"Cậu suy xét cẩn thận chưa?" Người tộc Đại Nhạc hỏi, âm thanh máy phiên dịch như từ trong bụng núi phát ra, nặng nề trầm trọng.

Diệp Tố không dấu vết mà lui về sau nửa bước, cùng lúc đó, người ngoài hành tinh nhỏ nhảy nhót trong ngực hắn, rống mắng tên to con: "Anh cái đồ gấu ngốc, anh muốn làm gì với hắn, hắn vừa dẫm lên đuôi tôi, tôi còn chưa tìm hắn tính sổ đâu, hiện tại anh không được phép đoạt hắn với tôi!"

To con hoàn toàn lờ người ngoài hành tinh nhỏ đang kêu gào đi, chỉ đem tầm mắt chăm chú nhìn Diệp Tố.

Diệp Tố không thấy rõ mắt hắn ở đâu, nhưng lỗ chân lông toàn thân vẫn không chịu khống chế mà dựng thẳng, áp bách hình thể khiến không khí xung quanh hắn đều bị đè ép ra ngoài.

"Tiên sinh." Một âm thanh réo rắt bỗng nhiên phá vỡ cục diện bế tắc, Diệp Tố vui mừng khôn xiết quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Hàn Nghiệp trang điểm tinh xảo, hắn không chút hoang mang mà đến cạnh Diệp Tố.

Tộc Đại Nhạc nhìn chằm chằm Hàn Nghiệp một lúc, nói: "Cậu lớn lên quá xấu, không đáng yêu như hắn."

Diệp Tố:......

Hắn trộm mắt nhìn Hàn Nghiệp, thế này gọi là xấu? Không thấy Gabriel đều chảy nước miếng sao? Với thẩm mỹ kỳ lạ của tộc Đại Nhạc, Diệp Tố không khỏi lo lắng về diện mạo của mình.

Hàn Nghiệp mặt không đổi sắc mà nói với người tộc Đại Nhạc: "Căn cứ 《 Công ước liên minh Vạn tộc 》 chương 5, quy định thứ 312, bất luận chủng tộc nào trong lúc hòa bình cũng không thể cưỡng chế tự do của tộc khác."

Tộc Đại Nhạc dường như bất mãn, giật giật cơ thể to lớn, đặt chén rượu lên bàn tiệc bên cạnh, thiếu chút nữa tràn cả rượu ra, "Tôi không cưỡng chế, tôi chỉ đang trưng cầu ý kiến của hắn."

"Vậy thì hắn không đồng ý." Hàn Nghiệp chém đinh chặt sắt nói.

"Cậu nói không tính!" Máy phiên dịch căn cứ cảm xúc của tộc Đại Nhạc mà phiên dịch thành âm thanh cao vút sắc nhọn, "Để chính cậu ấy nói!"

Diệp Tố bị tộc Đại Nhạc dậm chân rung đất đến mức suýt nữa té ngã, một đôi tay hữu lực đỡ được hắn, người ngoài hành tinh nhỏ trong ngực hắn cũng sợ tới mức kêu chít chít, vội vàng đem đuôi từ trên eo Diệp Tố rút ra, định bao lấy chủ nhân đôi tay kia, nhưng lại lạnh run run không dám làm càn, đành phải dùng mũi đuôi nhẹ nhàng cuốn lấy cúc áo trên cổ tay kia.

Diệp Tố ngửi được mùi rượu nhàn nhàn trên người Hàn Nghiệp, nhìn thẳng mắt hắn, vẫn thấy bình đạm không một gợn sóng như trước, trên khuôn mặt tinh xảo là khí thế trầm ổn, đôi mắt màu đen như nước hồ dưới đáy vực sâu nhất, gió thổi không tới nơi đó, bão cũng không tạo ra nổi bọt sóng.

"Nói với hắn, lựa chọn của cậu." Hàn Nghiệp nói.

Chỉ một câu đã cho Diệp Tố dũng khí lớn lao, không cần lo lắng tranh cãi cùng phiền toái. Diệp Tố ngửa đầu nhìn tộc Đại Nhạc, nói ra lời từ chối hắn nghẹn trong cổ đã lâu: "Tôi không muốn làm sủng vật của anh."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi là người."

"Nhân tộc và sủng vật cũng không xung đột, sủng vật anh hai tôi chính là một Nhân tộc xinh đẹp, tóc của hắn màu vàng, sáng lấp lánh, đẹp hơn cậu nhiều."

Diệp Tố nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào. Bản chất hắn vẫn là một sinh viên cuối thế kỉ 21, thờ phụng nhân quyền tối thượng, thậm chí trong xương cốt cũng vô pháp không cho rằng nhân loại là linh trưởng trong vạn vật. Tuy hắn từ sách sử thấy được hiện trạng nhân tộc, địa vị trong liên minh Vạn tộc cũng không cao không thấp, có khi chiến bại còn bị bắt làm tù binh, bị quyển dưỡng, hoàn toàn đánh mất cao ngạo cùng tôn nghiêm làm người, nhưng đối với hắn, hiện trạng này giống như giấc mộng, đều không đầy đủ, không cho hắn cảm xúc oán giận hoặc bất kì cảm xúc nào khác, hắn là một người ngoài cuộc xem tuồng kịch từ khoảng cách gần.

"Đương nhiên là đối lập." Hàn Nghiệp giờ phút này nói, "Vào giờ phút hắn lựa chọn trở thành sủng vật của các người, liền tự động thoát ly Nhân tộc, an toàn, sinh mệnh của hắn đều do tộc Đại Nhạc các người khống chế, không liên quan gì tới Nhân tộc."

Tộc Đại Nhạc tựa hồ rất bất mãn với Hàn Nghiệp luôn phá hư chuyện tốt của hắn, cố ý lắc lắc cánh tay, cuốn lên một trận cuồng phong.

Hàn Nghiệp bất động như núi.

"Các cậu thực nhỏ yếu, một bàn tay tôi là có thể bóp chết các cậu." Tộc Đại Nhạc oán hận, khoa tay múa chân với Hàn Nghiệp chỉ cao tới đầu gối hắn, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết. Khi hắn phát hiện có chủng tộc muốn từ chối trở thành sủng vật của hắn, liền không thể bình tĩnh nổi.

Hàn Nghiệp gặp biến không kinh động, nhẹ nhàng cười phong độ liền đem Đại Nhạc tộc hình thể thật lớn coi như vô hình: "Nhân tộc chính xác nhỏ hơn nhiều so với tộc Đại Nhạc tộc các người, nhưng trong lịch sử, cũng có không ít ví dụ tộc Đại Nhạc bị Nhân tộc bức cho tan tác trận."

Nói, Hàn Nghiệp vung tay lên, một đài cơ giáp hình người màu đen thật lớn đột ngột xuất hiện, như núi Thái Sơn mà đứng giữa Hàn Nghiệp và tên tộc Đại Nhạc kia.

Tộc Đại Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm đài cơ giáp cao không kém mình trước mặt.

Hai tòa núi to lớn giằng co, khiến không khí nơi đây cũng không dám lưu động, người ngoài hành tinh vốn dĩ còn đang nói cười không khỏi im lặng, ánh mắt hoặc cố ý hoặc vô tình đều ngó sang bên này, mang theo chờ đợi vui sướng khi người gặp họa.

Cơ giáp màu đen hấp thu hết thảy ánh sáng, ẩn sâu trong màu đen dường như có ánh đỏ chớp động, hung hãn mà bất cận nhân tình.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tố được nhìn thấy cơ giáp chân chính, so với mô hình cơ giáp của đại học Hoa Đô thì kích thích thị giác hơn nhiều, lệ khí ập vào mặt, khiến hắn hô hấp có chút khó khăn. Trong lúc nhất thời, hắn vô pháp liên hệ quái vật khổng lồ này với Hàn Nghiệp ôn nhu cạnh nhau.

Lần này người ngoài hành tinh nhỏ đến cúc áo cũng không dám quấn lên, vội vàng lùi cái đuôi về, đem chính mình bọc thành một cái kén.

"Nó thật xinh đẹp." Tộc Đại Nhạc rốt cuộc cũng lên tiếng, trong đầu hắn hiện ra thông tin liên quan đến Nhân tộc mà hắn khinh thường xem xét. Thân thể gầy yếu nhưng tinh thần lực cường đại, dựa vào cơ giáp rong ruổi trên chiến trường, ba trăm vạn năm trước vọt thẳng lên trăm hạng đầu trong liên minh Vạn tộc. Trước nay tộc Đại Nhạc đều khinh thường ngoại vật như cơ giáp, đều cho rằng không phải thực lực bản thân sẽ không được lâu dài. Nhưng nghe nói, Nhân loại đang nghiên cứu vứt bỏ thân thể nhu nhược, đem tinh thần lực ký thác trong cơ giáp, nếu thực nghiệm này thành công (thì có truyện 'Chiến thần' nha mấy thým), thì địa vị Nhân tộc sẽ tăng vọt. Tóm lại, đây là một chủng tộc nhỏ yếu nhưng tiềm lực vô hạn, thời khắc đều có thể sáng tạo kỳ tích.

Hàn Nghiệp cười cười: "Đa tạ khích lệ."

Hắn lại lần nữa đem cơ giáp thu hồi vào nút không gian, không gian trở nên rộng mở thông thấu, ánh sáng đèn thủy tinh trên đỉnh lễ đường mê ly rắc xuống, tạo nên bóng đổ đong đưa trên sàn nhà.

Hàn Nghiệp cũng không muốn vô vị đi khiêu khích cái cục đá cứng tộc Đại Nhạc này. Hô — nhiều người thở hổn hển một hơi, không biết là thất vọng hay sợ hãi. Một đám Nhân tộc túm tụm cạnh nhau lại có ý vị khác mà nhìn Hàn Nghiệp, tựa hồ đang phán đoán địa vị của hắn.

"Tát Lạc Phu tới!" Không biết ai gào to một tiếng, giải thoát mọi người khỏi xấu hổ.

Từ cửa đại lễ đường ùa vào một đám người tộc Tát Luân, dáng người cũng khá giống Nhân tộc, chỉ là làn da dao động từ màu lục đến màu lam.

Cầm đầu hẳn là con trai trưởng trưởng của Hữu Nhậm, Tát Lạc Phu, mặc lễ phục xa hoa, tinh xảo, bị vây quanh mà đi tới.

"Các vị, thứ lỗi, ta tới chậm." Tát Lạc Phu dẫn đầu cười làm lành, không đợi người khác đặt câu hỏi, hắn liền giải thích nói: "Tôi cũng không phải cố ý đến trễ, mà là chuẩn bị một kinh hỉ nho nhỏ cho tiệc rượu lần này."

"Kinh hỉ gì? Tinh cầu gdt-45 sao?"

Tinh cầu gtd-45 là di thể chứa năng lượng chất lượng cao của vụ nổ siêu tân tinh kia, người vừa thốt lên hẳn là thuộc một trong năm tộc có ý đồ với tinh cầu này. Phải hiểu rằng, tiệc rượu lần này có không ít chủng tộc tới, đa số là muốn xem náo nhiệt, như tộc Đại Nhạc, lãnh địa tộc đàn bọn họ cách tộc Tát Luân hơn hai trăm tinh hệ, chỉ vì một tinh cầu khoáng thạch mà phái quân đội tới thì thực không có lời. Đây đúng là bi ai của nền văn minh vũ trụ, có người khinh thường, cũng có người hao hết tâm tư muốn chiếm đoạt hoặc bảo hộ.

Tác Lạc Phu coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Tôi tin tưởng mọi người đều biết trò chơi truyền thống của chủng tộc chúng tôi — Mê cung xếp gỗ, lần này chúng tôi quyết định tổ chức một cuộc thi, người thắng sẽ đạt được mười viên ngọc thạch xanh do cha tôi hữu nghị thân tặng."

Ngọc thạch xanh cũng là một đặc sản khác của tộc Tát Luân, không có trợ giúp gì cho chế tạo vũ khí, nhưng lại là vật liệu chế tạo tinh bàn tốt nhất vũ trụ, có tác dụng chỉ thị một chút phương hướng trên chiến trường quy mô lớn trong vũ trụ, xem như là lợi ích không lớn không nhỏ nhưng đủ để khách nhân không phải đại nhân vật vì thế mà kinh hỉ.

Tát Lạc Phu vừa lòng cười: "Mời các vị khách dùng bữa trước, hai giờ sau, tôi sẽ phái tàu 'Hiếu khách' đưa chúng ta tới một vệ tinh cách đây không xa, mê cung xếp gỗ lớn nhất từ trước tới nay được kiến tạo ở đó."

Đông đảo người ngoài hành tinh lúc này mới cảm thấy tiệc rượu này không phải ra về tay trắng, phần thưởng là một chuyện, sự thú vị của mê cung xếp gỗ cũng đáng để đến xem.

Vừa rồi Yến Tuyết Thần không biết trốn ở đâu ăn, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh, vẫy tay với Tát Lạc Phu: "Ê! Ở đây!"

Tát Lạc Phu vừa thấy nàng tức khắc vui vẻ ra mặt, vội vàng mấy bước lại đây, "Tuyết, không ngờ em thực sự tới, không phải em không có hứng thú với tiệc rượu gì đó sao?"

Yến Tuyết Thần nuốt một khối bánh kem hoa quả, cười nói: "Nể tình đồ ăn ngon, tôi miễn cưỡng tới. Tới tới tới, giới thiệu cho anh hai người bạn."

"Bạn em?" Tát Lạc Phu kỳ quái hỏi, "Tôi không biết em có bạn bè khác ở tộc Tát Luân."

"Là bạn bè Nhân tộc tôi mới quen gần đây." Yến Tuyết Thần đem Tát Lạc Phu đưa tới trước mặt Hàn Nghiệp và Diệp Tố, sau đó liền cái gì cũng mặc kệ.

"Các anh là?" Tát Lạc Phu mang theo chút nghi hoặc quan sát kỹ hai người này, hắn biết Yến Tuyết Thần mạch não đơn giản cực dễ dàng bị lừa gạt, người không có hảo ý tiếp cận nàng rất nhiều.

"Hàn Nghiệp." Hàn Nghiệp tự giới thiệu, cũng không nói tỉ mỉ, nhưng biểu tình hắn rõ ràng muốn nói lại thôi, lại nói cho Tát Lạc Phu rằng hắn tới là vì tinh cầu gtd-45. Sắc mặt Tát Lạc Phu tức khắc liền không tốt, khuôn mặt màu lục lam bắt đầu biến thành màu đen.

Hàn Nghiệp cười nói: "Nếu có thể, tôi muốn đơn độc nói chuyện với cậu."

"Không cần thiết." Tát Lạc Phu lãnh đạm cự tuyệt.

"Sẽ cần thiết." Hàn Nghiệp nói, hắn tin tưởng Tát Lạc Phu liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra quyết tâm của năm tộc từ tình huống hiện tại, đàm phán hòa bình là không thể. Nếu Tát Lạc Phu để ý, sẽ thấy mục đích của Hàn Nghiệp và Nhân tộc nơi này không giống nhau, đến lúc đó vô luận xuất phát từ tò mò hay bất đắc dĩ, hẳn sẽ muốn tìm mình nói chuyện.

Tát Lạc Phu khinh thường nói chuyện tiếp cùng bọn họ, quay đầu đi tìm Yến Tuyết Thần, nghiêm túc khuyên nhủ: "Đợi chút nữa tiệc rượu kết thúc, tôi tìm người đưa em trở về, nếu em thích ăn hồng quả, tôi cũng có thể đưa em mấy tấn."

"Tại sao?" Yến Tuyết Thần không vui, "Tôi muốn đi xem mê cung xếp gỗ, tôi còn định chơi một lần, ở tộc Tát Luân lâu như vậy, tôi còn chưa chơi trò này đâu."

"Về sau có cơ hội tôi lại mời em chơi, đợi chút sẽ thực hỗn loạn, em cũng đừng trà trộn vào, tôi sợ đến lúc đó tôi sẽ không rảnh để lo em được." (phải nói thực sự anh nhân vật phụ này cũng không đến nỗi nào, chỉ tiếc phận pháo hôi vĩnh viễn là pháo hôi)

"Không cần anh cố, tinh thần lực tôi thực mạnh nha, lần này ba tôi còn chuẩn bị tiền mua một đài cơ giáp cho tôi." Yến Tuyết Thần nghiêng đầu không để ý tới Tát Lạc Phu, đuôi ngựa dài màu đen thiếu chút nữa quăng mặt hắn.

Tát Lạc Phu bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài, cứ dặn dò mãi: "Vậy đến lúc đó em nhất định phải theo sát tôi, đừng chạy loạn, đây là điểm mấu chốt, em phải nghe lời nếu không tôi sẽ bảo Oman kéo em đi."

Yến Tuyết Thần miễn cưỡng đáp ứng: "Được rồi." Dù sao đến lúc đó thế nào còn chưa biết.

Trong tình trạng khách khứa không hề có tâm trạng ăn uống, hai giờ thực mau trôi qua, tàu 'Hiếu khách' khổng lồ dừng tại tinh cảng Tát Luân ma cách, đang chuẩn bị xuất phát về phía một vệ tinh cách đây 300 000m.

Trong vòng hai tiếng này, Diệp Tố cũng làm thân được với người ngoài hành tinh nhỏ. Lại từ chỗ Hàn Nghiệp biết được, nguyên lai chủng tộc người ngoài hành tinh nhỏ còn có cái tên thực ngầu — tộc Phá Phong. Khi tộc Phá Phong còn nhỏ, cũng sẽ không biến hóa hình thể theo tuổi tác tăng dần, nhưng cái đuôi thon dài sẽ ngày càng dài, năng lực càng mạnh, cái đuôi dài ra, hơn nữa không ngừng kim loại hóa, trở nên cứng cỏi vô cùng, một cái đuôi quét qua như xé rách không gian, kéo theo tiếng gió, vì thế được gọi là tộcPhá Phong.

"Chơi với hắn đi." Hàn Nghiệp không nói rõ với Diệp Tố, xem tên tộc Phá Phong nhỏ này tuổi còn nhỏ mà đuôi đã dài như vậy, có lẽ là vương tộc.

"Ừm." Diệp Tố ước lượng tiểu Phá Phong, có chút biệt nữu hỏi: "Anh và Gabriel nói xong rồi?"

Hàn Nghiệp nghe vậy dừng lại một chút, chậm rãi nói: "Cậu không cần phải kiêng kị hoặc cố tình né tránh khi tôi nói chuyện với người khác."

"A?"

"Tôi không có gì cần phải giấu giếm cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play