Cả buổi chiều tập luyện, cuối cùng Diệp Tố cũng học được cách thao tác di chuyển cơ giáp đơn giản, lảo đảo lắc lư như ma ốm mà đi vòng vòng trong phòng huấn luyện, Diệp Tố hoàn thành xong lượng huấn luyện hôm nay.

La Thành không chút khách khí mà chỉ ra tật xấu của Diệp Tố, chi li đến mức Diệp Tố xấu hổ, cuối cùng hắn còn nói thêm: "Kỳ thật...dù sao cũng phải nói, cậu thực ra cũng không tệ, chưa đến mức không cứu chữa được."

"Thôi, đừng an ủi tôi." Diệp Tố xoa cổ tay và ngón tay nhức mỏi, điều khiển cơ giáp làm động tác đơn giản nhất cũng hự hự, không thể so sánh với bộ dáng hạ bút thành văn của La Thành.

La Thành trừng mắt, ậm ừ nửa ngày cũng chưa nói ra cái tí sửu dần mão gì, vẫn luôn tái nhợt vô lực muốn khích lệ: "Vậy được rồi......"

Diệp Tố càng phiền muộn.

"Trở về ngủ." Diệp Tố mở cửa phòng huấn luyện ra bỗng nhiên phát hiện cảnh tượng hết sức náo nhiệt, giữa cửa đứng hai đám người, nhìn nhau giương cung bạt kiếm.

La Thành lập tức hai bước thành ba bước tiến tới, đứng che trước mặt bọn Địch Cảnh, nhướn mày nói: "Christine?"

Christine là một người đàn ông phương Tây hình thể cao lớn, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy, tóc ngắn màu đỏ xoăn xoăn khiến khuôn mặt già dặn ngược lại có chút hoạt bát, hắn nhếch nửa khóe miệng, lập tức toát ra khí chất côn đồ: "La, giới thiệu cho mày một người bạn mới."

"Phương Trí Duy, ban 3 hệ chiến đấu cơ giáp." Người đàn ông bên cạnh hắn mỉm cười tự giới thiệu, ít nhất nhìn qua cũng có phong độ nhất định, nhưng bọn La Thành và Địch Cảnh không có một ai tỏ vẻ hữu hảo.

La Thành khinh thường liếc nhìn bọn họ, bỏ lại một câu: "Gặp lại trên sân đấu."

Christine lúc này mới đem ánh mắt đặt trên người Diệp Tố, cười nói: "Hoá ra tìm được đồng bọn rồi sao, tao và Phương còn lo lắng cho mày, sợ mày không được tham gia thi đấu lần này, thế thì chúng tao sẽ thấy thực nhàm chán."

Địch Cảnh cười lạnh một tiếng: "Yên tâm, mày sẽ thấy bọn tao vô cùng náo nhiệt mà lấy được chức quán quân."

"Ha ha." Christine cười to, tỏ vẻ khinh thường với lời Địch Cảnh nói, "Đúng rồi, quên chưa nói, Phương là em họ của Phương Cảm thiếu tướng, gần đây luyện tập vài lần với Phương, thật khiến người ta giật mình, hy vọng có thể cho La một chút kinh hỉ."

Phương Trí Duy khiêm tốn cười: "Năm ngày trước anh họ đã được thăng lên trung tướng, vừa lúc gần đây hắn có rảnh một khoảng thời gian, liền cách màn hình dạy tôi một ít kỹ xảo. Tôi quả thực là quá ngu dốt so với anh họ, chỉ học được chút da lông, bạn học Christine nói quá rồi."

Diệp Tố lẳng lặng nhìn bọn họ làm màu.

"Chặn đường là định mời khách ăn cơm sao?" La Thành không kiên nhẫn.

Christine thuận thế cười, chỉ vào Diệp Tố nói: "Có thể, vừa lúc mới có thẻ vip tháng này, coi như chúng ta liên hoan chào đón người bạn mới này, hữu nghị trước tiên thi đấu thứ hai, không phải sao."

Diệp Tố nói: "Tôi không đi, tôi phải về đi ngủ."

Mọi người ngẩng đầu nhìn vầng thái dương sáng rõ trên đầu:......

Nụ cười Christine có chút cứng đờ, Diệp Tố lấy cớ quá vớ vẩn còn không bằng trực tiếp cự tuyệt. Diệp Tố tỏ vẻ thực vô tội với chuyện này, hắn thật sự phải về đi ngủ, đã 5 giờ, trở lại tiệm cơm Kỷ gia, đánh răng tắm giặt cũng đã 7 giờ.

"Không giới thiệu vị này sao?" Phương Trí Duy đúng lúc giảm bớt xấu hổ.

"Diệp Tố." Diệp Tố nói, có chút gấp mà nhìn đồng hồ, nói với bọn La Thành: "Tôi phải đi."

"Cùng nhau đi, phỏng chừng cậu còn chưa nhớ đường đâu." Kỷ Gia Duyệt nhìn mặt Christine cùng Phương Trí Duy liền cảm thấy buồn nôn, so với mấy tên này, Diệp Tố thực ra cũng không đáng ghét như vậy.

Bàn Tử lập tức quơ quơ bàn tay bụ bẫm: "Anh Gia, đã lâu không qua nhà cậu cọ cơm."

"Một khi đã vậy, tôi đây cũng qua cọ cơm đi." Trương Diêu Phong mặt dày nói ké vào.

Địch Cảnh nhướn lông mày lên: "Ha Ha."

Husky lập tức vụt ra từ trong góc, cắn dây xích trong miệng đưa vào tay Địch Cảnh, làm một con chó ngoan thực tận chức tận trách.

Diệp Tố: "Đây là Hao Thiên Khuyển* của cậu?"

"Hao Thiên Khuyển, tên này không tồi, tôi trưng dụng."

Diệp Tố:...... Vậy cũng phải xem Nhị Lang Thần* có đồng ý hay không.

*ừm wiki said: Hao Thiên Khuyển là cún của Nhị Lang Thần, hai người dẫn nhau đi chu du tứ hải diệt trừ yêu ma quỷ quái.

"La Thành cũng đi?"

"Hừ." La Thành hừ nhẹ xem như đồng ý.

Hoàn toàn biến Christine và Phương Trí Duy thành người trong suốt, đoàn người phần phật đi xuống thang máy rời đi, vừa ra khỏi cửa khu huấn luyện, lại phần phật mà tách ra bốn phía, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.

Từ trên hành lang nhìn xuống, Christine thấy một màn như vậy:......

"Gặp lại trên sàn đấu." Lâu sau, Christine nhếch khóe miệng lặp lại câu nói của La Thành, trong lời nói không thèm che dấu sự đắc ý tràn ngập.

Ông chủ Kỷ không biết con mình lôi kéo Diệp Tố đi làm chuyện gì, thế nhưng hắn là một người cha cưng chiều con nha, cũng không hỏi liền trực tiếp giao Diệp Tố cho Kỷ Gia Duyệt, vung tay lên: "Không cần trả lại, muốn dùng bao lâu liền dùng bấy lâu."

Thật ra Diệp Tố cảm thấy Kỷ Gia Duyệt có chút kỳ quái, tính cách thường ngày ở trường học rất không tệ, đặc biệt là so với La Thành, quả thực kiên nhẫn đến mức khiến người ta rơi lệ đầy mặt, nhưng một khi về đến nhà mặt liền xú, cứ như mọi người ở đây đều thiếu tiền hắn không bằng.

Bạo lực gia đình à. Diệp Tố yên lặng ăn cơm xong, với lương tâm làm người phục vụ của tiệm cơm, hắn liền cầm tất cả chén đũa bỏ vào bồn rửa chén tự động.

"Tôi lên tầng ngủ." Diệp Tố báo một tiếng cho Kỷ Gia Duyệt.

Kỷ Gia Duyệt nhất thời liền trừng lớn mắt: "Cậu ngủ thật?"

"Tôi sẽ không đem chuyện ngủ nghê ra nói đùa." Diệp Tố nghiêm túc nói.

Kỷ Gia Duyệt hỗn loạn nhìn Diệp Tố lên tầng, bỗng nhiên trong mắt hiện ra ý cười thập phần quỷ dị, rón ra rón rén mà đi theo lên lầu, trộm nghe lén ở cửa phòng hắn. Phòng Diệp Tố phòng là lâm thời cải tạo từ kho hàng tạp vật, hiệu quả cách âm không tốt bằng mấy phòng ngủ khác.

"Không phải đâu." Kỷ Gia Duyệt đứng đó một lúc lâu, Cảm Thái tinh thần lực của hắn là nhạy bén, giác quan nhanh nhạy hơn phần lớn mọi người, nhưng mà hắn nghe lén lâu như vậy, ngoại trừ tiếng hít thở rất nhỏ, còn cái gì cũng không nghe được, "Vô lý nha, nhanh như vậy đã ngủ rồi? Làm lưu dân cũng thực tận chức!"

"Hứ, không thú vị." Kỷ Gia Duyệt lại ngồi xổm nửa giờ, rốt cuộc hứng thú rã rời mà bỏ rồi.

Ông chủ Kỷ ưu sầu mà nhìn con trai nhà mình, sở thích quả thực có điểm đặc biệt.

Diệp Tố một khi đã ngủ sét đánh cũng không dậy đang đi dạo trong vườn trường, sau khi buông xuống chuyện thực nghiệm liền trở thành ăn không ngồi rồi, tựa hồ toàn bộ cuộc đời đại học của hắn đều ngâm trong dung môi hóa học, rời khỏi, sự sống liền không xảy ra phản ứng được.

Diệp Tố chán đến chết đi dạo tới quán bar trà sữa.

Chủ quán vừa thấy Diệp Tố liền vui vẻ: "Lại tới mượn rượu tiêu sầu?"

"Cho ly trà sữa đi."

Đợi chủ quán pha xong trà sữa, Diệp Tố lại hết muốn uống, tùy tay đưa cho một vị em gái phía sau, hại em gái đỏ hết cả mặt.

Chủ quán liếc xéo: "Hoá ra là đến tán gái."

Diệp Tố vừa nghe, cảm thấy thật ủy khuất: "Ba năm đại học liền, cũng chưa từng nói chuyện yêu đương, mệt!"

"Chưa được điên cuồng mà đã già rồi." Chủ quán thập phần phiền muộn mà phụ họa, ngay sau đó lại cười hắc hắc, thế nào cũng không giống người tốt, "Nếu không tôi mang cậu đi điên cuồng một lần?"

Diệp Tố liền thay đổi ánh mắt: "Tôi không có sở thích kỳ lạ."

"Nghĩ cái gì thế." Chủ quán thở dài một tiếng, "Nghe nói đến Lý Hoằng Hậu chưa?"

"Nếu người ông nói chính là Lý Hoằng Hậu viết 《 Luận nguyên tố 》 hơn nữa đạt được giải thưởng Nobel hóa học, tôi hẳn đã nghe qua."

Chủ quán cười, ý vị càng thêm sâu xa: "Tôi nghe nói, gần đây hắn về nước, ở ngay tại thủ đô, có dám đi bái sư phụ không?"

Diệp Tố như đang nghe truyện cổ tích nghìn lẻ một đêm: "Cái này quả thực đủ điên cuồng."

"Ầy, bài hát kia là thế nào nhỉ, nguyện vọng đẹp nhất nhất định điên cuồng nhất!" Chủ quán nói, "Cậu tin tưởng nghiên cứu của mình không? Có thì mang chồng tư liệu kia đến trước mắt hắn, để hắn hảo hảo xem xem!"

Diệp Tố liếc mắt nhìn một cái xem thường, chưa gì đã học tập được chân truyền của La Thành rồi.

"Cậu xem, bộ dáng cậu bây giờ có giống chó nhà có tang không, tôi thấy cậu lê bước vào từ cửa, người không biết còn tưởng cậu bị bạn gái đá, bộ dáng này của cậu là làm sao vậy."

Chủ quán liên tục thở dài, "Cậu cảm thấy ngay cả một cái Lý Hoằng Hậu còn không chinh phục được, thì sao có thể đi thi đấu, chinh phục mấy chục người nước ngoài tư lịch còn dày hơn cả Lý Hoằng Hậu?"

Diệp Tố dừng một chút, tuy rằng chủ quán nói chuyện rất không đàng hoàng, nhưng lời này đích xác không sai, hạng mục nghiên cứu của hắn là khí thế không kinh người, chết không thôi, khiến những bô lão đó đều cả kinh, hắn có thể không tin tưởng bản thân mình sao?

"Nếu không, coi như đi du lịch?" Diệp Tố nhỏ giọng nói thầm, rốt cuộc bọn họ có thể nhìn thấy Lý Hoằng Hậu hay không còn chưa biết.

Chủ quán nghe xong liền mở di động mua vé xe: "Xong. Trở về thông báo với bạn cùng phòng cậu một tiếng, đừng để bọn họ lầm tưởng rằng tôi bắt cóc cậu nha."

Diệp Tố còn chưa phản ứng gì:......

Chủ quán cười cười hắc hắc, gửi một tin nhắn cho bạn già: "Hai ngày sau cho ông cái quà gặp mặt nha, bảo dưỡng tốt trái tim nha."

Cho nên ngày hôm sau lúc huấn luyện cơ giáp, Diệp Tố rốt cuộc thành công chọc giận La Thành.

"Mới bốn giờ! Mới buổi chiều bốn giờ, cậu nói cậu phải về đi ngủ?"

Diệp Tố gật đầu.

"Cậu lười cũng đừng lấy cớ vớ vẩn như vậy!"

Diệp Tố thực vô tội: "Tôi thật sự buồn ngủ." Ai bảo chủ quán quá nóng vội, mua vé xe lúc rạng sáng 5 giờ, sống chết không lùi giờ, sợ Diệp Tố đổi ý.

La Thành thở hổn hển một hơi thật mạnh, chỉ vào mũi Diệp Tố mắng to: "Cậu có thể có chút ý chí tiến thủ hay không! Sinh tồn ở Hoa Đô tinh cũng không dễ dàng, cậu không thể làm người phục vụ cả đời, sau khi chết liền có bó lớn thời gian để ngủ, hiện tại cậu ngủ nhiều không sợ về sau chết đi vô ích sao! Bây giờ cậu chỉ biết điều khiển cơ giáp đi thẳng, đến rẽ còn không biết! Không nỗ lực sẽ bị xã hội đào thải!"

"Nhưng tôi chỉ đến để gom cho đủ số."

Diệp Tố nói xong, nhân lúc La Thành tức đến không biết nói gì liền chuồn ra khỏi phòng huấn luyện.

Diệp Tố báo bạn cùng phòng về chuyến đi đế đô.

Đối với vấn đề này bạn cùng phòng kiến nghị: "Tao kiến nghị, mày chờ một hai tháng nữa đi."

Diệp Tố không khỏi tò mò hỏi: "Tại sao?"

"Khi đó đế đô đang có tuyết, mày tới trước cửa Lý gia làm người tuyết, cứ đứng như vậy ba ngày, Lý Hoằng Hậu nhất định sẽ nhận mày làm đệ tử."

Diệp Tố đờ đẫn nhìn bạn cùng phòng một lát, cư nhiên cảm thấy lời hắn nói rất có lý, "Bái sư chính là nói giỡn, mục đích chủ yếu là tranh thủ mùa ế hàng đi du lịch. Trở về mang cho đặc sản cho bọn mày!"

"Tao muốn vịt nướng!"

"Đem cho tao cái bạn gái điii!"

Diệp Tố cũng không quay đầu lại, cười: "Muốn tìm gái thì tự mình lên mạng kiếm đi, tra Aoi Sora ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play