"Diệp Tố, tại sao mắt cậu lại hồng như vậy?" Sáng sớm hôm sau, tinh hạm còn
trên đường phi hành, khi mọi người đang tụ bên nhau ăn bữa sáng, Trương
Diêu Phong thấy được Diệp Tố.
Diệp Tố mất tự nhiên mà cười cười: "Tối hôm qua ngủ không ngon."
Trương Diêu Phong biểu tình như bị kinh hách: "Hóa ra cậu cũng có lúc ngủ không ngon!
Bạch Huyễn lặng lẽ giương mắt nhìn Diệp Tố, sắc mặt Diệp Tố xác thật rất kém cỏi, đôi mắt sưng đỏ, biểu tình uể oải. Hắn làm bộ không chút để ý mà
đẩy qua một chai nước: "Uống nước sao?"
Trương Diêu Phong nhìn nhìn, bên cạnh Diệp Tố vốn dĩ cũng có nước.
Đối với Bạch Huyễn, Diệp Tố cũng cảm thấy khổ sở cho hắn, rốt cuộc từ góc
độ của hắn, nguyên nhân hắn phải nhìn cha mẹ song vong là bởi vì Hàn
Nghiệp. Diệp Tố lấy nước Bạch Huyễn đưa lại đây, sau đó đưa nước của
mình qua: "Anh cũng uống."
Trương Diêu Phong cùng Kỷ Gia Duyệt hai mặt nhìn nhau, không biết hai người
này thông đồng từ khi nào, rõ ràng lúc trước Bạch Huyễn còn nhìn Diệp Tố không vừa mắt.
Bất quá, Bạch Huyễn "phi gian tức đạo" (không gian thì có đạo), xum xoe cùng Diệp Tố làm ra ánh mắt đồng tình cùng phản ứng tương tự khiến
không khí cả tinh hạm thập phần hòa hợp, không có chuyện gì liền nghe
Bạch Huyễn khoác loác thổi phồng chuyện xưa cùng rất thú vị. Tinh hạm
thực mau liền tới đích, hành tinh C0079.
Dựa theo tọa độ cụ thể do nhiệm vụ cung cấp, bọn họ cập bến xuống một khu
vực, bắt đầu tiếp tục tiêu diệt Trùng tộc. Kỳ thật, tiêu diệt Trùng tộc
là cuộc sống thực nhàm chán, nghìn bài một điệu mà tiến hành rà quét dò
xét, sau đó dẫn trùng tộc ra khỏi động, sau đó giết.
Cứ vô kinh vô hiểm như vậy qua năm tiếng, bọn họ tổng cộng hoàn thành được ba nhiệm vụ, mới giết được chưa tới một vạn Trùng tộc, chia bình quân
ra, mỗi người còn chưa tới một ngàn.
Khi đang tìm kiếm nhiệm vụ tiếp theo, Diệp Tố La Thành bọn họ gặp gỡ một
dong binh đoàn rèn luyện từ một trường học khác. Hai đám người thân
thiện chào hỏi nhau sau đó liền ăn ý mà tách ra, tiếp đó bọn họ ngạc
nhiên phát hiện, cứ một thời gian là có thể gặp được một dong binh đoàn, vẫn là những dong binh đoàn khác nhau.
"Tại sao trên hành tinh này lại có nhiều người như vậy?"
Lại một lần nữa phát hiện động ngầm đã bị người khác giải quyết, Bàn Tử
liền phẫn nộ dậm chân. "Đại khái là do nhiệm vụ cấp 7 8 trên tinh cầu
này khá nhiều đi." Một lời Bạch Huyễn liền nói trúng trung tâm sự thật.
Kỳ thật, rất nhiều học sinh dũng mãnh tiến vào cũng không tạo ra ảnh
hưởng gì với tinh hệ Đông Cực, nhưng cạnh tranh giữa bọn họ hết sức kịch liệt. Thực lực giữa các học sinh cũng không chênh lệch quá lớn, đều một tổ ong mà lựa chọn nhiệm vụ cấp thấp, kể cả Lý Ngôn Thiên Sóc bọn họ
cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ cấp 5 6, cao hơn nữa bọn họ cũng không nắm chắc.
Hơn nữa còn có số lượng lớn dong binh đoàn bản địa loại nhỏ cũng đồng dạng ưa thích nhiệm vụ cấp thấp, nhiệm vụ cấp thấp cũng rất khó phát hiện, dù sao số lượng
Trùng tộc cũng không ít, giấu sâu kín kẽ, không phải những đàn Trùng tộc lớn thì rất khó phát hiện, nên nhiệm vụ cấp thấp lúc này cũng không
nhiều.
Hành tinh C0079 này có khá nhiều nhiệm vụ cấp 8, cách tinh hải Đông Cực rất gần, đương nhiên mọi người đều sẽ tới nơi này.
La Thành có chút không vui, rũ đầu,
"Tại tôi là một đội trưởng không tốt, không nghĩ tới điểm này."
Bạch Huyễn nói: "Không thể trách cậu, tôi cũng không nghĩ tới."
Hiển nhiên, những dong binh đoàn khác cũng phát giác khốn cảnh hiện tại, một đám đều mày ủ mặt ê.
Tới ban đêm, dong binh đoàn cũng không trở lại tinh hạm nghỉ ngơi, đơn giản trực tiếp dựng lều trại trên tinh cầu, dù sao đông người, cũng không sợ tinh cầu to như vậy.
Có
người có ý thức con buôn, bắt đầu làm sinh ý, bán rượu trái cây, cũng có không ít người mua. Một vòng người ngồi vây quanh trên mấy tảng đá,
uống rượu ngắm sao, thuận tiện oán giận tinh cầu quá chen chúc.
La Thành Diệp Tố bọn họ cả ngày cũng không hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ, một đám đều có chút buồn bực, cũng mua rượu, định mượn rượu tiêu
sầu.
"Ai, cậu nói một chút, tại sao Lý Ngôn và Thiên Sóc lại lợi hại như vậy? Bọn họ kiếm nhiệm vụ đâu ra vậy?"
Diệp Tố nghe thấy có người thảo luận cách đó không xa.
"Đúng vậy, tích phân hai người bọn họ cọ cọ lao thẳng lên phía trên, cũng chưa từng ngừng lại."
Là Thành đương nhiên cũng nghe thấy những người khác thảo luận, lấy quang
não ra nhìn bảng xếp hạng. Tích phân đoàn đội Thiên Sóc đã gần trăm vạn, dong binh đoàn của Lý Ngôn lúc đầu còn không leo lên được bảng xếp
hạng, lúc này cũng là lực lượng mới xuất hiện, lập tức vượt lên top10,
hơn nữa, tích phân còn lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng leo thang.
"Thật hâm mộ Lý Ngôn." Người nọ uống ly rượu trái cây, "Vũ khí cụ tượng hóa của hắn là vì rèn luyện mà sinh ra."
"Vũ khí cụ tượng hóa của Lý Ngôn là cái gì?" Diệp Tố đè thấp giọng, tò mò hỏi.
Kỷ Gia Duyệt hâm mộ ghen tị hận mà giải thích cho hắn: "Là sách."
"Sách? Còn có loại vũ khí này?"
"Cho nên mới nói là vũ khí cụ tượng hóa kỳ lạ nhất từ cổ chí kim."
Diệp Tố nghĩ, Kim chỉ Nam của Hàn Nghiệp hẳn càng độc đáo hơn.
Kỷ Gia Duyệt tiếp tục nói: "Sách của hắn à, kỳ thật không có nhiều lực
công kích lắm. Nhưng thần kỳ nhất chính là, hắn có thể dùng tinh thần
lực viết lên đó, viết ra cảnh tượng gì, sẽ khiến người sinh ra ảo giác,
tựa hồ trước mặt chính là cảnh tượng như vậy. Nghe có vẻ thực mơ hồ? Kỳ
thật cũng không có gì ghê gớm, Cảm Thái của hắn là kỳ quỷ, hơn nữa vũ
khí cụ tượng hóa của hắn có thể phóng đại tác dụng kỳ quỷ, có thể ảnh
hưởng đến sóng điện não những người khác, khiến sóng điện não phản hồi
thông tin hình ảnh phát sinh hỗn loạn, có tác dụng tương tự với dơi sử
dụng siêu sóng âm. Kỳ thật, sách của hắn có tác dụng rất nhỏ với con
người, cùng lắm chỉ có thể sinh ra ảo giác 0 phẩy mấy giây - điều này
còn phụ thuộc vào thực lực hiện tại của Lý Ngôn còn quá yếu, nhưng đối
với Trùng tộc không có chỉ số thông minh, đã có thể gây ra tác dụng
không tồi. Cậu ngẫm lại xem, Lý Ngôn tùy tiện tìm cái tinh cầu, lấy
quyển sách viết, nơi này có thật nhiều năng lượng nì, nhóm Trùng nhi mau tới ăn nì, những Trùng tộc hành động chỉ dựa vào bản năng chẳng phải sẽ hăng tiết gà mà lao tới sao, chẳng cần một đám đi tìm. Cứ tiếp tục như
vậy, không chỉ tích phân tăng rất nhanh mà còn có bảo đảm, đâu có giống
chúng ta, chỉ có thể dựa vào vận khí."
"Thần kỳ." Diệp Tố gật gật đầu, sau đó hỏi: "Thiên Sóc kia thì sao, nhìn qua còn thấy lợi hại hơn Lý Ngôn."
Nói đến Thiên Sóc, Kỷ Gia Duyệt cũng không khỏi lộ ra thần sắc khâm phục:
"Nàng hoàn toàn dựa vào sức mạnh bản thân. Tinh thần lực cấp SS, Cảm
thái sắc bén, vũ khí cụ tượng hóa là kiếm, hơn nữa được xưng là 'nữ
chiến thần máy móc', tôi đoán thời gian nghỉ ngơi của nàng mấy ngày nay
cũng chưa vượt qua 24 tiếng đồng hồ, tích phân của nàng nhất định đều do từng kiếm từng kiếm chém được."
Người bên kia còn đang nhiệt liệt thảo luận: "Không biết Lý Ngôn cùng Thiên
Sóc có thể làm được chuyện nghìn lẻ một đêm, phá vỡ kỷ lục của Phương
Cảm hay không!"
"Tôi cảm
thấy khó đây, Phương Cảm chính là tướng soái tài ba khó có được, nghe
nói dong binh đoàn của hắn năm đó gồm năm mươi người, người bình thường
đều sợ kéo thấp tích phân trung bình xuống, căn bản không dám tổ đội
nhiều người như vậy, nhưng hắn dám! Còn chỉ huy được như cá gặp nước,
vừa phá vỡ kỷ lục đoàn đội cùng kỷ lục cá nhân đã giữ vững rất lâu."
"Phương Cảm là học sinh mà học viện quân sự Hoa Đô tự hào nhất, bất quá nói tới Phương Cảm, không thể không nói tới một người khác..."
Người nọ cố ý dừng lại một chút.
"Ai? Chẳng lẽ là sỉ nhục của học viện quân sự Hoa Đô sao?"
"Đúng vậy, chính là Hàn Nghiệp!"
Diệp Tố nâng mắt.
"Lần rèn luyện mười hai năm trước, Hàn Nghiệp còn nhát gan tới mức không
tham gia, nhưng mà bị Hàn gia gây áp lực, học viện quân sự Hoa Đô vẫn
cho hắn bằng tốt nghiệp. Ha ha, tôi còn nhớ tới một chuyện hài, chuyện
kể khi thi đấu trong trường, Hàn Nghiệp còn thắng Phương Cảm đó!"
"Hàn Nghiệp vẫn có chút thực lực, dù sao tinh thần lực đặt ở đó, vấn đề là tính cách, thực sự quá..."
Mười hai năm trước, Diệp Tố nghĩ, lúc ấy chính là lúc Minh Viện xảy ra biến
cố lớn, Hàn Nghiệp không có khả năng phân thân. Cùng tuổi, Phương Cảm có thể hưởng thụ rèn luyện do trường học cung cấp, hưởng thụ thảo luận say sưa của người khác, mà Hàn Nghiệp lại phải gánh vác trọng trách quá
nặng nề.
"Đúng rồi đúng
rồi, còn có đại sự nháo thật lớn kia!" Người nọ càng nói càng hăng,
"Chính là nạn sâu bệnh tám năm trước tại tinh hệ mũi Đông Nam! Lúc ấy,
Hàn Nghiệp bị chửi bới thảm, kết quả chẳng phải chuyện gì cũng không xảy ra sao."
"Tôi cũng nhớ rõ chuyện này, lúc trước tôi còn không đi học, cố ý chạy ra ngoài đường biểu tình kháng nghị hắn, ha ha ha ha."
Mặt Bạch Huyễn bỗng dưng biến sắc, Diệp Tố trộm liếc nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy càng thêm bi ai.
"Kỳ thật tôi chính là người tinh hệ mũi Đông Nam." Lại có một người tới bên cạnh người nọ, hưng phấn phấn chấn mà thảo luận, "Lúc ấy chúng tôi đều
thảo luận tại sao Hàn Nghiệp mang theo quân đội một vạn người còn bị ba
mươi vạn Trùng tộc dọa chạy. Chẳng lẽ hắn thực sự nhát gan như vậy?"
"Ồ? Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?"
Người kia thần bí cười cười, cố ý trầm giọng xuống, ngữ điệu lại nâng cao,
"Tôi có thân thích ở tộc Thụy đức, hắn nói với chúng tôi tốt nhất không
nên sinh sống ở tinh hệ mũi Đông Nam, bởi vì tùy thời có thể có rất
nhiều Trùng tộc đổ bộ tới. Nói thật, lúc trước mẹ tôi còn tin, một hai
nhất định phải thu thập hành lý rời đi. Tôi đoán Hàn Nghiệp cũng nghe
được tin tức nhỏ này, hắn không phải kẻ hèn sợ ba mươi vạn Trùng tộc, mà là sợ sau lưng ba mươi vạn còn có ba tỷ!"
"Còn có lời đồn khoa trương như vậy? Thân thích cậu trêu cậu đi!"
"Cho nên, hiện tại có chuyện cãi nhau là ba tôi lại lấy chuyện này ra trào
phúng mẹ tôi, nói lá gan nàng chẳng khác nào Hàn Nghiệp!"
"Ha ha ha ha ha ha!"
Diệp Tố đột nhiên đứng dậy, sau khi đứng lên lại không biết nên làm gì, hắn
cảm thấy mình thực phẫn nộ, rất khổ sở, nhưng mà không có đối tượng để
phát tiết. Những người kia có thể dùng thái độ đàm tiếu đối đãi những
lời đồn "khoa trương" kia, là nhờ Hàn Nghiệp cùng vạn người cục Hành
quân lấy mệnh đổi về, là do nhiều năm Hàn Nghiệp nhẫn nhục gánh nặng đổi lấy.
Hàn Nghiệp không
thẹn với lương tâm, hỏi trời hỏi đất không thẹn, cho dù phải đối mặt
trực diện cùng lịch sử, hắn cũng không hề hổ thẹn. Cũng chỉ có người
thực sự không thẹn với lương tâm, mới có thể thản nhiên tiếp nhận đủ
loại khuất nhục này.
"Tôi về ngủ trước." Diệp Tố không dám nhìn biểu tình những người kia, có phải tràn ngập châm chọc hay không?
Diệp Tố đưa lưng về phía đám người còn đang cười ha ha kia, đi về phía trước, né tránh bọn họ.
Bạch Huyễn cụp mắt xuống, một hơi uống hết chén rượu, "Tôi cũng đi."
La Thành bọn họ cũng không có tâm tình ngồi tiếp, vội vàng đuổi theo Diệp Tố cùng Bạch Huyễn.
Ban đêm tinh cầu này là một màu đỏ mờ ảo, như một lớp màn lụa lặng lẽ phủ
lên chiếc nôi trẻ sơ sinh đang say ngủ. Diệp Tố đi trên đường nhỏ gió ấm phơ phất, nghe lá cây bên đường phảng phất như phát ra âm thanh xào xạc vỗ tay hò hét.
Hắn bỗng nhiên tự nhủ nói: "Tôi muốn trở nên cường đại hơn."
La Thành phía sau hắn cũng lộ ra thần sắc tự trách, hổ thẹn. Hắn là đội
trưởng, lại khiến đội ngũ mình trở nên thật tầm thường, hắn là người số
một đại học Hoa Đô, mặc kệ hắn khinh thường nhìn lại danh hiệu này,
nhưng hắn cũng có kiêu ngạo cùng khát vọng của mình, hiện tại mọi người
đều đang đàm luận Lý Ngôn cùng Thiên Sóc, hai cái tên đại học Hoa Đô
cùng La Thành như hòn đá lạc trên biển rộng, không dậy nổi bọt sóng. Cả
Diệp Sùng Tuyết cùng năm cái nữ sinh đáng yêu kia chủ động yêu cầu tổ
đội cùng hắn, cũng là vì muốn trở nên cường đại hơn nên mới lựa chọn
hắn. Nhưng hiện tại mày đang làm gì? La Thành trách hỏi bản thân.
Ngày hôm sau, La Thành nghiêm túc triệu tập mọi người tới đại sảnh tinh hạm tụ tập.
"Chúng ta đổi tinh cầu!" La Thành nói, lấy tinh đồ ra, ngón tay khoanh vùng
một khu vực, sau đó cường điệu chỉ ra một tinh cầu, "Tôi tra qua, nơi
này cách chúng ta rất xa, hơn một ngàn năm ánh sáng, hơn nữa xung quanh
cũng thực hoang vắng, địa hình cũng không phù hợp tinh hạm di chuyển,
ngẫu nhiên sẽ có lốc phóng xạ. Nhưng từ ánh sáng của tinh cầu này có thể thấy, phóng xạ rất mạnh, nên năng lượng cùng trữ lượng lớn, địa hình
không thích hợp để con người sống trường kỳ, nhưng lại là phong thủy bảo địa cho Trùng tộc, số lượng Trùng tộc sẽ rất nhiều."
"Đương nhiên." La Thành trừng mắt mơ hồ có quầng thâm, tối hôm qua hắn không
ngủ một đêm chính là muốn tra tư liệu rõ ràng, miễn cho lại xuất hiện
sai lầm, "Nguy hiểm nhất chính là lốc phóng xạ, nhưng trước khi có lốc
đều sẽ có dấu hiệu, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không đụng độ. Vấn đề
tiếp theo là lượng Trùng tộc không rõ, nhưng vấn đề này chỉ cần dò xét
rõ ràng sẽ không nghiêm trọng, kể cả gặp đàn Trùng tộc lớn thì chạy trốn nhanh một chút cũng không có chuyện gì.
Nhưng đó đều là trạng thái lý tưởng, tôi cũng không thể đảm bảo không có chút nguy hiểm gì. Ngoài ra, hành trình sẽ mất thời gian bảy tới tám ngày,
cho nên sau khi tới tinh cầu này, chúng ta phải chịu khổ một chút mới có thể bù đắp lại thời gian."
Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt lại nảy lên ngọn lửa nóng lòng muốn thử. Hắn không có vũ khí cụ tượng hóa đặc thù như Lý Ngôn, không có
tinh thần lực cấp SS như Thiên Sóc, nhưng hắn cũng không cam lòng cứ như vậy mà chịu thua, không bằng chạy đua một phen, hắn không thiếu dũng
khí.
"Ý kiến của mọi người?"
Diệp Tố không có bất luận do dự nào: "Tôi đồng ý!"
Diệp Sùng Tuyết hì hì cười: "Đã sớm nên làm như vậy, chúng ta chính là tới rèn luyện! Các cậu thì sao?"
Ánh mắt nàng nhìn tới nơi nào, nơi đó cũng là thần thái tự tin, "Tốt xấu gì chúng ta cũng là những người đứng đầu đại học Hoa Đô, Christine cùng
Phương Trí Duy đều bỏ xa chúng ta, mất mặt."
Bạch Huyễn nhún nhún vai, "Nếu các cậu đều đã quyết định, vậy cứ như vậy đi."
La Thành nhìn thấy ý cười thanh thoát của Bạch Huyễn, trong lòng cảm thấy, kỳ thật Bạch Huyễn đã sớm nghĩ tới tình huống tinh cầu C0079 rồi, hắn
chỉ không nói ra, có một số vấn đề chỉ có thể để bản thân tự từng bước
một phát hiện rồi giải quyết, đây mới là rèn luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT