Dịch: Hạnh

Tấm ảnh thẻ vẫn nằm lặng trong cuốn sách, nhưng đó lại không phải bức ảnh cũ của anh. Anh còn tưởng mình hoa mắt, bèn cầm lên xem kỹ mới phát hiện mình không hề nhìn nhầm.

Hình như đó là bức ảnh cô mới chụp gần đây.

Trong tấm ảnh này, cô không giận nữa. Thay vào đó cô cười tươi, nụ cười thoáng vương nét ngượng ngùng, trông cô vô cùng mềm mại dịu dàng.

Anh lật qua lật lại tấm ảnh, có nhìn thế nào cũng chẳng thấy cô giống một người đẹp thành phố đã sắp hai tám tuổi. Cô mãi luôn mang hơi thở của một cô sinh viên, ngượng ngùng, mộc mạc, an tĩnh.

Tấm ảnh được đặt cùng hai tờ giấy viết thư đã gấp gọn.

Anh mở ra xem, lá thư kẹp thêm một bông hoa nhỏ xíu màu tím, đã khô cứng tự khi nào.

Anh cầm lên ngửi, không có mùi gì.

Anh ngồi xuống đọc thư:

“Anh yêu của em,

Hôm nay là ngày đầu tiên em chuyển tới nhà anh, anh không ở nhà. Em thu dọn đồ đạc xong xuôi thì trời cũng đã tối rồi. Thiết bị sưởi nhà anh rất tốt, nhà rất ấm, trong hơi ấm còn phảng phất hương thơm, đây là mùi hương em đem tới. Em mang cho anh rất nhiều cây hoa, cũng may anh có một cái ban công lớn, thế là em tự tiện bày luôn hoa ở đó.

Nhà anh giống như trong tưởng tượng của em, vừa mang cảm giác khoa học, vừa mang hơi thở nghệ thuật. Trước khi tới, em thấy mình cũng là một cô gái trẻ khá thời thượng bắt kịp xu hướng. Tới đây rồi lại cảm giác mình hơi quê mùa, có rất nhiều thứ em không biết dùng. Ví dụ như rèm cửa tự động của anh, bàn trà phát nhạc của anh, robot hút bụi của anh… Anh đừng cười em, bình thường em thật sự không dùng tới những thứ này, thế là em bừng bừng hứng thú, nghiên cứu chúng thật là lâu.

Sau đó em nấu một bát mì trong bếp của anh. Em hơi hưng phấn, giống như lần đầu nấu cơm ngày còn nhỏ vậy, vừa chờ mong vừa lo lắng. Hình như đồ ăn làm trong phòng bếp của anh lại ngon hơn hẳn thì phải. Nấu xong, em bưng mỳ ra phòng khách, tắt hết đèn. Trước khi ăn, em tự nói với mình, đây là bữa cơm đầu tiên em ăn ở nhà Trương Kiền, em phải nhớ kỹ cảm giác lúc này, vì về sau sẽ không còn xúc cảm như bây giờ nữa.

Nhà anh rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào. Em vừa ăn mì vừa suy nghĩ chín năm mình chia tay nhau anh đã sống ra sao. Anh ngủ dậy, nấu cơm, ăn sáng, đi làm, đi công tác, nửa đêm mới về, rồi tắm rửa, uống rượu, xem phim, sau đó anh đi ngủ, anh mơ, anh lại tỉnh giấc. Cứ lặp đi lặp lại. Cuộc sống của anh giống em, nhưng cũng không phải giống lắm. Lúc nghĩ tới những chuyện này, khi thì em tưởng tượng ra một mình anh, khi em lại tưởng tượng ra anh và bạn gái. Nhưng em không ghen tị chút nào, vì cô ấy là quá khứ, còn em là hiện tại. Thậm chí em còn hơi vui mừng vì anh mới chỉ ba mươi mà đã thành đạt nhường này, chắc chắn trong khoảng thời gian ấy anh đã chịu rất nhiều những nỗi cực khổ mà em khó lòng tưởng tượng nổi. Có người ở bên săn sóc hỏi han, em nghĩ chắc cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Trước đó em từng làm ở Cửu Châu, dù đó là một công ty danh tiếng nhưng vẫn kém xa so với công ty bọn anh. Cửu Châu rất phức tạp, em cắn răng ở lại hơn một năm, cuối cùng vẫn chọn bỏ đi. Cũng trong khoảng thời gian đó, đột nhiên em lại hiểu vì sao trước kia anh lại bảo em không thông minh, nhưng lại quá kiên trì, tương lai sẽ khó có triển vọng lớn. Hóa ra em không thông minh thật, không xoay xở được trong những mối quan hệ phức tạp giữa người với người. Hơn nữa em lại khá kiên trì, lúc làm việc trông vừa ngốc nghếch vừa tức cười. Rõ được câu thứ nhất cũng dễ dàng hiểu câu thứ hai anh nói. Anh bảo người quá thông minh thường sẽ khó hiền lành và chính trực. Trong công việc anh thích người thông minh, nhưng trong cuộc sống anh thích người không thông minh. Ngày ấy em ngỡ anh đang cố bù đắp, vì khi anh nói câu thứ nhất em rất không vui, anh thấy em không vui nên mới thêm câu thứ hai. Năm thứ ba sau khi mình chia tay nhau, em mới hiểu được thật ra anh đang khen ngợi em một cách rất chân thành.

Ăn mỳ xong, dọn dẹp bếp, em rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn vào phòng đọc sách của anh. Hóa ra anh còn có piano, em biết anh đàn được nhưng chưa từng nghe anh đánh đàn, đợi khi nào tình cảm của mình tốt hơn, em định sẽ nhờ anh dạy em. Chơi piano một lúc rồi em chơi ghita. Chơi ghita xong lại nghiên cứu bản đồ thế giới trong phòng đọc sách của anh. Bản đồ bị anh khoanh rất nhiều dấu, em nghĩ những chỗ được khoanh là nơi anh từng tới, vậy là em vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị! Du lịch vòng quanh thế giới cũng là ước mơ của em, nhưng em sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa bắt đầu được mơ ước này, thật là bi thảm.

Sau đó em lại phát hiện ra cuốn ‘Một câu chọi vạn câu’ này, phát hiện ra tấm ảnh bên trong.

Em cầm ảnh lên xem. A, cô gái này thật xinh đẹp. Trông vẻ trẻ trung của cô ấy, em đoán chắc chắn đó là mối tình đầu của anh, cảm thấy hơi đố kỵ. Trong cơn ghen tỵ, em đã thay cô ấy thành em. Thật đấy, anh đừng yêu cô ấy, cô ấy có gì tốt đẹp chứ. Vì lo mình không có đường lùi mà lúc nào cô ấy cũng dè dặt trước anh. Nếu giờ em có thể quay ngược thời gian, trở về quá khứ, chắc chắn khi cô ấy muốn gửi tin nhắn cho anh, soạn hết nội dung rồi nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, em sẽ chộp lấy tay cô ấy, cướp mất điện thoại, gửi tin nhắn đi thay cô ấy; lúc cô ấy không nhận được cuộc gọi của anh, trằn trọc trở mình trong đêm, em sẽ lén lấy điện thoại của cô ấy gọi cho anh; khi anh nói anh muốn cùng cô ấy về nhà, em sẽ thay cô ấy đồng ý với anh. Anh không biết rằng sau khi lên tàu hỏa cô ấy đã hối hận. Chuyến tàu từ quê anh tới quê cô ấy mất hơn mười tiếng đồng hồ, nếu anh về cùng thì trên đường cô ấy sẽ dễ chịu hơn nhiều, sẽ không lén rơi nước mắt nữa…

Cô ấy có rất nhiều điểm đáng yêu, nhưng thật sự cũng có rất nhiều chỗ không tốt, vì anh đã mất đi cô ấy nên dở cũng biến thành hay. Thứ không có được luôn là thứ tốt đẹp nhất, em lo dù mình có tốt hơn cô ấy rất nhiều thì cũng chẳng đọ lại nổi với hồi ức. Em rất lo anh chỉ yêu cô ấy, rất lo anh muốn tìm bóng hình cô ấy từ em. Em là cô ấy, cũng không phải cô ấy. Nếu anh chỉ yêu cô ấy thì chắc chắn sẽ phải thất vọng… Em rất muốn hỏi anh, rốt cuộc anh yêu thứ gì, nhưng cảm thấy có lẽ đến chính anh cũng không nói rõ được, vậy nên em tạm không hỏi nữa. Dù sao em cũng đã tới nhà anh, rồi em sẽ thấy rõ được con người anh.

Nhưng dù giờ anh có yêu ai thì em cũng muốn nói cho anh biết, em yêu anh, em rất yêu rất yêu anh. Chỉ là có những lúc cảm thấy nói ra những lời này thì chẳng ngầu chút nào, vậy nên em không muốn nói. Em biết nghĩ thế này thì cũng chẳng ngầu, ngầu phải là lớn tiếng nói ra khi mình đang yêu, mà lúc không yêu thì cũng phải cao giọng mà thốt thành lời, nhưng em không làm được. Dù em cố gắng trở nên tự tin, nhưng em vẫn thiếu khuyết sự tự tin ấy. Nếu không đối mặt nói thành lời được thì em chỉ đành viết ra thôi. Em vốn không định viết dài thế này, nhưng vừa bắt đầu viết là không dừng lại được, thế là em đành buông xuôi. Em lo qua ngày hôm nay, có rất nhiều lời em sẽ không muốn nói với anh nữa, em muốn nhân lúc mình vẫn còn đang muốn nói để viết chúng ra.

Em không biết lần tương phùng này có phải thời điểm tốt nhất của chúng ta không, cũng không biết liệu đôi ta sẽ có kết quả ra sao, nhưng em biết cuộc trùng phùng này rất khó có được, vậy nên em quyết định không lãng phí thời gian, em sẽ cùng anh sống một cuộc sống thực tế bình dị mà tầm thường. Em tưởng em sợ hơn là mong chờ, nhưng đến đây rồi em mới phát hiện, em mong chờ hơn là sợ hãi. Em muốn khi tỉnh dậy được nhìn thấy gương mặt anh, muốn ăn cơm cùng anh, muốn rúc trong phòng khách xem phim cùng anh, muốn cùng anh xuống nhà dạo bộ… Muốn làm vợ anh, muốn làm mẹ của con anh, muốn già đi cùng anh.

Em cảm thấy hình như trước giờ mình chưa từng nghĩ tới những chuyện này, nhưng lại cũng cảm giác như mình đã luôn nghĩ tới nó.

Rốt cuộc khi nào anh mới về vậy, em rất nhớ anh, nhưng lại hơi sợ anh, anh có nhớ em không?”

Cuối thư cô đề, Dương Dương yêu anh.

Lá thư được viết vào 2 giờ 12 phút sáng ngày 21 tháng 11.

Trương Kiền buông lá thư, anh tưởng tượng ra dáng cô cúi đầu viết thư, bóng cô đi lại trong nhà mình, tim anh xao động.

Anh đọc lại bức thư một lượt, thư dài nhường này nhưng chẳng có lấy một vết tẩy xóa, không biết cô đã chép lại bao nhiêu lần rồi.

Anh cất sách lên giá, cầm ảnh và thư bước khỏi phòng làm việc, anh gọi cho Phó Vãn Trác xin số điện thoại Biên Tử.

Lúc này Biên Tử và Diệp Dương đang ngồi trong gian Tây của căn Tứ Hợp Viện, họ vừa ăn lẩu vừa ngắm tuyết. Thấy có số lạ gọi đến, Biên Tử còn tưởng là số của bên chuyển phát nhanh, bèn nghe máy ngay.

Trương Kiền tự giới thiệu, Biên Tử liếc nhìn Diệp Dương theo bản năng, cô ấy thì thầm: “Trương Kiền.”

Tim Diệp Dương chợt hẫng một nhịp.

Trương Kiền hỏi: “Diệp Dương có đó không?”

Biên Tử chỉ điện thoại, tiếp tục thì thầm truyền tin cho Diệp Dương: “Hỏi cậu có đó không?”

Diệp Dương lắc đầu theo bản năng, nhưng rồi cô lại gật đầu ngay, gật đầu xong, cô cảm thấy mình thật kém cỏi, bèn lắc đầu quầy quậy.

Biên Tử thấy cô cứ lúng túng như vậy bèn quyết định thay bạn, nhắn địa chỉ cho Trương Kiền.

Biên Tử cúp máy xong bèn cầm đũa vớt rau, nói: “Anh ấy bảo nửa tiếng nữa sẽ tới.” Rồi lại hỏi tiếp, “Không phải cậu bảo anh ấy sẽ không tới tìm cậu sao, tớ thấy đến nhanh phết đấy chứ?”

Dù Diệp Dương không biết anh tìm cô làm gì, nhưng dù sao có hành động cũng tốt hơn là bặt tăm. Cô nâng cốc uống một hớp rượu: “Tự anh ấy nói thế, tớ có biết gì đâu.”

Biên Tử lại hỏi: “Vậy nếu anh ấy năn nỉ giảng hòa với cậu thì cậu có về cùng anh ấy không?”

“Năn nỉ?” Diệp Dương lắc đầu, “Cậu nghĩ đi đâu vậy, không bao giờ có chuyện đó đâu.”

Biên Tử cười: “Không năn nỉ làm lành thì anh ấy tới tìm cậu làm gì, dù sao đồ đạc cậu cũng vứt hết ở nhà anh ấy, anh ấy chỉ cần ngồi vắt chân đợi cậu về là được.”

Diệp Dương thở dài: “Lòng dạ đàn ông như đáy bể, tớ chẳng hiểu.”

Nửa tiếng sau, Trương Kiền đứng trước cổng tòa Tứ Hợp Viện, anh đưa tay ấn chuông.

Biên Tử bèn ra mở cửa.

Có một người đàn ông mặc áo khoác dạ đen, quàng khăn lông cừu cùng màu, tay ôm chậu hoa thủy tiên đang đứng ngoài cổng Tứ Hợp Viện.

Người đàn ông thoáng đưa mắt nhìn Biên Tử rồi nở nụ cười lịch sự: “Xin lỗi, muộn thế này rồi mà còn làm phiền em.”

Biên Tử lùi sang một bên, cô ghẹo: “Giám đốc Trương quá lời rồi, anh vào đi.”

Trương Kiền đưa chậu hoa thủy tiên cho cô, anh vẫn nở nụ cười lịch sự: “Đây là thủy tiên Diệp Dương trồng, anh thấy đẹp nên tiện tay mang một chậu tới.”

Biên Tử nhận chậu hoa, cười bảo: “Nếu vậy thì về sau em lại phải ngồi ngóng hai người cãi nhau rồi.”

Trương Kiền vừa phủi tuyết đọng trên người vừa nói: “Cô ấy đâu?”

Biên Tử hất hàm chỉ hướng mái hiên gian nhà Tây.

Hai người băng qua sân, bước tới mái hiên.

Trương Kiền ngước mắt nhìn, cô đang mặc một chiếc áo bông, đội cả mũ, ngồi co cả chân tay vì lạnh, hệt như một bà cụ non, biết anh đến mà cô vẫn không chịu đưa mắt nhìn.

Ánh mắt Trương Kiền chuyển sang chiếc bàn ăn, bếp đã tắt, trên bàn có ít nước lẩu sánh ra, đĩa chỉ còn vài miếng đồ ăn, tương vừng trong bát đã cạn thấy đáy, cốc bia thì vẫn còn một nửa.

Một cuộc sống vừa lộn xộn vừa dễ chịu.

Anh lại nhìn cô.

Cô vẫn không chịu liếc anh.

Một đôi tình nhân đang xích mích hục hặc.

Thấy vậy, Biên Tử vội bảo: “Hai ngươi cứ nói chuyện đi, em ra xem chậu thủy tiên thế nào đây.” Nói rồi cô bèn nhảy tót vào phòng.

Trương Kiền vươn tay ra trước mặt cô.

Cô chẳng buồn để tâm tới anh. Cô đứng dậy, bỏ mũ xuống, núp sau chiếc cột ngoài hành lang.

Trương Kiền đặt chiếc ô xuống bên bàn, anh bước tới trước mặt cô, thấy cô vẫn nhất quyết không chịu nhìn mình, anh hạ giọng: “Được rồi, đừng làm phiền người ta nữa, chúng ta về nhé.”

Mắt Diệp Dương đỏ bừng, cô lại vòng ra sau cột, nói: “Anh là ai, sao tôi phải về với anh?”

Trương Kiền đuổi theo cô: “Em là hôn thê của anh, sao chưa gì đã quên rồi?”

Cô sững sờ trong chốc lát rồi lại nổi nóng, cô tháo nhẫn dúi vào tay anh: “Giờ không phải nữa rồi.”

Anh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn cô, cô đã quay lưng lại với anh.

Anh thả chiếc nhẫn vào túi áo khoác rồi bước xuống hành lang.

Mặt đất và hành lang cách nhau chừng hai mươi centimet, tuyết đã phủ dày, bước chân xuống lại nghe có tiếng xôm xốp vang lên. Trương Kiền đứng dưới, tầm mắt anh vừa khéo giao với cô, nói chuyện cũng dễ hơn, anh kéo hai tay cô, khẽ thở dài: “Được rồi, em đừng giận nữa, anh không nên nói vậy với em, tại anh thẹn quá hóa giận thôi, vì anh không ngờ trong lòng em anh lại là người như thế.”

Diệp Dương đang tủi thân, thấy anh nói vậy cô lại ngờ rằng mình nghe nhầm, bèn kinh ngạc thốt: “Anh nói gì?”

Vẻ mặt anh vừa nghiêm túc vừa thành khẩn: “Anh xin lỗi.”

Diệp Dương vẫn ngạc nhiên: “Anh xin lỗi em sao?”

Trương Kiền nói như lẽ dĩ nhiên: “Anh luôn rất công bằng khách quan, nếu là vấn đề của anh thì anh sẽ xin lỗi. Nhưng nếu không phải…” Nhìn anh vậy không nói cũng biết, nếu vấn đề không phải của anh, anh sẽ không bao giờ hạ mình. Anh lại bảo, “Nhưng có lẽ em cũng phải xin lỗi anh đấy, mấy năm nay sự nhiệt tình của anh có vơi bớt thật nhưng cũng đâu đến nỗi như em nói?!”

Diệp Dương cười: “Không đến nỗi ư?”

Trương Kiền nghiêm túc cất lời: “Bố mẹ anh không giục kết hôn, không giục sinh con, anh cũng không có quan niệm nối dõi tông đường, nếu không gặp được người mình muốn ở bên thì tại sao anh phải buông bỏ tự do để bước vào hôn nhân? Về chuyện em hỏi anh yêu em của quá khứ hay hiện tại, anh cảm thấy mình yêu cả hai, dù sao cũng đều là một người, anh không thể cắt rời em ra được. Nếu anh chỉ nhớ nhung quá khứ thì khi gặp lại nhau, chuyện anh muốn làm nhất chính là lôi em đến khách sạn ngày trước, xong chuyện là kết thúc hoàn toàn.”

Diệp Dương rũ đầu không nói gì.

Trương Kiền ghé lại gần cô, anh nói: “Anh từ chối Thịnh Siêu rồi.”

Diệp Dương chợt ngước mắt nhìn anh.

Anh lại ghé tới gần, sợ người khác nghe được, nhưng cũng lại sợ cô không nghe thấy: “Mấy năm nay anh rất bận, một khi đã bận sẽ rất khó nhìn thấy những thứ khác, đánh mất cuộc sống của bản thân mình đã đành, nhưng đến chuyện trong gia đình anh cũng ít khi tham gia được. Chỉ là trước đó anh ỷ bố mẹ còn trẻ, mình thì chưa có gia đình nên không đắn đo gì, dốc hết sức làm việc cũng chẳng sao. Giờ anh đã ba mươi rồi, dù bố mẹ còn khỏe mạnh nhưng dù sao họ cũng đã gần sáu mươi, hơn nữa anh còn định kết hôn, sinh con, phải chăm lo cho gia đình. Giờ mà đi lập nghiệp thì ốc không mang nổi mình ốc, kiểu gì cũng chẳng lo được trọn vẹn cho hai bên, thời điểm như bây giờ không phù hợp.”

Diệp Dương không nén được phải bật lên câu hỏi: “Anh không thấy tiếc sao?”

Anh đứng rất gần cô, lúc cất lời, hơi thở anh phả lên cánh môi cô: “Đối với anh, sự nghiệp là thứ hỗ trợ cho cuộc sống, nếu lẫn lộn đầu đuôi thì mất nhiều hơn được.”

Diệp Dương không lên tiếng.

Đôi mắt đen láy của Trương Kiền sáng lấp lánh: “Dù anh không quá dịu dàng, nhưng anh luôn rất nghiêm túc, em biết chứ?”

Diệp Dương vẫn không nói gì, nhưng lúc này im lặng lại như ngầm thừa nhận. Anh cũng có thể cảm nhận được, bèn nói: “Chúng ta về nhé, em ăn no uống say rồi nhưng cả ngày nay anh chưa có gì bỏ bụng.”

Diệp Dương ngước mắt nhìn anh: “Sao anh không ăn?”

Trương Kiền lườm cô: “Em thử nói xem tại sao?”

Diệp Dương chầm chậm nở nụ cười: “Tại anh giận à?”

Trương Kiền nói: “Em còn cười hả?”

Diệp Dương mím môi nén nụ cười, hai người cùng chào tạm biệt Biên Tử, Biên Tử bèn đưa họ ra cổng Tứ Hợp Viện.

Con hẻm nhỏ không có đèn đường, tối đặc một màu, Trương Kiền cầm ô, ôm cô sải từng bước ra ngoài.

Biên Tử nhìn bóng lưng họ, cảm giác ao ước lại dâng lên, cô thở dài, trở vào nhà.

Hai người chui vào taxi, Trương Kiền lấy chiếc nhẫn từ túi áo ra, đeo lại cho cô.

Diệp Dương nghĩ ra chuyện gì, bèn lôi chiếc hộp đen trong túi mình đưa anh.

Trương Kiền mở ra xem, phát hiện bên trong là một chiếc nhẫn, anh tò mò hỏi: “Em mua từ bao giờ thế?”

Diệp Dương đeo nhẫn cho anh, cô nói: “Em mua mấy hôm trước, em đã định sáng nay nếu anh không thay đổi quyết định kết hôn thì đeo cho anh, nhưng mà…” Cô lại nói, “Chuyện vui thường lắm trắc trở.”

Trương Kiền ôm cô ngồi lên đùi mình, ngoài cửa xe, tuyết bay rợp trời, anh nói: “Anh không tùy tiện vậy đâu.”

Cô im lặng.

Anh nói tiếp: “Với anh, hôn nhân là một điều rất kỳ diệu, nếu anh đã quyết định kết hôn, anh sẽ không bao giờ lật lọng đổi ý. Anh ngưỡng mộ bố mẹ mình. Họ sống cùng nhau bao năm nhưng mỗi ngày đều không hết chuyện để nói. Cứ đến chạng vạng họ lại ra ngoài đi dạo, nếu đẹp trời, họ sẽ tắm nắng cùng nhau, năm nào cũng nhất quyết phải đi du lịch một lần. Hồi nhỏ anh nghĩ có được một cuộc sống như vậy là điều rất dễ dàng, nhưng giờ trưởng thành rồi, anh mới biết chuyện này hiếm hoi tới nhường nào.”

Diệp Dương nói: “Em cũng ngưỡng mộ họ.”

Tài xế lái taxi là người bản địa, ông và Trương Kiền còn trò chuyện dọc đường, nghe anh nói vậy, ông thốt: “Ôi trời, chuyện này có gì khó đâu, thời gian trôi nhanh lắm. Hồi kết hôn với bà nhà, chú còn trẻ hơn các cháu, giờ nhoáng cái đã hơn hai mươi năm rồi, bọn trẻ con trong nhà đi du học mất dạng luôn. Nhà chỉ còn mỗi đôi bạn già, cứ uống trà rồi đi bộ cả ngày, ai sống cùng nhau mà chẳng vậy chứ.”

Trương Kiền mỉm cười không nói gì.

Tài xế taxi lại bảo: “Thế hệ mấy đứa nhiều lựa chọn quá, chọn hoa cả mắt. Thời bọn chú thì làm gì có lựa chọn nào đâu, thế mà vẫn sống với nhau như thường đấy thôi. Mấy đứa thì hay rồi, vợ chồng mình tự chọn, kết hôn cũng là tự mấy đứa muốn. Thế mà trông tỷ lệ ly hôn bây giờ kìa, cao hết hồn.”

Trương Kiền phụ họa: “Chú nói đúng lắm ạ, so với các chú thì lớp bọn cháu đúng là thiếu kiên nhẫn thật.”

Tài xế taxi lại thở dài: “Có phải mấy đứa thiếu kiên nhẫn đâu, mà là cái tôi cao quá, thiệt một tí cũng không chịu được. Chuyện to bằng hạt vừng mà cũng cãi cọ ầm ĩ đòi ly hôn. Nhưng hôn nhân là một quá trình của thỏa hiệp và bao dung, chưa chuẩn bị tâm lý thì đừng có vội kết hôn.”

Trương Kiền không tiếp lời nữa, anh cúi xuống hôn lên tóc cô gái trong lồng ngực, thì thầm: “Cháu đã chuẩn bị rồi.”

Diệp Dương vùi đầu vào lòng anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play