Quay lại nhà mình, Trần Vận Thành mở cửa ra thì thấy đèn phòng khách đã tắt, chỉ còn phòng bếp và phòng ngủ là vẫn còn ánh sáng hắt ra.

Anh thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh sô pha, thấy Long Triển Vũ đang gối đầu trên gối, người cũng được đắp một cái chăn mỏng đã ngủ say. Tiếp đó anh nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp.

Ninh Quân Diên đang rửa chén bát ở trong bếp.

Trần Vận Thành đi đến bên cạnh hắn, nói với hắn rằng: “Để em rửa cho, anh đi tắm trước đi.”

Ninh Quân Diên vẫn không dừng động tác trên tay lại, mà chỉ quay đầu qua nhìn Trần Vận Thành, nói: “Em tắm trước đi.”

Trần Vận Thành nhìn hắn: “Vậy em ở đây với anh.”

Ninh Quân Diên không phản đối, giọng nói rất bình thản: “Vậy thì tắm cùng nhau.”

Trần Vận Thành theo bản năng liếc về phía phòng khách, nghĩ đến việc trong nhà còn có một vị khách, mặc dù đã ngủ say như chết, nhưng ngộ nhỡ bị anh ta tỉnh dậy nhìn thấy thì xấu hổ lắm, do dự một lát, anh nói rằng: “Thôi để em đi tắm trước.”

Đợi đến lúc Ninh Quân Diên tắm xong quay về phòng thì thời gian đã muộn lắm rồi, lúc vào phòng, hắn tiện tay khóa trái cửa phòng lại.

Trần Vận Thành vẫn chưa ngủ, nằm sấp trên giường lật quyển sách mà Ninh Quân Diên để cạnh gối, nhưng một chữ cũng chẳng đọc vào.

Ninh Quân Diên thả dép dưới giường, rồi quỳ gối trên giường giống như một con thú hoang đi săn chậm rãi tới gần Trần Vận Thành, mãi cho đến khi hoàn toàn đặt anh dưới thân mình.

Trần Vận Thành lập tức bị đè tới mức không thể động đậy được, bèn giả vờ giãy dụa: “Anh muốn đè chết em à.”

Ninh Quân Diên ngậm cổ anh.

Trần Vận Thành bị hắn cắn rất đau, bèn lắc đầu nói: “Đau quá! Anh là chó à?” Nhưng không thể hất Ninh Quân Diên ra, anh bèn trở tay đẩy hắn, kết quả bị Ninh Quân Diên giữ tay lại, một giây sau, Ninh Quân Diên nhả răng ra, nghiêng đầu hôn lên môi Trần Vận Thành.

Bị hôn mãi đến mức thở hổn hển, Trần Vận Thành mới trốn ra sau rồi nói: “Đêm nay không làm đâu.”

Sống mũi cao thẳng của Ninh Quân Diên cọ cọ lên gò má Trần Vận Thành: “Ngày mai tôi trực.”

Trần Vận Thành nói: “Bên ngoài có khách mà.”

“Anh ta ngủ rồi.”

“Lỡ anh ấy tỉnh thì sao.” Hiệu quả cách âm của căn phòng này rất bình thường, Trần Vận Thành thật sự không dám đảm bảo cách một cánh cửa, Long Triển Vũ nằm trên chiếc sô pha ở bên ngoài liệu có nghe thấy tiếng động gì hay không.

Nhưng giọng nói của Ninh Quân Diên rất bình thản: “Vậy thì cứ để cho anh ta nghe.”

“Đừng quậy nữa mà,” Trần Vận Thành bị đè tới mức sắp thở không nổi, cố gắng muốn lật người lại.

Lúc này Ninh Quân Diên mới nghiêng người nằm bên cạnh anh, cho anh có cơ hội khép quyển sách ban nãy đặt ở dưới ngực để qua một bên, bản thân thì trở mình ngửa mặt nằm trên giường.

“Anh ta uống say lắm rồi,” Lúc nói câu này Ninh Quân Diên chẳng mang theo chút tình cảm nào, không biết hắn đang vui hay là mất hứng nữa.

Trần Vận Thành nâng cánh tay lên gối ở dưới đầu: “Áp lực công việc của anh ấy lớn lắm rồi, có lẽ cần phải thư giãn một chút.” Trần Vận Thành nhớ tới tình trạng của Long Triển Vũ, quanh năm làm việc với cường độ cao, trong nhà lại chỉ có một mình, sinh hoạt rất rối loạn.

Ninh Quân Diên bỗng nhiên giơ tay lên che mắt anh lại.

“Sao thế?” Trần Vận Thành kéo tay hắn ra.

Ninh Quân Diên không vui lắm: “Em đang nghĩ đến anh ta.”

Trần Vận Thành nhìn hắn, rồi chợt bật cười, nói: “Không phải anh nhắc đến anh ấy trước à?”

Ninh Quân Diên không hề thay đổi sắc mặt phủ nhận: “Không phải.”

Có một khoảnh khắc Trần Vận Thành cảm thấy mình và Ninh Quân Diên như quay về khi còn bé, đang nằm trên chiếc giường gỗ bên trong căn nhà cũ, anh giơ tay nắm mũi Ninh Quân Diên, nói: “Sao không phải là anh được? Chính là anh.”

Ninh Quân Diên cúi đầu nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói: “Ừ, là tôi.”

Trần Vận Thành chợt cảm thấy rất vui, anh dùng cánh tay ôm lấy cổ Ninh Quân Diên, kéo hắn lại gần hôn lên môi hắn, thay giọng nói: “Em thích anh lắm.”

Một lát sau, bỗng nhiên Trần Vận Thành nói: “Hay là giới thiệu bạn gái cho Long Triển Vũ đi, bệnh viện các anh có nữ bác sĩ hoặc y tá trẻ tuổi nào yêu đương chủ yếu nhìn mặt không?”

Ninh Quân Diên hờ hững trả lời: “Sao tôi biết được.” Hắn nhìn Trần Vận Thành một lát rồi nói: “Sao không giới thiệu cho Quan An Lâm?”

“Quan An Lâm còn trẻ, đợi mấy năm nữa đã, để cậu ta gom đủ tiền mua nhà rồi tính. Long Triển Vũ thì khác, người ta có nhà hơn nữa còn là công chức, chắc sẽ dễ hơn một chút.”

Ninh Quân Diên nhìn anh không nói lời nào.

Trần Vận Thành mỉm cười hỏi hắn: “Nhìn em làm gì?”

Ninh Quân Diên nói: “Em có quá nhiều thứ để bận lòng.”

Đúng là có rất nhiều chuyện khiến Trần Vận Thành bận lòng, từ nhỏ đến lớn đều luôn như vậy, không thể thay đổi được nữa rồi, anh hỏi Ninh Quân Diên: “Em làm người ta thấy ghét lắm đúng không?”

Ninh Quân Diên trả lời anh: “Không sao, có tôi yêu em là đủ rồi.”

Lúc sắp ngủ Trần Vận Thành lại ra ngoài phòng khách để xem thử lần nữa, thấy Long Triển Vũ vẫn ngủ rất say, chăn cũng đắp rất kín, mới về phòng ngủ nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sáng hôm sau Ninh Quân Diên phải đi làm, trời vừa sáng đồng hồ báo thức của hắn đã kêu inh ỏi, hắn giơ tay tìm điện thoại tắt báo thức, rồi ôm Trần Vận Thành vào lòng không có ý định rời giường.

Trần Vận Thành nắm tay hắn, nói: “Đi làm muộn rồi kìa.”

Ninh Quân Diên vẫn không thèm nhúc nhích.

Trần Vận Thành cảm thấy mình đúng là mệnh bận lòng trời sinh, bèn giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt Ninh Quân Diên: “Dậy nào.”

Ninh Quân Diên nhắm mắt lại, giọng trầm thấp ậm ừ nói: “Gọi ông xã.”

Trần Vận Thành không nhịn được bật cười: “Anh phiền quá vậy. Anh mà tới muộn thì sẽ bị chủ nhiệm của các anh mắng, cũng chẳng liên quan gì đến em.” Cho dù anh có thể chấp nhận việc Ninh Quân Diên gọi mình là bà xã, thì bản thân anh cũng không thể gọi hai chữ ông xã ra khỏi miệng được.

Ninh Quân Diên bực bội vén chăn trở mình xuống giường. Hắn mở tủ quần áo, lấy áo sơ mi và quần dài sạch sẽ ra, khoác áo sơ mi lên người, ngồi bên giường mặc quần vào, vừa cài nút vừa định đi ra ngoài.

Trần Vận Thành gọi hắn lại: “Mặc đồ xong rồi hãy ra ngoài, bên ngoài có khách đó.”

Ninh Quân Diên dừng bước, dường như lúc này mới nhớ ra có một người đang ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách nhà mình, hắn nói với Trần Vận Thành: “Em lại cài cho tôi.”

Trần Vận Thành nhìn hắn một lát, rồi đẩy chăn ra đứng dậy, quỳ gối trên giường vẫy tay với hắn: “Lại đây.”

Ninh Quân Diên bước tới, Trần Vận Thành chăm chú cài từng cái cúc áo sơ mi lại cho hắn, còn kéo phéc mơ tuya quần dài mà hắn chưa kéo lên, rồi mỉm cười vỗ vỗ.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra từ bên ngoài, người bên trong và người bên ngoài đều sửng sốt, Trần Vận Thành còn chưa kịp rút tay ra khỏi nửa phần dưới của Ninh Quân Diên.

Mái tóc của Long Triển Vũ rối như ổ quạ, thấy cảnh này theo bản năng nói: “Đệt!” Rồi anh ta vội vàng xin lỗi, giơ tay khép cửa phòng lại.

Không phải anh ta cố ý. Nằm trên sô pha ngủ một giấc đến lúc trời hửng sáng, Long Triển Vũ thật sự là buồn tiểu quá nên mới tỉnh dậy, anh ta lảo đảo đứng dậy khỏi sô pha, muốn tìm nhà vệ sinh. Vốn hôm qua cũng là lần đầu tiên anh ta tới nhà Trần Vận Thành, chưa quen thuộc với phương hướng của các căn phòng, vẫn chưa tỉnh rượu nên trực tiếp mở đại một cánh cửa ra, kết quả đúng lúc nhìn thấy chủ nhà đang thân thiết ve vãn nhau.

Long Triển Vũ giơ tay ấn trán, đại não trống rỗng một lúc sau mới cảm nhận được sự mắc tiểu mãnh liệt, bèn vội vàng xoay người đi tìm phòng vệ sinh.

Lúc Long Triển Vũ ra khỏi phòng vệ sinh, thì đụng phải Ninh Quân Diên đang muốn đi vào. Nhìn thấy Ninh Quân Diên anh ta lại nhớ tới cảnh tượng ban nãy, không khỏi hơi lúng túng, nhưng cũng nhanh chóng giấu đi, gật đầu coi như chào hỏi.

Ninh Quân Diên thì thản nhiên hơn, hắn nói một tiếng “Chào”, rồi đi ngang qua người Long Triển Vũ vào phòng vệ sinh.

Long Triển Vũ quay lại ngồi xuống ghế sô pha, giơ tay che mặt, ngẩng đầu lên ngáp một cái, một lát lâu sau vẫn không buông tay ra.

Mãi cho đến khi Trần Vận Thành đi ra hỏi anh ta: “Muốn ngủ thêm một lát nữa hay là ra ngoài ăn sáng với tôi?”

Long Triển Vũ thả tay xuống, nói: “Không ngủ nữa, đi ăn thôi.” Nói xong, anh ta ngước đầu về phía phòng vệ sinh: “Bạn trai cậu… thì sao?”

Trần Vận Thành trả lời: “Anh ấy đi làm sớm, tới bệnh viện ăn.”

Long Triển Vũ gật đầu.

Trước khi đi, Ninh Quân Diên hôn Trần Vận Thành một cái.

Long Triển Vũ nhìn thấy, nhưng giả bộ không thấy gì cả. Lúc cùng Trần Vận Thành ngồi ở tiệm cơm nhỏ bên ngoài đợi ăn bún, anh ta mới hỏi Trần Vận Thành: “Nếu tôi hỏi cậu một câu liên quan đến chuyện tình cảm riêng tư, thì cậu có cảm thấy bị xúc phạm không?”

Trần Vận Thành cầm đũa trong tay, trả lời anh ta: “Anh cứ hỏi trước đi, nếu thấy bị xúc phạm thì tôi sẽ không trả lời.”

Long Triển Vũ gật đầu: “Cậu phát hiện ra mình thích đàn ông từ lúc nào?”

Trần Vận Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc gặp lại anh ấy.”

Long Triển Vũ lại hỏi tiếp: “Vậy trước lúc gặp lại cậu ta, cậu xem phim xxx nam nữ hay nam nam?”

Trần Vận Thành không trả lời.

Long Triển Vũ rốt cục cũng nói: “Xin lỗi, tôi hỏi nhiều quá rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play