Có lẽ trêи đời này không có gì khiến người ta có cảm giác an tâm hơn
việc cùng với người mình yêu trải qua một đêm yên tĩnh bên nhau. Sau
trận mưa xối xả đêm qua, ngày mới đón Cố Hàn Yên bằng tia sáng ấm áp của mặt trời sớm mai. Cô mở mắt, mang theo nụ cười ngọt ngào trìu mến nhìn
Tô Vũ Khởi vẫn còn say trong giấc mộng. Một ngày mới đã đến, phải chăng
nên bắt đầu chờ mong?
Lông mi Tô Vũ Khởi khẽ rung động nhè nhẹ,
hơi thở ôn hòa, đôi môi mềm mại, chiếc cằm nho nhỏ xuôi theo hình chữ V. Toàn bộ ngũ quan như bừng sáng, trong vẻ an tĩnh lại có nét nhu hòa.
Lần đầu tiên Cố Hàn Yên phát hiện Tô Vũ Khởi là một cô gái rất bắt mắt và
xinh đẹp, sao trước đây cô không để ý bên cạnh mình có một bảo bối thế
này nhỉ? Nếu không chiếm làm của riêng thì thật là lãng phí.
Cố
Hàn Yên rất vui sướиɠ, dùng cả hai tay hai chân quấn lấy Tô Vũ Khởi y
như con bạch tuộc, còn hôn mạnh lên gương mặt Tô Vũ Khởi một cái, táo
bạo đến mức làm người đang ngủ choàng tỉnh.
"Gì thế?" Tô Vũ Khởi
dụi mắt, trong trạng thái ngái ngủ tỉnh dậy, đến khi nhìn thấy Cố Hàn
Yên thì hoảng hồn: "Sao chị lại ở đây?"
"Tối qua rõ ràng chị ôm
em ngủ, mới đây đã quên mất chị rồi sao?" Cố Hàn Yên dở khóc dở cười,
xem ra cô ấy đột nhiên bị mình đánh thức nên hồn vẫn chưa về kịp.
Tô Vũ Khởi ngây ngẩn một lát mới nghĩ ra, ngượng ngùng đáp lời: "Em còn mơ màng nên quên mất."
"Em còn mệt sao? Có phải bị chị làm tỉnh giấc không?" Cố Hàn Yên áy náy,
nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, "Hay cứ ngủ thêm một giấc? Chị không trêu em
nữa."
"Em tỉnh rồi, không ngủ nữa đâu." Tô Vũ Khởi tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay Cố Hàn Yên rồi tựa sát vào lòng cô, hai mắt
sáng ngời, "Bây giờ chỉ muốn ngắm chị thôi."
Hai người bốn mắt
nhìn nhau không chớp, trêи môi mang theo nụ cười. Nhìn thêm chút nữa, Tô Vũ Khởi rốt cuộc nhịn không được, xì một tiếng bật cười, còn xấu hổ rúc người vào chăn.
"Em cười gì đó?" Cố Hàn Yên không hiểu gì cả, nắm tay cô kéo thẳng người lại, "Nói chị nghe xem, em cười gì vậy, cười chị à?"
"Hahaha, em thấy vui lắm…" Tô Vũ Khởi chùi khóe mắt, "Chị luôn vô tình làm lạc
mất hồn người… Ghét nhất kiểu đã trêu người ta còn ra dáng cái gì cũng
không biết… Lúc bị chị từ chối, thật sự trong lòng em rất đau khổ, không ngờ bây giờ chúng ta lại có cơ hội cùng nằm trong một chiếc chăn, cùng
ngớ ngẩn nhìn nhau chằm chằm. Đây là điều em chưa bao giờ nghĩ đến."
"Trước đến giờ chị chưa từng quen phụ nữ, cũng chưa từng được phụ nữ yêu, nên
lúc đó không biết nên làm như thế nào…" Cố Hàn Yên buồn buồn nói, có
phải mình đã làm Tô Vũ Khởi nhận quá nhiều vị đắng rồi không?
"Có phải chị nghĩ phụ nữ yêu phụ nữ là không bình thường không?"
"Không phải, chị chỉ hơi sợ thôi…"
Tô Vũ Khởi hiểu Cố Hàn Yên sợ cái gì, sợ ánh mắt coi thường của xã hội, sợ những người sẵn sàng giẫm đạp và sỉ nhục người khác. Chuyện tình yêu
của hai người một khi lộ ra ánh sáng, sẽ có vô số kẻ tự nhận là người
phán xét đến gán cái mác bất bình thường, rồi chế giễu nhạo báng, tổn
thương tràn trề.
Nhưng Tô Vũ Khởi không sợ, cô tin tưởng tình cảm sẽ vượt qua mọi lời đồn cay độc. Cô không sợ mình sẽ là đề tài bị đem
ra bàn tán, không sợ bị ai ức hϊế͙p͙. Bởi cho dù cuộc sống của cô có
khác biệt thế nào so với người khác thì đó cũng là cuộc sống của riêng
cô, người đời có quyền gì để xen vào? Có quyền gì để bình phẩm khen chê? Hạnh phúc hay không hạnh phúc, chỉ có bản thân cô mới được quyền lên
tiếng, người bên ngoài có tư cách gì để phán xét!
Nếu Cố Hàn Yên
sợ, vậy cô sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ cô ấy. Thay cô ấy che giấu đi sự yếu đuối nhạy cảm trong nội tâm, không cho bất cứ người nào
có cơ hội xúc phạm đến cô ấy.
"Đây chính là lựa chọn của chị, chứ không phải vì thông cảm hay đồng tình gì đó.. Những ngày gần đây, đầu
óc của chị đều tràn ngập hình ảnh của em.. Chị xưa nay chưa từng biết,
sẽ có lúc mình nhớ nhung một người đến mức độ như vậy. Chính vì vậy chị
mới kϊƈɦ động đến mức mượn xe của đồng nghiệp, còn chưa hết giờ làm việc đã chạy đi tìm em."
Cố Hàn Yên thấy Tô Vũ Khởi thật lâu không
lên tiếng, lo sợ cô sẽ nghĩ sai những điều mình vừa nói, vội vàng giải
thích thêm: "Chị đã suy nghĩ rất nhiều ngày mới làm rõ được một điều,
thì ra chị cũng yêu em. Cuộc đời rất ngắn ngủi, chị không muốn bỏ lỡ,
cũng không thể ngăn được nhớ nhung.."
"Em biết, em tin chị mà." Tô Vũ Khởi ôm eo cô, "Sau này em sẽ bảo vệ chị."
Không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào nữa, chưa từng có người nào làm cho Cố Hàn Yên cảm nhận được sự dịu dàng đến thế. Lời của Tô Vũ Khởi vượt qua bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, đủ khiến cho Cố Hàn Yên
suýt chút nữa cảm động đến rơi lệ. Cô ấy rõ ràng cũng là một người phụ
nữ cần được bảo bọc thương yêu, nhưng lại nói sẽ cố gắng bảo vệ mình.
"Ừ, chị cũng sẽ bảo vệ em." Cố Hàn Yên càng lúc càng cảm giác bản thân thật may mắn, may mắn tình cờ gặp được Tô Vũ Khởi, may mắn trở thành bạn tốt của cô ấy, may mắn được Tô Vũ Khởi yêu, và điều may mắn nhất là có được cô ấy.
"Vũ Khởi, không biết kiếp trước chị đã tu mấy kiếp nên kiếp này mới có phúc phận gặp được em?"
"Không phải phúc phận, là duyên phận" Tô Vũ Khởi cảm thấy buồn cười vì ít khi
gặp phải một Cố Hàn Yên ngu ngơ như thế này, thế nhưng những điều này
cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hình tượng của Cố Hàn Yên trong lòng cô. Có
điều hiện tại còn có chuyện gấp hơn so với việc người một câu tôi một
câu thì phải..
"Hàn Yên, chúng ta nên dậy thôi, nếu không sẽ trễ giờ."
"Ừ." Cố Hàn Yên rất tiếc nuối, nếu như không phải đi làm thì cô rất hy vọng sẽ được ôm Tô Vũ Khởi suốt cả một ngày.
Tô Vũ Khởi kéo Cố Hàn Yên rời giường rồi thu dọn đồ đạc, cùng nhau dùng bữa sáng.
Cố Hàn Yên lấy xe Trần Sâm đưa Tô Vũ Khởi đến công ty, lưu luyến không rời nói lời từ biệt, sau đó mới quay xe đi đến công ty của mình.
Vừa vào đến văn phòng, cô liền đảo mắt tìm kiếm Trần Sâm, đến khi thấy hắn
đang yên vị ở chỗ ngồi mới vội vã đi tới, áy náy nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua em quên mang xe trả cho anh, anh có mắc mưa hay không?"
"Không sao, có bạn đến đón anh. Ngược lại anh rất lo cho em, mưa to đi đường
rất nguy hiểm, em về nhà có an toàn không, có xảy ra chuyện gì không?"
"Nếu có chuyện thì ngày hôm nay sao xuất hiện được?"
Trương Mạn từ phía sau nhô ra, đưa ánh mắt tán dương nhìn về phía Trần Sâm:
"Chúng ta cùng ở đây nhiệt liệt hoan nghênh Trần đồng chí càng ngày càng có tinh thần vì bạn quên thân! Lấy chuyện giúp người làm niềm vui phải
được tuyên dương và phát huy thật tốt!"
Vừa dứt lời xong, Trần
Sâm đột nhiên hắt xì hơi một cái. Cố Hàn Yên nghe thấy hắn nói bằng
giọng mũi, càng áy náy thêm: "Anh bị cảm à?"
"Không, ngày hôm qua ăn mặc phong phanh nên buổi tối gió thổi lạnh." Trần Sâm bỗng nhiên
được quan tâm, nụ cười trêи mặt nở ra hết cỡ. Được Cố Hàn Yên quan tâm,
dù có bị sốt cũng xứng đáng.
"Hàn Yên, chuyện hôm qua em lo liệu xong chưa? Có chuyện gì gấp đến nỗi công việc cũng mặc kệ thế?"
"Đương nhiên là chuyện rất quan trọng."
Nhắc đến ngày hôm qua, trong đầu Cố Hàn Yên lập tức nhớ đến Tô Vũ Khởi đầu
tiên, nhớ đến cảnh tượng sáng nay cô ấy vẫn còn nằm trong lòng mình.
Khoé môi chợt nở nụ cười.
"Thôi đi, em nói thế chẳng khác gì
không nói gì cả. Ôi trời, vui đến mức cười không ngậm được miệng đây
này." Trương Mạn cốc đầu cô, "Có bí mật gì mà cứ giấu giấu diếm diếm mãi thế, sao tâm trạng dễ xúc động vậy, nói chị nghe xem? Hay trúng vé số?"
So với trúng vé số còn tốt hơn ấy chứ. Cố Hàn Yên cười cười tránh bàn tay
của Trương Mạn. "Lần này mượn xe của anh còn hại anh bị cảm, em xin lỗi. Xem như em nợ anh một món ân tình, sẽ trả lại cho anh."
Trần Sâm rất muốn biết rốt cuộc hôm qua Cố Hàn Yên đã đi đâu, vì sao bỗng nhiên
tâm trạng lại tốt thế này, nhưng hắn cơ bản không có tư cách để hỏi.
Không thể làm gì khác hơn ngoài cười cười đáp lời: "Ân tình không cần
trả lại, em mời anh một bữa cơm là được rồi."
Nếu chưa đến được trái tim của cô thì tranh thủ thời gian của cô trước cũng tốt mà.
"Đươc, lúc nào đi?"
"Tối mai, được không?"
"Ok. Em biết rồi. Trương Mạn, rảnh thì đi chung nhé?"
Dường như Trương Mạn nhìn ra được điều gì đó, cố tình nhìn sang Trần Sâm nhíu nhíu mày: "Em không đi đâu, hẹn hò, đến lúc rồi, hai bạn cứ thoải mái
tận hưởng thế giới hai người đi."
"Em nói nhăng nói cuội gì đấy."
Ngoài miệng Trần Sâm tỏ vẻ không bằng lòng nhưng trong lòng rất vui sướиɠ.
Quay qua Cố Hàn Yên làm ra vẻ bất lực. Hắn không hiểu vấn đề nằm ở chỗ
nào, chỉ nghĩ nói chung bản thân chưa hiểu rõ Cố Hàn Yên mà thôi, cứ tạo càng nhiều cơ hội hai người tiếp xúc thì sẽ càng hiểu rõ hơn những
chuyện liên quan đến cô ấy vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh,
chẳng mấy chốc đã ăn trưa xong. Cố Hàn Yên quay trở lại chỗ ngồi, vừa
đặt ʍôиɠ xuống ghế thì điện thoại vang lên.
Tô Vũ Khởi gửi đến một tin nhắn: "Ăn cơm chưa? Mệt không?"
Cô lập tức trả lời: "Ăn rồi, còn em?"
"Em cũng ăn rồi."
"Ừ, vậy em làm việc tốt nhé. Đừng gắng sức quá, coi chừng mệt."
"Vâng."
Hai người cứ thế gửi đi gửi lại vài tin nhắn ngắn ngủn toàn những chuyện vu vơ, nói một hồi mới chịu dừng lại. Cố Hàn Yên lòng đầy ngọt ngào gấp
lại điện thoại, tiếp tục đờ đẫn nhìn màn hình vi tính. Tình ái có lẽ là
một chuyện gì đó thật thần kỳ, vì sao vừa mới tạm biệt cô đã bắt đầu nhớ nhau rồi?
Chỉ có điều, lần nhớ nhung này toàn là mật ngọt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT