Hàn
Nghiệp thu hồi ánh mắt từ sao trời xa xôi lại, bóng dáng con thuyền Noah đã đi xa, chỉ mong còn có ngày trở về. Hàn Nghiệp lại nhìn về phía
chiến trường, ánh mắt sâu thẳm, phẩng phất như không phải hắn đang nhìn
sinh tử, mà đang nhìn lịch sử bắt đầu khởi động.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Hàn Nghiệp trở lại quân doanh.
Chủ tịch Liên Bang Nhân tộc, cha Hàn Nghiệp cùng Phương Cảm đều ngồi trong
phòng hội nghị, Hàn Nghiệp xoay người không nói gì mà cười mỉm, phất tay để Diệp Tố bọn họ cùng nhau theo vào.
Bảy người không nói gì, nặng nề đi vào.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc. Ai cũng không có
biện pháp mở miệng nói về hành động tàn khốc kia trước.
Cuối cùng, vẫn là Hàn Nghiệp nửa cúi đầu, thanh âm đạm nhiên mà nghiêm túc
nói: "Liên Minh Vạn tộc đã định ra kế hoạch tiêu diệt Mẫu Trùng."
"Đừng giấu giếm." Kiều Nguy Nhiên cuối cùng chịu không nổi, vỗ bàn hô, "Nói cái gì thì thống thống khoái khoái nói ra cho tôi."
Hàn Nghiệp lấy quang não ra, chuyển kế hoạch của liên minh thành 3D, lập
thể hiện ra trước mắt mọi người, kỹ càng tỉ mỉ mà giải thích tính toán
của liên minh, từ dụ mồi tới mai phục, không chỗ nào không nguy hiểm.
Kiều Nguy Nhiên, La Thành bọn họ một đám đều rõ ràng thông thấu trong lòng, mình cần phải làm gì, sắp gặp phải chuyện gì.
Sau một lúc lâu, yên lặng bị Kiều Nguy Nhiên đánh vỡ, hắn cười hì hì hỏi
chủ tịch Liên Bang: "Này phải ghi công lao cho tôi đó, truy phong liệt
sĩ gì đấy, hạng nhất chứ không thể hàm hồ nha."
Tiểu Thất bỗng nhiên khóc lên, thấp thấp mà nức nở, nước mắt từng hàng lăn
xuống. Hắn cũng chỉ khóc, không phản kháng, không ầm ĩ. 6 năm qua đi,
tiểu Thất càng lớn càng khỏe mạnh, rốt cuộc có bộ dáng người bình thường nên có. Hắn vẫn sợ chết sợ Trùng tộc như trước, những sau mỗi lần tiến
hành kế hoạch bảy người, tất cả mọi người sẽ khích lệ hắn, cảm tạ hắn,
làm tiểu Thất ngoài sợ hãi còn cảm giác được loại tâm tình kỳ diệu khác. Hàn Nghiệp, Tịch Tuyết cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố hắn, Diệp Tố La Thành
sáu người khác quan tâm hắn, cũng khiến Tiểu Thất sau khi không thể
không đối mặt vận mệnh thấy được tình cảm bất đồng với dĩ vãng, tình cảm này khiến cô nhi như hắn có điểm xa lạ, nhưng theo bản năng mà mê muội.
Cho nên, hắn chỉ khóc, chỉ khóc vì bản thân sợ hãi.
Những người khác nghe hắn khóc.
Lúc này, bất kỳ lời nói nào đều dư thừa. Một đám lời cổ vũ trước mặt những
người quyết tâm đi chịu chết, có vẻ quá không có phân lượng, "Bố cục kế
hoạch cần hai tháng, trong khoảng thời gian này, các cậu..." Hàn Nghiệp
gian nan nói, "Muốn làm cái gì liền làm đi."
"Hàn Nghiệp." Phương Cảm hô, "Để tôi đi thôi."
Hàn Nghiệp liếc xéo mắt hắn một cái: "Cậu muốn đi đâu?"
"Đừng giả ngu với tôi." Phương Cảm mắng, "Để tôi mang binh dụ Mẫu Trùng, cậu
lưu lại Nhân tộc, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự lợi
hại hơn tôi một chút, cậu lưu lại, càng tốt hơn cho Nhân tộc một chút."
"Một khi đã vậy." Hàn Nghiệp cười cười, "Nhiệm vụ gian khổ như vậy, chỉ có thể để tôi đi hoàn thành. Cậu, tôi không yên tâm."
Hắn sải bước rời đi, không để Phương Cảm nói thêm gì nữa. Những người khác
lúc này mới biết được, Hàn Nghiệp cũng không chỉ để bọn họ đi chịu chết, hắn sẽ đi trước một bước, vô luận kế hoạch có thành công hay không, cơ
hội Hàn Nghiệp đảm đương mồi cho Mẫu Trùng sống sót trở về đều thực xa
vời.
Hàn Nghiệp sẽ chết
trước bảy người, xem như hoàn thành hứa hẹn lúc trước của hắn. Tiếng
khóc của tiểu Thất đột nhiên im bặt, sau đó, liền khóc rống lớn hơn.
Một gian phòng đổ bóng, ánh chiều tà hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ lười
nhác dừng trên sàn nhà. Đây là nhà Hàn Nghiệp và Diệp Tố cùng nhau sinh
sống 6 năm, nhưng thời gian hai người sống cùng nhau ở đó cũng ít ỏi tới đáng thương. Rất nhiều đêm, thông thường là Diệp Tố nặng nề ngủ, thời
điểm hắn tỉnh lại lần nữa, Hàn Nghiệp hoặc trắng đêm chưa về, hoặc là
chỉ về mấy tiếng, lại sớm đi rồi.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, hai bóng dáng thon dài đi tới bên giường.
Hàn Nghiệp cởi áo khoác, thay giày, biểu hiện như một người bình thường vừa tan tầm về nhà.
Diệp Tố im lặng ngồi xuống mép giường.
"Uống nước sao?" Hàn Nghiệp hỏi.
Diệp Tố lắc đầu.
Hàn Nghiệp rót cho bản thân một ly nước ấm đặt trên bàn đợi nó nguội, sau
đó liền tới góc phòng thu thập gì đó, một khắc cũng không dừng lại.
Tầm mắt Diệp Tố cũng theo đó di động, hắn cũng nhìn từng góc căn phòng nho nhỏ này.
Khi Hàn Nghiệp lại lần nữa trở lại trước bàn, cầm lấy chén nước kia, đối
mặt cùng Diệp Tố. Tay hắn rung động, nước tràn miệng cốc suýt chút nữa
đổ ra.
Hắn rốt cuộc không thể cường ngạnh giả vờ trấn định.
Diệp Tố khổ sở thở dài, ánh chiều tà ngoài cửa sổ ngày càng mỏng manh, vòng
qua gương mặt Diệp Tố, lại vòng tới phía sau hắn, không bao giờ gặp lại. Ban ngày nơi này thực ngắn ngủi, mà ban đêm đủ dài cũng không để người
an tâm tiến vào giấc ngủ.
Hai người một ngồi một đứng, nghênh đón màn đêm, thành mảnh ghép cô đơn.
Hàn Nghiệp chậm rãi tới gần, ngồi bên người Diệp Tố, đôi tay đè lại bả vai
Diệp Tố, "Đến lúc đó, tận lực tìm cơ hội sống sót, được không?"
Diệp Tố rơi lệ đầy mặt: "Vậy còn anh?"
Qua thật lâu, tận đến lúc bóng đêm tràn ngập không gian nơi này, Hàn Nghiệp mới nói: "Tôi mệt mỏi, để tôi nghỉ ngơi đi."
"Không..." Diệp Tố ôm chặt Hàn Nghiệp, tốn công vô ích cầu xin.
Hàn Nghiệp ôm lại Diệp Tố, hôn khuôn mặt hắn, lau đi nước mắt hắn, chỉ có không trả lời.
Ngoài tử vong, hắn tựa hồ không còn con đường khác để đi rồi. Có lẽ bởi vì
hắn không muốn lại một lần nữa đưa Diệp Tố lên chiến trường, thừa nhận
thống khổ ngày càng không thể tiêu tan; có lẽ hắn cảm thấy bất lực với
hiện trạng vũ trụ, hùng tâm tráng trí xưa kia bị tiêu diệt sạch sẽ; có
lẽ bởi vì dụ dỗ Mẫu Trùng quả thực quá gian nan, Hàn Nghiệp cũng không
thể bảo đảm mình sẽ thành công, đành phải dùng tử vong tới làm bằng
chứng hắn đã toàn lực cố gắng...
Nói ngắn lại, hắn mệt mỏi.
Diệp Tố hiểu hắn như vậy, nên đặc biệt thương tâm.
Tiếng khóc của hắn bị môi Hàn Nghiệp lấp kín, nước mắt hai người hòa vào
nhau, càng thêm thống khổ. Màn đêm nặng nề buông xuống, bọn họ cướp lấy
ấm áp cuối cùng đối phương có thể cho đi, thân mật khăng khít mà hôn
môi, thoát khỏi mọi trở ngại giữa hai người, điên cuồng lại ôn nhu trong không gian căn nhà nho nhỏ, thâm ái. (đọc H xong ai thấm)
Bọn họ thẳng thắn thành khẩn, thân cận da thịt, khó tách biệt khỏi nhau.
Thời gian hai tháng chuẩn bị trong mắt đám người đang chờ đợi kia, còn nhanh hơn sao băng vụt qua, một khi bắt đầu, mũi tên đã lên dây, không thể
không phát.
Hàn Nghiệp đi trước một bước, bảy người khác cùng cục Chấp hành và một số quân đội
Nhân tộc đi theo đại quân Vạn tộc cùng nhau tới địa điểm mai phục. Tinh
hạm rời khỏi tình cảnh bi thảm, xuyên qua phân nửa lãnh thổ Vạn tộc, bất đồng phong thổ lần lượt bày ra trước mắt, chỉ là những địa phương đó,
đều không có ngoại lệ mà bày ra tử khí thâm trầm, phồn vinh dĩ vãng sẽ
không quay lại, không thể. Nhân tộc trên tinh hạm, vẫn luôn an an tĩnh
tĩnh chờ đợi vận mệnh buông xuống. Bỗng nhiên ngày nọ, khi quân đội đi
qua một tinh hệ ngoại vi Nhân tộc, một nhân viên cục Chấp hành vội vàng
chạy tới báo cáo với Tịch Tuyết: "Tịch đội trưởng, không thấy Diệp Tố!"
Đội quân làm mồi bên kia đã sắp tiếp cận Mẫu Trùng, liền dựa theo lộ trình
đã thương lượng tốt trước đó mà tản ra, tính toán lấy hình thức chạy
tiếp sức mà một đường dẫn Mẫu Trùng tới nơi mai phục.
Một chủng tộc am hiểu chế tạo tinh hạm loại nhỏ tốc độ cao nhanh chóng chậm rãi áp sát Mẫu Trùng, chợt lóe qua trước mắt Mẫu Trùng, liền tăng tốc
mà bay hướng địa điểm mục tiêu, tính công kích của Mẫu Trùng rất cao,
cũng có lẽ do Phỉ tộc lệ khí ngày càng nặng, Mẫu Trùng nhìn thấy sinh
linh đều lập tức đuổi theo.
Mẫu Trùng không kiên nhẫn chơi trò đuổi bắt, liền phun một ngụm nọc độc,
tinh hạm tốc độ cực nhanh kia nháy mắt liền dừng lại, sau đó tan rã
thành hư không. Nhưng nhiệm vụ của chủng tộc này đã hoàn thành, bọn họ
thành công dẫn Mẫu Trùng theo phương hướng định trước, cũng đưa tới nơi
của chủng tộc thứ hai. Mỗi chủng tộc tới nơi này đã chuẩn bị tốt tâm lý, Mẫu Trùng thật khổng lồ kia, dưới tâm tính thấy chết không sờn, kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy, tư tưởng mọi chủng tộc giờ phút này đều
nhất trí, đó chính là hoàn thành nhiệm vụ, tiêu diệt Mẫu Trùng! Còn bản
thân? Bọn họ sớm đã không còn là bản thân, không phải một cá nhân, sinh
tử không quan trọng, thống khổ không quan trọng.
Khi truyền tới chủng tộc thứ một trăm, Phỉ tộc như ý thức được chuyện gì,
Mẫu Trùng bỗng nhiên bất động, thậm chí còn định quay lại.
Điểm mấu chốt khi thiết lập kế hoạch dụ dỗ Mẫu Trùng chính là lý trí Phỉ tộc không thanh tỉnh, tuy rằng còn trí tuệ, nhưng đã không thể suy nghĩ
thông suốt, càng không thể nhìn thấu kế hoạch dụ dỗ của Vạn tộc.
Chính xác, Phỉ tộc điên cuồng lại tự đại, hành sự sớm đã không có chuẩn tắc,
chỉ dựa vào yêu thích mơ hồ. Nhưng Vạn tộc xem nhẹ hình thái sinh mệnh
của Phỉ tộc, phải biết rằng, mặc dù tiến hóa không hoàn toàn, nhưng tồn
tại của Phỉ tộc vẫn là hình thức sinh mệnh tối cao của vũ trụ hiện tại.
Rất nhiều chủng tộc lớn lớn bé bé, có trình độ linh nghiệm cùng trực giác
bất đồng, nói cho cùng, bản chất trực giác cũng là một loại tinh thần
lực. Mà Phỉ tộc lấy thể tinh thần làm phương thức tồn tại, trực giác bọn họ càng thêm nhạy bén hơn người thường, việc này hoàn toàn vượt quá
khái niệm thường thức của Vạn tộc, khiến bọn họ xem nhẹ sự quan trọng
của vấn đề này.
Trực giác Phỉ tộc khiến bọn chúng cảm giác được nguy hiểm.
Mẫu Trùng bắt đầu lùi bước, hình thể khổng lồ lại linh hoạt kia của nó, một khi muốn tránh thoát, Vạn tộc rất khó có thể mạnh mẽ lôi nó theo.
"Mau!" Lại một chủng tộc khiêu khích trước mặt Mẫu Trùng, Mẫu Trùng theo bản
năng lại tiếp tục truy đuổi, nhưng thực mau liền tỉnh ngộ lại, do dự.
Chủng tộc khác cũng bởi vậy nhận ra Phỉ tộc thật sự thần trí không thanh
tỉnh, nếu nắm được cơ hội, vẫn có hi vọng dẫn Mẫu Trùng tới nơi bẫy rập.
Một đám chủng tộc khác hoàn toàn lộ mặt, hôm nay, chỉ có kết cục ngươi chết ta sống.
Khiêu khích hỗn loạn cùng liên tiếp khiến Mẫu Trùng đúng mực rối loạn, bản
tính Phỉ tộc chính là tự đại lại tự ti, cho nên mới tiến hành thực
nghiệm sinh hóa, đối với khiêu khích của chủng tộc khác, bọn họ không
thể chịu đựng, lúc nhất thời, phẫn nộ từ bản năng che mất trực giác bất
an, Mẫu Trùng lại bắt đầu đuổi theo.
Vì phòng ngừa vạn nhất, tiếp tục xảy ra biến cố, Vạn tộc đẩy nhanh hành
động, hoàn toàn dùng phương thức đấu đá lung tung mà dụ dỗ Mẫu Trùng,
không còn một chủng tộc nào suy nghĩ tới chuyện tồn vong.
Nhưng khi càng lúc càng tới gần bẫy rập, Phỉ tộc bất an càng thêm mãnh liệt,
Mẫu Trùng lại xao động, nọc độc bị kích thích, mãnh liệt phun như biển.
Quanh Mẫu Trùng, không có chủng tộc nào có thể tiếp cận.
Bỗng nhiên, Mẫu Trùng phát ra một tiếng kêu to kỳ quái, quay đầu liền chạy như bay.
Đều đến nước này, sao có thể để nó chạy thoát! Một tinh hạm cỡ lớn bắn ra
đạo dây thừng thật dài, một đầu dây thừng là đinh nhọn sắc bén, gắt gao
khảm vào thân thể Mẫu Trùng! Cùng lúc đó từ mọi phương hướng đều phóng
ra dây thừng, thít chặt Mẫu Trùng, tăng lớn hỏa lực tinh hạm, mạnh mẽ
kéo Mẫu Trùng tới nơi bẫy rập.
Những dây thừng đó, là đào phần mộ tổ tiên của tộc Đại Nhạc, dùng gân cốt tộc Đại Nhạc gia công chế tạo thành. Hình thể tộc Đại Nhạc thật lớn, gân
nối tiếp các bộ vị đương nhiên sẽ có tính dai cực tốt, mới có thể chống
đỡ được thân thể khổng lồ. Dĩ vãng, tộc Đại Nhạc luôn tôn kính người đã
khuất, mặc dù biết gân cốt tộc mình là thứ tốt, cũng chưa bao giờ đụng
tới thi thể người chết. Nhưng tới cục diện tuyệt cảnh hiện tại, bọn họ
không thể không lợi dụng hết thảy những vật có thể lợi dụng, tin tưởng
những tiền bối đã mất đi đó, sẽ không trách tội bọn họ, còn sẽ vui sướng không thôi bởi sau khi mình qua đời còn có thể phát huy nhiệt thành.
Dây thừng kéo tới căng thẳng tắp, quân hạm cỡ lớn mở đường phía trước, sống sờ sờ mà kéo Mẫu Trùng đi mười vạn năm ánh sáng, tùy ý nó giãy giụa!
Mẫu Trùng thấp giọng quỷ dị hí vang khiến cả đường thêm trầm trọng mà gian
nan, Phỉ tộc càng lúc càng bất an, Mẫu Trùng không ngừng phun nọc độc.
Gân cốt tộc Đại Nhạc cường đại tới đâu, cũng không chịu nổi song trọng
đả kích của cường độ kéo dãn cùng ăn mòn này, có không ít dây thừng bắt
đầu xuất hiện vết rạn, đứt gãy chỉ là vấn đề chốc lát.
"Không thể tiếp tục như vậy được!" Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc kêu lên, "Thừa nhận không được!"
"Nọc độc Mẫu Trùng cũng hữu hạn, tiếp tục kiên trì một lát, tiêu hao nọc độc nó!"
"Không được, căn bản không thể tiếp tục kiên trì được!"
Phịch một tiếng, một dây thừng đứt phựt, người trên quân hạm không kịp giữ
thăng bằng, thế nhưng theo quán tính nghiêng ngả lao về phía trước. Một
tiếng này phảng phất như một tín hiệu, lục tục lại có mấy dây thừng đứt
gãy, Mẫu Trùng giãy giụa càng thêm điên cuồng, những quân hạm còn lại
căn bản không khống chế nổi nó.
"Còn mấy dây thừng?"
"Năm cái, quá ít!"
Vạn tộc lâm vào nôn nóng, không thể dẫn Mẫu Trùng vào bẫy rập lần này, bọn
họ không thể tiếp tục tìm được một cơ hội tốt như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không còn đủ tài lực vật lực để một lần nữa tổ kiến kế
hoạch diệt trùng.
Sắp tới lãnh thổ Nhân tộc. Hàn Nghiệp xuyên qua tinh hạm thấy được tinh hệ
ngoại vi Nhân tộc xa xôi, giống như cái đĩa tinh xảo xoay tròn trong vũ
trụ, Nhất Tâm tinh tựa hồ lệ thuộc tinh hệ ngoại vi này.
Hàn Nghiệp quay mặt lại, liên hệ với chủng tộc khác: "Mọi người thấy được phần đầu Mẫu Trùng sao?"
Hắn vừa nói như vậy, mọi người đều tập trung tầm mắt vào Mẫu Trùng vì giãy
giụa kịch liệt mà lộ ra phần đầu, nơi đó có một giác hút như cái phễu, ở giữa lõm vào. Có râu rất nhỏ, như dây thần kinh, giống như cái đầu
thiếu mất đại não.
"Nơi
đó là điểm mù phun nọc của Mẫu Trùng, nếu có thể phóng dây thừng vào
trong đó, có thể không sợ bị ăn mòn. Hơn nữa, nếu từ góc độ kia kéo Mẫu
Trùng, có thể tạo được hiệu quả làm ít công lớn."
Giống như kéo ngã một người, kéo đầu, căn bản khiến đối phương không giãy giụa được.
Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc nói: "Phương pháp này được! Nhưng mà phần đầu Mẫu Trùng quá cứng rắn, đinh căn bản không xuyên qua được."
Hàn Nghiệp nheo mắt lại: "Tôi tới gần Mẫu Trùng, cột dây thừng vào đó."
"Rất nguy hiểm."
"Tôi biết." Hàn Nghiệp nhàn nhạt nói, đã để người tiếp nhận dây thừng từ
phía tiểu vương tử tộc Đại Nhạc, khởi động quân hạm, theo quỹ đạo vòng
tròn áp sát Mẫu Trùng.
Bọn họ đều biết nguy hiểm, tiểu vương tử tộc Đại Nhạc, tiểu Phá phong,
chủng tộc đã hi sinh cùng chủng tộc còn tồn tại đều biết, nhưng vậy thì
sao? Nguy hiểm, bọn họ vẫn phải tiếp tục.
Hàn Nghiệp không thấy được tinh hệ ngoại vi Nhân tộc, từ cái đĩa tinh mỹ phát sáng kia có một quân hạm loại nhỏ bay ra.
"Trở về, Hàn Nghiệp!" Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc nín thở nhìn, bỗng nhiên ý
thức được không tốt, rống lớn, cùng với tiếng hô của hắn, mấy dây thừng
còn cột Mẫu Trùng cuối cùng không kiên trì được, đồng thời đứt gãy.
Mẫu Trùng như dã thú thoát khỏi lồng giam, rít gào một tiếng, điên cuồng mà phát động công kích, nọc độc như vòi nước mất khống chế, cuồn cuộn
không ngừng phun ra, như đại dương mênh mông mà bao phủ khu vực xung
quanh nó.
Hàn Nghiệp thao tác quân hạm tránh khỏi hiểm địa, nhưng không lập tức lui về, mà tiếp tục tìm kiếm cơ hội áp sát Mẫu Trùng.
Sau khi điên cuồng phun nọc độc, tựa hồ nọc độc đã tiêu hao không sai biệt
lắm, Phỉ tộc bất an tới cực điểm, liền làm Mẫu Trùng bỏ chạy, phương
hướng chính là tinh hệ ngoại vi Nhân tộc! Tinh hệ kia đã từng bị Trùng
triều tàn sát bừa bãi, lại may mắn còn tồn tại.
"Truy!" Hàn Nghiệp hô.
"Truy!" tiểu vương tử tộc Đại nhạc cũng quát, hắn thấy được nọc độc của Mẫu
trùng còn sót lại không nhiều, đây chính là cơ hội tốt khó có được!
Tốc độ chạy trốn của Mẫu Trùng đạt tới cực hạn trong đời nó, dần dần bỏ xa
Hàn Nghiệp cùng tiểu vương tử tộc Đại Nhạc, nhưng lại đối mặt tinh hạm
bay ra từ tinh hệ ngoại vi Nhân tộc.
Tinh hạm loại nhỏ kia đúng là Diệp Tố một mình rời khỏi đội quân mai phục!
Tinh hạm rời lại, lờ đi Mẫu Trùng tiếp tục lao về phía hắn.
"Rời đi! Diệp Tố, em mau tránh ra!" Hàn Nghiệp khàn cả giọng hô, tăng nhanh
tốc độ quân hạm, nhưng khoảng cách giữa hắn và Diệp Tố xa như vậy, xa
như vậy, tựa hồ vĩnh viễn cũng không đuổi kịp.
Cửa khoang tinh hạm mở ra, Diệp Tố bước ra từ bên trong, trèo lên đỉnh tinh hạm, nổi bật giữa tinh hạm cùng Mẫu Trùng, Diệp Tố nhỏ bé mà yếu ớt như vậy.
Vạn tộc bên này chỉ có thể thông qua máy dò xét mới có thể thấy được Diệp Tố.
"Hắn đang làm gì?" Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc khó hiểu nói.
Diệp Tố cười cười, thiết bị truyền âm trên trang phục vũ trụ truyền thanh âm gào rống của Hàn Nghiệp vào lỗ tai hắn, Hàn Nghiệp còn sống, vậy là tốt rồi, không muộn.
Hắn cười, cười, nước mắt lại chảy xuống.
Mẫu Trùng như phát điên, mắt thấy Diệp Tố liền muốn tông hắn tan xương nát thịt.
Diệp Tố nhìn Mẫu Trùng xấu xí hung ác kia, thấp giọng nói, nói cho Mẫu Trùng nghe, nói cho Hàn Nghiệp ở xa xôi nghe, nói cho những sinh mệnh còn
sống đó nghe.
"Tôi vẫn
luôn cho rằng mình không có vũ khí cụ tượng hóa, luôn cảm thấy thực thất vọng, cho dù có phó vũ khí cũng không an ủi được tôi." Diệp Tố thẹn
thùng cười một cái, như bé trai đáng yêu ngượng ngùng, "Nhưng không lâu
trước đây, tôi dưới vận mệnh chú định có một loại cảm ứng, ngay từ đầu
tôi không nắm bắt được nó. Nhưng hôm nay, lại một lần nữa đi qua Nhất
Tâm tinh, nhìn đến những đóa hoa đó, tôi bỗng nhiên cảm giác được vũ khí cụ tượng hóa chân chính của mình, cho nên, chớ trách tôi trộm rời đi."
Diệp Tố mở hai tay ra, hai bên hông sinh gió, tinh quang lưu chuyển, thanh
âm hắn đột nhiên cất cao: "Hoá ra, vũ khí cụ tượng hoá của tôi, chính là ánh sáng."
Thanh âm hắn
nói, như phát ra từ vô số ánh sáng hư vô, bốn phương trên dưới tinh hệ,
những tinh cầu bị Trùng tộc tàn phá tới cằn cỗi đó, hết thảy đều nở rộ
ánh sáng lóa mắt, một vài trong số chúng đã từng phát sáng, nhưng bị
Trùng tộc cắn nuốt năng lượng, có vài trong số chúng sẽ không phát sáng, nhưng được Diệp Tố trao cho sức mạnh phát sáng.
Một mảnh sao trời này, tất cả đều phát sáng!
"Chỉ cần tôi cũng đủ cường đại, biển sao trời mênh mông này, tôi cũng có thể thắp sáng!" Diệp Tố ngửa đầu, ánh sáng nhanh chóng lan tỏa, có khí thế
thắp sáng cả vũ trụ! Mẫu Trùng bị bao phủ trong ánh sáng, chiếu rọi tư
thái xấu xí của nó, nó bất động không giãy giụa.
Đau...đau...
Đây là những tinh cầu đó đang rên rỉ, đang khóc, chúng nói, tại sao ta
dưỡng dục sinh linh, không cầu hồi báo, lại đối xử với ta như vậy? Tại
sao ta yên lặng phát sáng, vận chuyển thành một bộ phận của vũ trụ, tại
sao lại đối xử với ta như vậy?
Chúng khóc lóc, kể lể, bất bình, chỉ trích Trùng tộc.
"Đau sao? Đau! Liền đem tất cả đau khổ các ngươi phải thừa nhận trả lại
chúng!" Diệp Tố nhắm mắt lại, ánh sáng của hắn phủ khắp sao trời nơi
này, hắn tựa hồ thông qua những tia sáng đó thấy được những tinh cầu đau khổ, thấy được Phỉ tộc thấp thỏm lo âu, nghiêng ngả lảo đảo dưới chùm
tia sáng, muốn chạy, nhưng trời không chứa, đất không cửa.
Diệp Tố bi ai nhìn Phỉ tộc, "Kết thúc đi, kết thúc hết thảy cực khổ cùng bất hạnh, kết thúc sinh mệnh lâu dài dị dạng của các người, kết thúc mọi
tội nghiệt các người phạm phải, để lại vũ trụ trong sạch tươi đẹp."
Phỉ tộc tựa hồ nghe hiểu lời hắn, phát ra tiếng hí chói tai từ linh hồn, lý trí tạm thời trở về, Phỉ tộc thấy được hậu quả mình gây ra, thấy được
trạng thái bất tử lại không sống của mình, nghe những tinh cầu vô tội đó lên án, thống khổ, cực độ hối hận phủ khắp tâm trí bọn họ, Phỉ tộc dưới tra tấn vặn vẹo, dung nhập thể tinh thần của mình vào ánh sáng của Diệp Tố, đây là đang muốn chết. Nhưng vừa cầu chết, cũng là cầu giải thoát.
Ánh sáng càng lúc càng sáng.
Diệp Tố cảm thấy sự nóng cháy của ánh sáng, là thời điểm kết thúc mọi tai
nạn. Hắn mở to mắt, nhìn về nơi xa xăm, liếc nhìn trong đám người liền
thấy được Hàn Nghiệp không thể khống chế run rẩy.
Mặc dù khoảng cách xa xôi như vậy, nhưng Diệp Tố cùng Hàn Nghiệp đều có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, phảng phất như khuôn
mặt đối phương đều khắc hiện trong linh hồn.
Diệp Tố nhẹ nhàng cười, muốn cáo biệt.
Một tiếng cười khẽ này, sẽ trở thành ánh sáng của cuộc đời Hàn Nghiệp treo trên lưng "vì muôn đời khai thái bình".
Ánh sáng mênh mông, gần như trở thành thực chất, lóa mắt đến không thể nhìn thẳng, bất luận máy móc gì cũng không thể ghi lại được hình ảnh này.
Đây là một vụ nổ vô thanh vô tức nhưng có tính hủy diệt kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Sau khi ánh sáng khổng lồ rút đi, không còn gì dư lại, không có tinh cầu,
không có Mẫu Trùng, cũng không có Diệp Tố, chỉ có một mảnh vũ trụ đen
đặc trống rỗng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT