Đám người bọn họ trở về y quán, nghe tên y đồng nói Dương Trình Vạn
vừa mới tỉnh lại. Tạ Tiêu nghe nói vậy liền yên tâm, hắn xưa nay vẫn
không quen thói hỏi han ân cần lễ nghĩa, cũng không muốn Dương Trình Vạn gặp phiền phức, lập tức bảo Dương Nhạc hỏi thăm rồi vội vã rời đi.
Bước vào trong phòng Dương Nhạc cùng Kim Hạ liếc nhìn lẫn nhau, ngầm
hiểu, chuyện ở rừng hoa đào không bẩm báo với cha, để cha tịnh tâm chữa
trị mới là chính sự.
"Cha, thuốc đến rồi!"
Dương Nhạc cẩn thận đỡ cha ngồi dậy, Kim Hạ bưng chén thuốc y đồng vừa sắc xong.
Mặc dù vừa trải qua việc nắn xương, trong người không khỏe lắm, Dương
Trình Vạn ánh mắt vẫn sắc bén như cũ, chỉ nhìn Kim Hạ một chút liền
hỏi:"Hạ nhi, sắc mặt ngươi không tốt, xảy ra chuyện gì sao?"
"À...vâng.." Kim Hạ ấp úng, nói dối:"Không có gì lớn lao, chẳng qua con làm lạc mất ngựa...Tìm mãi mà không thấy.."
Thì ra là như vậy, Dương Trình Vạn vốn đã biết bản tính của Hạ nhi, hễ
chuyện gì liên lụy tới ngân lượng, đối với Hạ nhi đều là chuyện đại sự,
lập tức cũng chỉ biết thở dài:"Ngựa của quan dịch đều có lưu lại vết
tích, người dân không dám giữ nó đâu, ngươi cứ từ từ mà tìm."
"Con cũng đã khuyên Kim Hạ như vậy." Dương Nhạc tiếp nhận chén thuốc nói tránh đi:"Con vừa mới hỏi thăm Thẩm đại phu, hắn nói việc chữa trị chân vẫn bình thường ổn thỏa, mấy ngày này phải ở lại phòng điều dưỡng,
thuận tiện để hắn tái khám."
Dương Trình Vạn biết rõ mình chỉ là quan bộ đầu nho nhỏ, được đối đãi
như vậy, nhất định là Lục đại nhân đã chi ngân lượng dặn dò, nhỏ giọng
hỏi:"Lục đại nhân đâu rồi?"
Kim Hạ ngây cả người, lúc này mói nhớ tới Lục Dịch:"Con không biết, con không để ý, lúc nãy hắn vẫn còn đang.."
"Các ngươi..." Dương Trình Vạn dừng lại rồi nói tiếp:"Các ngươi phải
cẩn thận, nói chuyện, làm việc đều phải tuân theo quy củ, chớ để người
khác nắm được nhược điểm gì."
Người khác chẳng lẽ là chỉ Lục Dịch? Dương Nhạc kinh ngạc nói:"Hắn vẫn
tận tâm chữa trị thương cho cha, chỉ cần không làm gì quá đáng, hắn cũng sẽ không làm khó dễ chúng ta."
Đối với hai đứa tiểu bối này phải nói rõ ràng bọn chúng mới hiểu, Dương
Trình Vạn thở dài nói:"Hắn tận tâm giúp đỡ là có ý của hắn, cẩm y vệ
không bao giờ cho không thứ gì cả."
Thủ lĩnh bảo Lục Dịch làm vậy là có mưu đồ khác sao?
Nhưng thủ lĩnh sau khi chữa trị chân khỏi, thì cũng chỉ là bộ đầu, chức
quan nhỏ mà thôi, hắn có Lục Bính phía sau hô mưa gọi gió, vậy hắn còn
toan tính điều gì?
Kim Hạ khó hiểu, Dương Trình Vạn lại không muốn nói thêm gì nữa.
Chăm sóc cha uống chén thuốc đã xong ,lại dìu cha nằm xuống nghỉ ngơi.
Dương Nhạc tự nhiên muốn ở lại chăm sóc cha, buổi chiều ở lại y quán.
Kim Hạ là cô nương, có nhiều bất tiện, đành trở về quan dịch.
"Ngươi nhớ ăn thứ này vào." Dương Nhạc đem bình sứ chứa viên hà đan cho Kim Hạ.
"Ta không sao rồi!"
"Không chừng trong người vẫn còn độc chưa tan hết, ăn nó vào cho hết."
Kim Hạ chỉ biết nhận lấy
"Sáu viên thuốc cũng tốn một lượng bạc, ngươi cũng chớ có lãng phí!"
Dương Nhạc lo lắng Kim Hạ sẽ không ăn, bèn đưa thuốc rồi nói bừa
Kim Hạ kinh ngạc:"Thuốc quý như vậy à! Làm sao bảo ta ăn thứ này, chúng ta đem nó trả lại đi, trả lại được không?"
Dương Nhạc không biết nói gì:"Ta nói tiểu gia, tính mạng quan trọng hơn
tiền bạc. Thứ này không thể trả lại, ngươi không ăn coi như lãng phí một lượng bạc."
"Ta biết rồi!"
Kim Hạ đành phải đem bình thuốc bỏ vào trong áo.
**********
Bóng đêm đen như mực, không trăng không sao,cũng không có mưa, gió.
Ở trong phòng nhỏ của quan dịch, Kim Hạ nằm trên giường, không ngủ được, trong đầu hiện lên sự việc diễn ra vào mấy ngày nay, từng hình ảnh
trong đầu lần lượt hiện ra. Không biết có phải hay không trong cơ thể
quả thực vẫn còn khí độc, tâm trí của nàng một mực hỗn độn, không nghĩ
ra chút manh mối nào, liền lấy một viên hà đan mà Dương Nhạc cho nuốt
xuống. Thứ này cay đến mức khó chịu, lại uống một chén nước dịu lại.
Thuốc này hoàn toàn không giống với thứ mà lần trước Kim Hạ ăn, khi cho
vào miệng thì lành lạnh, mang theo nhàn nhạt mùi hương của củ ấu, quả
thực cũng khá ngon miệng.
Như vậy, lúc đó chính mình đã ăn phải thứ gì? Ai đã cho mình ăn?
Kim Hạ càng nghĩ càng không rõ, rê bước chân trở về giường, cũng không
biết là giờ nào. Loáng thoáng nghe thấy gian ngoài có tiếng mõ hai tiếng mới mơ mơ hồ hồ ngủ.
Thân mình đột nhiên rơi xuống, bước vào trong dòng suối, nghe được tiếng nước chảy róc rách, thấy một con thuyền chậm rãi đi tới, trên thuyền
nghe như có tiếng sáo. Chờ chiếc thuyền hoa chậm rãi đến gần ngay trước
mắt mới nhìn thấy trên thuyền là một đôi nam nữ đứng ôm nhau.
Nữ tử kia đứng quay đầu, nhìn Kim Hạ nở nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt rất xinh đẹp, rõ ràng nàng là Địch Lan Diệp.
Kim Hạ định muốn mở miệng, thì thấy nam tử kia cũng quay đầu lại, đúng
là Dương Nhạc. Hắn cười hắc hắc, tai mắt mũi miệng đều chảy ra một vết
màu nhỏ, càng ngày càng nhiều, tươi cười vặn vẹo mà dữ tợn.
"A..a..a!"
Kim Hạ quát to lên một tiếng, liền ngồi dậy, giật mình tỉnh dậy sau giấc mộng. Bên ngoài sấm mùa xuân liên tục, trăng sáng trưng chiếu vào trong gian phòng, nàng vừa mới nhớ lại, hôm nay đúng là kinh trập, bừng tỉnh
lại.
Lúc tỉnh lại là thấy mình đang ở trên nền đất. Đứng dậy bên cạnh bàn,
muốn đốt đèn lên nhưng lại không tìm thấy đá lửa, lần mò tìm nó lại lỡ
đụng trúng mâm ly trà, đổ bể gây ra tiếng vang.
Còn chưa kịp than thở, Kim Hạ vẫn chưa hoàn hồn trở lại, chỉ nghe tiếng
loảng xoảng, cửa bị đá văng ra, có người mạnh mẽ xông vào.
Trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, trong tay binh khí đều không có, lúc này Kim Hạ tiện tay thu gom ấm trà,ly trà bị vỡ.
"Viên cô nương!" Người kia nói
Giọng nói này có chút quen thuộc, Kim Hạ tay hơi ngưng lại, giữa trời
đêm chỉ có ánh trăng hắt vào, người này mặt mày tuấn tú, đúng là Lục
Dịch, mái tóc đen xõa ra, áo bào thì nửa mặc nửa không, hiển nhiên là
vội vã tới đây.
"Lục đại nhân!"
Lục Dịch vốn toàn thân vẫn căng thẳng, thấy Kim Hạ không có chuyện gì,
tựa như thở phào, tức giận liếc mắt nhìn tay Kim Hạ:"Ấm trà như thế này
mà ngươi muốn đãi khách sao?"
Kim Hạ cầm ấm trà, chậm rãi nhìn về phía cửa:"Xem bộ dáng của ngài, cũng không phải là đến để thăm ta."
"Mới vừa rồi ta nghe thấy tiếng kêu của ngươi." Hắn dường như cũng không quen hướng người khác giải thích:"Còn có tiếng ly chén bị vỡ, ta cho
rằng ở đây đang đánh nhau.
Không nghĩ ra được cớ gì,Kim Hạ chỉ biết nói đúng sự thật:"Ta gặp ác
mộng, sau khi tỉnh dậy liền muốn đốt đèn lên, không cẩn thận làm vỡ ly
chén. Đại nhân thực sự nội công thâm hậu, nhĩ lực phi phàm, xa như vậy
mà có thể nghe được rõ ràng." Hai người ở phòng cách xa nhau, huống hồ
còn nghe thấy tiếng sấm vang trời, Kim Hạ tự đáy lòng kính phục.
Lục Dịch hừ lạnh một tiếng, cũng không biết vì sao lại kính phục như vậy, còn chưa nhắc đến nguyên do nàng sợ hãi kêu lên.
Tiếng sấm rên rĩ, phảng phất từ mái hiên nhà, Kim Hạ dựa theo ánh sáng
của tiếng sấm mà dùng đá lửa đốt đèn lên, thấy trên mặt đất nhiều mảnh
vụn, giọng điệu than thở, dùng mảnh vải nhặt thu gom lại rồi bỏ vào góc
phòng. Chờ Kim Hạ làm xong, xoay người lại vẫn thấy Lục Dịch vẫn còn ở
đó, hơn nữa đã ngồi xuống ghế, áo bào nửa khoác nửa không giờ đã được
mặc chỉnh tề, tóc đen vẫn xõa.
Nếu hắn không đi, Kim Hạ cũng không muốn thất lễ, rót chén nước trà rồi mang đến cho hắn:"Đại nhân, thỉnh ngài uống trà."
Lục Dịch cũng không bưng chén trà, hơi nhướng mày.
Đối với vị Cẩm y vệ đại nhân này biểu cảm hơi có vẻ khó chịu, Kim Hạ có
thể đoán được mấy phần, bất đắc dĩ mà áy náy nói:"Ta biết này là trà
lạnh, bây giờ là nửa đêm canh ba, ta cũng không tiện nấu nước. Đại nhân
ngài hãy độ lượng mà chấp nhận một chút đi." Bản thân mình cũng khát
nước, liền uống cạn một ly.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa cốc, Lục Dịch cũng không giải thích
chính mình vì sao còn không đi, huống hồ Cẩm y vệ làm việc từ trước đến
giờ không bao giờ giải thích, hắn hững hờ nói:"Nói một chút về mộng của
ngươi cho ta nghe!"
"...Không có gì, chỉ là ác mộng bình thường." Kim Hạ bản năng không
muốn nói thật,l iền bịa chuyện:"Chỉ là bị cẩu rượt đuổi, bị rắn cắn linh tinh thôi!"
Lục Dịch giương mắt nhìn Kim Hạ, chậm rãi nói:"Ta nghe nói ngươi hôm nay đi tới thành tây rừng hoa đào?"
Kim Hạ sửng sốt, nhất thời không nghĩ ra hắn từ chỗ nào nghe nói, mà rốt cuộc là biết bao nhiêu, chỉ có thể thuận theo tình thế mà đáp ứng.
"Mạng ngươi xem ra cũng rất lớn, không chết sao?" Hắn lạnh nhạt nói
Kim Hạ sống lưng cứng đờ, đề phòng theo dõi hắn, trầm giọng hỏi:"Ta không chết đại nhân thất vọng sao?"
Nghe vậy Lục Dịch giật mình tim đập mạnh, lại quan sát vẻ mặt của Kim
Hạ, buồn bực đè thấp giọng nói:"Ngươi cho rằng ta là muốn giết ngươi?
Không phải ta nói bừa, ta muồn giết ngươi thì có vô số cách khiến ngươi
biến mất một cách im hơi lặng tiếng. Nếu là ta, ngươi cho rằng ngươi còn ở nơi này được sao?"
Thủ đoạn của bọn Cẩm y vệ , Kim Hạ hiển nhiên là biết, nàng không muốn
biết Lục Dịch có lý do gì để giết người, đương nhiên cũng chưa bao giờ
nghe nói lý do Cẩm y vệ giết người.
Ngay lập tức Kim Hạ không thể làm gì khác hơn là không lên tiếng.
Đại khái cũng không muốn cùng Kim Hạ tranh cãi, Lục Dịch hỏi tiếp:"Ngươi ở trong rừng hoa đào gặp phải cái gì?"
"Một đôi nam nữ họ tựa vào nhau...bọn họ đều mặc y phục." Sợ Lục Dịch
hiểu lầm, Kim Hạ nói thêm:"Nữ tử đã chết, ta cũng không nhân ra mặt cô
nương kia. Nam tử kia cũng không nhìn thấy tướng mạo liền ngất đi. Sau
đó có người hướng trong miệng ta nhét vào một viên thuốc, để ta ngậm
xong rồi nuốt xuống, sau đó có người bế ta ra ngoài khu rừng hoa đào, ta cũng chẳng thể thấy rõ được diện mạo của hắn. Cuối cùng Tạ Tiêu cõng ta xuống núi, ta đây vẫn còn thiếu nợ hắn một phần ân tình."
Lục Dịch hừ lạnh một tiếng mới cau mày nói:"Ngươi làm sao xác định thật
sự đó là một đôi nam nữ, có thể là ngươi trúng độc rồi sau đó gặp ảo
giác?"
Kim Hạ ngẩn người, trong đầu hồi tưởng, đôi nam nữ kia vẫn cứ kỳ quái mơ mơ hồ hồ, cũng có khi là ảo ảnh nghĩ lại như thế nào mình lại phán đoán như vậy?
"Ta, ta không biết." Kim Hạ chậm rãi nói:"Ta vừa mơ thấy nam tử kia lúc
xoay người lại, chính là Đại Dương với khuôn mặt đầy máu."
Lục Dịch lặng im mà nhìn Kim Hạ, chỉ chốc lát sau mới nói:"Ngươi cảm thấy người hắn muốn giết chính là Dương Nhạc."
"Người đến hẹn chính là Đại Dương, Đại Dương không đi được, ta mới thay hắn đi."
"Người này biết đến y quán tìm Dương Nhạc, tất nhiên biết Dương Trình
Vạn đang điều trị thương ở đây. Vì thế không thể đi được, mà ngươi sẽ
thay hắn đi."
Kim Hạ nhăn lông mày suy nghĩ:"Có khả năng, nhưng người đó đến tại sao không trực tiếp tìm ta?"
"Có thể ngươi nhận ra hắn, mà Dương Nhạc lại không nhận ra, có thể hắn
có kẽ hở lo lắng bị ngươi nhìn ra được, có thể chính là cố ý cho ngươi
lơ là không đề phòng." Lục Dịch liếc mắt Kim Hạ, ngữ khí không
tốt:"Thiếu sót cho ngươi còn là một bộ khoái, sao đến việc này ngươi
cũng không nghĩ đến sao?"
Có lẽ bởi vì có quá nhiều bí ẩn, mình đối với chuyện này cũng có chút
hoảng hốt, Kim Hạ ương bướng nói:"Đại nhân ngài đối với thủ lĩnh cũng vô cùng tốt, ngài cũng là không muốn Đại Dương gặp chuyện."
Lục Dịch ung dung thong thả mà uống chén trà nước nguội, mới nói:"Đúng,
nếu thật sự Dương Nhạc hy sinh, ta có thể làm, nhiều lắm là chăm sóc cho bộ đầu cho hắn hưởng thụ đãi ngộ."
Kim Hạ ngẩn ngơ, chớp mắt vài cái, trên mặt vui vẻ cười nhẹ:"Đại nhân
nếu là ta, ta hy sinh vì nhiệm vụ, ngài có thể hay không cũng cho ta
hưởng một chút đãi ngộ.."
Lục Dịch im lặng đứng dậy
"Lục đại nhân, lục đại nhân..Ngài đừng đi, chúng ta hãy nói chuyện một chút...ta sẽ đi pha ấm trà khác."
Mặc cho Kim Hạ chuẩn bị hết sức ân cần, Lục Dịch giả vờ như không nghe thấy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT