36.
Thời kỳ bận rộn của Băng sơn công kết thúc, hắn lại lần nữa bắt đầu điên cuồng theo đuổi Yêu diễm thụ.
Yêu diễm thụ chỉ coi hắn như công tử Bạc Liêu tiêu tiền như rác, cả ngày lắc lư trong Club của y chọn rượu đắt tiền. Hiện giờ Yêu diễm thụ lại coi trọng chồng (vợ?) chưa cưới trước của người ta, đến tâm trạng cũng không có, nhìn thấy hắn là phiền.
Băng sơn công không biết những điều này, hắn đã quen với việc Yêu diễm thụ lúc lạnh lúc nóng, hắn cho rằng Yêu diễm thụ lạnh lùng với mình là vì y thấy hai người họ không bình đẳng với nhau.
Thậm chí hắn còn thâm tình chân thành đưa ra cam kết và bảo đảm cho Yêu diễm thụ.
“Chúng ta cùng lui một bước nhé, cả hai bên đều thỏa hiệp và trả giá. Em không muốn nấu cơm, anh có thể vì em mà học, cũng thế, em có nguyện ý mỗi ngày đón anh đi làm về không?”
Yêu diễm thụ thật sự không hiểu sóng não của Băng sơn công: “Có phải anh mời không được bảo mẫu đâu, cớ gì nhất định phải tự mình nấu ăn?”
Băng sơn công: “Anh cho rằng em không muốn có bảo mẫu quấy rầy đến cuộc sống của chúng ta.”
Yêu diễm thụ: “Tôi chỉ không muốn có anh đến quấy rầy cuộc sống của tôi và bảo mẫu.”
“?”
Băng sơn công không hiểu.
Yêu diễm thụ dứt khoát nói thẳng: “Tôi nói rõ với người anh em vậy, mâu thuẫn giữa chúng ta không chỉ có chỗ này, mà mâu thuẫn cơ bản nhất là chúng ta cùng loại.”
Trong nháy mắt Băng sơn công vẫn không phản ứng lại hàm nghĩa trong câu nói của y.
Yêu diễm thụ lại hỏi: “Người anh em, anh có đồng ý vì tôi mà mở hậu đình hoa* không?” (*Chỉ cúc hoa)
“?”
“!”
Băng sơn công thà bị y đánh cho đầu ở đầy hoa, đây là tôn nghiêm của một băng sơn công!
Mông hắn, đâu chỉ người bình thường không thể đâm? Đến tình nhân trong mộng của mình cũng không được!
“Anh xem.” Yêu diễm thụ buông tay.
Băng sơn công vẫn cố ôm ấp may mắn: “Em nói vậy, có phải là vì anh không thể cho em cảm giác an toàn không?”
Yêu diễm thụ: “Không, thứ cảm giác an toàn này không cần người khác cho. Tôi nói như vậy chỉ bởi vì anh không thể để tôi đâm mông anh.”
37.
Băng sơn công ra nước ngoài.
Lần này là để chữa tổn thương.
Trên bầu trời cao hơn 20000 feet, Băng sơn công nhìn ra cửa sổ, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy cuộc sống không hề dễ dàng.
Trên thế giới này, chuyện đau khổ nhất không gì bằng anh muốn cho em cảm giác an toàn, thế mà em lại muốn đâm mông anh.
Lửa tình hừng hực của Băng sơn công bị Yêu diễm thụ dùng một chậu nước lạnh dội tắt.
38.
Yêu diễm thụ không dám nói những chuyện này với Khuê tú thụ, y sợ Khuê tú thụ sẽ tình cũ lại cháy với Băng sơn công.
Nhưng y nghĩ nhiều quá rồi.
Trước tiên không nói đến phía Băng sơn công, cha mẹ Khuê tú thụ cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này.
Gần đây đang là thời kỳ ăn tôm hùm đất*, Yêu diễm thụ vừa nghe Khuê tú thụ nói từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng ăn món tôm hùm đất này mà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Y xót xa nói: “Quả thật cậu đã đánh mất hai mươi mấy năm vui vẻ!”
Nói xong y liền dẫn Khuê tú thụ đi nếm thử tất thảy mọi cửa hàng bán tôm hùm đất to nhỏ khắp thành phố A.
Khuê tú thụ nhanh chóng say đắm mùi vị tôm hùm đất, cũng biết cửa hàng trong ngõ rẽ chếch về phía đối diện công viên Nhân Dân là ăn ngon nhất, thập tam hương* và ma lạt là hai vị cậu thích ngang nhau, ở phố ăn vặt phía sau trường Trung học Thực nghiệm, đuôi tôm hùm xào* uống với bia tươi tự nhà làm có thể khiến người ta sảng khoái đến thăng thiên.
*Thập tam hương một loại gia vị được sử dụng trong ẩm thực Trung Quốc và được đặt tên theo việc sử dụng khoảng 13 loại nguyên liệu.
*Đuôi tôm hùm xào
Khuê tú thụ nhanh chóng biến từ một tiên tử ăn một đĩa trứng chiên cũng phải bày thêm súp lơ xanh, thành một người bình thường quen với việc vừa gặm tôm uống bia vừa nghe đại ca đầu trọc ngực xăm hình tôm tít ăn cơm chém gió.
Tay nghề nấu ăn của Yêu diễm thụ không tốt, nhưng tay nghề bóc vỏ tôm lại giỏi. So với y, Khuê tú thụ không biết bóc vỏ tôm, động tác của cậu vừa chậm vừa tao nhã.
Yêu diễm thụ thấy cậu bóc chậm quá bèn tự mình làm cho cậu ăn. Hai người một bóc một ăn, cũng hài hòa lắm.
Ban đầu Khuê tú thụ thấy ngại, nhưng Yêu diễm thụ làm tự nhiên quá, cậu cũng dần không thấy lúng túng nữa.
Cậu hỏi Yêu diễm thụ có bí quyết bóc vỏ tôm gì không, Yêu diễm thụ nói không có, chỉ dựa vào mấy năm nay quen tay hay việc.
Khuê tú thụ: “À.”
Cậu không hiểu sao hết, chỉ cảm thấy nếu Yêu diễm thụ đã vui vẻ làm cái này cho mình, thì mình cũng tùy y đi, mà cậu cũng không có ý định khi rảnh tìm hiểu cách bóc vỏ tôm hùm đất nhanh chóng, không biết là không muốn hay quên mất.
Lúc hai người ăn tôm hùm đất ở quán lề đường còn nhặt được một ổ mèo mướp* nhỏ. Chỉ là giống mèo mướp con bình thường của Trung Quốc, nếu không cũng sẽ không bị tùy ý vứt vào cạnh thùng rác.
*Nó là mèo 狸花猫, tên khoa học là Felis catus, có vằn trên người. Giống này không phải là mèo Tây sang chảnh. Mình chuyển thành mèo mướp như bên mình hay gọi để dễ hình dung
May mà tố chất Khuê tú thụ tốt, rác nhất định phải vứt vào thùng rác nên mới thấy một ổ mèo con này.
Cậu vừa vui vừa đau lòng: “May mà giờ trời không lạnh, nếu không tụi nó chết rét mất.”
Nhưng không biết mèo con đã bị vứt bao lâu, có hai con đã thoi thóp, mấy con còn lại còn chút sức cố kêu meo meo.
Yêu diễm thụ lái xe, Khuê tú thụ ôm ổ mèo con đến bệnh viện thú ý. Mèo con quá nhỏ, cậu không biết xử lý thế nào, lại sợ chúng nó đói bụng và nhiễm vi khuẩn.
Sau khi nói với bác sĩ thú y mấy ngày nữa sẽ đến đón ổ tiểu bảo bối này, Khuê tú thụ mới yên tâm rời đi.
Yêu diễm thụ hỏi cậu: “Nuôi hết luôn hả?”
Khuê tú thụ gật đầu: “Cũng tốt mà, vốn tôi cũng muốn nuôi mèo, còn đang cân nhắc xem có nên đi nhận mèo hoang không.”
Yêu diễm thụ nhìn đỉnh đầu Khuê tú thụ, y luôn cảm thấy trên đỉnh đầu của cậu phải có một vòng sáng của thiên sứ.
“Chừng nào cậu đến đón mèo nhớ gọi cho tôi, tôi sẽ đi cùng.” Yêu diễm thụ nói.
Khuê tú thụ cho là y cũng muốn nuôi một con, bèn nói: “Đến lúc đó anh cũng có thể chọn một con.”
Yêu diễm thụ đáp: “Không được, không dư nhiều sức thế đâu, chỉ thi thoảng đến nhà cậu nhìn là tốt rồi.”
Khuê tú thụ gật đầu bảo được.
39.
Cuối cùng một ổ mèo con kia vẫn chết hai con, sót lại bốn con còn sống.
Yêu diễm thụ hỏi Khuê tú thụ lấy tên gì cho bốn con này.
Khuê tú thụ hỏi ngược lại y: “Anh cảm thấy gọi là gì đây?”
Yêu diễm thụ đắn đo suy nghĩ hồi lâu: “Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, Tứ Oa?”
“….”
“Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao, Tứ Mao?”
“…..”
“Chiêu Tài, Tiến Bảo, Lai Phúc*, Chiêu Đệ?”
“…..”
Ba tên đầu Khuê tú thụ còn miễn cưỡng hiểu được, cái tên Chiêu Đệ cuối cùng kia là cái quái gì đấy?
*Chiêu tài tiến bảo lai phúc là một câu chúc có được vận may tiền bạc và phúc khí. Còn Chiêu đệ thì không liên quan.
Cậu khó mà tưởng tượng được nội tâm của Yêu diễm thụ hoang vu trống trải đến thế nào, trước khi Yêu diễm thụ càng nói thêm càng khiến người ta đau đầu, Khuê tú thụ ngắt lời: “Tôi nghĩ ra rồi.”
Yêu diễm thụ chưa hết thòm thèm mà chép miệng một cái: “Gọi là gì?”
“Con này tên là Suzy, con này là Pedro, con này là Emily, còn này là Rebecca.” Đầu ngón tay trắng hồng của Khuê tú thụ chỉ lên đầu từng con mèo nhỏ, vừa đọc theo thứ tự.
Yêu diễm thụ nhanh chóng nhận ra những cái tên này giống như George nhà Khuê tú thụ.
Vai phụ cũng có tên hết rồi, còn bảo mình chỉ xem qua vài tập à?
*Tên của bốn con mèo con đều là tên bốn nhân vật phụ trong phim hoạt hình Heo con Peppa: Thỏ Rebecca, Ngựa Pedro, Voi Emily và Cừu Suzy.
Yêu diễm thụ cũng không gạn hỏi Khuê tú thụ, trái lại còn thấy Khuê tú thụ như thế này càng đáng yêu.
Muốn thơm một cái.
Yêu diễm thụ nuốt từng ngụm nước bọt.
“Cậu có cân nhắc đến cảm thụ của Peppa không thế? Cứ bỏ quên vai chính vậy à?” Yêu diễm thụ cố gắng dời sự chú ý của mình.
Khuê tú thụ khẽ mỉm cười: “Vậy gọi anh là Peppa đi.”
Yêu diễm thụ không muốn bị gọi vậy liền ngoan ngoãn đáp một tiếng, nói: “Được, Baby.”
“….Anh đừng gọi tôi là Baby,” Khuê tú thụ hơi thẹn thùng, “Cứ như trẻ con ấy.”
“Không được đâu Baby à.”
“Tôi không gọi anh là Peppa nữa mà.”
“Vậy tôi cứ gọi cậu là Baby đấy. Baby.”
Khuê tú thụ cảm thấy người này thật là phiền!