Diệp
Tố rơi vào mỹ cảnh, Cảm thái của hắn dung nhập thành một bộ phận của
tinh thần lực, thành một khối trọn vẹn, tuân phục mệnh lệnh tư duy điều
khiển.
Diệp Tố nhắm mắt
lại, cẩn thận cảm thụ cảm giác vui sướng này. Hai tay hắn cũng không
dừng lại, mỗi một phím trên đài điều khiển đều in vào tâm khảm hắn, cơ
giáp của hắn vẫn múa trường đao tỏa sáng lấp lánh, Trùng tộc dưới đao
hắn liên tiếp bị bổ đôi, khi Trùng tộc quanh hắn bị thanh trừng, lại có
Trùng tộc bổ khuyết tiến đến.
Tay trái cơ giáp cầm một thanh vũ khí quang học, đợi thời gian làm lạnh kết thúc, lập tức bắn ra một đạo ánh sáng ảm đạm nhưng lực công kích thật
lớn, Trùng tộc nơi xa bị vỡ vụn mở ra một con đường. Thực mau, Diệp Tố
nghĩ ra một biện pháp càng tốt hơn, trong lúc thanh vũ khí quang học này đang trong thời gian làm lạnh, hắn lập tức đổi một thanh khác. Cơ giáp
tổng cộng được trang bị năm thanh vũ khí quang học, hắn nhanh chóng
chuẩn xác không ngừng đổi vũ khí, khiến tia sáng cũng có thể cuồn cuộn
không ngừng mà phóng ra. Giờ phút này, Diệp Tố hận mình không có ba đầu
sáu tay. Diệp Tố như một đài động cơ vĩnh cửu, một bên múa ánh đao không góc chết, một bên chuẩn xác phóng ra từng đạo ánh sáng, nhìn vào giữa
đám thi thể Trùng tộc tung bay, ánh sáng Diệp Tố phát ra dường như vĩnh
viễn không có một giây đình chỉ.
Mọi người lại lần nữa trợn mắt há mồm, bọn họ trước hết bị tốc độ tay của
Diệp Tố kinh ngạc, động tác kia cần bao nhiêu lần thao tác trong một
giây đồng hồ? Sau đó khiến bọn họ càng thêm kinh ngạc cảm thán chính là, tinh thần lực Diệp Tố đến tột cùng no đủ đến mức nào, tại sao tiêu hao
như vậy mà vẫn chưa bị khô kiệt?
Thiên Sóc trầm mặc nhìn Diệp Tố hạ bút thành văn mà diệt Trùng tộc, khi quay
đầu đi, trong mắt nàng đã hiện tinh quang, động tác hạ thủ càng thêm sắc bén, cùng lúc đó, tinh thần lực cấp SS của nàng cũng dũng mãnh tiến vào trong vũ khí.
Không ai
sẽ tiêu hao sạch sẽ tinh thần lực, xuất phát từ giáo dục từ khi còn học
tiểu học, bọn họ đều có thói quen mà lưu trữ một phần tinh thần lực, để
phòng ngừa vạn nhất. Nhưng xem tư thế Thiên Sóc, đã không tính toán dự
trữ tinh thần lực. Áp lực Diệp Tố tạo thành, tuyệt đối không chỉ một
mình Thiên Sóc cảm thấy được.
Lý Ngôn thu hồi tầm mắt, trầm mặc không lên tiếng mà tiếp tục chém giết Trùng tộc.
Cách hắn không xa, một người đàn ông hình thể cao lớn, tràn đầy lông tóc
nhìn nhìn Diệp Tố, lại nhìn Lý Ngôn, cười như không cười. Hắn là
Karfuski đứng đầu học viện quân sự Kursath, một bên múa vũ khí cụ tượng
hóa là rìu to bản, một bên thoáng tới gần Lý Ngôn, nói: "Lý Ngôn, cậu
đừng làm áo cưới cho người khác."
Lý Ngôn cười cười: "Tôi cũng không muốn cưới hắn, làm áo cưới cái gì?"
Karfuski khinh thường nhìn vẻ mặt dối trá của hắn: "Chưa nói tới có thể phá vỡ
kỷ lục của Phương Cảm hay không, đừng để người khác đoạt tên tuổi số một của cậu mới là mục tiêu đúng."
Lý Ngôn quay đầu lại nhìn Diệp Tố rực rỡ lóa mắt, nhẹ giọng cười: "Nếu hắn có thể liên tục duy trì trạng thái này ba tiếng, có lẽ tôi sẽ có một
chút lo lắng nho nhỏ."
Hắn không hề phản ứng lại lời khiêu khích của Karfuski, điều khiển cơ giáp
kéo dãn khoảng cách. Karfuski lớn tiếng nói: "Trước ngày hôm nay cậu
cũng không nghĩ tới hắn có thể biểu hiện như hiện tại, ai biết hắn ngày
mai sẽ là bộ dáng gì!"
Lý Ngôn nhập thần công kích Trùng tộc, tựa hồ không nghe thấy lời Karfuski nói.
Karfuski bĩu môi, múa rìu chém nát Trùng giáp xác trước mặt. Thời gian qua buổi
chiều một lúc, cảm giác Diệp Tố bắt đầu trì trệ, hai loại Cảm thái vốn
dễ dàng sai khiến bắt đầu không nghe theo hắn chỉ huy, như từ nước suối
nhẹ nhàng biến thành thủy ngân nặng nề, không thể lưu động. Diệp Tố có
điểm tiếc nuối, xem ra, hiện tại tạm thời chỉ có thể sử dụng thống khoái hai loại Cảm thái vào thời kỳ tinh thần lực cao phong.
Hy vọng sớm tới ngày hai loại Cảm thái có thể hoàn toàn phân hóa, khiến
mình có thể chân chính sử dụng. Diệp Tố vừa âm thầm thề, liền thấy Trùng tộc che trời lấp đất lao về phía hắn. Diệp Tố đỡ trái hở phải mà ngăn
cảm, lúc này mới ý thức được, mình quá mức đắc ý vênh váo, cư nhiên sau
khi thời kỳ tinh thần lực cao phong kết thúc mà chưa rời khỏi khu vực
trung tâm, hắn vội vàng quay đầu hô to: "Mau tới cứu tôi!"
Mọi người:......
La Thành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó buông Trùng tộc trong tầm tay, bước nhanh đuổi tới bên cạnh Diệp Tố, hộ tống hắn trở lại.
Diệp Tố xấu hổ ho khan vài tiếng, sau đó làm bộ nghiêm túc diệt Trùng tộc,
hy vọng có thể khiến sự tình mất mặt này tận lực nhẹ nhàng bâng quơ mà
trôi qua. Nhưng Trương Diêu Phong sắp bị ánh sáng của hắn chói mù mắt
sao có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức ai u ai u kêu lên: "Tôi vừa nghe
thấy ai kêu cứu mạng nhỉ, Diệp đại hiệp còn không mau mau khoác kim giáp thánh y cưỡi mây cầu vồng làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
Diệp Tố nghiêng đầu liếc hắn một cái, sau đó hô lên: "Địch Cảnh, có người bảo cậu nói điêu!"
Trương Diêu Phong vội vàng tránh xa Diệp Tố.
Không thể nghi ngờ chính là, tại hai tiếng vừa rồi, Diệp Tố lại một lần nữa
sáng tạo kỷ lục tăng trưởng tích phân nhiều nhất. Hơn nữa, khi kết thúc
một ngày, tích phân tăng trưởng một ngày của Diệp Tố cũng bước vào hàng
ngũ mười vị trí đầu, thời gian hành động của hắn ít hơn người khác bốn
năm tiếng, thành tích này đã đủ khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Khi những dân mạng không rõ nội tình phát hiện ra, một ngày Diệp Tố có ít
nhất tám đến chín tiếng không tăng trưởng tích phân, bọn họ sôi nổi suy
đoán, trong khoảng thời gian này Diệp Tố rốt cuộc làm gì, chẳng lẽ còn
có chuyện gì quan trọng hơn rèn luyện? Bạn nhìn Thiên Sóc cùng Lý Ngôn,
trong ngày cũng chỉ có khoảng thời gian 3 tiếng không tăng trưởng tích
phân! Bọn họ chỉ ngủ ba tiếng! Coi như Diệp Tố ngủ năm tiếng đi, thế bốn tiếng còn lại dùng làm gì? Bọn họ nghĩ trăm triệu lần cũng không ra,
liền dùng một loạt chuyện thiên kỳ bách quái để giải thích tấm màn thần
bí của Diệp Tố.
Vô số
thiếu nam thiếu nữ vùi đầu khổ học cũng không quên bát quái bắt đầu tôn
sùng Diệp Tố là nam thần, cái chuyện hành xử khác người này, hừ, nam
thần nhà tôi chỉ nổi bão giữa trưa, các người chớ chọc hắn.
"Các người tỉnh tỉnh mau!" Trương Diêu Phong vô cùng đau đớn lay động quang
não, "Nam thần của các người một ngày ngủ ít nhất tám tiếng đó! Có khi
ngủ tận 20 tiếng đồng hồ cũng không kỳ quái đâu! Hắn không thần thông
quảng đại chạy qua chạy lại giữa tiền tuyến và tinh hệ Đông Cực, cũng
không bớt thời giờ mỗi ngày đi cứu người qua đường gặp nguy cơ! Cái tên
du hiệp thề son sắt đã được Diệp Tố cứu ra, tôi bảo đảm sẽ không đánh
chết anh!"
Diệp Tố vẻ mặt vô tội mà nghe Trương Diêu Phong rít gào.
Bỗng nhiên, quang não bọn họ đồng thời vang lên một tiếng. Nguyên lai là cục khai thác mỏ bắt đầu tiến hành thăm dò bước đầu với mỏ thuần thạch, căn cứ theo hàm lượng thuần thạch mà phát thưởng tiền tài cùng tích phân
cho bọn hắn.
"Oa, thật
nhiều!" Tâm hồn tiểu thương nhân của Trương Diêu Phong lúc này mới được
an ủi, ôm tài khoản cá nhân mà nhìn một chuỗi dãy số ngây ngô cười.
"Tiền đồ." Bạch Huyễn bưng bữa tối từ phòng bếp tinh hạm tới, "Các cậu được thêm bao nhiêu tích phân?"
"Một trăm vạn!"
Bạch Huyễn sửng sốt: "Có phải cậu đếm thừa một số không hay không?"
Trương Diêu Phong đưa quang não tới trước mặt Bạch Huyễn, cho hắn xem từng cái số không một, "Bây giờ, tổng tích phân của La Thành phỏng chừng vượt
lên top5 đi! Sùng Tuyết cùng Diệp Tố nỗ lực hơn, cũng có hi vọng lọt vào top10!"
"Tại sao lại có
nhiều như vậy?" Bạch Huyễn hồ nghi nói, sau khi cố ý xác nhận mỗi người
đều có thêm một vạn tích phân liền càng thêm hoang mang.
La Thành hỏi hắn: "Tích phân khen thưởng rất nhiều sao?"
"Tại sao lại không nhiều!" Bạch Huyễn nói, "Khen thưởng do phát hiện ra
khoáng thạch thấp hơn cứu người rất nhiều, huống chi là viên tiểu tinh
cầu kia, cho các cậu hai ba mươi vạn tích phân đã không thể rồi."
Bạch Huyễn cầm lấy quang não La Thành, "Mau, cho tôi xem, người cục khai
thác mỏ rốt cuộc nói thế nào? Ai, dựa vào phía chính phủ, căn cứ kết quả thăm dò của chúng tôi phát khen thưởng cho ngài... Cũng không nói kết
quả là cái gì!"
Bạch
Huyễn nhíu mày, thấy Diệp Tố đang định đi ngủ, vọi gọi hắn lại: "Ai, cậu cái kia, hỏi cái kia của cậu, xem có thể dùng quan hệ lấy được tư liệu
cụ thể về thuần thạch từ cục khai thác mỏ Đông Cực tinh hay không."
Diệp Tố mờ mịt: "Cái gì?"
"Là anh họ bối cảnh vô cùng lớn của cậu!"
"À." Hàn Nghiệp hiện tại còn đang chấp hành nhiệm vụ, Diệp Tố đi tìm Nhiếp
Tiểu Phàm, sau khi trình bày mục đích chưa tới ba phút, Nhiếp Tiểu Phàm
liền trực tiếp lấy báo cáo liên quan tới Thuần thạch từ Giám sát tư Minh Viện truyền cho Diệp Tố.
Diệp Tố đem báo cáo gửi cho Bạch Huyễn.
Tốc độ cực nhanh này đương nhiên cũng không tránh khỏi một hồi trào phúng
của Bạch Huyễn, đang xem tới trị số "chứa 65% thuần thạch" trên báo cáo, bất mãn châm chọc của hắn bỗng nhiên ngừng lại.
"Làm sao vậy?" Thần sắc ngưng trọng của hắn khiến Diệp Tố khẩn trương lên,
La Thành, Diệp Sùng Tuyết bọn họ đang định nghỉ ngơi cũng toàn bộ tụ tập lại.
"Một tinh cầu có
đến 65% là Thuần thạch." Bạch Huyễn thốt lên kinh ngạc, "Đây có thể là
lần phát hiện được nhiều thuần thạch nhất."
Trương Diêu Phong khó hiểu: "Vậy không phải là thực tốt sao, không phải anh từng nói, Thuần thạch rất quan trọng sao?"
Bạch Huyễn gật đầu: "Rất quan trọng, nhưng, các cậu còn nhớ chúng ta gặp bao nhiêu Trùng tộc trên tinh cầu kia sao? Là năm vạn!" Thanh âm Bạch Huyễn đột nhiên đề cao, cường điệu con số năm vạn kia, "Đương nhiên, năm vạn
hiện tại đã không tạo thành uy hiếp gì với các cậu. Nhưng mà, có thể hấp dẫn Trùng tộc, chỉ có năng lượng sung túc. Mà Thuần thạch chính là loại khoáng thạch chứa ít năng lượng nhất, một tinh cầu đến 65% đều là Thuần thạch, hơn nữa trong dung nham bùn đất cũng không có dạng vật chất năng lượng nào, tinh cầu này có thể gọi là cực kỳ cằn cỗi, cho dù đưa lên
tận miệng Trùng tộc, chúng nó cũng sẽ không thèm cắn một ngụm. Nếu nói
một hai ngàn Trùng tộc thật sự đói đến không còn cách nào khác mà đánh
bậy đánh bạ đi tới đó còn được, nhưng năm vạn Trùng tộc — hơn nữa còn
phân làm hai nhóm mà tới, tại sao chúng nó lại muốn gặm Thuần thạch vừa
không có dinh dưỡng lại khó tiêu hóa?"
"Tại sao?" Bàn Tử hỏi.
Bạch Huyễn trừng liếc mắt hắn một cái: "Làm sao tôi biết được."
Diệp Sùng Tuyết nói: "Muốn báo cáo cho cục khai thác mỏ một chút hay không?
Vấn đề khác thường tất có yêu, để bọn họ tiếp tục tra xét?"
"Xác thật cần báo cáo lên, quá bất thường." Bạch Huyễn cảm thấy bất an.
Địch Cảnh vẫn luôn trầm mặc một bên mở miệng nói: "Tôi vẫn kiên trì tin ngày đó tôi không nhìn nhầm, trong động sâu kia chính xác có hai người."
Dừng một chút, hắn giải thích lần nữa, "Phải nói, có một người cùng một
sinh vật không rõ khác, đây có lẽ chính là nguyên nhân khác thường. Còn
có thời điểm chúng ta ở vực loạn từ, tôi cũng thấy được sinh vật không
rõ kia, các cậu chẳng lẽ không cảm thấy, lần đó Trùng tộc dường như đang dẫn đường chúng ta tiến vào vực loạn từ sao?"
"Trùng tộc sẽ cố ý dẫn đường chúng ta?" Trương Diêu Phong khoa trương kêu lên, thấy thần sắc nghiêm túc của Địch Cảnh, hắn lại trầm giọng nói: "Được
rồi, trước không nói chuyện Trùng tộc, liền nói tới sinh vật không rõ.
Phương hướng công kích lúc ấy của cậu tôi đều nhìn rõ, căn bản không có
vật sống nào! Kể cả hắn dùng trang phục phản quang nào khiến tôi nằm
trong điểm mù, cũng không thể lừa gạt được máy dò xét của cơ giáp, huống chi lúc đó còn có dong binh đoàn Phán Nguyệt cũng ở đó, với máy dò xét
gần như tiên tiến nhất Nhân tộc của bọn họ chẳng lẽ cũng không phát hiện được? Tôi không phải một hai phải chứng minh con mắt thứ ba của cậu có
vấn đề, tôi cũng thực hi vọng mắt của cậu không có chuyện gì, chỉ là lời cậu... quá mơ hồ."
Diệp
Sùng Tuyết nghĩ nghĩ nói: "Trong động sâu, vị trí Địch Cảnh chỉ một sinh vật khác là tầng bùn đất. Có thể ẩn trong tầng bùn đất hẳn là vi sinh
vật đi? Tinh thần lực của vi sinh vật đều có thể coi như không có, còn
có thể bị con mắt thứ ba của Địch Cảnh phát hiện sao?"
"Không phải vi sinh vật." Địch Cảnh lắc đầu, "Tinh thần lực thực sáng ngời, cho nên tôi mới có thể tưởng là người."
Trương Diêu Phong buông tay: "Thấy không, hắn thế nào cũng phải nói có vật lực tinh thần không khác biệt con người lắm ẩn trong tầng bùn đất, chẳng lẽ là quỷ sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT