.”, Thẩm Trầm nắm chặt tay cô, “Trong lòng anh muốn điều gì, anh vẫn luôn cực kỳ rõ ràng.”
…
Đối với căn hộ ở tầng dưới, Ninh Tiểu Tinh chẳng muốn bỏ nhiều tâm sức vào.
“Nhà của cậu, cậu làm chủ vẫn tốt hơn. Tôi chỉ cần một cái giường là đủ rồi. À… mấy thứ ở trong bếp…”, cô tạm dừng một lát, “Dù sao cậu cũng không biết dùng, nếu không muốn lãng phí thì cứ mang hết xuống dưới cũng được.”
Thẩm Trầm không cho ý kiến, chỉ bảo để anh thu xếp.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Trầm vô cùng cao, hơn nữa lại là nhà đã qua sử dụng, chỉ cần mua thêm chút đồ dùng là có thể vào ở luôn. Tới cuối tuần, Ninh Tiểu Tinh mang hành lý của mình chuyển xuống dưới.
Cô nhân lúc Thẩm Trầm đến công ty để chuyển xuống. Dọn dẹp xong, cô tranh thủ ngủ một giấc.
Cảm giác giấc ngủ này thật dài, Ninh Tiểu Tinh bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Mơ màng mở cửa ra, Thẩm Trầm đang đứng ở ngoài.
Toi rồi, chưa nấu cơm tối cho anh!
Không phải, tại cô quên không hỏi trước… Không đúng, bình thường nếu anh về nhà ăn tối thì sẽ báo trước cho cô.
Chỉ trong mấy giây, đầu óc Ninh Tiểu Tinh đã loạn cào cào, trên mặt hiện nguyên vẻ ngơ ngác.
Thẩm Trầm khẽ cười, “Thế này là… vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Ninh Tiểu Tinh gãi đầu, xấu hổ cười một cái rồi lùi về phía sau, nhường đường cho Thẩm Trầm vào.