Editor: Yuu
“Shh, tất cả những gì tôi vừa nói đều là đánh rắm.”

Giọng nói của Sở Mặc phát ra từ micro mang theo sự khinh thường mỉa mai.

Toàn bộ sân thể dục đều lặng như tờ sau khi nghe câu nói đó của cậu.

Ngay sau đó, những tiếng bàn tán xôn xao không thể kìm nén được mà nổ ra.

“Tớ vừa mới nghe không lầm chứ, là Sở Mặc nói đó sao?”

“Mẹ nó, cậu ta vừa nói bản kiểm điểm của mình chỉ là đánh rắm sao?”

“Thật lợi hại, quả không hổ danh là giáo bá bậc nhất của trường học, những lời như vậy cũng dám nói ra.”

Vân Khê nghe Sở Mặc nói vậy, tức khắc da đầu cô đều trở nên tê dại, đến vùng da sau cổ cũng có cảm giác co giật.

“Chỉ vì tỏ tình với cô gái mình thích mà bị xử phạt, còn tiến hành kiểm điểm trước mặt toàn trường và giáo viên,” Giọng nói khàn đặc, trầm thấp của Sở Mặc vang lên khắp sân thể dục: “Tỏ tình là sai sao? Thích một người cũng là sai sao?”

“Nếu thích ai đó là một cái tội, thì tôi sẵn sàng ở tù chung thân.”

Nói xong, không đợi mọi người phản ứng lại, cậu một tay chống đất, nhảy từ trên bục sân khấu xuống mặt đất.

Dáng nhảy vô cùng chuẩn.

Hiệu trưởng vô cùng sửng sốt khi nghe những lời nói của cậu, sau khi phản ứng lại, hùng hổ muốn đuổi theo sau Sở Mặc. Nào biết Sở Mặc có một đôi chân vô cùng dài, không lâu sau, đã chạy biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.

“Đứng lại —— Em đứng lại đó cho tôi ——” Giọng nói tức giận muốn hộc máu của hiệu trưởng vang lên: “Sở Mặc! Sở Mặc!” Nhưng cho dù giọng nói có lớn đến đâu cũng không đổi lại được một cái quay đầu của Sở Mặc.

Toàn bộ sân thể dục đều bùng nổ.

“Đi thôi! Thật là quá đẹp trai mà!” Giọng nói trầm trồ khen ngợi của các nữ sinh vang lên từ bốn phía, mọi người cũng nhìn Vân Khê bằng ánh mắt không có mấy thiện cảm, còn nhìn cô từ đầu đến chân để đánh giá.

“Sở Mặc làm như vậy thật đúng là nam tính, quả thực không coi nội quy trường học là gì mà.”

“Ôi, được anh ấy thích đúng là thật hạnh phúc mà. Anh ấy làm vậy có khác gì là tỏ tình công khai đâu. Đối xử với chị gái kia cũng thật là ngọt ngào, trông có khác gì bá đạo tổng tài yêu chiều hết mực đâu.”

“Đâu chỉ có vậy, trước mặt mọi người còn chẳng thèm quan tâm đến giáo viên, tuyên bố bá đạo như vậy, đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao.”

“Cũng nên nhìn xem người đứng sau lưng người ta là ai chứ. Sở gia là những gì chúng ta có thể mơ tưởng được sao. Tòa nhà phòng thí nghiệm của trường mình đều là do nhà cậu ấy quyên tặng, bằng không cậu cho rằng người ta dựa vào đâu mà nghênh ngang đi trong trường, đến giáo viên còn nhắm mắt làm ngơ như vậy chứ.”

“Này, nói đi nói lại không phải vẫn phải phụ thuộc vào số phận sao. Chúng ta chính là lúc đầu thai không mở mắt đó. Nếu tìm được một người để thích giống như Sở Mặc, đời này không cần phải lo chuyện ăn uống rồi.”

Vân Khê đứng ở giữa cuộc thảo luận như vậy, ánh mắt từ bốn phía đều đâm thẳng vào xương sống của cô. Có ánh mắt chế nhạo, có ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ và ghen tỵ. Chúng giống như thủy triều, nhấn chìm cô xuống.

Trong lớp học.

Khi Vân Khê bước vào trong lớp, ánh mắt của các bạn cùng lớp đều vô thức khóa chặt trên người cô.

Trần Nhân kéo tay Vân Khê đi, dẫn cô tránh khỏi bầu không khí kỳ lạ của lớp học.

“Rốt cuộc là có vấn đề gì với Sở Mặc vậy?” Trần Nhân và Lâm Manh Manh kéo Vân Khê đến WC nữ không có người, cẩn thận dò hỏi: “Cậu ta chính là công khai khiêu khích uy quyền của trường học sao?”

Lâm Manh Manh cau mày, không thực sự tán đồng, nói: “Nếu chuyện như thế này xảy ra với một tên đầu óc không bình thường như Đàm Thiên thì không đáng nói, nhưng Sở Mặc lại là người làm ra cái chuyện này, thật sự làm tớ vô cùng khó hiểu.”

Nên biết rằng Sở Mặc là cái người không bao giờ muốn rước họa vào thân. Mặc dù cậu không sợ bất cứ thứ gì cả, nhưng cái chuyện như ngày hôm nay xảy ra, cậu ngang nhiên đối đầu với trường học, điều này chắc chắn không có.

Vân Khê cũng thấy hoang mang bối rối.

Cô vô thức bấm bấm móng tay, lắc đầu: “Tớ cũng không biết, đợi lúc nào tìm thấy cậu ấy tớ sẽ hỏi.”

“Hỏi cái gì mà hỏi!” Lâm Manh Manh lập tức ngắt lời Vân Khê: “Hai người bây giờ chính là đối tượng quan sát chính của trường học, ở trong trường một câu cũng không thể nói được với nhau. Cậu bây giờ phải bày ra cái bộ dạng từ chối cậu ta, như vậy mới có thể xua tan được sự nghi ngờ của nhà trường đối với cậu.” Lâm Manh Manh phân tích mọi chuyện một cách hợp lý: “Nếu cậu vẫn tiếp tục cùng cậu ta ân ân ái ái, đến chủ nhiệm lớp còn không thể bảo vệ được cậu đâu. Cậu phải biết rằng bây giờ mọi tin đồn nhảm nhí bên ngoài kia truyền đi đều là cậu làm xấu mặt cậu ta.”

Trần Nhân cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, bọn họ đều nói có phải mắt cậu to đến nỗi chạm vào trán rồi hay là mắt bị mù hay không, đến Sở Mặc mà còn từ chối, thật sự không biết trên đời này có người con trai nào có thể giành được sự ưu ái của cậu không.”

“Cậu nói cái gì vậy hả!” Lâm Manh Manh vỗ vào trán Trần Nhân: “Đây chỉ là kế hoãn binh tạm thời của Vân Khê mà thôi. Hai người bọn họ đã sớm ở bên nhau một thời gian dài rồi, nhưng hiện tại như vậy chỉ là để người ngoài xem thôi.”

Lâm Manh Manh quả xứng với cái danh quân sư quạt mo, cô ấy đã phân tích vô cùng rõ ràng, có trật tự: “Cho nên, tớ sẽ đi hỏi Sở Mặc xem rốt cuộc tên điên đấy đã xảy ra chuyện gì. Cậu mỗi ngày đều cứ ở trong phòng học đi, đừng đi ra ngoài nhiều.”

Vân Khê gật đầu.

“Trần Nhân, cậu nhớ để ý tới Vân Khê nhé.” Lâm Manh Manh vẫn cảm thấy không yên tâm, cố ý dặn dò lại lần nữa: “Tớ sẽ lên sân thượng để xem Sở Mặc có ở đó hay không. Cái tên này đúng là khó hiểu mà, chân còn dài nữa, đến cả hiệu trưởng còn không bắt lại được.” Cô ấy tạm biệt Vân Khê, một mình đi lên sân thượng.

Quả nhiên, Sở Mặc đang ở đây.

Không chỉ có mình cậu, mà còn có đám người Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên.

Một đám người tụ tập lại với nhau, hít mây nhả khói, thuốc lá hút vào miệng phun ra những vòng khói trắng, không khí xung quanh đều bị vẩn đục đi vài phần.

“Sở Mặc.” Lâm Manh Manh cất giọng: “Ra đây, tôi muốn nói chuyện.” Hai tay cô ấy cắm trong túi áo hoodie ở phía trước, đứng đợi Sở Mặc ở lối thoát hiểm.

Sở Mặc lê giày ra chỗ đó.

“Chuyện gì?” Hôm nay cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai, ngũ quan trên gương mặt đều được ẩn giấu dưới cái lưỡi ở đằng trước chiếc mũ, nhưng vẫn có thể phân biệt được rõ sườn mặt sắc như con dao cùng đường chữ V hoàn hảo.

“Ngày hôm nay cậu phát biểu như vậy ở dưới cờ, cậu có bị điên không hả?” Lâm Manh Manh dựa lưng vào tường, cô ấy ngước lên nhìn Sở Mặc: “Cậu làm như vậy mà không nghĩ đến cảm xúc của Vân Khê sao?”

“Cậu có biết người khác sẽ chỉ trích cô ấy như thế nào không?”

“Những người khác nói cô ấy không biết tốt xấu, dám từ chối lời tỏ tình của Sở nhị thiếu tiếng tăm lừng lẫy. Liệu có phải mắt nhìn người của cô ấy quá cao không.”

“Cho nên rốt cuộc cậu có từng có bất kỳ mối bận tâm nào về cô ấy không?” Lâm Manh Manh nói một cách giận dữ, nhịn không được mà chọc ngón tay vào vai Sở Mặc: “Bây giờ cậu làm như vậy thì cô ấy sống sót như thế nào ở trong trường học chứ?”

Sở Mặc nghe những câu hỏi trách móc bất ngờ của cô ấy, đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó cậu trầm mặc một lúc lâu.

Ngực của Lâm Manh Manh có chút phập phòng vì tức giận, hai mắt cô ấy mở to, biểu cảm trên mặt có chút hung dữ.

Nhưng, Sở Mặc lại cúi đầu không để ý tới.

“Là… Vân Khê nhờ cậu tới?” Qua một lúc lâu, Sở Mặc ngẩng đầu, hỏi cô: “Tại sao cô ấy không tự mình tới?”

“Hừ.” Lâm Manh Manh cười khẩy: “Cậu cảm thấy Vân Khê chính là loại người này sao? Cô ấy ngoại trừ việc chạm vào đầu cậu để vuốt ve, bảo cậu lần sau đừng kiêu ngạo như vậy nữa, thì còn làm cái gì nữa hả?”

“Đúng, cậu là Sở nhị thiếu, có ai trong cái trường này mà không biết tới cậu chứ, ai sẽ dám không bán mặt mũi mình cho cậu chứ, vậy còn cô ấy thì sao? Cô ấy phải gánh chịu tất cả sự uất ức, tất cả những giọt nước mắt cũng chỉ tích tụ lại chui vào một góc mà khóc một mình. Vậy cậu cần phải tồn tại làm gì chứ?”

“Tôi nói những lời như vậy đều là xuất phát từ quan điểm của một người bạn.” Lâm Manh Manh cắn môi dưới: “Sở Mặc, cậu có thể đừng ích kỷ như vậy nữa được không. Cậu đã 18 tuổi rồi, đã đến lúc cậu nên học cách trưởng thành đi.”

“Không phải tất cả mọi người sẽ đứng chờ tại chỗ, chờ đợi cậu trở nên trưởng thành và hiểu chuyện.”

“Tự cậu ngẫm nghĩ lại nó đi.”

Lâm Manh Manh nói xong liền xoay người rời khỏi sân thượng, để lại Sở Mặc đứng đó một mình, lẻ loi một lúc lâu.

Bóng dáng cậu thoạt nhìn có chút ảm đạm, dưới vành mũ, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi đã rủ xuống.

“Rất ích kỷ sao?”

“Không muốn… Đợi tôi sao?”

Trong quán cà phê.

Vân Khê ngồi một mình yên lặng trong một góc.

Hai bàn tay cô đan vào nhau, đầu ngón tay vô thức chà xát nhau. Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Cô cầm tách trà bưởi mật ong lên nhấp một ngụm, nhưng lại quên mất nước trà bên trong ly là nước nóng, vừa mới chạm môi vào liền bị bỏng.

Vân Khê lập tức đặt tách trà xuống mặt bàn, nhưng vì chuyển động quá lớn, nước nóng trào ra ngoài, một ít văng lên mu bàn tay trắng nõn của cô, làn da lập tức sưng đỏ cả một mảng.

Vân Khê gọi người phục vụ tới, người phục vụ lập tức giúp cô lau sạch sẽ vệt nước trên bàn. Chờ người phục vụ rời đi, Sở Từ cũng đã tới.

Người phục vụ cúi người rồi mở cửa cho sở Từ. Sở Từ đi theo sự chỉ dẫn của người phục vụ, đi tới một góc trong quán cà phê, chỗ này còn được che chắn bởi một cây tài lộc khá to.

Thứ anh ta mang đến chính là một thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.

Nó thổi tới tim Vân Khê từng trận lạnh buốt.

“Đã đợi lâu chưa?” Sở Từ cởi áo khoác ra, để lộ ra bộ tây trang màu xám ở bên trong. Chiếc áo sơ mi màu xám được ủi một cách tỉ mỉ, anh ta tháo cúc áo ở cổ tay ra, giữ lấy chiếc cà vạt ở đằng trước rồi ngồi xuống.

Anh ta gọi phục vụ tới, gọi một ly Blue Mountain.

“Nói đi.” Anh ta thờ ơ nhìn Vân Khê, cũng không hề mở miệng hỏi xem túi đá đắp trên tay Vân Khê là làm sao.

“Chào anh, hôm nay tôi mời anh ra đây, là bởi vì…” Vân Khê đặt túi chườm đá trên tay xuống, cô ngồi thẳng lại, vô cùng nghiêm túc.

“Có phải bởi vì công ty vật liệu xây dựng của ba cô đúng không?” Sở Từ lập tức mở miệng, anh ta giơ tay điều chỉnh lại cà vạt trên cổ: “Không phải nó đang được cục Thuế xử lý sao.”

“Chưa…” Vân Khê cúi đầu quấy ly trà bưởi mật ong: “Bọn bọ vẫn chưa chịu nhả ra.” Trong đầu Vân Khê đang nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ: “Nhưng, công ty của ba tôi chắc chắn là không có vấn đề. Trước đây cũng đã bị người khác làm liên lụy, vốn dĩ cho rằng có thể giải quyết được, nhưng không nghĩ tới…”

“Bỏ đi.” Sở Từ ngắt lời cô đang muốn nói. Anh ta lấy điện thoại từ trong túi áo bên cạnh ra, đặt ở trên bàn: “Vậy muốn tôi giúp gì cho cô? Gọi điện thoại cho cục Thuế? Hay là giúp ba cô thanh toán đống hàng trong kho?”

Thực ra trước khi tới đây, Sở Từ đã có thể dự đoán được những gì Vân Khê muốn nói ngày hôm nay.

Nếu nữ sinh trước mặt đủ thông minh, như vậy cũng nên biết bản thân cô muốn gì.

Sở Từ châm một điếu thuốc, nhưng không hút thuốc, chỉ tùy ý kẹp nó trong ngón tay, mặc cho mùi khói thuốc tản ra.

Vân Khê không trả lời câu hỏi của anh ta, ngược lại tỏ ra bình tĩnh nói: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”

Cuộc trao đổi là tương đương, vì đoạt được lợi ích, đương nhiên phải đánh đổi bằng sự mất mát.

Tuy rằng cô cũng đã đoán trước được, thứ mà Sở Từ muốn là cái gì.

Chỉ là cô không nói ra, trong lòng dường như ôm một chút hy vọng hèn mọn cuối cùng.

Nhưng bong bóng chung quy cũng chỉ là bong bóng thôi, nó cũng sẽ bị chọc vỡ, và điều đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Sở Từ hút một hơi thuốc. Anh ta nghiêng đầu, lần đầu tiên đánh giá tỉ mỉ gương mặt của cô gái trước mặt.

Xinh đẹp, hồn nhiên, hoàn hảo.

Chỉ là thích ra vẻ thông minh mà thôi.

Mà những nữ sinh thích ra vẻ thông minh thật sự không thể khiến anh ta thích được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play