Kỳ
Hựu Cảnh mỉm cười, chỉ là tươi cười kia mang theo hận cùng đau đớn. Hắn
nhìn về phía Diệp Tố: "Thấy không, Hàn Nghiệp không có giá trị. Hắn có
phải hay không thực ngốc? Việc hắn nỗ lực hết sức làm chính là đẩy mình
vào vực sâu không người cứu vớt!"
Lời này thốt ra từ miệng hắn, như gió lạnh cùng lưỡi lê.
Diệp Tố cảm giác sâu sắc sợ hãi cùng phẫn nộ.
Ngay cả Kiều Nguy Nhiên quen nhìn lục đục ngươi lừa ta gạt cũng không khỏi
lâm vào trầm mặc, hắn không biết nên đánh giá thế nào, nhưng hắn biết,
hắn quyết không cho phép Hàn Nghiệp cứ bị từ bỏ như vậy.
Moka nặng nề thở dài, khuyên Kỳ Hựu Cảnh: "Cậu đừng nói như vậy..."
"Vậy thì nói thế nào?" Kỳ Hựu Cảnh bỗng đứng dậy, nhìn Moka tựa như một
người lớn có thể bảo hộ đứa trẻ là hắn, thỉnh cầu Moka cho hắn một công
đạo. Nhưng Kỳ Hựu Cảnh không phải đứa trẻ, mà là trụ cột duy nhất của
Minh Viện sau khi Hàn Nghiệp không còn, hắn chống tay trên bàn, chỉ là
cảm xúc khó kiềm nén khiến cánh tay hắn run rẩy, góc bàn phát ra âm
thanh kẽo kẹt trầm muộn.
Ánh mắt Kiều Nguy Nhiên dừng thẳng trên người Kỳ Hựu Cảnh, hắn nói: "Anh
cũng muốn cứu Hàn Nghiệp, tại sao không tiếp tục kiên trì? Tôi không cho rằng Hàn Nghiệp đã gặp nạn..."
Kỳ Hựu Cảnh không khách khí cắt ngang: "Tại sao? Cậu nói tại sao? Minh
Viện không phải của Hàn Nghiệp, không phải của tôi, là của Nhân tộc! Lần này vì cứu Hàn Nghiệp có thể lãng phí rất nhiều tài nguyên, lần sau sẽ
tiếp tục vì cứu ai mà không màng tất cả? Cậu cho rằng, Minh Viện dựa vào cái gì mới tồn tại được lâu như vậy, mới có thể phát huy tác dụng trước Trùng tộc lớp lớp, còn không phải nhờ cân nhắc sao? Còn không phải nhờ
cơ hội càng lớn do tử vong mỗi người trong Minh Viện chúng tôi đổi lấy
sao? Dựa vào cái gì cậu nói cứu liền cứu, vậy tại sao tự cậu không đi
cứu đi? Hàn Nghiệp vì cái gì mới lâm vào hoàn cảnh hiện tại? Còn cậu,
chủ tịch của các cậu đâu, hả? Hắn đang làm gì, phái binh dùng manh mối
Hàn Nghiệp tìm được để tiêu diệt phái phản động, lại không nghe thấy
không màng sống chết của Hàn Nghiệp, hắn đã phái một binh một tốt đi tìm Hàn Nghiệp hay chưa?"
Ngữ khí kích động của hắn không phải khiển trách quy tắc Minh Viện vô nhân
đạo, mà đang khiển trách thế giới này, khiển trách những người đó, không lúc nào không tranh quyền đoạt lợi. Hắn càng nói càng kích động, trên
gương mặt uể oải hiện lên đỏ ửng bất bình thường. Khi Kỳ Hựu Cảnh tiếp
nhận chức vụ ở cục Giám sát bất quá cũng chỉ bằng tuổi Hàn Nghiệp mà
thôi, trách nhiệm phải gánh vác cũng không nhẹ. Chuyện đầu tiên hắn vĩnh viễn nhớ rõ khi đảm nhiệm cục trưởng cục Giám sát không phải đối phó
Trùng tộc, mà là đối phó đồng loại mình.
Sớm vào lúc gia nhập Minh Viện, Kỳ Hựu Cảnh đã vứt sinh tử của bản thân
cùng nhiều thành viên Minh Viện ra sau, hắn dự cảm tới ngày này, khổ sở, càng phẫn nộ nhiều hơn. Bạn bè chí giao mất tích cùng quyết định giảm
bớt cứu viện của bản thân, khiến hắn phẫn nộ cùng tuyệt vọng tới cực
điểm, hắn không chất vấn bản thân, Hàn Nghiệp, cùng ngàn ngàn vạn vạn
người Minh Viện trả giá hi sinh như vậy, đến tột cùng có đáng giá hay
không, chỉ hỏi hi sinh như vậy đến tột cùng khi nào mới có thể dừng lại. Lại không một ai có thể trả lời.
Phảng phất như đó là một con đường dài vĩnh viễn không có ánh sáng.
Kỳ Hựu Cảnh phẫn hận nhìn về phía Kiều Nguy Nhiên không còn lời nào để
nói: "Tôi nói, Hàn Nghiệp đúng là thằng ngu không rõ đầu đuôi, lưng đeo
bêu danh mười mấy năm, lại rơi vào tình cảnh chết không có chỗ chôn! Vì
các cậu mà hao hết tâm tư, nếu nghe tôi, trói cả bảy người các cậu đều
trói tới là tốt, nguyện ý phối hợp liền phối hợp, không nguyện ý liền
cấy chip vào, không phục liền đánh. Tại sao một số người đến chết mới
thôi, mà một số người lại yên tâm thoải mái kê cao gối hưởng thụ những
thứ tử vong người khác đánh đổi lấy? Muốn các cậu làm một số việc vì
Nhân tộc rất khó sao? Mỗi người từ khi sinh ra đã thiếu một khoản nợ, nợ những dũng sĩ đã hi sinh suốt năm trăm vạn năm qua! Tất cả những điều
chúng ta phải làm chỉ là trả nợ mà thôi, có tư cách gì mà oán hận?"
Kỳ Hựu Cảnh lải nhải mắng, dường như muốn đem tất cả ủy khuất Hàn Nghiệp phải chịu phát tiết ra.
"Hàn Nghiệp sẽ không chết......" Diệp Tố cảm thấy Kỳ Hựu Cảnh đang mắng bản
thân mình, mặc dù khó nghe, nhưng hắn lại không có bất luận ý định phản
bác nào, hắn chỉ muốn biết chuyện Hàn Nghiệp nên làm thế nào bây giờ.
Kỳ Hựu Cảnh dừng lại, lại chuyển về bộ dáng châm chọc kia, "Từ một khắc
hắn sinh ra, sinh mệnh của hắn đã không thuộc về bản thân hắn, không
phải hiện tại, cũng không phải tương lai."
"Tôi muốn đi cứu anh ấy." Ánh mắt Diệp Tố tan rã, nhưng ngữ khí lại kiên
định. Hắn nhớ tới lúc trước huấn luyện ở Tây Đô tinh Hàn Nghiệp từng nói qua: Tôi vẫn luôn chờ đợi cứu viện, lại vĩnh viễn không chờ được. Diệp
Tố không thể tưởng tượng được tâm tình Hàn Nghiệp lúc ấy, có lẽ giờ phút này Hàn Nghiệp càng thêm tuyệt vọng hơn lúc trước, hắn tuyệt đối không
thể để Hàn Nghiệp tịch mịch chết đi như vậy.
"Tôi cũng đi." Kiều Nguy Nhiên vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng rốt cuộc hạ quyết tâm, "Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, nhưng nếu đã cứu tôi,
tôi cũng không thể không màng chuyện của hắn."
"Các cậu muốn để Hàn Nghiệp chết không nhắm mắt sao? Nếu các cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn..."
"Hàn Nghiệp sẽ không chết!" Diệp Tố rống vào mặt Kỳ Hựu Cảnh, giây lát sau thanh âm lại yếu xuống, "Sẽ không chết."
Kiều Nguy Nhiên nói: "Tôi không thể tiếp thu quy tắc hành sự của Minh Viện
các anh, tôi có điểm mấu chốt của mình. Yên tâm, tôi cũng sẽ lượng sức
mà đi, nếu chuyện không thể tôi sẽ lui về, tôi cũng sẽ bảo hộ hắn an
toàn, ân cứu mạng dù sao cũng phải tìm phương pháp trả lại Hàn Nghiệp."
Kỳ Hựu Cảnh lãnh đạm nhìn hai người.
Kiều Nguy Nhiên cũng cho hắn một ánh mắt khiêu khích, sau đó ôm lấy bả vai
Diệp Tố, kéo hắn ra ngoài, "Gọi là Diệp Tố đúng không? Hàn Nghiệp cũng
có ân với cậu? Vậy trả lại Hàn Nghiệp là được rồi, còn Minh Viện cái này chúng ta coi như quên đi."
Tận đến khi thân ảnh hai người biến mất, sắc mặt banh lên của Kỳ Hựu Cảnh
mới sụp xuống, bi ai nhìn Moka chưa từng rời đi mà xin giúp đỡ, "Thầy
Moka, chúng ta có phải thực xảo quyệt hay không? Hàn Nghiệp dùng cái
chết của hắn trói chặt Kiều Nguy Nhiên, tôi lại một lần nữa dùng cái
chết của hắn khiến hai người kia càng thêm trung thành, tại sao chúng ta lại trở nên đáng sợ như vậy?"
Vô luận lần này Kiều Nguy Nhiên và Diệp Tố có thể cứu được Hàn Nghiệp hay
không, đều có thể khiến bọn họ ôm áy náy cực độ hoặc đồng cảm với Hàn
Nghiệp. Nếu Hàn Nghiệp may mắn được cứu, vậy mọi người đều vui mừng,
Kiều Nguy Nhiên vẫn cảm tạ Hàn Nghiệp như trước, Diệp Tố tự nhiên cũng
sẽ không có vấn đề khác. Nếu Hàn Nghiệp bất hạnh...Như vậy, một đám lời
nói hôm nay của hắn, ít nhất ngăn chặn cơ hội Diệp Tố sụp đổ, yêu Hàn
Nghiệp? Vậy thì vì hắn hoàn thành di nguyện chưa thành đi.
Moka đau lòng đi qua, ôm Kỳ Hựu Cảnh như một đứa trẻ mà trấn an, "Cậu không
sai, Hàn Nghiệp không sai, ai cũng không sai. Sai, là vũ trụ tàn nhẫn
này, muốn tồn tại phải gian nan cỡ nào. Nếu ngay từ đầu Nhân tộc liền
diệt chủng, ngay cả cực khổ gì cũng chưa phải trải qua, nhưng đã kéo dài năm trăm vạn năm không dễ dàng, chúng ta dù sao cũng phải khiến nó tiếp tục tiếp nối truyền thừa."
"Đôi khi tôi nghĩ, đây là vì cái gì? Là vì truyền thừa sao? Ý nghĩa của tồn
tại là gì? Thời gian trăm năm chớp mắt liền trôi qua. Nhân tộc kéo dài
rốt cuộc có ý nghĩa gì, tồn tại của chúng ta có can hệ gì với vũ trụ?
Sống có lâu, cũng không phải sẽ giống như hằng tinh sao, sau khi nổ mạnh sẽ hoàn toàn tiêu vong, vũ trụ sẽ không nhớ rõ, không ai nhớ rõ."
"Đúng vậy, đúng vậy." Moka nói từng tiếng, giống như cảm thấy Nhân tộc cứ như vậy liền xong rồi, xong hết mọi chuyện rồi.
Nhưng hắn và Kỳ Hựu Cảnh chỉ nói vậy, lại qua một lát, vẫn phải vì Nhân tộc mà dốc hết sức lực như trước, đến chết mới thôi.
Còn Kỳ Hựu Cảnh, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi, liền phát mệnh lệnh xuống:
Theo dõi hai người Kiều Nguy Nhiên và Diệp Tố, đảm bảo an toàn của họ.
Kiều Nguy Nhiên mang theo Diệp Tố về nhà mình, dàn xếp cho hắn ở phòng cho
khách, còn bản thân thì tới cục hành chính Liên Bang, gõ cửa văn phòng
chủ tịch.
Chủ tịch là một người gương mặt hiền từ, nhìn Kiều Nguy Nhiên, sắc mặt hòa ái, tươi
cười thân thiết hỏi: "Thân thể đã tốt hơn chưa?"
Kiều Nguy Nhiên đi vào, thấy chủ tịch đang xử lý sự vụ Lý Mặc cùng đám phản
động kia, tuy rằng hắn và Hàn Nghiệp không tìm được chủ mưu sau màn,
nhưng tin tức lấy được cũng đủ khiến bọn họ thương gân động cốt.
Kiều Nguy Nhiên đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chủ tịch, tôi muốn mang binh doanh đi cứu Hàn Nghiệp."
Chủ tịch dừng một chút, cười nói: "Cậu biết không, đây là một cơ hội khó có được. Mười hai năm trước, Minh Viện đại thương nguyên khí, hiện tại cục trưởng cục chấp hành là uy hiếp duy nhất cũng mất tích, thời cơ thu
phục Minh Viện sắp tới."
Kiều Nguy Nhiên: "Nhưng Hàn Nghiệp mất tích khi chấp hành nhiệm vụ vì ngài và Nhân tộc."
Chủ tịch hơi trách cứ liếc nhìn Kiều Nguy Nhiên một cái, tựa hồ như Kiều
Nguy Nhiên đang nói sự tình buồn cười nào đó, "Cậu đang xử trí theo cảm
tính sao? Nếu không phải năng lực của cậu rất ưu tú, tôi rất khó để cậu
luôn luôn đảm nhiệm vị trí phó chủ tịch quân ủy này."
"Tôi là một quân nhân, không phải chính trị gia." Kiều Nguy Nhiên không
thích ngữ khí của chủ tịch, giống như những người nắm giữ chức vụ hơn
người đều đã đánh mất tình cảm. Minh Viện như vậy, chủ tịch cũng như
vậy.
Chủ tịch lắc đầu,
như đang nhìn một đứa nhỏ ấu trĩ, "Cậu là một quân nhân, đặc biệt lại là một tướng lĩnh. Đợi chuyện này qua đi, cậu đi tiền tuyến một thời gian
đi, nơi đó, sẽ nói cho cậu một người lãnh đạo chân chính là thế nào, hy
sinh là tất yếu để đổi lấy thành công. Minh Viện độc lập đã lâu, thu hồi lại, sẽ khiến Nhân tộc càng thêm cường đại. Tôi tuyệt đối thưởng thức
cùng kính nể Hàn Nghiệp, chỉ là lập trường bất đồng, hắn bị Minh Viện
tẩy não quá nặng, cho rằng Minh Viện là chúa cứu thế, nhưng kỳ thật, chỉ có sát nhập vào Liên Bang mới có thể phát huy tác dụng của Minh Viện,
Minh Viện có kỹ thuật quân sự tiên tiến, có chiến binh chiến đấu dũng
mãnh, đem bỏ xó, thực quá đáng tiếc."
Kiều Nguy Nhiên nhấp môi, không tỏ ý kiến với chủ tịch.
Chủ tịch cười cười, không nề hà nói: "Vậy cậu mang theo một đội của quân
đoàn C đi nghĩ cách cứu viện Hàn Nghiệp đi, coi như cảm tạ của chủ tịch
tôi với hắn."
Mội đội chẳng qua cũng chỉ có một vạn người mà thôi.
Khi Kiều Nguy Nhiên ra khỏi cục hành chính, cảm thấy càng tức giận bất bình hơn khi ở Minh Viện. Hắn nhịn không được tưởng tượng, nếu chủ tịch bị
mất tích, chính phủ Liên Bang sẽ nghĩ cách cứu viện thế nào? Khẳng định
bốn phía hành động, không cứu được không bỏ qua. Nhưng hao tài tốn của
như vậy thực sự đáng giá sao? Chỉ vì cứu một người — một người có thể
thay thế được, ngàn lần vạn lần trả giá như vậy đáng giá sao? Hoặc là
sau khi chủ tịch mất tích, các đảng phái khác nhân cơ hội nổi dậy, lại
là một phen chính đấu hỗn loạn.
Kiều Nguy Nhiên đột nhiên có ý tưởng đại nghịch bất đạo này, bước chân dừng
lại. Hắn ngẩng đầu lên, thấy bầu trời xanh trong thông thấu của Hoa Đô
tinh, thật đẹp. Tại sao kỹ thuật quân sự cùng chiến binh của Minh Viện
lại mạnh hơn của Liên Bang? Kiều Nguy Nhiên híp mắt nhìn không trung,
trong lòng ngẫm như vậy. Có phải bởi vì tránh được tiêu hao vô nghĩa
cùng nội đấu nhân loại? Kiều Nguy Nhiên nhớ tới những trận chiến điển
hình lúc trước, Minh Viện vô số lần xuất kỳ bất ý, ngăn cơn sóng dữ.
Người lúc trước thành lập Minh Viện có lẽ đã nhìn thấu thói hư tật xấu của
Nhân loại, căn bản không ngăn cản nổi tranh đoạt quyền lợi, mười vạn năm dài như vậy, ai để ý đâu, trước hết hưởng thụ mới có ý nghĩa. Trùng
tộc? A, dù sao còn xa, không ngại tôi hưởng lạc...Bao nhiêu người ôm ý
nghĩ như vậy, Kiều Nguy Nhiên nhớ tới gương mặt tươi cười của chủ tịch.
Cho nên mới đẩy một bộ phận người còn lương tri cùng tầm nhìn ra xa, thờ ơ
lạnh nhạt, một mình phát triển. Minh Viện, có lẽ là một số ít người còn
giữ được thanh minh trong lòng, tàn nhẫn với bản thân, tàn nhẫn với đồng bạn, bởi vì không ai có thể trợ giúp bọn họ.
Kiều Nguy Nhiên thu hồi tầm mắt, sải bước về phía trước. Hàn Nghiệp, nhất định phải cứu, nếu không muốn Nhân loại xong đời.
Diệp Tố tỉnh lại ở hiện thực, ngồi phát ngốc ở mép giường rất lâu, xuất thần suy nghĩ gì đó.
Thật lâu sau, hắn mới dùng nước lạnh rửa mặt, cố ý để bản thân mình trông bình thường một chút, sau đó đi tìm Tiếu Thừa.
"Đùa cái gì vậy?" Tiếu Thừa khơi mi, "Hôn mê thời gian dài? Thời gian dài hơn? Năm tiếng, hay mười tiếng?"
"Lấy ngày làm đơn vị."
Tiếu Thừa liền như gặp quỷ, "Diệp Tố, cậu đến tột cùng bị sao vậy? Đang êm
đẹp, tại sao lại muốn hôn mê? Nếu ngủ không tốt, dùng một số dược vật ôn hòa là được."
"Đừng hỏi." Diệp Tố cúi đầu, "Nói cho tôi có biện pháp nào thực hiện được không."
Tiếu Thừa trầm mặc không lên tiếng.
Diệp Tố năn nỉ hắn: "Tiếu Thừa, giúp tôi một lần được không? Anh không phải
một bác sĩ não khoa sao? Để tôi tiến vào trạng thái hôn mê thời gian
dài, như người thực vật vậy, có thể làm được sao?"
"Tôi đâu phải bác sĩ não khoa, kia chỉ là thân phận nằm vùng của tôi mà
thôi... Bất quá hẳn có thể làm được, nhưng cậu biết như vậy nguy hiểm
thế nào sao? Không cẩn thận một chút là cậu có thể không tỉnh lại được
nữa."
Diệp Tố gật đầu:
"Tôi biết, tôi đã chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm, tôi cảm thấy hẳn sẽ
không có việc gì, y học hiện tại phát đạt như vậy, người thực vật cũng
có trường hợp cứu chữa được..."
Tiếu Thừa cắt lời hắn: "Diệp Tố, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Cậu không nói rõ
ràng, tôi không có khả năng giúp cậu, đây là hại cậu! Cậu muốn tôi làm
việc bất nghĩa sao? Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi nên giải thích với thầy
cậu thế nào?"
"Đợi tôi
tỉnh lại, tôi sẽ nói cho anh! Nhưng hiện tại anh đừng hỏi, giúp tôi!
Bằng không, tôi căn bản không biết về sau tôi nên làm gì, căn bản không
thể tiếp tục sống bình thường." Diệp Tố dường như sắp hỏng mất, mắt đỏ
lên cầu xin Tiếu Thừa.
Diệp Tố dạng này khiến Tiếu Thừa không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT