Bị Nhan Dịch Trạch hỏi như vậy Tiêu Tuyết không biết phải trả lời như
thế nào, thân phận hiện nay của cô đương nhiên là không thích hợp để gặp Quan Hiểu Ninh, nhưng chỉ có làm vậy mới có thể thăm dò được thái độ
của Nhan Dịch Trạch đối với Quan Hiểu Ninh, nếu như anh ấy đồng ý cho
mình liên lạc với Quan Hiểu Ninh thì chứng tỏ anh không ngại mình nói rõ cho Quan Hiểu Ninh biết quan hệ giữa cô và anh, chứng tỏ anh đã không
còn để ý chuyện quá khứ với Quan Hiểu Ninh nữa.
Ngược lại, nếu
Nhan Dịch Trạch bài xích chuyện mình đi thăm Quan Hiểu Ninh, vậy thì sẽ
có rất nhiều nguyên nhân nhưng mà đều không phải chuyện tốt.
“Em
chỉ là muốn giúp cô ấy, nếu như anh không muốn cô ấy biết quan hệ của
hai chúng ta, em có thể không nói ra.” Tiêu Tuyết hạ thấp giọng nghe có
vẻ ủy khuất, đồng thời cũng rất sợ Nhan Dịch Trạch đồng ý với cách làm
của mình.
Lúc này Nhan Dịch Trạch nhìn thẳng vào mắt của Tiêu
Tuyết mà thăm dò: “Tiểu Tuyết, Quan Hiểu Ninh tại sao lại ngồi tù em
biết rõ điều đó mà, cho dù bây giờ cô ấy có khó khăn gì thì cũng nên là
anh đi xử lý, nhưng bây giờ anh không muốn gây thêm phiền phức, việc của hội đồng quản trị còn chưa giải quyết, tốt nhất là em không nên đi kϊƈɦ động cô ấy. Nhưng nếu như em thật sự lo lắng cho cuộc sống của cô ấy,
thì anh sẽ cho Hướng Dũng đi tìm hiểu tình hình rồi bảo Nhạc Đông giúp
đỡ cô ấy, em không cần phải ra mặt đâu.”
Tiêu Tuyết cảm thấy tâm
trạng của mình như đang ngồi tàu lượn vậy lúc lên lúc xuống, nhưng may
mà câu trả lời của Nhan Dịch Trạch khiến cho tảng đá lớn trong lòng cô
được buông xuống, thì ra Nhan Dịch Trạch không cho mình đi gặp Quan Hiểu Ninh không phải vì quan tâm đến cô ấy như mình nghĩ, mà là sợ cô ấy nảy sinh oán hận và đố kỵ rồi làm lớn chuyện gây ảnh hưởng xấu đến danh
tiếng của Trung Hiểu, quấy nhiễu đến kết quả bỏ phiếu lần sau của hội
đồng quản trị về kế hoạch đầu tư nước ngoài.
Nếu là như vậy thì
mình thật sự không nên để lộ bất cứ tin gì trước mặt Quan Hiểu Ninh để
tránh cô ta quấy rầy Nhan Dịch Trạch, chỉ có cách ghép đôi cô ấy và Vu
Diên Danh, như vậy mới là cách giải quyết tốt nhất!
Sau khi nghĩ
thông suốt Tiêu Tuyết cười nói: “Là do em suy nghĩ không chu đáo, nếu đã vậy thì khoan hẳn cho Hướng Dũng đi thăm dò tình hình, đợi đến khi nào
thời cơ thích hợp rồi mới nói cũng không muộn. Dịch Trạch, muộn vậy rồi
mình về nhà thôi.”
Nhan Dịch Trạch vẫn ngồi đó không động đậy mà
chỉ nháy mắt với Hứa Hướng Dũng: “Anh còn tài liệu cần phải duyệt, anh
cho Hướng Dũng bảo lái xe đưa em về trước.”
Tiêu Tuyết thất vọng
vô cùng, cô tưởng tối nay có thể đến chỗ của Nhan Dịch Trạch, cô lâu rồi không được gần gũi anh, nhưng Nhan Dịch Trạch đã nói vậy rồi cô chỉ có
thể không tình nguyện mà đứng dậy đi theo Hứa Hướng Dũng ra ngoài.
Nhan Dịch Trạch nhìn theo bóng lưng của Tiêu Tuyết đột nhiên cảm thấy cô là một kẻ phiền phức.
Hứa Hướng Dũng rất nhanh đã trở về, Nhan Dịch Trạch hỏi cậu ta: “Đi rồi à?”
“Vâng, tôi đã đưa giám đốc Tiêu lên xe.”
Hứa Hướng Dũng nói xong thấy Nhan Dịch Trạch không lên tiếng liền nói tiếp: “Nhan tổng, không còn sớm nữa hay là về nghỉ ngơi trước đi, vừa rồi
tiện thể tôi đã bảo Trương Côn chuẩn bị xe luôn rồi.” Trương Côn là tài
xế chuyên dụng của Nhan Dịch Trạch, tính cách trầm ổn không bao giờ
nhiều lời, rất đáng tin cậy vả lại còn là đặc cảnh đã về hưu, cho dù
không có vệ sĩ đi theo thì anh ta cũng có thể đối phó được với năm sáu
người.
Nhan Dịch Trạch vốn không định tiếp tục làm việc nữa, chỉ
là cũng không có ý định về nhà mà nói: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo một
lát.”
Hứa Hướng Dũng lập tức đi theo Nhan Dịch Trạch vào thang
máy, sau đó lại gọi điện cho Trương Côn bảo anh ta lái xe theo sau hai
người.
Dựa vào thái độ vừa rồi của Nhan Dịch Trạch đối với Tiêu
Tuyết, Hứa Hướng Dũng đoán rằng Nhan Dịch Trạch có lẽ sẽ đi tìm Quan
Hiểu Ninh, nhưng mà giờ này muộn lắm rồi nếu đến ký túc xá sẽ rất dễ
khiến người ta chú ý, chỉ là cậu cho rằng với tác phong hành xử của Nhan Dịch Trạch sẽ không để ý những chuyện đó.
Đang suy nghĩ vừa ngước mắt lên đã phát hiện Nhan Dịch Trạch quả nhiên là đi về hướng của ký túc xá.
Nhưng điều khiến Hứa Hướng Dũng thấy khó hiểu là, tại sao Nhan Dịch Trạch
không đi về hướng cửa chính của ký túc xá mà lại đi đường vòng đến cửa
Bắc tương đối vắng vẻ.
Còn cách cửa Bắc của ký túc xá khoảng 50 mét, Nhan Dịch Trạch đột nhiên dừng lại.
Tuy Hứa Hướng Dũng không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, tài xế Trương Côn dừng xe xong cũng xuống xe đứng bên cạnh cậu ta cùng đứng đó với Nhan
Dịch Trạch sẵn tiện hóng mát.
Đợi khoảng mười mấy phút, đột nhiên Nhan Dịch Trạch trở nên vui mừng hẳn lên.
Hứa Hướng Dũng và Trương Côn thấy vậy cũng không hẹn mà cùng nhìn theo tầm mắt của Nhan Dịch Trạch.
Nhưng mà cho dù cố gắng cỡ nào cũng nhìn không ra có gì lạ, hai người nhìn
nhau, sau đó Hứa Hướng Dũng hỏi Trương Côn: “Anh nhìn thấy cái gì rồi?”
Trương Côn lắc đầu: “Ngoài cây ra thì không thấy gì cả.”
“Sao còn chưa qua đây?”
Trong lúc hai người đang nghi hoặc thì lại nghe thấy Nhan Dịch Trạch lẩm bẩm
thêm một câu, lần này Hứa Hướng Dũng không thể tiếp tục im lặng nữa.
Cậu ta đi đến bên cạnh Nhan Dịch Trạch dè dặt hỏi: “Nhan tổng, ngài nói cái gì mà sao còn chưa qua đây?”
“Tôi đang nói Hiểu Hiểu, cậu xem phía sau gốc cây kia lộ ra cái đầu, đó
không phải là Quan Hiểu Ninh sao, cô ấy đứng đó để làm gì?” Nhan Dịch
Trạch vừa nói vừa chỉ cho Hứa Hướng Dũng xem cái cây đó.
Hứa
Hướng Dũng dùng sức chớp mắt một cái rồi lại trừng lớn mắt, sau đó lại
nheo mắt lại nhìn kĩ, thị lực của cậu rất tốt nhưng lại không nhìn thấy
Quan Hiểu Ninh ở đâu!
Sau đó vẫn là Trương Côn lặng lẽ bước đến
thấp giọng nói với Nhan Dịch Trạch: “Nhan tổng, đằng sau gốc cây ấy là
những cục gạch dùng để sửa đường, chắc là do ngài làm việc vất vả quá
nên bị hoa mắt, hơn nữa khuya vậy rồi cô Quan cũng sẽ không đi đường này đâu.”
Thật ra anh ta muốn nói, nếu không phải để tránh bị người
ta nhìn thấy thì bình thường Quan Hiểu Ninh cũng sẽ không đi đến phía
cửa Bắc này, ông chủ của mình rõ ràng là do nhớ nhung quá độ không chỉ
nảy sinh ảo giác hơn nữa còn mất luôn năng lực phân tích.
Nhan
Dịch Trạch đứng ngẩn ra một lát, đi lên phía trước vài bước mới phát
hiện thật sự là do mình bị hoa mắt, lại có thể nhìn đống gạch thối tha
này thành bóng dáng của Quan Hiểu Ninh.
Giờ khắc này Nhan Dịch
Trạch cảm thấy thương cho mình, anh chưa bao giờ vì một người phụ nữ mà
ủy khuất bản thân như vậy, cho dù lúc trước là anh theo đuổi Quan Hiểu
Ninh trước, nhưng sau đó Quan Hiểu Ninh cũng luôn chiều theo ý anh xem
lời anh nói như thánh chỉ vậy, đâu giống như bây giờ không những phải
mỏi mắt chờ mong còn phải hao tâm tổn sức mà dỗ dành.
Nghĩ đến
đây Nhan Dịch Trạch không cho là đúng mà bĩu môi, nếu không phải do việc ngồi tù sáu năm của Quan Hiểu Ninh khiến anh có chút áy náy, thì anh
làm sao mà có thể mặc cho cô muốn làm gì thì làm chứ, anh sớm đã có được trong tay rồi!
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, hiện thực quả là anh
không thể không tôn trọng Quan Hiểu Ninh, đồng thời chỉ có thể ôn lại sự thân mật trong quá khứ của hai người qua giấc mơ.
“Đi thôi.” Than nhẹ một tiếng Nhan Dịch Trạch xoay người đi đến chỗ chiếc xe đang đậu.
Hứa Hướng Dũng đi phía sau suy nghĩ xem ra sau này mình nên quan tâm tình hình của Quan Hiểu Ninh nhiều hơn.
Do Nhan Dịch Trạch gần đây thường xuyên dùng bữa ở nhà ăn, yêu cầu của
giám đốc Vương Thuận Kiệt đối với mọi thứ của nhà ăn ngày càng nghiêm
khắc hơn, đặc biệt là phương diện vệ sinh gần như cứ cách hai ba ngày là tổng vệ sinh một lần.
Buổi chiều Quan Hiểu Ninh cố tình thay một bộ đồ thể ɖu͙ƈ màu xanh dương, vì phải trèo lên trèo xuống lau chùi
những cái kệ lớn nên ăn mặc như vậy làm việc sẽ tiện hơn, tổng vệ sinh
là mỗi người phân chia phụ trách một khu vực, tất cả những đồ vật và vệ
sinh môi trường trong khu vực đều phải do người phụ trách khu vực đó
chịu trách nhiệm, từ những hạt bụi trêи đèn diệt côn trùng cho đến những hạt bụi bám trêи các công tắc đều phải lau sạch sẽ không sót hạt nào,
chứ đừng nói là những vết ố do khói dầu để lại, sau khi làm xong hết
Vương Thuận Kiệt sẽ đeo đôi găng tay màu trắng đi kiểm tra xem mọi người dọn dẹp có đạt yêu cầu không.
“Chị Hiểu Ninh, em giúp chị lau
chùi cái chụp đèn, bàn bếp và cái kệ để hàng hóa nha, những thứ này
không phải là việc dành cho con gái làm.” Quan Hiểu Ninh đang đứng trêи
cái thang để lau cái kệ ba tầng dùng để đựng hàng hóa thì Mã Phú Ba chạy qua nói muốn giúp mình.
Quan Hiểu Ninh cười nói: “Không cần, tự
chị làm được mà, cảm ơn em.” Lúc ở trại giam cũng thường hay dọn dẹp vệ
sinh, những thứ ở đó còn dơ hơn và làm mệt hơn đây nhiều, có khi còn
phải lên nóc của nhà kho để lau dọn cho nên chút chuyện này đối với cô
mà nói không có khó khăn gì.
Sau khi bị cự tuyệt Mã Phú Ba tỏ ra
sốt ruột, cậu thấp giọng giải thích: “Chị Hiểu Ninh, em không phải vì
Nhan tổng mới nịnh bợ chị đâu, em cũng có giúp chị Đại và những người
khác nữa, không tin chị có thể hỏi họ!”
Quan Hiểu Ninh thật không biết phải nói gì nữa, Mã Phú Ba này tuy tốt bụng nhưng lúc nói chuyện
quá thẳng thắn, còn lúc nào cũng liên tưởng đến việc Nhan Dịch Trạch hôn mình, mặc dù không biết phải làm sao nhưng cô vẫn phải nói: “Tiểu Mã,
nếu chị cần cậu giúp chắc chắn chị sẽ không khách khí mà nhờ vả cậu,
nhưng những việc này chị có thể làm được, còn nữa sau này chúng ta đừng
nhắc lại chuyện ở trêи tầng thượng nữa, cũng đã qua rồi mà.”
“Được! được! là em nói bậy, thật ra là vì tính em bộc trực chứ em không hề có
ác ý, chị Hiểu Ninh chị đừng để tâm nhé. Nếu chị không cần em giúp vậy
em qua bên đó làm việc đây, có gì chị cứ gọi em.” Mã phú Ba ngại ngùng
cười cười nói xin lỗi sau đó vội rời khỏi.
Quan Hiểu Ninh cũng cười cười rồi lại trèo lên cái thang tiếp tục lau chùi kệ để hàng.
Lúc này Vương Thuận Kiệt cảm thấy sự nổ lực mấy ngày nay của mình không hề
uổng công, Nhan Dịch Trạch quả thật dẫn theo trợ lý của mình tới vả lại
còn đến ngay lúc mọi người đang dọn dẹp vệ sinh, xem ra việc này mình đã làm đúng, chỉ là không biết Nhan Dịch Trạch đến vào giờ này để làm gì,
vì vậy ông hỏi một cách ân cần: “Nhan tổng, hôm nay phía nhà bếp của nhà ăn tổng vệ sinh nên có chút bề bộn, ngài xem hay là ngài ra bên ngoài
hoặc ra phía sau ngồi có được không?”
Sau khi Nhan Dịch Trạch
nghe xong cũng không dừng chân lại mà vừa đi vừa nói: “Nếu mọi người đã
vất vả như thế, vậy thì ra sau bếp xem đi.” Cách lần gặp mặt trước đã là một tuần rồi nhưng Quan Hiểu Ninh không hề có tin tức nào cả, khiến anh có chút tâm phiền ý loạn cộng thêm việc gần như mỗi đêm đều gặp giấc
mộng triền miên quá độ, vì vậy anh buộc phải đến gặp người phụ nữ rất
biết cách để giày vò anh này, ít nhất cũng có thể làm dịu sự kϊƈɦ động
trong lòng.
Sau khi bước vào nhà bếp mọi người đều chào hỏi Nhan
Dịch Trạch, Nhan Dịch Trạch lễ phép gật đầu tỏ ý chào và anh cũng không
lòng dạ nào mà lắng nghe những lời giải thích về tình hình hoạt động của nhà ăn của Vương Thuận Kiệt, trực tiếp ngắt lời ông và hỏi: “Quan Hiểu
Ninh đang ở đâu?”
Vương Thuận Kiệt liền im lặng, lập tức nhìn
xung quanh sau đó gọi người đang đi qua trước mặt mình—Mã Phú Ba lại
hỏi: “Tiểu Mã, có nhìn thấy Quan Hiểu Ninh không?”
Mã Phú Ba sợ
Nhan Dịch Trạch nhận ra mình, lo lắng đến nổi ngay cả đầu cũng không dám ngước lên chỉ dùng tay chỉ chỉ về phía bên kia: “Đang lau chùi kệ để
hàng ở bên kia.” Sau khi nói xong thì cúi đầu chạy vội đi.
Nhan
Dịch Trạch sớm đã quên Mã Phú Ba là ai rồi, tại vì xưa nay chỉ có người
khác để ý đến anh, chứ không hề có việc anh đi để ý cảm nhận của người
khác, cho nên anh vốn không hề nghĩ đến sự lo lắng của Quan Hiểu Ninh và sự bất an của Mã Phú Ba.
Dựa vào hướng mà Mã Phú Ba chỉ Nhan
Dịch Trạch đi qua đó, lập tức nhìn thấy Quan Hiểu Ninh đang đứng trêи
cái thang lau chùi kệ đựng hàng.
Vương Thuận Kiệt trong lòng thầm than toi rồi, sao ông lại quên chuyện của Quan Hiểu Ninh cơ chứ, bây
giờ cái ông có thể nghĩ ra chính là lập tức kêu Quan Hiểu Ninh xuống đây lo bò trắng răng mà quan tâm hỏi han, hy vọng Nhan Dịch Trạch đặc biệt
là Nhạc Đông đừng hiểu lầm ông cố ý gây khó dễ cho Quan Hiểu Ninh, ông
vì quá quan tâm đến việc thể hiện ở trước mặt lãnh đạo mà quên mất việc
quan tâm đến Quan Hiểu Ninh.
Chỉ là ông vừa mở miệng định kêu thì đã bị Hứa Hướng Dũng đi theo Nhan Dịch Trạch ngăn lại, Hứa Hướng Dũng
vỗ vai ông nói: “Giám đốc Vương, nếu ông muốn gọi cô Quan thì nhỏ tiếng
chút, cô ấy đứng ở trêи cao như vậy lại đang chuyên tâm làm việc ông
đừng có dọa cô ấy sợ.”
Nhan Dịch Trạch nhìn Hứa Hướng Dũng với
ánh mắt tán thưởng, bước lên trước vài bước anh định tự mình gọi cô
xuống, nhưng lại sợ mình đột nhiên xuất hiện như vậy càng dễ khiến cô bị kinh sợ nên không lên tiếng, cho nên anh chỉ im lặng đứng ở dưới nhìn
cô bận rộn làm việc.
Anh cứ đứng yên như vậy, Vương Thuận Kiệt
dùng ánh mắt để hỏi Hứa Hướng Dũng, Hứa Hướng Dũng cười mỉm rồi đặt ngón tay lên môi, Vương Thuận Kiệt gật gật đầu rồi cũng im lặng đứng đó.
Trước đây Nhan Dịch Trạch không hề biết thì ra phụ nữ mặc bộ đồ thể ɖu͙ƈ rộng thùng thình mà cũng có thể trông quyến rũ như thế, chỉ thấy Quan Hiểu
Ninh đang đứng trêи cái thang mà lau kệ đựng hàng, đồng thời để hàng hóa sang một bên cho tiện lau chùi, lau đến ngăn cao nhất của kệ cô tháo
đôi găng tay mình đang mang ra thay bằng đôi găng tay nhựa dẻo, rồi lại
móc ra một cái hộp nhỏ từ túi quần phía sau, mở hộp lấy ra một cái bóng
đèn tiếp đó tay chân cô rất lưu loát mà ngồi lên cái thang rồi thay bóng đèn, sau đó cô mới xoay người bước xuống dời cái thang qua chuẩn bị lau chùi cái kệ khác.
Tuy Quan Hiểu Ninh chỉ là đang làm việc, nhưng mỗi một động tác đều rất linh hoạt và đẹp mắt, ở trêи cái thang cao như vậy mà có thể làm việc linh hoạt như thế, so với vẻ thuần khiết và nhu
mì ngày thường thì lại có thêm một loại khí chất mạnh mẽ, khiến Nhan
Dịch Trạch nhìn không rời mắt, giờ phút này nếu như có thể ôm chặt Quan
Hiểu Ninh vào lòng và đặt cô ở dưới thân như trong giấc mơ, vậy thì anh
nguyện ý đánh vào mặt mình để sám hối với cô về việc 6 năm nay đã không
hỏi han dòm ngó tới cô!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT