Một tuần lễ sau, thụ đi thử vai, mặc dù nhiều ngày ngủ không ngon, viền mắt thâm đen.

Nhưng lại bất ngờ phù hợp với thiết lập tính cách của bệnh nhân trong kịch bản.

Tâm tình thụ lên lên xuống xuống, đi vào diễn.

Lúc thử vai, thụ nắm lấy góc áo của chính mình, tiếng khóc nức nở bật ra.

Một tiếng gọi anh hai ơi, khiến người ngoài cũng đỏ vành mắt.

Diễn thử kết thúc, thụ vẫn còn nhập tâm, mặt lạnh mang khẩu trang, tìm một gian phòng vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu, bụm mặt ẩn nhẩn khóc đến hai mắt hồng như quả đào.

Thở dài, cậu muốn xé giấy chùi nước mũi, mới phát hiện không có giấy vệ sinh.

Thụ chợt thấy bi thương, khóc ồ lên, vừa mếu vừa gọi, giấy đâu!!!

Bấy giờ, bên cạnh bỗng nhiên quăng sang một bịch khăn giấy, âm thanh của thụ hoàn toàn ngừng lại.

Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc êm tai, mỗi khi cậu ngủ không được đã quỳ liếm rất nhiều lần, thanh âm của công truyền đến từ sát vách: Không cần cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play