Hàn Nghiệp cùng Moka liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi hoặc giống mình.
Hai người lại lần nữa nhìn chằm chằm màn hình, xem Diệp Tố lần thứ ba thử
nghiệm, tốc độ vận động cùng độ dao động của sóng tuyến tinh thần lực
đều biểu hiện ra tình trạng tinh thần lực thuần khiết của hắn.
Bọn họ phát hiện tinh thần lực xây dựng bên trái cùng tinh thần lực tháo dỡ bên phải của Diệp Tố, hai loại sóng ngắn hiện ra dao động tương tự,
điều này có nghĩa Diệp Tố cũng không sử dụng hai loại cảm thái, chỉ sợ
một chút dấu hiệu cũng không có.
Moka cắn môi: "Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ở thời điểm tháo dỡ kiến trúc
hắn nghĩ đến không phải phá hư sao? Tại sao tiềm thức lại giống như tinh thần lực xây dựng?" Moka đi qua đi lại, tóc hoa râm dựng lên.
Hàn Nghiệp cũng đồng dạng cau mày nhìn những đoạn dao động đó, so sánh độ tương tự.
"Hẳn là do kiến trúc xếp gỗ!" Moka bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt trợn to,
"Chính là như vậy! Kết cấu xếp gỗ tháo dỡ quá dễ dàng, hoàn toàn không
cần dùng Cảm thái phá hư, bằng Cảm thái tinh tế cũng dỡ bỏ được một đống kiến trúc, dù sao những gì hắn phải làm chỉ là di chuyển xếp gỗ rời đi
thôi, Cảm thái tinh tế ngược lại càng dễ dàng hơn một chút!"
"Chính là như vậy, đúng!" Moka hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên,
chạy đến trước máy tính bùm bùm mà một lần nữa đưa vào trình tự mới,
"Lần này nhất định có thể!"
Diệp Tố đang ở lần thử nghiệm thứ tư, tháo dỡ lâu đài tương đối dễ dàng,
tiến độ so với xây dựng nhanh hơn một chút. Đúng lúc hắn đang nhập thần, một giọng nói đột ngột vang lên: "Trình tự bị lỗi, một lần nữa giả
thiết lại, xin chờ đợi ba mươi giây."
Diệp Tố cứ như vậy mà trơ mắt nhìn tòa lâu đài mình đã hủy được một nửa, không lưu tình chút nào mà bị tiêu hủy.
Sau ba mươi giây, hình ảnh trước mắt Diệp Tố lại lần nữa đổi mới, một đống
xếp gỗ cùng một tòa lâu đài, dường như so với lúc trước không có khác
biệt gì.
Nhưng khi Diệp
Tố đưa tinh thần lực vào tòa lâu đài, phát hiện sự biến hóa lớn nhất -
lâu đài này là thật. Mỗi bức tường, mỗi cánh cửa, mỗi khối gạch đều kín
kẽ nối liền với nhau, dường như được điêu khắc từ một khối đá thật lớn,
trọn vẹn một khối, dính liền không thể tách rời được.
Diệp Tố sửng sốt một chút, thế này thì muốn hủy thế nào? Mạnh mẽ phá vỡ sao?
Diệp Tố ôm ý nghĩ như vậy mà thao tác hai luồng tinh thần lực, phát hiện mặc kệ làm thế nào đều thực khó xử, căn bản vô pháp chiếu cố cả hai bên.
Bởi vì đây là nhất tâm nhị dụng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một bên phải cẩn thận mà xây dựng, một bên phải bạo lực mà dỡ bỏ, Diệp Tố không thể cân bằng, trong lòng khó xử đến mức mặc kệ bên nào cũng làm không
tốt, không thể ức chế mà bực bội.
Giống như khi tay trái vẽ hình tròn tay phải vẽ hình vuông thất bại, hận không thể ném bút đi thật xa.
Điều Diệp Tố phải làm hiện tại so với vẽ tranh đơn thuần thì khó hơn nhiều,
càng như một tay muốn múa bút vẩy mực mà viết cuồng thảo, một tay muốn
tinh tế dịu dàng mà họa nét bút.
Moka nhìn sóng tuyến tinh thần lực trên hỗn loạn cuốn vào nhau trên màn
hình, hắc hắc cười rộ lên: "Cuốn đi, cuốn rồi lúc sau nên tách ra."
Diệp Tố nhìn đồ vật trước mắt, lâm vào hoàn cảnh không cách nào xoay xở,
tinh thần lực chân trái vướng chân phải mà ngã thành một đống.
Hắn đành phải không thử dùng tinh thần lực cùng lúc làm hai việc, mà trước
hết đem một luồng tinh thần lực duỗi đến lâu đài, tìm biện pháp dỡ bỏ
nó, tinh thần lực hắn trên dưới tuần tra, thỉnh thoảng lại gõ gõ đánh
đánh. Khi Diệp Tố phát hiện tinh thần lực mình gõ bộ tranh sơn dầu đến
lay động, linh quang trong đầu chợt lóe lên.
Diệp Tố đem sợi mỏng tinh thần lực cuốn thàn một đoàn, hướng tranh sơn dầu
kia mà đập, đập vài lần, tranh sơn dầu phanh một tiếng rơi xuống đất.
Có biện pháp. Diệp Tố vui mừng không xiết, nhanh chóng đem một nửa tinh
thần lực cuốn thành đoàn, ở trong lâu đài lung tung đập phá, cũng mặc kệ chính xác hay không, hoàn toàn là máy móc mà đập phá, không cần hao phí nhiều tinh thần đi để ý.
Diệp Tố dành một chút tâm ở lâu đài, sau đó đem một nửa tinh thần lực khác
tìm được xếp gỗ tán loạn, thật cẩn thận mà khống chế nó cầm lấy một khối xếp gỗ, xếp tốt rồi, lại cầm lấy một khối......
Thành công. Diệp Tố cười rộ lên, một bên tinh thần lực máy móc lặp lại động
tác gõ, mặt khác, một bên cũng có đủ lực chú ý để dựng lâu đài.
Mà ở ngoại giới, Moka thỏa thuê đắc ý nhìn sóng tuyến tinh thần lực đang
dây dưa ở bên nhau dần dần tách ra, có trật tự mà một lần nữa vận động.
"Tốt, bắt đầu phân hoá!"
Nhưng mà, không để hắn vui vẻ được bao lâu, Moka cùng Hàn Nghiệp đều chú ý
tới, quỹ đạo vận động của sóng tuyến tinh thần lực bên trái bên phải kỳ
thật cũng không có sự khác biệt quá lớn, tuy rằng sóng tuyến tinh thần
lực bên phải vận động mau và thường xuyên hơn, nhưng mà hình dáng dạng
sóng cũng tương tự bên trái. Moka nghẹn họng trân trối nhìn trong chốc
lát, chờ minh bạch Diệp Tố đến tột cùng đang làm gì xong, có điểm dở
khóc dở cười, hắn nhìn về phía Hàn Nghiệp: "Hắn đang dùng tinh thần lực
Cảm thái tinh tế đi gõ kiến trúc lâu đài?"
Hàn Nghiệp cười khổ một chút, gật đầu.
Moka hung hăng vỗ trán mình, cũng không biết nên vì Diệp Tố mà giật mình vui vẻ hay đau đầu, "Tại sao hắn lại không biết dùng Cảm thái phá hư? Cần
gì phải đi đường vòng xa như vậy, trực tiếp dùng Cảm thái phá hư sẽ nhẹ
nhàng thuận tiện sung sướng cỡ nào! Cái đầu gỗ này! Tức chết tôi!"
Moka lại bắt đầu vòng quanh Diệp Tố xoay, "Cậu ra nan đề cho tôi, cậu bắt tôi phải làm sao bây giờ!"
Diệp Tố chơi bên trong đến thuận buồm xuôi gió cũng không biết mình khiến
Moka cùng Hàn Nghiệp đau đầu vô cùng, chơi lâu đài đến vui vẻ cực kỳ.
Hàn Nghiệp nhìn sóng tuyến tinh thần lực trên màn hình, lại nhìn Diệp Tố
đang ngồi không nhúc nhích ở kia, từ thần thái, hắn cũng đoán được Diệp
Tố đang rơi vào cảnh đẹp, bất quá lại là một loại cảnh tượng khác.
Hắn híp mắt lại, đặt chính mình vào vị trí Diệp Tố, tại sao lại không nghĩ
đến dùng phá hư? Cảm thái phụ thuộc vào tinh thần lực, là một loại hình
thức biểu hiện khác của tinh thần lực, sờ không tới nhưng xác thật tồn
tại, nhưng tại sao Diệp Tố tình nguyện đi đường vòng như vậy cũng không
biểu hiện ra hình thái phá hư?
Nếu không phải nhiều vòng kiểm tra đo lường xác nhận tinh thần lực Diệp Tố
có hai loại Cảm thái, Hàn Nghiệp đều sẽ hoài nghi, Diệp Tố có thực sự
tồn tại Cảm thái phá hư hay không, cả tiềm thức cũng không phóng ra một
chút.
Tiềm thức...... Hàn Nghiệp bỗng nhiên nhíu mày, tiềm thức là một loại cảm giác kỳ diệu, tỷ
như nằm mơ, tuy rằng đa số giấc mơ đều là thiên mã hành không, nhưng
cũng không thể thiếu ảnh hưởng của tiềm thức, đồ vật kỳ quái thế nào
cũng có thể tiếp xúc được nguyên hình trong hiện thực, cho dù trong lúc
nhất thời tìm không thấy, vậy thì khẳng định là đã quên, nhưng tiềm thức còn nhớ rõ, cho nên mới phản ánh ở trong mộng. Người không có khả năng
mơ thấy những đồ vật mình chưa từng tiếp xúc qua.
Sở dĩ trong tiềm thức Diệp Tố không phản ánh ra Cảm thái phá hư, có thể
bởi vì, trong tiềm thức hắn căn bản không tồn tại khái niệm "cảm thái
phá hư" hay không?
Hàn Nghiệp lập tức đem suy nghĩ của mình nói cho Moka.
Moka lông mày trắng nhăn rối rắm đến sắp đổ tuyết: "Tại sao lại không có cái khái niệm này?"
Hàn Nghiệp thử giải thích: "Tuy rằng hắn biết chính mình có hai loại Cảm
Thái, nhưng tinh thần lực hắn không có bất luận phát hiện gì về 'phá
hư', điều này được phân tích lúc trước của đội trưởng đội chữa bệnh
chứng thực, cho nên 'biết' của hắn chỉ tồn tại ở mặt ngoài, không thâm
nhập đến tinh thần lực, không thâm nhập vào tiềm thức, tiềm thức hắn căn bản không cho rằng mình có cảm thái 'phá hư'. Đặc biệt là hiện tại,
tinh thần lực của hắn bị phóng đến không gian toàn tức, ý tưởng so với
trong hiện thực càng thêm thuần túy, phỏng chừng đã không còn nhớ rõ
chuyện hai loại Cảm thái."
Moka nghe chốc lát, phát hiện lời Hàn Nghiệp thực sự có lý.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Hàn Nghiệp nói: "Tìm biện pháp dụ dỗ cảm thái 'phá hư' của hắn ra, có lẽ
chỉ cần dẫn dắt một chút, chỉ cần tinh thần lực hắn nhận thấy được 'phá
hư' tồn tại, lại tiếp tục dùng biện pháp hiện tại."
Moka suy nghĩ tính khả thi trong lòng một chút, nhẹ nhàng gật đầu: "Là một
biện pháp. Thế nhưng dụ dỗ ra 'phá hư' cũng không dễ dàng."
Muốn kích phát ra bản năng bị che dấu, chỉ có trước nguy cơ sinh tử.
Moka sờ sờ cằm, nói với Hàn Nghiệp đồng dạng lâm vào trầm mặc: "Buổi sáng
đến đây thôi, buổi chiều tôi sẽ tìm hai người tinh thần lực Cảm thái sắc bén lại đây giúp đỡ, trong không gian toàn tức công kích Diệp Tố, bọn
họ đều là tay già đời, sẽ không để sinh mệnh Diệp Tố gặp nguy hiểm.
"Chỉ có thể như vậy." Hàn Nghiệp đáp. Phân hóa ra cảm thái phá hư trong
không gian toàn tức là phương pháp an toàn nhất, nếu không, chờ Diệp Tố
thực sự gặp nguy cơ sinh tử mà bộc phát ra cảm thái phá hư, vậy hậu quả
khôn lường.
Moka ấn nút dừng lại, Diệp Tố liền nghe thấy thanh âm "Dừng ở đây, chuẩn bị rời khỏi".
Hàn Nghiệp cởi xuống máy cảm ứng trên đầu Diệp Tố.
Diệp Tố có chút kích động nói: "Tôi thiếu chút nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Rất tốt." Hàn Nghiệp thật sự dở khóc dở cười, xem bộ dáng Diệp Tố vui vẻ
như vậy cũng không dám nói cái gì đả kích hắn, "Buổi chiều tiếp tục."
"Buổi chiều tôi nhất định có thể hoàn thành." Diệp Tố không khiêm tốn chút nào.
Moka cười ha hả, vỗ bả vai Diệp Tố, "Người trẻ tuổi đúng là khác biệt, cố
lên, cố nhịn một chút, vượt qua chính là một vùng trời mới!"
Buổi chiều, Diệp Tố một lần nữa mang lên máy cảm ứng, vẫn như cũ duy trì trạng thái hưng phấn.
Ý thức của hắn lại bay tới khu vực trắng xóa kia, bắt đầu dựa theo quy tắc buổi sáng, tiếp tục xây dựng cùng tháo dỡ lâu đài.
Diệp Tố không cảm giác được ở ngoại giới, trong phòng, hai người đàn ông
trung niên bốn năm mươi tuổi gõ cửa vào phòng, bọn họ xụ mặt, trầm mặc
như cây dương mùa đông, mũi nhọn nội liễm đón gió tây.
Moka dẫn bọn họ đến hai ghế sô pha đối diện Diệp Tố, cho bọn hắn đeo máy cảm ứng, "Chú ý đúng mực."
"Hiểu rõ." Bọn họ trăm miệng một lời trả lời.
Hàn Nghiệp cũng không nói cho Diệp Tố chiều nay sắp sửa phát sinh chuyện
gì, một khi hắn đã chuẩn bị tâm lý, liền khó mà đạt được mục đích dựa
vào nguy cơ sinh tử mà kích phát cảm thái phá hư.
Moka thay hai người kia đeo tốt trang bị xong, lại đeo thêm cho Diệp Tố một
tầng mũ giáp, nói với Hàn Nghiệp nói: "Phòng ngừa vạn nhất, song trọng
bảo hộ."
Đợi hết thảy đều chuẩn bị xong, Moka trở lại bên cạnh Hàn Nghiệp, cùng nhau nhìn cảnh tượng biểu hiện trong không gian toàn tức.
Hai luồng tinh thần lực Diệp Tố trật tự rõ ràng mà làm việc từng người,
nhưng thực mau, lại có hai luồng sóng tuyến màu trắng lạnh băng tiến
tới, đây đúng là tinh thần lực sắc bén của hai người kia.
Diệp Tố hoàn toàn không biết gì cả, thật cẩn thận mà xây mái lâu đài, chỉ kém nóc nhà là có thể hoàn thành.
Diệp Tố càng thêm cẩn thận, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, nhưng mà khi hắn vừa buông một khối mái ngói, kết cấu lâu dài hắn dày công tính
toán đột nhiên vỡ tung mà sập xuống trong nháy mắt.
Diệp Tố ngơ ngác nhìn một đống xếp gỗ một lần nữa biến thành hỗn loạn, không biết phải làm sao, "Sao lại thế này? Tôi tính toán rõ ràng không sai."
Diệp Tố suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nghĩ tới mình sơ hở ở đâu, đành phải một lần nữa xây lại.
Nhưng mà lúc này, hắn mới xây được một nửa, lâu đài được củng cố lại lần nữa đổ sụp.
"Đến tột cùng làm sao vậy!" Diệp Tố không khỏi bực bội, gãi gãi đầu, nhận mệnh mà tiếp tục xây lâu đài.
Chẳng được bao lâu, lâu đài mới có hình thức ban đầu thô sơ lại đổ sụp, Diệp
Tố lần này để tâm, tinh thần lực vẫn luôn phiêu phù xung quanh lâu đài,
hắn cảm giác được ngoại lực! Có ngoại lực phá vỡ xếp gỗ hắn cực cực khổ
khổ xây nên.
"Ai?" Diệp Tố hô một tiếng.
Không ai trả lời hắn.
Diệp Tố kinh nghi bất định, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là thủ đoạn quấy nhiễu của không gian toàn tức?
Tâm hắn đề cao cảnh giác, đơn giản không quản nhiệm vụ tháo dỡ lâu đài nữa, chỉ chăm chú đặt tinh thần lực vào xây dựng. Nhưng mặc kệ hắn cẩn thận
thế nào, lâu đài của hắn sẽ luôn bị ngoại lực vô tình mà đẩy sụp.
Lần thứ sáu xếp gỗ xôn xao một tiếng mà đổ ra đằng sau, Diệp Tố giận không
thể kiềm chế nổi mà kêu lên: "Mày đến tột cùng là ai? Tại sao muốn gây
trở ngại cho tao?"
Yên tĩnh.
Diệp Tố không nghe được câu trả lời, tâm phiền ý loạn, buổi sáng hắn còn thề son sắt nói buổi chiều nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, kết quả
lâu như vậy, lần lượt thất bại, không biết thầy Moka cùng Hàn Nghiệp
thấy hắn thế nào.
Nghĩ như vậy, Diệp Tố càng cảm thấy bực bội.
Sóng tuyến tinh thần lực của hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nôn nóng, mất
kiên nhẫn, sốt ruột......Những cảm xúc tiêu cực đó khiến loại Cảm thái
"Phá hư" tính công kích mạnh càng dễ dàng nảy sinh.
Moka cùng Hàn Nghiệp nhìn thấy, trong đồ thị sóng tuyến hỗn loạn của Diệp
Tố, có hai đoạn thẳng thẳng tắp, sáng ngời nhanh chóng tiếp cận.
Công kích bắt đầu rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT