Trong phòng khách sạn, Diệp Tố có vẻ hơi câu nệ, bởi vì những người lục tục tiến đến đều là những học giả lừng lẫy tiếng tăm trong giới, giáo sư chỉ đạo trong trường hắn kém quá xa so với những vị này.

Đương nhiên, những người sớm đã nổi danh đó không phải tới để thi đấu, bọn họ đều mang theo hậu bối mình coi trọng.

Vài vị lão nhân nói chuyện với Lý Hoằng Hậu, những người trẻ tuổi bất luận mục đích là thể hiện bản thân hay thăm dò địch thủ cũng đều vây vào một chỗ, thập phần hữu hảo mà nói chuyện với nhau.

Diệp Tố nghe bọn họ tự giới thiệu, trên cơ bản đều đang học hoặc đã tốt nghiệp những trường danh giá trên thế giới, đang theo thầy giáo học thạc sĩ, đang học tiến sĩ cũng có một người. Diệp Tố nghe đến líu lưỡi, nhìn tuổi ai cũng trẻ mà bằng cấp một cái so một cái lại càng cao. So sánh với những người này, Diệp Tố là sinh viên chính cống trong nước có vẻ hơi keo kiệt. (cống trong nước hay nước trong cống :v)

Nhưng người có thể tới nơi này, kiến thức tu dưỡng đều không kém, thấy Diệp Tố dường như có quen biết với giáo sư Lý Hoằng Hậu, thái độ bọn họ đối với Diệp Tố đều thực hòa khí.

Sau khi mọi người và giáo sư Lý Hoằng Hậu nghỉ trưa ăn cơm, mới bắt đầu triển lãm thành quả nghiên cứu của mình.

Nhóm lão học giả đều ngồi trên sô pha, trên bàn trà là mấy chén nước trà đơn giản.

"Lão Trương, đây là môn sinh đắc ý của ông sao?"

Lão Trương mặt đỏ khẽ gật đầu: "Không tính là đắc ý, còn phải uốn nắn nhiều, làm phiền lão Lý chỉ điểm nhiều hơn."

Khi bên dưới nói chuyện, người trẻ tuổi trên đài đã bắt đầu triển lãm nghiên cứu của mình, giả thiết chặt chẽ lại có căn cứ khoa học, mấy phương trình hóa học nổi danh cũng đều có thể chứng thực, thí nghiệm đã tiến hành lại càng nhiều, có rất nhiều số liệu tinh chuẩn.

Vài vị học giả phía dưới nghe được đều liên tục gật đầu.

Diệp Tố lắng nghe hết sức nghiêm túc, điều kiện giáo dục những người này nhận được từ nhỏ đến lớn đều hơn xa hắn, tầm mắt thập phần bao quát rộng lớn, hệ thống tri thức cũng tương đương hoàn thiện, thường thường có thể cho Diệp Tố cảm giác hai mắt sáng ngời thông suốt, hoá ra có thể thí nghiệm hai loại nguyên tố đó như vậy, hoá ra hai loại nguyên tố này đặt cùng nhau sẽ sinh ra phản ứng độc như thế, hoá ra thoáng biến đổi một chút thí nghiệm truyền thống cũng có thể nhận được kết quả không tưởng... Những thứ như vậy.

Bất quá Diệp Tố cũng không tự hạ thấp bản thân, lý luận hắn đưa ra tuy rằng vẫn thực thô ráp, nhưng thắng ở chỗ độc đáo, sáng tạo, không gian để mài giũa phát triển cũng rất lớn.

Thực mau đã đến lượt Diệp Tố lên đài.

"Vị này là đệ tử của...?" Có người hỏi, kỳ thật người trẻ tuổi xuất chúng chỉ có vài cái như vậy, mấy lão gia hỏa nhìn đi nhìn lại cũng đều nhận thức, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt mới liền có điểm tò mò.

Lý Hoằng Hậu cười nói: "Là do một người bạn của tôi giới thiệu, là người trẻ tuổi không tồi."

Mấy vị lão giả khác tươi cười phụ họa, "Dáng vẻ đường đường, khí chất bất phàm."

Đợi đến khi Diệp Tố mở miệng giới thiệu nghiên cứu của hắn, thần sắc mấy vị học giả đó dần dần trở nên nghiêm túc.

Nói thật, quả thực tồn tại lỗ hổng, còn có không ít, nhưng dưới phát hiện nhạy bén của Diệp Tố, những sơ hở đó đều có thể bỏ qua. Bởi vì lỗ hổng thì có rất nhiều người có khả năng tu bổ, mà ý tưởng thì không phải ai cũng có.

Diệp Tố từ đầu định viết luận văn tốt nghiệp, cũng vì luận văn tốt nghiệp mà chuẩn bị, chọn đại cái luận đề, là phân tích một loại tinh thể mới hơn nữa không phá hư kết cấu của nó, tốn thật nhiều thời gian, đoạn thời gian kia Diệp Tố dường như ở luôn phòng thí nghiệm, các loại máy hấp quang phổ nguyên tử, máy phóng xạ tia X, máy phân tích quang phổ icp-aes, cơ hồ chỉ cần dụng cụ phòng thí nghiệm có hắn đã đều thử sử dụng. Trời không phụ lòng người, hắn phân tích ra kết cấu tinh thể cực kì phức tạp, lại có được số liệu thập phần tỉ mỉ, hơn nữa lại thành công tìm ra một cách phân tích tinh thể càng đơn giản tiện nghi hơn, vốn dĩ thực nghiệm đến tình trạng này đã có thể gọi là thành công, luận văn hắn viết ra đều có thể đăng báo phát biểu.

Nhưng Diệp Tố dưới sự hưng phấn lại chưa cảm nhận được khó khăn của khiêu chiến, nhàm chán liền nghĩ, nếu phân tích được tinh thể kia, vậy thử hoàn nguyên đi. Hắn dựa theo số liệu phân tích, một lần nữa điều phối các nguyên tố, hoàn nguyên tinh thể.

Nhưng khi hắn đo lường tính toán, phát hiện ra sau khi hoàn nguyên, tinh thể lúc sau cư nhiên có khác biệt rất nhỏ với tinh thể ban đầu, hắn thậm chí còn tưởng dụng cụ thí nghiệm bị sai lệch, sau khi lặp lại thí nghiệm vài lần, Diệp Tố mới dám xác nhận quả thực xuất hiện sai lệch.

Lúc này Diệp Tố vẫn cho rằng là mình điều phối nguyên tố có sai sót, nhưng hắn tiến hành thí nghiệm nhiều lần như vậy, phát hiện kết quả đều tương đồng nhau, hắn không thể hoàn nguyên tinh thể ban đầu.

Tại sao?

Diệp Tố suy đoán rất nhiều về vấn đề này, cuối cùng lớn mật đưa ra giả thiết: trong tinh thể có một loại nguyên tố mà dụng cụ không tra xét được, rất có thể là một loại nguyên tố mới.

Nghĩ đến suy đoán này, Diệp Tố cảm thấy có chút vớ vẩn lại cảm thấy hưng phấn, đơn giản thu phục luận văn tốt nghiệp, hắn liền đem toàn bộ tinh lực đặt trên nghiên cứu mới này. Trải qua một năm thí nghiệm, tuy rằng Diệp Tố vẫn không thể tìm được loại nguyên tố mới này, nhưng lại có thể xác định chắc chắn là nó tồn tại, thậm chí đã phỏng đoán ra nguyên tử số của nó cũng một số đặc điểm.

Hắn đem nguyên lý thực nghiệm và suy đoán biểu thị trên bản thảo thật rõ ràng, trình bày lưu loát một phen, khiến vài vị học giả phía dưới đều tự đáy lòng cảm thán: Được Lý Hoằng Hậu khen một câu "Không tồi", quả thực không đơn giản.

Ngay cả mấy người trẻ tuổi kia cũng đều hổ thẹn không bằng, trong lòng biết lần tuyển chọn này có lẽ mình không qua được.

Một buổi trưa, vài người trẻ tuổi đều trình bày xong nghiên cứu của mình.

Lý Hoằng Hậu mắt mang ý cười, đối với cục diện vui sướng của giới hóa học liền tỏ vẻ thực vui mừng. Nhưng có thể theo hắn tham gia thi đấu tư duy chỉ có một, hắn cũng khinh thường nói chuyện quanh co, trực tiếp liền tuyên bố kết quả - Diệp Tố.

Đối với đáp án này, rất nhiều người cảm thấy tiếc nuối, đồng thời cũng cảm thấy danh xứng với thực.

Kỳ thật bọn hắn không biết rằng, khiến Lý Hoằng Hậu hạ quyết định cuối cùng này chính là vì hắn thấy được sự tiến bộ của Diệp Tố, so với nghiên cứu ngắn ngủi hắn nhìn thấy mấy ngày trước, bản thảo lần này càng thêm tinh tế hoàn thiện. Diệp Tố có thể trong mấy ngày ngắn ngủi này, trong điều kiện không có phòng thí nghiệm đem suy đoán cải tiến nhiều như vậy, ngộ tính cùng thiên phú là không thể nghi ngờ, khả năng học tập cũng rất cao.

Lý Hoằng Hậu khiến mọi người thất vọng, lại nói: "Gần đây tôi cũng có một phát hiện nhỏ, định sau thi đấu lần này liền về nước tổ chức một tổ nghiên cứu, không biết chư vị có hứng thú hay không?"

Mấy vị học giả phía dưới vừa nghe thấy, thần sắc liền trở nên chăm chú, đây cũng không phải bọn tiểu bối tiểu đánh tiểu nháo, Lý Hoằng Hậu dám nói có phát hiện nhỏ, kia nhất định là phát hiện kinh thiên động địa. Hắn cư nhiên bỏ cơ sở nghiên cứu tiên tiến của nước ngoài với rất nhiều điều kiện khác mà về nước, hẳn là tính toán bồi dưỡng sự nghiệp hóa học nửa lạnh nửa nóng trong nước.

Nhóm lão học giả lập tức mặt đầy kích động, một đám đứng dậy tỏ vẻ cảm kích: "Lý giáo sư có ý này, tôi cảm thấy thực may mắn, may mắn cho quốc gia chúng ta."

Tiếp đó chính là thời gian của nhóm lão học giả này, bọn Diệp Tố đều tự giác mà rời đi. Diệp Tố không biết trong lòng những người bị loại nghĩ gì, nhưng mặt ngoài đều chúc phúc hắn tự đáy lòng.

Một đám người trẻ tuổi hẹn ăn cơm xong mới từng người tản ra.

Diệp Tố sau khi trở lại khách sạn rốt cuộc không cố nghiêm túc được mà vui vẻ ra mặt, cứ như nằm mơ vậy, từ khi bị Kế Vi Thường tính kế lấy mất tư cách dự thi mà phẫn nộ bất đắc dĩ đến bây giờ lại được giáo sư Lý Hoằng Hậu coi trọng mới qua có nửa tháng, đối với hắn lại dài như hai cuộc đời vậy, hoàn toàn là hai vận mệnh tương phản.

Diệp Tố cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là số phận trêu người, nếu không phải vị trí của hắn bị cướp mất thì hắn cũng không đi mua say, cũng sẽ không quen được chủ quán. Nếu không phải Kế Vi Thường lại đến khiêu khích hắn sau đó, hắn cũng sẽ không đi uống rượu lần nữa, mà kết hạ mắt duyên với chủ quán, như vậy hắn cũng sẽ không quen được giáo sư Lý Hoằng Hậu.

Hắn có điểm chờ không nổi, muốn nhìn biểu tình của Kế Vi Thường, và vị giáo sư Triệu ban đầu thực tôn kính sau mới lộ mặt kia. Nếu biết nghiên cứu bị hắn khinh thường lại được Lý Hoằng Hậu chỉ điểm, hắn có thể tức đến đấm ngực dậm chân hay không?

Hắn ngẫm nghĩ bỗng nhiên lại nhìn sang bên trái, tựa hồ cảm thấy người nơi đó đang chia sẻ cảm xúc vui sướng cùng mình, chỉ cách một bức màn lớn chia cắt, Diệp Tố không cầm lòng được mà bật cười.

Buồn bực trong lòng lập tức tiêu tán, Diệp Tố thoải mái nằm trên giường, thực mau chìm vào trong mộng.

Trên xe buýt cũng không xóc nảy, cảm giác đầu tiên của Diệp Tố khi vừa tỉnh lại chính là cổ đau, bản năng tiếp theo chính là nhìn về phía bên trái.

Trống rỗng, không có ai.

Không có ai thì cũng là bình thường đi. Diệp Tố xoa cổ nói thầm một câu, nhưng tâm lý vẫn mạc danh mà cảm thấy mất mát, cảm giác không áp bách đã theo hắn cả ngày ở thế giới hiện thực khiến hắn ngạc nhiên mà cũng thực thoải mái.

"Ơ?" Diệp Tố hoạt động cổ, khóe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cuối phố tựa hồ có bóng người đang rời đi.

Diệp Tố theo bản năng mà xuống xe đuổi theo, qua góc rẽ một cái lại không thấy ai cả.

Diệp Tố đứng trên đường phố vắng vẻ ngẩn người hồi lâu, mới vỗ trán một cái, "Nghĩ cái gì đâu, nếu thực sự có người thì mới là đáng sợ, cái tên Kỷ Gia Duyệt không đáng tin này, cứ thế ném mình trên xe buýt cả đêm."

Thầm mắng vài câu, Diệp Tố xoay người mới phát hiện xe buýt đã đi mất rồi.

Diệp Tố tức khắc trợn tròn mắt: Đây là đâu? (Tôi là ai?)

Chờ đến khi Diệp Tố lạ lẫm với Hoa Đô tinh cuối cùng cũng tìm được đường trở về tiệm cơm Kỷ gia, mới biết được Kỷ Gia Duyệt không phải cố ý quên hắn, mà là bị hình thức thi đấu mới làm cho sứt đầu mẻ trán.

"Fuck, trường học quả thực cố ý đối nghịch với La Thành, ngay từ đầu đã chọn thi đấu đoàn đội, hiện tại lại muốn hỗn chiến, không phải chúng ta sẽ bị hội đồng sao?" Trương Diêu Phong chửi ầm lên, hận không thể vọt tới chỗ hiệu trưởng mà túm cổ áo ông ta hỏi cho ra nhẽ.

Hóa ra thi đấu cơ giáp đến hiện tại còn lại 25 đội ngũ, vốn dĩ với quy định bình thường, hẳn sẽ rút thăm, một đội dư ra được luân không trực tiếp qua cửa, 24 đội kia đấu đôi chọn ra 12 đội, sau đó lại tuần hoàn mà chọn ra ba vị trí đầu.

Nhưng thi đấu lần này không như vậy, có quân đoàn H đến xem thi đấu, lại là những người có bối cảnh. Nhóm lãnh đạo trường học nghĩ thời gian của Hàn Nghiệp là hữu hạn, chỉ có thể xem một trận trung kết cuối cùng, nhiều lắm chỉ có thể thấy phong thái hai đội ngũ trường bọn họ, khiến lãnh đạo phải toàn tâm toàn ý vắt hết óc vì trường học, làm sao mới có thể khiến Hàn Nghiệp thấy được càng nhiều phong thái học sinh Hoa Đại hơn, triển lãm rằng đại học Hoa Đô cũng không kém gì trường quân sự?

Kết quả là hỗn chiến, cái chế độ này cứ thế mà sinh ra. Đợi đến khi đội ngũ chỉ còn lại 13, liền trực tiếp đấu trận trung kết, ném tất cả vào sân đấu lớn 300km vuông, bản đồ rút thăm, để 13 đội ngũ thể hiện bản lĩnh, ai đứng được đến cuối liền thắng.

Nhân số nhiều, bản đồ rộng, không thể chỉ dựa vào vũ lực để giải quyết, nhân mạch, năng lực ngoại giao, mưu trí, sức quan sát cùng năng lực chỉ huy quân sự đều rất quan trọng.

Với xú danh và vũ lực đầy tính uy hiếp của La Thành, phỏng chừng ngay từ đầu sẽ bị 12 đội ngũ còn lại liên hợp làm thịt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play