"Haha, ý cô nói có phải tôi không nên đi tìm cô đúng không? Nếu tôi không đến đó, cô sẽ có nhiều cơ hội để hôn hắn ta hơn…"
"Rõ ràng chị đã đến đó, vì sao chị không dắt em về?" Tô Vũ Khởi nhìn chằm
chằm Cố Hàn Yên, đôi mắt dần đỏ lên, âm thanh nghẹn ngào: "Nếu chị nhìn
thấy em, vì sao không dẫn em đi? Vì sao lại bỏ đi một mình?"
"Có
cần thiết không? Chẳng lẽ tôi không nên đi?" Cố Hàn Yên mang theo cảm
giác bị lừa dối, phẫn nộ nói: "Vì sao em phải giả như cái gì cũng không
biết nói dối lừa gạt tôi, nếu như tôi không hỏi em, có phải em sẽ không
nói tôi biết em đang ở đâu không, nếu như tôi không đi tìm em, có phải
em vẫn gạt tôi hay không? Em đã yêu người khác đúng không?"
"Chị
có thật là Hàn Yên không?" Tô Vũ Khởi không dám tin, nhìn Cố Hàn Yên
hỏi. Nước mắt đảo quanh, chỉ chực chờ rơi uống. Cô có bao giờ đi đâu mà
không nói cho Cố Hàn Yên biết đâu, nhưng Cố Hàn Yên quá bận rộn, có đôi
lúc không nhớ được mình đã nói gì với cô ấy…. Chuyện này diễn ra quá mức bất ngờ, cô không biết làm sao để diễn tả suy nghĩ của mình.
Tô
Vũ Khởi cho rằng Cố Hàn Yên không biết chuyện đã xảy ra, nên định bụng
không nói gì cho cô biết, không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình
và công việc của cô, không nghĩ đến càng im lặng càng xảy ra hiểu lầm.
Cái người vẻ mặt lạnh lùng nói chuyện cay nghiệt này đúng thật là người
mình vẫn đang yêu đấy ư?
"Chị đang hoài nghi em?"
"Dùng từ hoài nghi không chính xác em ạ. Những gì chị nhìn thấy đã đủ để chứng minh rồi, không phải sao?"
"Không, không phải, những gì chị thấy không phải là thật! Em không có lừa dối
chị, em cũng không phản bội chị, vì sao chị không tin em chứ?"
"Em nói xem chị nên tin tưởng em bằng cách nào? Chị nên tự nói với mình tất cả những gì chị thấy đều là ảo giác? Những gì chị thấy không phải là
thật thì cái gì mới là thật? Em nói cho chị biết đi! Lẽ nào tối hôm qua
em không qua đêm ở nhà người đàn ông kia hay sao?"
"Đừng như vậy, chị đừng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với em có được không?" Tô
Vũ Khởi mệt mỏi khuỵu chân ngồi sụp xuống, sóng mũi cay cay, con mắt đỏ
rực, cô lấy tay che mặt lại, nỗ lực nhẫn nhịn không cho nước mắt rơi
xuống. Mặt Cố Hàn Yên hơi đổi sắc, bước đến hai bước, nhưng nhớ đến
những hình ảnh đêm qua lại kìm bước chân lại. Cô cứ đứng đó, cúi đầu
nhìn Tô Vũ Khởi đang ngồi chồm hỗm trêи sàn nhà, cô hy vọng cô ấy nói gì đó, không phải cô ấy nói muốn giải thích với mình sao? Nếu muốn nói sao không nói, cô không muốn trầm lặng thế này..
Một phút, hai phút… Tô Vũ Khởi vẫn co ro ở đó, không nói tiếp điều gì, đầu cũng không ngẩng lên.
"Em không có gì muốn nói với chị sao?"
Tô Vũ Khởi im lặng, lắc đầu, vẫn cúi đầu nhìn xuống làm cho Cố Hàn Yên
không nhìn rõ vẻ mặt của cô. Nhìn động tác lắc đầu của cô, cả người Cố
Hàn Yên như có luồng khí lạnh phủ lấy, là tức giận, đau khổ, khó chịu,
đau lòng, hết thảy cùng lúc trào dâng, hành động của cô ấy đồng nghĩa
cho việc thầm chấp nhận lời mình nói sao? Cô ấy thật sự phản bội mình
sao, thật sự đã yêu người khác sao?
"Em nói, đó không phải như chị nghĩ, chị có tin hay không?"
Tô Vũ Khởi bỗng nhiên mở miệng nói, mắt đỏ hoét, ngẩng đầu lên. Cố Hàn Yên đứng tại chỗ nhìn cô, sau đó thở dài. "Chị mệt rồi, đi ngủ đi."
Cố Hàn Yên đi vào phòng ngủ, thay quần áo xong liền nằm vật xuống giường.
Tô Vũ Khởi đứng lên, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ một lúc, sau đó đi vào phòng tắm.
Cố Hàn Yên mệt mỏi nằm trêи giường, cả một đêm chưa
ngủ làm cho cô uể oải nhưng sao lại không ngủ được? Vẻ mặt Tô Vũ Khởi
làm cô xúc động, cô vẫn đau lòng, vẫn lo lắng cho cô ấy, nhưng chỉ cần
nghĩ đến cảnh tượng cô ấy ỷ ôi trong lòng người khác, tâm tình mềm nhũn
dần dần kết thành băng, cô không cách nào tha thứ cho Tô Vũ Khởi…
Nghe thấy tiếng nước truyền đến từ phòng tắm, Cố Hàn Yên trở mình, muốn chờ
Tô Vũ Khởi tắm xong đi ra mới ngủ, nhưng Tô Vũ Khởi ở trong phòng tắm
cực kỳ lâu, làm cho Hàn Yên dù có lo lắng cũng không nhịn được cơn buồn
ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.
Tô Vũ Khởi nhẹ nhàng bước
vào phòng, liếc mắt thấy Cố Hàn Yên đã ngủ, nằm ở phía bên kia giường.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cố Hàn Yên, cô muốn giải thích rõ ràng
với Cố Hàn Yên chuyện đêm qua, nhưng những câu nói lạnh nhạt đau nhói
kia của Cố Hàn Yên ảnh hưởng đến lòng tự tôn của cô, làm cô không nói ra được.
Nếu là trước kia, Cố Hàn Yên chưa bao giờ ngủ đưa lưng về
phía cô. Lúc này đây cô thực sự rất khát vọng Cố Hàn Yên có thể xoay
người lại, ôm cô vào lòng, xoa dịu nỗi sợ hãi và oan ức của cô, cô hoài
niệm cái ôm ấm áp của Cố Hàn Yên..
Càng nghĩ lòng càng đau đớn,
Tô Vũ Khởi dụi dụi những giọt nước mắt không tự chủ tràn ra, co ro nhắm
hai mắt lại, trong giấc mộng mơ về chuyện đêm qua…
"Vũ Khởi, sao em không vào?"
Đồng nghiệp Tiểu Trương đẩy cửa đi ra, theo phía sau còn có Vương Ngôn, trêи tay hắn bưng hai cốc rượu, dáng vẻ cúi đầu có hơi khó chịu.
"À, em có điện thoại, em vào ngay đây."
"Không sao đâu, không vội, cậu lại đây.." Tiểu Trương kéo Vương Ngôn qua, cười hì hì nói với Tô Vũ Khởi: "Anh chàng này có mấy lời muốn nói với em,
hai người cứ nói đi nhé, anh không quấy rầy."
Từ ngày đó sau khi
Tô Vũ Khởi cự tuyệt Vương Ngôn, hai người ở trong công ty không qua lại
trao đổi gì. Rất nhiều đồng nghiệp biết hai người bọn họ có mâu thuẫn,
mấy lần tìm cơ hội cho hai người làm hòa nhưng không có tác dụng.
"Ừ, chuyện đó…" Vương Ngôn lúng túng cười cười, "Chuyện lúc trước là anh
không đúng, mấy hôm nay anh suy nghĩ rất nhiều, là anh ích kỷ, em đừng
để trong lòng! Chúng ta là đồng nghiệp, em tha lỗi cho anh nhé?"
Tô Vũ Khởi không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nghe hắn nói thế đâu thể
không để ý đến: "Cần gì nói như thế, không sao mà, trước giờ em không để trong lòng, anh không cần để ý."
Vương Ngôn mừng rỡ: "Thật sao? Em không giận anh thật à?"
"Ừ, không có."
"Vũ Khởi, em đúng là cô gái tốt, nếu ai cưới được em đúng là phúc đức tám
đời! Uh, nhân dịp mừng chúng ta hòa hảo như lúc đầu, anh mời em chén
rượu nhé, chúng ta cạn được không?"
Tô Vũ Khởi chần chừ một lát rồi nhận lấy cốc rượu trong tay hắn, dù sao cũng chỉ có một cốc, chắc là không sao.
Vương Ngôn tràn đầy phấn khởi cụng chén với cô, sau đó ngửa cổ một hơi cạn
sạch. Tô Vũ Khởi không tiện nói gì, cau nàng nâng cốc uống.
"Tốt! Sau này chúng ta sẽ vẫn là bạn bè, Vũ Khởi, sau này cần gì cứ đến tìm anh."
"Cám ơn anh."
Tô Vũ Khởi che miệng lại, rượu này có vẻ khó uống làm cho cô cảm thấy buồn nôn, hít thở sâu mấy lần mới kìm lại được: "Chúng ta vào thôi, chốc nữa bọn họ không tìm được người lại làm ầm lên."
"Em vào trước đi, anh đi vệ sinh."
"Được."
Vương Ngôn nhìn Tô Vũ Khởi đi vào phòng khách, lộ ra nụ cười thâm ý, hắn đi
vào nhà vệ sinh, từ trong túi móc ra một cái gói nhỏ, nhìn xung quanh
không thấy ai liền vứt vào toilet, dội nước sạch sẽ.
"Tôi không tin lần này còn không bắt được cô!"
Rượu quá ba tuần, trong phòng càng ngày càng ồn ào. Áp lực thời gian công
việc hôm nay đã được giải phóng, mọi người đều rất thả lỏng, tay cầm cốc đến mời rượu từng bàn, ầm ĩ hát ca. Bề ngoài Tô Vũ Khởi xinh xắn, tính
khí lại dễ mến, rất được nam đồng nghiệp hoan nghênh, hầu như ai nấy đều lấy rượu làm phụ trợ, đến mời cô một cốc. Ban đầu Tô Vũ Khởi còn có thể uống một chút, nhưng càng về sau không biết có phải say hay không, càng lúc càng choáng váng, mặt mày ửng hồng, mấy nữ đồng nghiệp bên cạnh
thấy thế liền đuổi mấy người còn lại muốn chúc rượu ra, lấy trà cho cô
uống.
"Vũ Khởi, đỡ hơn chưa?"
Có người mở cửa sổ ra, giúp cô thông gió để thở. Tô Vũ Khởi nhìn không rõ người đó là ai, gật gật đầu: "Đỡ một chút."
"Sao vậy Vũ Khởi, em không khỏe à?"
Vương Ngôn ở bàn kế bên bước qua, ân cần đi đến bên người cô, mấy nữ đồng
nghiệp khác cười rộ lên: "Sao, lo lắng cho Vũ Khởi nhà chúng ta à? Đúng
là chu đáo ghê nha!"
"Xem các cô kìa, chúng ta đều là đồng nghiệp, quan tâm là đương nhiên."
"Nhưng chỉ quan tâm có một người mới lạ chứ? Cái bàn này uống say đâu có ít."
"Được rồi, đừng trêu người ta nữa. Biết cậu ấy nghĩ gì là được rồi, cần gì
nói huỵt toẹt rồi ngại ngần. Này, em cũng ngồi qua kia đi, để cho hộ hoa sứ giả còn có cơ hội thể hiện!"
Ngày thường mọi người đều là
đồng nghiệp cộng sự, rất quen thuộc nhau, đã là người quen chắc sẽ không có ý xấu. Hơn nữa biết Vương Ngôn yêu thích Tô Vũ Khởi, liền nhường vị
trí ngồi cho hắn, tự ý tác thành cho cả hai.
Vương Ngôn chu đáo
châm trà cho Tô Vũ Khởi, vỗ nhẹ sau lưng cô: "Em thế nào rồi? Haiz,
không biết uống thì uống ít thôi, uống nhiều làm chi để bây giờ không
thoải mái!"
"Đâu có nhiều… nhưng không biết vì sao hôm nay lại
không ổn…" Đầu óc Tô Vũ Khởi quay cuồng, tay phải đỡ lấy đầu, tay trái
nhận trà liền uống mấy ngụm, đôi gò má đều biến thành màu hồng hồng.
Nhìn Vương Ngôn nổi lên kϊƈɦ động, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
"Hay để anh đưa em về nhà nhé? Tan tiệc chắc mọi người còn muốn đi hát, nhìn em thế này chắc không đi tiếp được rồi, để anh đưa em về."
Tô Vũ Khởi tỉnh tỉnh mê mê nhớ đến Cố Hàn Yên vẫn đang chờ mình ở nhà, cô gật đầu: "Ừ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT