*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mọi người thử vừa đọc truyện vừa nghe nhạc xem thế nào nhé:vv Editor: Cindy
Tô Nhứ thật sự sợ rằng Vân Dã sẽ xóa sạch trí nhớ của Cao Thịnh chỉ bằng một ngón tay. Cô xin ngừng quay, một mình đi vào trong góc nghỉ ngơi, nghiêm túc nói với Vân Dã: "Anh có điều gì không hài lòng với tôi thì cứ việc nói thẳng."
Vân Dã: "..."
Anh đứng ở một bên, thờ ơ không nói lời nào
Tiểu Hoa ngẩng đầu lên chạm vào cánh tay anh, ra hiệu anh mau nói.
Vân Dã lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Tôi không có."
Tô Nhứ nói: "Nếu anh thật sự đắm mình quá sâu trong kịch bản, vậy thì chờ đến lúc phim chiếu sóng tôi có thể cùng anh phỉ nhổ mà."
"Bây giờ anh mà đem trí nhớ của người ta xóa sạch thì tôi còn quay cái gì nữa chứ?"
Vân Dã uể oải nói: "Tôi không xóa."
"Vậy mới nãy anh nói —— "
"Cô thật sự tin rằng tôi không gì là không làm được à? Ngay cả trí nhớ của con người cũng có thể xóa sạch?" Vân Dã trợn mắt nhìn cô.
Nhưng không ngờ Tô Nhứ lại chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Tin chứ! Trong mắt tôi anh không gì là không làm được cả!"
Vân Dã: "..."
Vân Dã khuất phục trước ánh mắt của cô, hừ một tiếng nói: "Nếu thật sự muốn xóa sạch thì không phải là không có cách nào."
"...Trọng điểm không phải cái này!" Tô Nhứ suýt chút nữa thì phát điên, "Cậu ấy đóng vai tiểu bạch kiểm nhưng bản thân cậu ấy không phải là như vậy!"
Vân Dã bị cô mắng, rũ mắt.
Tiểu Hoa mới vừa đứng lên lại nằm xuống.
Vân Dã xoay người, biến mất ở trước mặt Tô Nhứ
Không có Vân Dã ở bên cạnh phỉ nhổ, việc quay chụp tiến hành thuận lợi không ngoài dự liệu.
Tô Nhứ quay xong cảnh cuối cùng, mệt mỏi trở về khu nghỉ ngơi lại không thấy bóng dáng của Vân Dã hay Tiểu Hoa, trong lòng thở dài một tiếng.
Thật ra cô không ngại việc Vân Dã ở bên cạnh xem, nhưng dù sao anh vẫn có sự ảnh hưởng nhất định.
Dẫu sao công việc cũng là công việc mà.
Tô Nhứ tự hỏi không biết Vân Dã có thật sự tức giận hay không, nếu anh tức giận rồi sau này không đưa cô đi coi Tiểu Hoa nữa thì phải làm sao đây?
Cô hơi rầu rĩ.
Bởi vì phải quay chụp cả đêm cho nên Tô Nhứ không có thời gian nhắn tin cho Vân Dã.
Sau nửa đêm, lực chú ý của cô đều đặt trên việc quay phim.
Đến rạng sáng tầm năm sáu giờ, Vân Dã có nhắn tin cho Tô Nhứ, hỏi cô đã quay xong chưa nhưng Tô Nhứ lại không nhìn thấy.
Chờ mãi cũng không đợi được tin nhắn lại từ cô, Vân Dã đứng ở dưới bầu trời đêm trầm tư.
Cô vẫn còn đang tức giận ư?
Vân Dã cau mày.
Gió thổi vù vù trên thảo nguyên, Tiểu Hoa nằm trên tảng đá chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Nó được Vân Dã đưa tới thảo nguyên, sau khi dạo chơi một ngày lại ngoan ngoãn trở về bên người anh.
Vân Dã nhẹ dựa người vào tảng đá, cúi đầu nhìn Tiểu Hoa.
Hay thử gửi mấy ảnh Tiểu Hoa tỏ vẻ đáng yêu qua xem sao?
Vân Dã lập tức hành động.
Anh cầm điện thoại di động lên, nói với Tiểu Hoa: "Tỏ vẻ đáng yêu đi."
Tiểu Hoa giật giật lỗ tai, dựa vào lực rơi xuống dưới đất mà lăn một vòng
Vân Dã ghét bỏ nói: "Đáng yêu tí nữa đi, đáng yêu! Biết không?"
Tiểu Hoa: "..."
Nó đứng lên, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh.
Vân Dã cất điện thoại di động, nói: "Thôi bỏ đi, còn không bằng để mày lộn ngược ra sau mấy vòng."
Tiểu Hoa gầm lên một tiếng, mặc kệ anh mà nằm bò xuống.
Muốn dỗ thì anh tự đi mà dỗ đi. Tôi muốn ngủ, ngủ ngon.
Vân Dã đem hai tấm ảnh vừa chụp gửi cho Tô Nhứ.
Vẫn không đáp lại.
Vân Dã thở dài, hai tay đút túi ân hận nhìn về phía xa xa.
Rạng sáng sáu bảy giờ trong nước.
Chắc là cô đang ngủ nên không nhìn thấy thôi.
Nhưng chờ đến khi công việc kết thúc đã là tám giờ sáng.
Tô Nhứ mệt mỏi muốn chết, vừa trở về khách sạn đã lên giường ngủ bù.
Vân Dã đợi đến khi trong nước đã sáng chưng rồi vẫn không nhận được tin nhắn, chân mày càng nhíu càng sâu.
Còn giận ư?
Anh cũng đâu có làm gì đâuu.
Trừ việc phỉ nhổ kịch bản phim thì cũng không làm gì đúng không?
Dù sao cũng một ngày một đêm rồi, sao lại vẫn tức giận chứ? Đến tin nhắn cũng không thèm đáp lại nữa.
Vân Dã cảm thấy bản thân không chịu được cái loại oan ức này.
Anh muốn tìm Tô Nhứ nói chuyện phải trái.
Vì vậy anh tự truyền mình tới bên cạnh Tô Nhứ.
Kết quả là trong chớp mắt lại nhìn thấy cảnh cô đang quấn chăn ngủ say trên giường.
Vân Dã: "..."
Quấy rầy rồi, cáo từ.
Lúc Tô Nhứ tỉnh lại đã là xế chiều.
Đồng Nguyên mua thức ăn cho cô, đợi cô đứng lên rửa mặt mũi rồi ăn xong mới cảm thấy bản thân khôi phục lại lực lượng
Lúc này cô mới phát hiện tin nhắn Vân Dã gửi qua.
Nhìn thịnh thế mỹ nhan của Tiểu Hoa, chuông báo động trong đầu Tô Nhứ rung lên ầm ầm
Này là có ý gì?
Gửi ảnh chụp Tiểu Hoa cho cô tỏ ý cảnh cáo?
Nếu mà lại đuổi anh đi nữa thì sẽ không cho thân mật với mèo lớn ư!?
Tô Nhứ ôm điện thoại di động ngã xuống giường.
Anh giai à, em sai rồi!
Lần sau em không dám đuổi anh đi nữa!
Tô Nhứ liên tiếp gửi cho Vân Dã một chuỗi icon khóc thút thít.
Sau khi Vân Dã thấy tin nhắn: "?"
Cô khóc cái gì?
Anh nhận được điện thoại của Tô Nhứ.
Tô Nhứ thê thê thảm thảm nói: "Anh họ à —— "
Vân Dã mặt không chút thay đổi nói: "Cúp."
"Đừng cúp! Tôi vẫn còn muốn thân cận với Tiểu Hoa, còn muốn xem Kiều Kiều, muốn nhìn sa mạc, trời sao, thảo nguyên rực rỡ; cả cáo Tây Tạng với linh dương Tây Tạng tôi đều muốn nhìn!"
Vân Dã nghi ngờ màn hình điện thoại, cô đang nói cái quái gì vậy?
Tô Nhứ đáng thương nói: "Ngày hôm qua tôi không có ý đuổi anh đi đâu, chỉ là sợ anh thật sự không nhịn được mà xóa mất trí nhớ của người ta đi..."
"Tôi vẫn muốn chơi cùng Tiểu Hoa nữa! Anh đừng đem nó ra uy hiếp tôi mà!"
Vân Dã – cái người vốn cho là bản thân ảnh hưởng đến công việc của Tô Nhứ, khiến cô tức giận, về sau định dùng Tiểu Hoa để dỗ người ta: "..."
Hiểu lầm lớn rồi.
Vân Dã sâu kín đáp: "Tôi là loại người đó sao?"
Còn đem Tiểu Hoa ra uy hiếp cô?
Sao tôi lại không biết Tiểu Hoa trong lòng cô lại có trọng lượng ghê gớm như vậy vậy?
Tô Nhứ rất biết điều, vội vàng đáp: "Đâu, anh chính là vua của muôn loài mà! Người có dáng vẻ anh tuấn đẹp trai không ai địch nổi, đã thế tâm địa lại hiền lành lương thiện! Là một người siêu tốt, nguyện ý cho tôi chơi cùng Tiểu Hoa!"
Người tốt cái cmn ấy mà người tốt!
Tự dưng bị phát thẻ người tốt, Vân Dã lập tức cúp máy.
Tô Nhứ nghe thấy tiếng tút tút bên tai, trong lòng lộp bộp, thôi toang rồi! Anh nổi giận thật rồi.
"Đừng mà ——" Tô Nhứ chán nản lăn lộn trên giường, không hiểu mình sai chỗ nào.
Là do chưa vuốt mông ngựa điêu luyện ư?
Nhưng mà tôi đã khen anh có dáng vẻ đẹp trai tâm địa thiện lương rồi mà!
Tôi thật lòng đấy.
Thật mà!
Tô Nhứ ngồi dậy, đáng thương gửi tin nhắn cho Vân Dã, định thử vãn hồi một chút.
Mới vừa đánh xong mấy chữ đã bị Vân Dã gọi tới bên đó.
Vân Dã đứng trên mạn thuyền gỗ, dáng người anh cao lớn. Hai bên bờ sông toàn một màu xanh đậm, cây mây và dây leo xen kẽ nhau quấn lên thật cao, tựa như muốn che đậy cả bầu trời.
Không khí râm mát, thuyền gỗ nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Con đường này dài không thấy điểm cuối, chiều rộng khoảng hai ba thước, lại có không ít những chỗ ngoằn ngoèo
Tô Nhứ nghe thấy tiếng chim không biết tên kêu, kỳ quái lại mới lạ.
Cô tò mò đánh giá cảnh vật trước mắt.
Từng thấy sa mạc, thảo nguyên, núi cao, biển rộng, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy rừng mưa nhiệt đới.
Khác với nước nơi núi cao và thảo nguyên trong vắt xanh thẳm, con sông trong rừng nhiệt đới trước mặt đục ngầu, trên mặt nước màu vàng đất còn có rất nhiều thứ trôi nổi, căn bản không thể nhìn thấy hình dạng dưới đáy nước là thế nào.
Tô Nhứ cảm thấy hơi sợ hãi với con sông như vậy.
Cô ngồi xổm trên thuyền, đưa mắt lên nhìn nơi Vân Dã đứng.
Vân Dã đưa lưng về phía dòng chảy của nước, mắt nhìn Tô Nhứ, nói: "Ngày hôm bận rộn khuya lắm à? Vành mắt có quầng thâm rồi kia."
"Không phải chứ?" Tô Nhứ nghe anh nói xong liền vội vàng cầm di động lên nhìn thử, sau khi chắc chắn rằng không có quầng thâm nào mới thở phào nhẹ nhõm, "Ngày hôm qua quay chụp cả đêm, mãi tới buổi sáng mới về, mệt đến nỗi vừa ngã lên giường liền ngủ, cho nên lúc nãy mới thấy tin nhắn."
Cô dè dặt đứng dậy, thỉnh thoảng bên tai vang lên tiếng kêu khiến cô nhịn không được mà nhìn về phía rừng rậm, cố gắng tìm nơi phát ra âm thanh đó.
"Này là tiếng gì vậy?" Cô hiếu kỳ hỏi
Vân Dã không mấy hứng thú, đáp: "Chim hót."
Tô Nhứ: "Chim gì?"
"Sả khoang cổ [1]." Vân Dã mới vừa nói xong thì Tô Nhứ thấy một con chim bụng trắng như tuyết, phần lưng màu xanh từ trong rừng bay ra, rất nhanh đã bay tới phía bên kia sông.
[1] Sả khoang cổ: thuộc họ Bói cá
Tô Nhứ ngạc nhiên than ôi: "Đẹp quá đi!"
Bình thường ở trong thành phố ngay cả mấy con chim bình thường nhất cũng khó mà thấy chứ đừng nói là loài chim có loại màu sắc xinh đẹp thế này.
Vân Dã bình thản nhìn cô.
Tô Nhứ tò mò bước về phía trước hai bước, đứng bên cạnh anh nhìn dòng sông: "Anh tới đây làm gì thế? Gọi tôi đến có việc gì à?"
Vân Dã: "Nãy ai mới vừa nài nỉ tôi, còn nói là muốn nhìn sa mạc, trời sao, núi cao, biển rộng?"
Tô Nhứ: "..."
Là tôi.
Cô ho nhẹ một tiếng, lại nghe Vân Dã nói: "Giờ tôi đây không phải là đang cho cô nhìn à?"
Vân Dã liếc mắt đánh giá cô, từ từ nói: "Còn nữa, trước đó gửi ảnh Tiểu Hoa cho cô là vì muốn cô thấy dáng vẻ đáng yêu của nó, không phải uy hiếp gì đó.
Tô Nhứ: "..."
Đây đúng là hiểu lầm lớn.
Tô Nhứ không nhịn được mà lấy tay che mặt, gò má đỏ lên.
Mất mặt quá đi!
Nghĩ tới mấy lời mình mới nói trong điện thoại Tô Nhứ chỉ hận không thể nhảy từ trên thuyền nhảy xuống.
Nhưng khi liếc mắt nhìn thứ nước đục ngầu trước mặt —— cô lại nghĩ thôi vậy, nào về nước thì nhảy sau.
"Cho nên, anh không tức giận hả?" Tô Nhứ nghiêng đầu nhìn Vân Dã.
"Tôi tức giận với cô làm gì." Vân Dã nghiêng người sang, không để cho Tô Nhứ nhìn mình, "Hôm nay cô không quay phim à?"
"Có chứ, nhưng mà là cảnh quay buổi tối cơ." Tô Nhứ nói, "Cũng sắp đóng máy rồi, đến lúc đó tôi sẽ không bận như bây giờ nữa."
Biết Vân Dã không tức giận, cũng sẽ không đánh mất cơ hội vuốt ve Tiểu Hoa, lúc này Tô Nhứ mới an tâm.
Cô bắt đầu tò mò nhìn thế giới huyền ảo xung quanh.
"Đây là đâu vậy?"
Vân Dã: "Rừng mưa nhiệt đới Congo."
Tô Nhứ gật đầu, trong lòng nghĩ thì ra vẫn ở Châu Phi.
"Tôi có hai ấn tượng với nơi này." Tô Nhứ nói, "Bộ lạc người và hắc tinh tinh."
"Ấn tượng còn rất đúng đấy." Vân Dã nhìn về phía trước, "Bây giờ tôi phải đi thăm một con hắc tinh tinh sắp chết."
Hở?
Tô Nhứ kinh ngạc, "Lại là do thợ săn trộm à?"
"Săn công khai." Vân Dã lười biếng nói, "Bên này có một bộ tộc, bởi vì có quá nhiều người, thiếu lương thực nên đã vây bắt một con hắc tinh tinh trưởng thành."
Tô Nhứ: "Nó không gọi anh tới ư?"
"Không. Cũng không có quy định pháp luật liên quan nào có thể ngăn cản cuộc sống của bộ tộc người ở đây." Lúc Vân Dã nói ra lời này rất bình tĩnh, không có chút tâm tình phập phồng nào.
Ít nhiều gì thì Tô Nhứ cũng biết một số chuyện liên quan đến bộ lạc người nguyên thủy ở Châu Phi, sau khi nghe xong nhất thời tâm tình cũng có chút phức tạp.
"Vậy bây giờ chúng ta đi cứu tinh tinh hay gì?"
"Không cứu được nữa." Vân Dã nói, "Đi cho bọn họ một lời khuyên chân thành."
Nói xong quay đầu nhìn Tô Nhứ đứng bên cạnh, "Về trước đi, tôi lo đến lúc đó lại dọa cô sợ."
Tô Nhứ vừa thấy anh giơ tay lên liền lắc đầu liên tục, "Đừng đừng đừng! Tôi muốn đi xem!"
Vân Dã: "Xem cái gì?"
"Tinh tinh với người, cái nào tôi cũng muốn xem." Tô Nhứ biết điều đáp, "Tò mò nhất là anh định cho bọn họ lời khuyên chân thành gì?"
"Tôi nói chưa chắc bọn họ đã nghe."
Vân Dã mới vừa nói xong, thuyền không cần người chèo cũng tự động quẹo theo dòng sông.
Tô Nhứ nhìn thấy có mấy chiếc thuyền gỗ dừng lại trên mặt sông phía trước. Trên thuyền, một người phụ nữ vừa nhìn thấy bọn họ liền đứng dậy đề phòng.
Tô Nhứ thề, cô tuyệt không có bất kỳ sự kỳ thị chủng tộc nào.
Nếu như trước mặt chỉ đơn thuần là một người da đen hay da trắng bình thường thì một chút hứng thú cô cũng không có.
Nhưng nếu người ta đã nói đây chính là bộ lạc người thì cô lại có chút tò mò rồi.
Người phụ nữ phía trước rất gầy, làn da ngăm đen, cánh tay và chân đều lộ ra bên ngoài, chỉ có độc một mảnh da thú bao quanh vị trí quan trọng. Trước đó Tô Nhứ có tìm chút tài liệu liên quan đến Châu Phi, cũng có một vài đề tài liên quan đến bộ lạc nguyên thủy.
Nhưng những bộ lạc cô nhìn thấy hầu như đều mặc áo và quần bảo vệ đơn giản, dù không lòe loẹt như trong thành phố, nhưng cũng không hề mộc mạc như mấy người trước mặt
Thật · nguyên thủy.
Trong tay người phụ nữ có cầm một mũi tên dài bằng gỗ, trên đầu mũi tên được bôi trát cái gì đó màu đen, chỉ về phía Tô Nhứ.
Bọn họ sống biệt lập trong một rừng mưa nhiệt đới rộng lớn, không chủ động giao lưu với thế giới bên ngoài cũng không hoan nghênh người lạ tự tiện bước vào phạm vi sinh hoạt của bọn họ.
Thuyền gỗ Tô Nhứ đang đứng chợt ngừng lại.
Ở phía bên tay trái của cô truyền tới tiếng khuấy bằng cành cây cùng tiếng đạp nước.
Những người đàn ông trong bộ lạc mang con hắc tinh tinh bị trói tứ chi tới. Trước sau có hai người cầm vũ khí tới mở đường và ngăn cặn.
Tất cả đều là đàn ông da đen, họ đạp nước ra khỏi rừng rậm, để con mồi của họ ở trên thuyền.
Lúc vừa phát hiện Vân Dã và Tô Nhứ, có người tỏ ra phòng bị, có người lại khinh thường măc kệ.
Tô Nhứ nghe bọn họ trao đổi, lại không hiểu thứ ngôn ngữ đó.
Những ánh mắt trần trụi quan sát đánh giá khiến da đầu Tô Nhứ tê dại.
Nếu chỉ là do rào cản ngôn ngữ hay thân nơi chiến trường thì cô còn có thể cố gắng tìm các để giao tiếp.
Nhưng khi bạn đối mặt với mấy chục người nguyên thủy, kể cả bạn có thông thạo tám loại ngôn ngữ thì cũng chả có cách nào giao tiếp cho nổi.
Đó là một loại khoảng cách rất rõ ràng và cực kỳ khó vượt qua.
Tô Nhứ không nhịn được lui về phía sau, núp sau lưng Vân Dã nói: "Có phải tôi nên cảm thấy may mắn vui vẻ vì vũ khí trong tay bọn họ không phải là súng hay không?"
Vân Dã liếc nhìn mũi tên dài dài trong tay đối phương, hờ hững nói: "Đừng xem thường, độ chính xác của chúng không kém đâu, bị đâm một nhát cũng không tốt hơn việc bị súng bắn chết chút nào."
Đạn có thể bắn trúng đầu, một mũi tên đám người này ném ra cũng có thể.
Sau khi Tô Nhứ nghe xong liền hít thở không thông.
Chọc không nổi.
Qủa nhiên có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy đều là quái vật.
Cô lại nhìn hắc tinh tinh bị đặt trên thuyền.
Dáng người khổng lồ, nhìn rất dọa người.
Nếu là bình thường, khi bị uy hiếp, nhất định nó sẽ gầm to lên hoặc công kích lại. Bởi sức lực của nó vô cùng lớn, một mình nó xông lên chưa chắc người đấu với nó đã có phần thắng. Nhưng lúc này đây, nó lại nằm im không nhúc nhích...
"Nó còn sống không?" Tô Nhứ nhỏ giọng hỏi.
Vân Dã: "Chết rồi."
Tô Nhứ nghe xong khẩn trương hỏi, "Vậy phải làm sao đây?"
Mấy người ở đằng trước đều đã lên thuyền nhưng lại không đi mà nhìn chằm chằm về phía Vân Dã.
Thủ lĩnh của bọn họ là người đàn ông đang cầm một mũi tên dài trong tay, ôm lấy ống đựng mũi tên, hét to với Vân Dã.
Cách phát âm kỳ quái đó Tô Nhứ nghe không hiểu.
Nhưng cô cảm thấy chắc chắn không phải loại lời nói tốt đẹp gì.
Hai tay Vân Dã đút túi, miễn cưỡng đưa mắt lên, chậm rãi đáp trả một câu.
Tên thủ lĩnh cau mày, vẻ mặt hơi tức giận, vừa ra hiệu vừa nói một đoạn dài.
Tô Nhứ nghe mà da đầu tê dại, hỏi: "Có phải hắn đang chửi anh không?"
Vân Dã mặt không thay đổi nói: "Gần như vậy."
"Chửi gì?" Tô Nhứ tò mò hỏi.
Vân Dã ghét bỏ đáp, "Giữ kĩ cái đầu nhỏ nghe không hiểu của cô đi, đáng giá ngàn vàng đấy."
Tô Nhứ: "..."