Thẩm Kỳ Phồn người này thật sự tuyệt tôi đã nói với mọi người rồi mà, y không chỉ thay tôi lên lớp, y lại còn đem tài liệu học tập trên lớp về cho tôi…
37.
[Nhân chứng mục kích: Lâm Thông Thông]
Tôi thật sự, tôi biết vậy đã chẳng làm. Tôi hận.
Mọi người tin không, sau khi tôi nói với Lộ Uyên chuyện đó, Lộ Uyên cùng Thẩm Kỳ Phồn tôi là một lần cũng hẹn không được hai người này, hoàn toàn đoạn tuyệt, hai người bọn họ mạc danh kỳ diệu giống như thành trẻ sinh đôi kết hợp, mỗi ngày hai người trói cùng nơi, lên lớp cũng đi cùng nhau. Một người khoa tiếng Nga, một người khoa tiếng Anh lại cùng nhau lên lớp, mọi người nói có phải là có tật xấu hay không?
Có phải là có tật xấu hay không?
Mọi người nói xem tôi cùng hai người họ hẹn cùng nhau đi ăn cơm thì như thế nào? Đúng, tôi vốn là cũng cảm thấy không có vấn đề gì, ba nam thôi, tôi cũng không phải cùng một đôi tình nhân đi ra ngoài, có thể có vấn đề gì.
Kết quả tôi quá ngây thơ rồi.
Tôi không phải cùng một đôi tình nhân đi ăn cơm, tôi quả thực là cùng một đôi vơ chồng Inuit đi ra ngoài ăn cơm.
*Inuit (còn gọi là người Eskimo) là tên gọi một nhóm những người bản địa sống ở các vùng Bắc cực của Canada, Đan Mạch (Greenland), Nga (Siberia) và Hoa Kỳ (Alaska). Ý Lâm Thông Thông là không hiểu hai người đó nói gì.
Bởi vì tôi căn —— bản —— liền nghe không hiểu hai người bọn họ nói chuyện.
Hai người bọn họ không biết chuyện gì xảy ra có một đống lớn chuyện chỉ có hai người biết, chính là lúc này nói chuyện bình thường, cũng không biết chọc đúng chỗ nào liền bắt đầu cùng nhau cười vang, chỉ có một mình tôi đầu óc mơ hồ.
Lộ Uyên nhìn tôi hoàn toàn không hiểu còn giải thích cho tôi một hai cái, nhưng là tôi nghe xong cũng vẫn không hiểu hai người bọn họ đang cười cái gì a? Đến cùng có cái gì buồn cười a? Tôi rất hoang mang.
Úc đúng rồi, tôi hiện tại cũng chưa từng thấy Thẩm Kỳ Phồn cùng lúc trước giống nhau nhìn điện thoại di động cười ngây ngô, hắn hiện tại đổi thành nhìn Lộ Uyên cười ngây ngô.
Hơn nữa tôi cũng chưa từng thấy lúc hắn cùng Lộ Uyên tán gẫu, Lộ Uyên cùng hắn gọi bảo bối, tuy rằng tôi nhìn hai người bọn họ hiện đang tán gẫu so với lúc trước càng nhiều, lúc trước gọi bảo bối cũng không biết là chuyện gì xảy ra, có thể là tôi xuất hiện ảo giác đi.
Trước đây Tiểu Thẩm và Lộ Uyên bình thường cùng tôi hẹn ăn cơm khả năng cũng đều là ảo giác của tôi đi.
Thế giới này đại khái chính là một hồi ảo giác đi.
38.
[Nhân chứng mục kích: Vương Nhạc]
Tôi lặng lẽ nói với mọi người một cái secret…
Tôi mượn tập ghi chép Thẩm Kỳ Phồn đi photocopy, sau đó, thời điểm tôi trở về liền phát hiện một cái sự tình amazing (đáng kinh ngạc).
Tôi phát hiện, Thẩm Kỳ Phồn tuy rằng hắn đang ở lớp tiếng Nga nhưng lòng hắn đang ở lớp tiếng Anh… Cái gì tôi cũng vậy, tôi mới không có, đều nói là sợ mọi người nghe không hiểu tiếng Nga mới với nói bằng tiếng Anh có được hay không.
Đừng ngắt lời, tôi còn chưa nói xong đâu.
Tôi phát hiện, trong tập của hắn chép ròng rã hai trang thời khóa biểu lớp tiếng Anh, cũng không biết là lớp nào. Tôi thời điểm copy cũng không chú ý, xem có chữ viết liền đều in, kết quả tự nhiên không phải bài học… Muốn nói hắn là dự định đi dự thính, thế nhưng hắn tiếng Anh thực sự không ra sao a, chẳng lẽ là bởi vì trước thi CET-6 được 420 điểm, hắn rút kinh nghiệm xương máu dự định hảo hảo học tiếng Anh?
39.
[Sinh viên liên quan sự tình: Đồng Rúp, nữ, 19 tuổi, đại học C, năm hai, học viện ngoại ngữ khoa tiếng Anh, sinh viên lớp 3, ký túc xá phòng 501, lầu 27]
Đúng, tôi là khoa tiếng Anh, không phải tiếng Nga.
Bất quá phỏng chừng khoa tiếng Nga là không sai biệt lắm cũng đều biết tôi, một là bởi vì tên, còn có cũng là bởi vì lúc trước cái kia… Quên đi không đề cập nữa, thật buồn nôn.
Chiều mai môn học tự chọn tôi phải nhờ lão Lộ đi thay tôi một chút, tôi đi phòng thu âm không về được. Người lão sư kia đặc biệt phiền, vòng vòng là điểm danh, một cái môn học tự chọn còn điểm danh thật sự là… Vốn là muốn tìm bạn cùng phòng của tôi, thế nhưng cô ấy ngày mai cũng có lớp, hoàn hảo tên tôi căn bản nghe không biết là nam hay là nữ, nếu không còn muốn cho lão Lộ cải nữ trang đi, ha ha ha ha ha ha ha.
Nha đúng rồi, tôi phối âm là phim hoạt hình, thời điểm phát sóng phải nhớ đến xem a! Nói ra thật kinh sợ, tôi xứng chính là bên trong quan trọng nhất nữ pháo hôi!
*pháo hôi: vật hi sinh. ╮(╯_╰)╭
40.
[Đương sự: Lộ Uyên]
Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra… Thế nhưng tôi giống như đã làm cho Thẩm Kỳ Phồn tức giận… Tôi không quá chắc chắn, thế nhưng tôi cảm thấy giống như vậy, hiện tại tôi nói chuyện với y, y liền ừm một tiếng…
Tôi sẽ kể với mọi người, mọi người phân tích phân tích chút chuyện này.
Vốn là chúng tôi dự định hơn hai giờ chiều cùng đi vào thành phố xem phim rồi ăn thịt nướng, thế nhưng lão Đồng gọi điện thoại cho tôi nói nàng ngày hôm nay tại phòng thu âm không về được, liền để tôi thay em ấy lên lớp học môn tự chọn… Nha tôi không phải đã nói với mọi người lão Đồng sao?
Là con gái của bác tôi, không phải bác ruột, ba em ấy cùng ba tôi là kết nghĩa, hiện tại liền ở chung với nhà chúng tôi trong một tiểu khu. So với tôi nhỏ hơn một tuổi, cũng là khoa tiếng Anh, thế nhưng bị tiếng Nga đem làm linh vật biểu tượng ha ha ha ha… Hơn nữa em ấy thật sự thần kỳ, chúng tôi bình thường tìm việc làm thêm không phải làm người thông dịch thì cũng là gia sư tiếng Anh, em ấy thế mà đi phối âm cho phim hoạt hình… Không phải phim hoạt hình tiếng Anh, mà là tiếng Trung. Em ấy trận này phối âm mỗi ngày trường học phòng ghi âm chạy tới chạy lui hai nơi, liền một bóng người đều không nhìn thấy, nói là chờ bộ phim hoàn thành trở về cầm tiền lương mời tôi ăn cơm.
… Trước tiên không nói em ấy, em ấy không trọng yếu, hiện tại trọng điểm là Thẩm Kỳ Phồn, y đột nhiên lại như vậy làm cho tôi hiện tại ở trong túc xá đặc biệt khó chịu.
Tôi không phải là bởi vì muốn đi thay lão Đồng lên lớp thôi, hết giờ học là bốn giờ hơn, tôi cùng y thương lượng nói nếu không cứ như vậy, chờ tôi hết giờ học chúng tôi trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong lại đi xem phim, dù sao tôi nhìn một chút buổi tối phim kia cũng không còn vé, chính là thời gian chậm một chút trình tự thay đổi một chút thôi, tôi cảm thấy được cũng không có sao a. Kết quả không biết tại sao y sắc mặt đột nhiên liền khó coi, nói quên đi, vậy đừng đi.
Tôi thật sự đầu óc mơ hồ…
Tôi hỏi y, cậu tức giận a? Y liền nói không có, không có chuyện gì. Sau đó còn là không để ý đến tôi.
Tôi nghĩ muốn dỗ y, hết giờ học liền đi mua trà sữa về cho y, kết quả y liền nói tôi thả trên bàn đi, còn không để ý đến tôi… Về sau mặc kệ tôi làm sao chủ động nói chuyện với y, y đều ừm một tiếng, a, tôi sắp điên rồi.
Thay đổi thời gian là tôi không đúng, thế nhưng y cũng không đến nỗi…
Ai từ từ… Y có phải hay không là không thích uống trà sữa? Nếu không tôi trả lại mua que cay?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT