Kỷ Xuyên nói chuyện xong với Hàn Nghiệp, sắc mặt âm trầm ngồi rất lâu. Sau một lúc lâu, hắn mới một lần nữa đeo lên khuôn mặt cười ha hả, gọi điện cho Kỷ Gia Duyệt.

Màn sáng bên kia, đám người Kỷ Gia Duyệt cùng La Thành đang ở cục cảnh sát, La Thành đã tức giận đến đỏ bừng mặt, tựa hồ như đang cãi nhau với cảnh sát: "Cái gì gọi là không vượt quá 24h không thể báo án! Hắn đúng là một người trưởng thành, nhưng người trưởng thành vô thanh vô tức biến mất mới là quỷ dị! Rừng cây bên cạnh bệnh viện nửa đêm phát sinh sự cố xe nghiền áp, máy theo dõi toàn bộ bị phá hỏng, rõ ràng là có khủng bố tập kích, đồng thời một người sống to lù lù đột nhiên biến mất ở bệnh viện, các ông bị mù mới thấy hai việc này không liên quan!"

Kỷ Xuyên vội vàng ho khan vài tiếng: "Mau giữ chặt hắn!"

Kỷ Gia Duyệt có điểm không kiên nhẫn: "Rốt cuộc ông có việc gì, bọn tôi đang vội vàng."

Kỷ Xuyên không cho là đúng, cười nói: "Các con đang tìm Diệp Tố? Đã quên nói cho con, hôm qua thân thích Diệp Tố đến bệnh viện thăm hắn, thấy gần đây hắn tiều tụy đi nhiều, liền dẫn hắn ra ngoài du lịch giải sầu, các con không cần lo lắng."

Kỷ Gia Duyệt:......

"Ông chơi tôi sao? Diệp Tố còn có thân thích?"

"Nói cái gì đó, lão ba sẽ chơi con sao? Tại sao Diệp Tố lại không thể có thân thích, cũng không phải từ cục đá nhảy ra."

Kỷ Gia Duyệt rõ ràng không tin: "Thế tại sao hắn chưa nói tiếng nào với chúng tôi liền đi, quang não cũng không mang theo?"

"Đây còn không phải do thấy thân thích nên quá hưng phấn sao? Vừa lúc thân thích nói sẽ mua cho hắn quang não quả lê 7plus (dạ vâng quả táo cùi rồi, nâng cấp thành quả lê rồi), người trẻ tuổi mà, hưng phấn liền quên mất đài quang não của con, phỏng chừng bây giờ Diệp Tố đang chơi ở đâu rồi, đừng chậm chễ các chú cảnh sát làm việc."

Kỷ Xuyên nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: "Đúng rồi, con biết thân thích Diệp Tố là ai không? Hàn Nghiệp đó! Hàn Nghiệp chính là anh họ bà con xa của hắn!"

"......" Mọi người nghe được tên Diệp Tố liền tụ tập trước màn hình quang não.

"Con không tin?" Kỷ Xuyên lại gửi qua bức ảnh Diệp Tố đang ngủ say như chết, "Cho các con xem chút ảnh giường chiếu của Diệp Tố với Hàn Nghiệp, nhìn xem, người ta ngủ đến thích thú nha. Các con nên đi học thì đi học, nên huấn luyện thì huấn luyện đi, đừng mượn Diệp Tố kiếm cớ trốn học!"

Bên kia, Hàn Nghiệp kết thúc trò chuyện cùng Kỷ Xuyên xong lại nhận được yêu cầu trò chuyện từ quang não Kỳ Hựu Cảnh.

"Có việc?"

"Có."

Kỳ Hựu Cảnh giật mình, "Có thì mau nói đi, cọ tới cọ lui cái gì? Tôi nói, Hàn Nghiệp cậu, kiểu cách nhà quan càng lúc càng lớn."

Hàn Nghiệp truyền một phần văn kiện cho Kỳ Hựu Cảnh: "Để người cục phụ trợ dựa vào đối thoại của tôi cùng Diệp Tố, biên tập vài tình cảnh đối thoại."

Kỳ Hựu Cảnh thần sắc khẽ biến: "Có biến?"

"Ừ." Hàn Nghiệp gật đầu, "Phát hiện một mảnh máy nghe trộm của Ám viện, trước mắt dùng hộp cách ly quấy nhiễu, bất quá tôi càng muốn tương kế tựu kế."

"Hiểu!" Kỳ Hựu Cảnh búng tay một cái, "Chuyện đó giao cho tôi thu phục, nhất định phải cho đám chuột cống trộm cắp kia một chút giáo huấn!"

Hàn Nghiệp cười khẽ, treo quang não.

Hắn quay đầu thấy Diệp Tố thật lâu vẫn chưa tỉnh, tới gần sờ sờ trán hắn, xác nhận nhiệt độ cơ thể cùng các dấu hiệu sinh tồn khác đều bình thường mới yên lòng, tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên quang não, máy in mini 3D bên cạnh hắn không ngừng tuôn ra một số bản vẽ màu sắc rực rỡ. Không biết qua bao lâu, Diệp Tố mới từ từ chuyển tỉnh, hưng phấn cùng mỏi mệt bởi đắm chìm vào thực nghiệm giờ phút này đã khôi phục bình tĩnh, rõ ràng vừa đặt lưng ngủ ở thế giới hiện thực, lại cảm giác tinh thần dư thừa như đã ngủ no no đủ đủ.

Diệp Tố ngồi trên giường, hưởng thụ cảm giác thanh minh khó có được, mới dần dần ý thức được đây là phòng Hàn Nghiệp, mà Hàn Nghiệp đang ở cách đó không xa nhìn hắn.

"Trước đừng rời giường." Hàn Nghiệp thấy hắn muốn động, vội vàng lên tiếng ngăn cản, đem tài liệu kết cấu cơ thể người đã vẽ suốt đêm đưa Diệp Tố, "Dựa theo tuyến đường như trên dùng tinh thần lực chải vuốt tế bào bị thương ở hai chân cậu, về sau khi sử dụng tinh thần nhập thể cũng theo lộ tuyến này mà làm."

Diệp Tố cúi đầu xem mấy tờ bản vẽ kia, vẽ đến phi thường kỹ càng tỉ mỉ, mạch máu, xương cốt, mạch lạc thập phần rõ ràng, mà bên cạnh còn chú giải rất nhiều chữ, chữ viết tuy nhỏ nhưng thanh mảnh, rõ ràng, dễ đọc. Diệp Tố nhìn hai ba chỗ, là giải thích công năng cùng cách phát huy tác dụng bộ phận cơ thể sau khi tiến hành tinh thần lực nhập thể, có chỗ còn cố ý ghi rõ: tinh thần lực của cậu nhu hòa có thể trực tiếp đưa vào hay không nên đưa vào, hoặc cậu nên đưa vào nhiều ít tinh thần lực ra sao, chuẩn bị thực kỹ càng tỉ mỉ.

Hàn Nghiệp bổ sung nói: "Mỗi người có cách sử dụng tinh thần lực nhập thể khác nhau, trước mắt tôi chỉ có thể căn cứ tình huống thân thể cậu mà thô sơ giản lược chế tạo chút lộ tuyến này, tình hình cụ thể hơn nữa cần bản thân cậu tự cảm nhận rồi hoàn thiện."

"Cảm ơn thiếu tá." Diệp Tố không thể không cảm động, mấy tấm bản vẽ này nhìn qua rất phức tạp, chỉ sợ phí không ít tâm tư.

Hàn Nghiệp: "Ở bên ngoài không cần gọi tôi là thiếu tá, lần này xuất hành này là bí mật, tôi không muốn bại lộ thân phận."

"Dạ rõ." Diệp Tố nghiêm túc gật đầu.

Hàn Nghiệp nhẹ giọng cười, sau đó rời khỏi phòng, thực mau liền đem về cho Diệp Tố đồ ăn màu sắc hương vị vẹn toàn.

"Cảm ơn." Diệp Tố tiếp nhận đồ ăn, nhớ tới mình còn chưa rửa mặt, Hàn Nghiệp hình như nhìn ra hắn xấu hổ, chỉ chỉ buồng vệ sinh.

"Cần đỡ không?"

"Không cần!" Diệp Tố vội nói, kéo đôi chân sưng đến múp míp vào buồng vệ sinh, đến khi ra thấy Hàn Nghiệp đang ngồi ở bàn làm việc đùa nghịch quang não, không kiêng dè gì Diệp Tố.

Được rồi, Diệp Tố tỏ vẻ, mình xem cũng không hiểu, những số hiệu cùng một số đồ vật kỳ quái trên màn hình sáng xanh đó phức tạp xa so với ký hiệu nguyên tố, Diệp Tố trong lúc vô tình nhìn thấy liền muốn ngất.

Diệp Tố thấy hắn không nói chuyện cùng mình, liền nhanh chóng ăn xong cơm rồi nằm lên giường, dựa theo bản vẽ của Hàn Nghiệp điều khiển tinh thần lực giảm bớt thương thế hai chân. Quả nhiên, tình huống tinh thần lực nhập thể lúc này khác xa lần trước, lần trước ngay từ đầu tuy có cảm giác thoải mái mới mẻ, nhưng sau đó liền vô lực, càng lúc càng mệt mỏi khó chịu, tựa như hồng thủy bùng nổ, đem tất cả trở ngại cuốn trôi, hậu quả thực đáng sợ. Mà lần này, tinh thần lực vừa nhập thể, truyền dọc theo lộ tuyến Hàn Nghiệp vẽ, nhanh chậm, thong thả hay cấp bách đều có tiết tấu nhất định, phảng phất như tinh thần lực chảy xuôi một con sông thật dài, vừa không rơi phí ra ngoài mà lại đạt được tác dụng tưới tiêu.

Diệp Tố thực mau đắm chìm vào thể nghiệm khó có được này, cả ngày trừ bỏ ăn cơm thế nhưng không nói quá một câu.

Đến giờ, Diệp Tố dưới tình huống đang khơi thông hai chân tụ máu mà trực tiếp ngủ, đôi khi Hàn Nghiệp quay ra nhìn đều không rõ hắn là đang ngủ hay không ngủ.

Diệp Tố ở cả hai thế giới đều chìm vào khoái cảm nghiên cứu, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là, mình cư nhiên không cảm thấy mỏi mệt. Thông thường, nghiên cứu khoa học ở đây đến mệt mỏi, lại đi thế giới Tinh tế, cứ như vậy một lần lại một lần đổi mới, tinh thần thập phần dư thừa, đầy máu sống lại, ngược lại cũng thế, giống như có hai linh hồn luân phiên nhau làm việc, nghỉ ngơi.

Diệp Tố trầm trồ ngạc nhiên, đồng thời còn phát hiện một tình huống đặc biệt nữa, tựa hồ mặc kệ hắn nhìn Hàn Nghiệp lúc nào, Hàn Nghiệp luôn ngồi ở bàn làm việc, nhìn quang não đầy số liệu với mô hình, hoặc đang trầm tư hoặc đang tính toán, trên mặt vô kinh vô hỉ, đôi khi nhăn mi một chút đã là biểu lộ cảm xúc rõ ràng lắm rồi.

Hôm nay, Diệp Tố tâm huyết dâng trào, ngủ trưa.

Hắn từ thế giới Tinh tế tỉnh lại, quay đầu liền thấy, Hàn Nghiệp vẫn ở bàn làm việc, chẳng qua ghế dựa bị hắn ngả ra sau một chút, hắn dựa ghế liền nhắm mắt ngủ say, màn hình quang não còn chưa đến nửa giờ tự động tắt khi không có người thao tác.

Diệp Tố nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, cảm thấy mình có điểm không thể lý giải người này. La Thành khinh thường hắn, Tiết Ưng Vũ tuy bị hắn đánh bại nhưng đồng dạng cũng không có kính ý, người Diệp Tố tiếp xúc hầu như đều có ấn tượng không tốt về hắn, cho dù có người không phản cảm nhưng cũng sẽ không có hảo cảm.

Nhưng mà trải qua vài lần hắn tiếp xúc với Hàn Nghiệp, Hàn Nghiệp đối xử người lương thiện, làm việc nghiêm túc, lời trong lời ngoài đều lộ ra cổ vũ, chờ đợi với người trẻ tuổi, thậm chí Diệp Tố còn cảm thấy hắn tựa hồ đang mang một gánh nặng trầm trọng nào đó, cũng vì thế mà không ngủ không nghỉ.

Người như vậy tại sao lại bị khiển trách, phê phán?

Diệp Tố nhẹ nhàng xuống giường, vô thức mà lại gần quan sát Hàn Nghiệp. Ai ngờ mới đi được hai bước, liền thấy Hàn Nghiệp mở mắt, đôi mắt đen như mực phá lệ lộ ra thần sắc mệt mỏi.

Diệp Tố sửng sốt, nói: "Anh không lên giường ngủ sao?"

"Cậu tiếp tục ngủ đi." Hàn Nghiệp điều chỉnh dáng ngồi, nhìn dáng vẻ tựa hồ muốn tiếp tục nghiên cứu số liệu trên quang não.

Diệp Tố ý thức được căn phòng này cũng chỉ có một cái giường, tức khắc có chút xấu hổ, cảm thấy mình chiếm thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm của Hàn Nghiệp, co quắp đi hai bước: "Tôi không mệt, thật vất vả chân mới tốt, đang định ra ngoài một chút, anh đi ngủ đi."

"Từ từ." Hàn Nghiệp gọi lại Diệp Tố đang định chạy ra ngoài, duỗi tay bắt được lông tơ thon dài trên ống tay áo hắn, đạm hồng, nhan sắc thực thông thấu.

Bây giờ Diệp Tố không có một chút tin tưởng gì đối với thân thể của mình, thấy thế, tâm lại căng thẳng: "Đây lại là cái gì?"

"La nhung." Hàn Nghiệp đem sợi lông tơ kia qua lại xoa nắn trong lòng bàn tay, cẩn thận cảm thụ "Một loại nhung tương đối thường thấy, có thể phản ứng cùng chất hóa học nào đó sinh ra thể rắn dạng keo, là dầu bôi trơn bảo dưỡng cơ giáp thông dụng."

Diệp Tố nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, hồi tưởng nói: "Đây hẳn là lúc tôi trốn vào xe vận tải bị dính vào, tôi nhớ rõ trong xe tất cả đều là túi lớn đóng gói, hẳn đều là loại nhung này."

Hàn Nghiệp thần sắc lại càng thêm ngưng trọng: "Cậu biết tinh hạm hàng không dân dụng lần này ngoại trừ thuận tiện chở người, chủ yếu vận chuyển cái gì không?"

"Không phải là những cái xe vận tải hàng hóa đó sao?"

Hàn Nghiệp nhìn chằm chằm sợi lông tơ tinh tế kia: "Bản thân xe vận tải mới là hàng hóa, thứ tinh hạm này đăng ký ở bộ vận chuyển toàn bộ là xe vận tải rỗng."

Diệp Tố ban đầu không phản ứng kịp, bị ánh mắt ý vị thâm trường của Hàn Nghiệp kích thích, đột nhiên giật mình một cái: "Có người dùng mua bán xe vận tải làm ngụy trang, kỳ thật là buôn lậu?"

Hàn Nghiệp gật đầu, còn có một thứ hắn không nói rõ, sử dụng La nhung làm dầu bôi trơn cơ giáp nhất định sẽ không phải cá nhân, sau lưng hẳn phải có bộ đội vũ trang. Chỉ có bộ đội vũ trang, mới mỗi ngày cần dầu bôi trơn giá rẻ số lượng lớn để bảo dưỡng vận hành cơ giáp.

Hàn Nghiệp hơi nắm chặt tay, đem La nhung vây lại, nói với Diệp Tố: "Đi, cùng tôi đi thăm khoang chứa hàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play