Vẻ lạnh nhạt đã lâu trêи gương mặt Tô Vũ Khởi rốt cuộc cũng tan dần, cô
hé mắt nhìn giọt lệ tràn trêи khóe mắt Cố Hàn Yên, khóe môi khẽ giật
giật nhưng không nói lời nào. Ngược lại Cố Hữu Quyền và Hàn Tuệ thì lo
lắng vô cùng: "Con bé này nói năng linh tinh gì vậy, không phải chỉ mới
trách mắng con vài câu thôi sao, có cần cáu kỉnh với ba mẹ thế này
không? Ai nói không ai thương con, bắt con tìm bạn trai không phải vì
muốn có người thay ba mẹ chăm sóc cho con sao. Được rồi được rồi, ngồi
yên ở đây đi, đừng lộn xộn nữa, nếu chẳng may chân lại sưng lên, tối nay một mình con làm sao chịu được!"
"Đúng đó Hàn Yên, cô chú chỉ là nói chuyện chơi chơi thôi mà, em đừng nóng nảy." Trần Sâm đau lòng nhìn cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không hiểu được quý cô đây đang nháo nhào cái gì, hay là do ghen nhỉ, vì Hàn Tuệ cứ nói chuyện với mình nên bỏ quên cô ấy?
Cố Hàn Yên ai oán trừng mắt nhìn Tô Vũ Khởi,
mình suốt ngày lo lo lắng lắng cho người này, vậy mà một chút xíu động
tĩnh cũng không có!
Hiện tại cha mẹ đều đang ở đây, rất khó để có hành vi quá giới hạn. Cố Hàn Yên cúi đầu, dùng đũa xới xới cơm trong
bát nhưng không có hứng thú nào để ăn, chỉ nghe bên tai trái một câu
Tiểu Trần phải một câu Tiểu Trần vô cùng thắm thiết, không nhịn được ho
khan hai tiếng để biểu thị sự tồn tại của mình.
Cố Hữu Quyền là
người đầu tiên phát hiện ra nét mặt của con gái khó coi, thấy một bàn đồ ăn vẫn còn y nguyên chẳng khác gì như lúc ban đầu liền đúng thời đúng
thế tuyên bố tan cuộc. Trần Sâm bước đến đỡ Cố Hàn Yên nhưng bị cô từ
chối, cáu kỉnh chỉ tay vào Tô Vũ Khởi đang bị hắn che khuất: "Em đỡ chị
đi!"
Hàn Tuệ vỗ vai cô một cái: "Con bé này, Trần Sâm là con
trai, có sức để đỡ con, sao nhất định phải để Vũ Khởi dìu, muốn đày đọa
Vũ Khởi mệt chết à!"
"Con đâu có nặng, với lại con muốn em ấy ôm con!"
"Con…."
"Không sao đâu cô, để con dìu chị được mà. Cứ để chị ấy ồn ào thế này thì
không chừng cái chân kia sẽ sưng thành bánh bao mất thôi."
Ngữ
điệu Tô Vũ Khởi bình hòa, cười cười với Hàn Tuệ, sau đó bước lên đỡ lấy
cánh tay Cố Hàn Yên, còn tiện thể nhéo một cái lên ʍôиɠ cô. Cố Hàn Yên
biết Tô Vũ Khởi giận rồi bởi vì cô nhéo rất mạnh, bản thân có khổ mà
không nói nên lời, chỉ có thể nhẫn nhịn níu cánh tay Tô Vũ Khởi thật
chặt, nhìn như dựa vào để duy trì cân bằng, kỳ thực là sợ người ta lại
nhéo mình lần nữa.
Kết thúc buổi tối, cả nhóm cùng kéo ra khách
sạn Cố Hữu Quyền và Hàn Tuệ đã thuê từ trước. Trần Sâm muốn đưa Cố Hàn
Yên và Tô Vũ Khởi về nhưng Cố Hàn Yên nói gì cũng không đồng ý, sau khi
nói cám ơn xong thì đuổi khéo người ta, sau đó tạm biệt cha mẹ rồi lôi
kéo Tô Vũ Khởi lên xe taxi.
"Giờ nói đi, sao em không để ý đến chị!"
Cửa xe vừa đóng, Cố Hàn Yên liền hung tợn phùng mang trợn má với Tô Vũ
Khởi. Ngược lại Tô Vũ Khởi chỉ liếc cô một cái: "Em không có."
"Không có mới là lạ! Rõ ràng là có!"
"Không có."
"Có!"
Lái xe ngồi ghế trước phì cười một cái, trêu ghẹo nói: "Tiểu thư, sao cô ấy không để ý đến cô được, nếu cô ấy không để ý đến cô thì cô đang nói
chuyện với ai vậy hả?"
Cố Hàn Yên rất lúng túng, vội xoay người
lại ngoan ngoãn ngồi im, Tô Vũ Khởi cũng không để ý đến cô, nhìn ra cửa
sổ không nói lời nào.
Đến lúc về nhà, Tô Vũ Khởi bước xuống xe
trước để mở cửa, dìu Cố Hàn Yên xuống, đỡ cô vào tháng máy. Tuy dịu dàng chu đáo nhưng không phát ra tiếng nào.
"Ai da, đau! Chậm chút chậm một chút…"
Cố Hàn Yên vừa quan sát vẻ mặt của cô vừa khuếch trương mặt mày, cô không
tin Tô Vũ Khởi không thương xót mình tí nào. Quả nhiên, Tô Vũ Khởi khẩn
trương quay qua nhìn cô, động tác cũng chậm lại, đỡ cô rời khỏi thang
máy đi đến cửa nhà. Một tay đỡ cô một tay mở cửa, tiếp theo chu đáo khom lưng xuống giúp cô tháo giày.
Lúc cô vừa đứng lên, Cố Hàn Yên
liền đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng: "Vũ Khởi, xin em mà, đừng giận nữa
được không? Hôm nay chị không có cố ý, lẽ ra chị không nên để anh ta đưa chị về nhà, làm cho ba mẹ suy nghĩ nhiều…"
"Em không giận, vì sao em phải giận."
"Được rồi em không có giận, em là ghen thôi."
"Ai thèm ghen chị!"
Tô Vũ Khởi liếc một cái: "Đến sofa ngồi đi, em muốn xem chân của chị."
"Ừ." Cố Hàn Yên biết cô không cáu nữa, lập tức nghe lời gật đầu, nhún trêи
một chân đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó gỡ tất ra. Mắt cá chân hơi sưng nhưng không đến nỗi nặng nề, Tô Vũ Khởi thở dài một hơi, lấy thuốc vừa
mới mua trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay rồi xoa từng chút một lên cổ
chân cho Cố Hàn Yên.
Cố Hàn Yên vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc
của cô, nỗi thấp thỏm trong lòng bây giờ mới hoàn toàn yên tĩnh lại: "Vũ Khởi, chị chỉ có mình em thôi không có ai khác đâu. Em đừng phớt lờ chị được không, em không vui chị cũng khó chịu trong lòng, em đừng ghen
nữa, trái tim của chị nơi này chỉ có em thôi. Mẹ chị như vậy chị cơ bản
không có nghĩ đến, vốn chị muốn để ba mẹ và em thiết lập quan hệ, ai
biết sẽ biến thành như vậy, lần sau sẽ không thế nữa đâu!"
"Sao chị tự luyến thế nhỉ?"
Tô Vũ Khởi dở khóc dở cười, Cố Hàn Yên một câu cũng ghen hai câu cũng
ghen, còn làm như đoan chắc mình không giận thật, lại còn ra vẻ đắc chí
nữa chứ.
Cố Hàn Yên đàng hoàng tuyên bố: "Chị đâu có yêu chị, chị yêu em!"
"Chỉ giỏi cái miệng thôi. Được rồi, xoa xong."
"Còn chỗ này nữa này." Cố Hàn Yên vén tay áo lên, Tô Vũ Khởi mới phát hiện
khủy tay của cô cũng bị trầy, vô cùng đau lòng: "Sao chị bất cẩn đến
thế? Bao nhiêu người leo lầu có ai té như chị đâu?"
"Còn không
phải vì muốn về sớm gặp em sao, chị cũng đâu biết trước thang máy tự
nhiên hỏng đâu." Cố Hàn Yên hối hận vì để cho cô xem rồi: "Không sao đâu mà, chỉ là xước da thôi, không đau."
"Không đau mới lạ." Tô Vũ
Khởi xé băng keo cá nhân dán lên vết thương cho cô: "Em nghĩ ngày mai
chị đừng đi làm nữa, xin nghỉ ở nhà một hai ngày đi. Em sẽ ở nhà với
chị."
"Không cần đâu, chị không muốn chị làm ảnh hưởng đến công việc của em."
"Để một mình chị ở nhà chị nghĩ em có thể yên tâm sao?" Tô Vũ Khởi nhéo má của cô: "Thua chị luôn, đúng là đồ ngốc."
"Chị đâu có ngốc." Cố Hàn Yên kéo cô vào lòng, "Nhanh lên để chị ôm em một
cái, hôm nay em chả thèm để ý gì đến chị cả! Chị nhớ em lắm…"
"Nhớ chỗ nào?"
Tô Vũ Khởi bướng bỉnh hôn phớt lên môi cô một cái rồi mau chóng tách ra,
Cố Hàn Yên không nghe theo, đưa đầu đến muốn hôn cô tiếp, hai người cùng ngã xuống ghế sofa. Cố Hàn Yên rướn người xoay cô qua rồi nằm đè lên
trêи, hung hăng hôn một hồi mới bỏ qua.
"Coi chừng chân của chị." Tô Vũ Khởi sợ cô va trúng, lên tiếng nhắc nhở: "Bị thương mà vẫn háo sắc là sao!"
"Ai bảo em quyến rũ chị làm chi." Cố Hàn Yên cúi đầu xuống, hôn lên cổ cô
từng chút. Một tay đã luồn vào áo Tô Vũ Khởi, ở trêи cơ thể cô hứng thú
vẽ theo từng đường cong lung linh. Cố Hàn Yên dùng miệng cắn vạt áo
trước của Tô Vũ Khởi, muốn cởi nó ra, nhưng hôn đến một nửa thì dừng
lại, sợ Tô Vũ Khởi bị lạnh: "Ở đây lạnh, chúng ta vào phòng đi."
Cố Hàn Yên lưu luyến không rời, ở trêи người Tô Vũ Khởi bò dậy, choàng qua hông cô đi vào phòng ngủ. Vừa đến sát bên cạnh giường lập tức lại hôn
Tô Vũ Khởi, không che giấu nhiệt tình và khát cầu của mình chút nào. Tô
Vũ Khởi thuận theo nụ hôn của cô, một tay xoa xoa một tay kéo chăn che
lên người cả hai. Tắt đèn phòng.
Trong bóng tối khi thị giác
không còn, xúc giác càng thêm nhạy cảm. Da thịt đối phương mang theo
nhiệt độ nóng bỏng kề sát lên cơ thể làm cho Tô Vũ Khởi không tự chủ
được khẽ run, những nụ hôn nhỏ và nhẹ dày đặc lên thân cô, từng chút
trải đầy, từng chút khơi dậy ɖu͙ƈ vọng trong cô. Dường như Cố Hàn Yên so với cô càng hiểu rõ cơ thể này hơn, như thể cô ấy mới là người làm chủ, thành thạo điêu luyện khống chế lực tay đến từng điểm một. Cơ thể cô
như nhũn ra, cả người nóng hừng hực, không thể không ôm lấy Cố Hàn Yên
tìm kiếm một điểm tựa vào.
"Hàn Yên…"
"Sao?"
"Chị nói xem, chúng ta ở bên nhau ba mẹ chị có hận em không?"
Cố Hàn Yên đè lên Tô Vũ Khởi, động tác trêи tay vẫn không ngừng: "Sao lại nói vậy?"
Tô Vũ Khởi thở hổn hển, cực lực muốn rút một tia lý trí trong ý thức hỗn
loạn của mình: "Chị, mẹ chị hy vọng chị sinh cho bà một đứa cháu… Nhưng
mà, nhưng mà chị cùng với em…. sinh con không được…"
"Chị sinh
không được nhưng em được." Cố Hàn Yên trả lời qua loa, cô không hy vọng
những chuyện khác ảnh hưởng đến tâm tình lúc này: "Đêm nay chị với em cố gắng chút thôi là chế được một đứa nhóc ngay ấy mà!"
Tô Vũ Khởi
biết cô cố ý lảng tránh bản chất của vấn đề nên không muốn truy hỏi nữa, cô không thể cũng không muốn bức Cố Hàn Yên cho mình một hứa hẹn, đó
không phải kết quả mà cô muốn thấy. Hơn nữa, cô sợ, sợ sẽ nghe được đáp
án mà cô không muốn nghe.
"Em yêu lơ đãng đi đâu đấy."
"!"
Đầu gối Cố Hàn Yên bỗng nhiên chen vào giữa hai chân Tô Vũ Khởi, dọa cho cô giật nảy người, sau đó một nụ hôn quên trời quên đất làm cho cô quên cả thở.
Tiếng da thịt ma sát tạo thành những âm thanh huyên náo nho nhỏ, thân thể bị dẫn dắt phập phồng, mồ hôi thấm ướt hai bên tóc mai
làm đôi sợi tóc vương trêи lỗ tai. Thật khó để diễn tả niềm hạnh phúc
khi lên đến đỉnh điểm, Tô Vũ Khởi chỉ nghe thấy âm thanh hổn hển của Cố
Hàn Yên thầm thì bên tai mình: "Đêm nay em chỉ được nghĩ đến mình chị
thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT