Cố Hàn Yên vội vã quay về công ty giải quyết công việc khẩn cấp, đến khi xong việc thì đã là hai tiếng sau. Cô vừa bước ra khỏi cổng công ty vừa xoa bóp cần cổ đau nhức, lúc này mới đột nhiên nhớ tới lời tỏ tình của
Tô Vũ Khởi, thôi hỏng bét rồi! Tô Vũ Khởi còn đang chờ đáp án của mình,
mình lại lập tức bỏ đi, liệu có làm Tô Vũ Khởi tổn thương không?
Cố Hàn Yên không thích phụ nữ nhưng đối với cảm tình này của Tô Vũ Khởi
cũng không có ý khinh thường, huống hồ đó còn là cô gái khiến người ta
trìu mến.
Cố Hàn Yên lấy điện thoại ra định gọi cho Tô Vũ Khởi,
nhưng khi tra danh bạ đến tên Tô Vũ Khởi thì cô lại do dự. Nếu người ta
bắt máy thì nên nói gì? Lỡ như nói câu nào đó không đúng làm cô ấy khóc
thì làm sao bây giờ? Đối với tâm ý của Tô Vũ Khởi, cô vẫn cần thời gian
để từ từ tiêu hóa rồi mới có thể đưa ra một kết quả hợp lý ổn thỏa.
Thở dài một hơi, cô đem điện thoại nhét lại vào túi áo rồi đi ra bãi đậu xe phía sau tòa nhà lấy xe điện. Lấy chìa khóa đút vào ổ, trong đêm răng
rắc một tiếng, dường như trái tim của mình cũng bị vặn một cái như chiếc xe này vậy, lòng chợt nhớ Tô Vũ Khởi cũng từng ngồi xe của mình thế
nào, ôm chặt mình ra sao.
"Tô Vũ Khởi, sao em ôm chặt vậy?"
"Em sợ, ôm chị sẽ không sợ nữa."
Cố Hàn Yên đứng im như trời trồng, tay vịn cổ xe, ánh mắt mê man không biết hồn đã bay tận phương nào.
"Này, đại tiểu thư, hồi hồn mau!"
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay vẫy liên hồi, Cố Hàn Yên giật
mình, lúc nhìn rõ được thì ra là Trần Sâm, tức giận lườm hắn: "Định hù
chết người ta à, hay anh muốn giết em?" Cô hoàn toàn quên mất bộ dáng
mình lúc nãy dọa người ra sao.
"Hehe, đầu trâu mặt ngựa đang định câu mất hồn phách của em nên anh vội vàng gọi hồn em về đó mà."
"Nói bậy. Xe của anh không phải dưới hầm sao, chạy ra đây làm gì?"
"Hôm nay tâm trạng tốt nên định cưỡi xe điện đi lượn vài vòng ngắm phong
cảnh!" Trần Sâm vung chìa khóa trong tay lên xuống nhưng lần này vì ném
quá cao nên không tiếp được, chìa khóa hạ cánh thẳng xuống đất, nằm kẹt
giữa hai khe hở của lưới sắt dưới đường. Trần Sâm lật đật khom lưng nhặt lấy, "Ối nguy hiểm thật!"
Cố Hàn Yên cười giễu: "May là không
lọt vào cống nếu không một vòng cũng không được chứ đừng nói vài vòng,
lúc đó chỉ còn dựa vào hai chân thôi."
"Em đúng là không có lương tâm, anh không phải vì em sao."
Lời này mười phần mập mờ, Cố Hàn Yên rất khó hiểu: "Liên quan gì em?"
Trần Sâm làm ra vẻ sửng sốt, sau đó cười ha ha.
"Không phải em nói đi dạo vài vòng rất là hay ho sao, nên anh mới đúng tình hợp lý qua đây đi cùng em đó."
"Thôi, anh tự đi một mình đi, em về trước đây." Cố Hàn Yên vừa nói vừa đẩy xe ra.
"Hây hây, chờ anh một chút." Trần Sâm thấy cô muốn đi thật, vội vàng khom
lưng mở khóa khởi động xe điện đuổi theo, "Em định đi mua vé số hay sao
mà vội vã thế!"
"Nếu thật có vé số thật trăm phầm trăm trúng
thưởng đang chờ em đến, em nhất định bay qua ngay. Nhưng bây giờ em thực sự chỉ muốn về nhà để bộ xương rã rời này được nghỉ ngơi thôi."
"Sao vậy, mấy hôm nay mệt quá à? Hay đi ra ngoài xả stress một chút đi, cuối tuần này em rảnh không? Anh mời em đi xem phim, ừ, rủ thêm Trương Mạn
nữa."
"Đến đó rồi tính, em cũng không biết em có thời gian
không." Cố Hàn Yên leo lên yên xe, trong lòng có tâm sự nên cô nào còn
tâm tư suy nghĩ cuối tuần này đi đâu chơi.
Trần Sâm nói: "Ừ vậy cũng được, đến đó anh sẽ gọi lại cho em, bái bai."
"Tạm biệt."
Sau khi Cố Hàn Yên chào Trần Sâm liền đi thẳng về nhà, lúc bước vào cửa cúi xuống đổi giày, ngước lên chợt thấy bức tranh Tô Vũ Khởi tặng được cô
bày trêи tủ rượu, vị trí này rất bắt mắt.
Cô đi đến lấy bức tranh xuống rồi ngồi vào ghế sofa, khẽ vuốt ve lên bề mặt, liệu ở mặt sau có
che giấu lời tâm tình nào của Tô Vũ Khởi hay không?
Gảy gảy ngón tay phía trêи khung tranh, Cố Hàn Yên hứng khởi gỡ tấm gỗ phía sau
khung tranh ra. Rất nhiều người tặng quà đều có thói quen sẽ lén viết
lời tặng ở mặt sau rồi mong đợi người nhận quà sẽ đọc được, phải chăng
Tô Vũ Khởi cũng sẽ làm như thế? Cô lật bức tranh qua, quả nhiên ở mặt
sau thấy được mấy dòng chữ.
"Nhớ nhung một người
Là trân trọng gieo người vào lòng
Là nhung nhớ đến tê dại
Vì người không có ở bên tôi"
Trong lòng Cố Hàn Yên có cảm giác rất lạ, người mà cô ấy nhớ nhung là mình
sao? Làm bạn với nhau, cô đâu biết tình cảm cô ấy dành cho mình lại sâu
đậm đến nhường này. Đối với tình yêu đồng tính, không phải Cố Hàn Yên
chưa từng nghe chưa từng thấy bao giờ, có điều cô chưa từng đặt mình vào bên trong tình cảnh này bao giờ, giống như đây là một thế giới cách cô
rất xa mà đời này cô sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc vậy.
Và giờ đây, có một cô gái nói yêu cô.
Cố Hàn Yên không phải chưa từng nói lời từ chối với người theo đuổi cô,
nếu không phải khéo léo thì cũng là kiên quyết thẳng thừng. Nhưng mà, cô không biết nên làm thế nào với Tô Vũ Khởi. Cô ấy chỉ là một cô gái,
không có nội tâm vững vàng như đàn ông, một người tinh tế mẫn cảm như
vậy nhất định càng dễ dàng chịu tổn thương nhiều hơn.
Hơn nữa,
điều quan trọng nhất ở đây là Cố Hàn Yên không nỡ buông. Tất nhiên không phải vì cô mềm lòng. Cô không những thích cô gái vừa dịu dàng vừa chu
đáo này mà còn quý mến người phụ nữ vừa độc lập vừa cởi mở như Tô Vũ
Khởi, nhưng mà, những điều này không đồng nghĩa với việc cô yêu cô ấy,
chính điều này mới là nguyên nhân làm cho Cố Hàn Yên sầu khổ nhất. Cứ
xem như bản thân không muốn kết hôn thì sau đó khẳng định cha mẹ cũng sẽ ép buộc. Nói tóm lại, không có chuyện hai người phụ nữ sẽ ở bên nhau
trọn đời. Tình yêu không thể biến thành cơm ăn, đợi sau khi tiêu hao hết tuổi xuân thì cái còn lại phải đối mặt cũng chỉ là hiện thực. Cô không
muốn cuộc sống của mình phức tạp thêm nữa.
Tô Vũ Khởi hơn người
như vậy, cô ấy ắt sẽ có lựa chọn tốt hơn. Vậy phải đưa ra câu trả lời
thuyết phục cho Tô Vũ Khởi như thế nào đây? Đáp án là không có. Ý nghĩ
là một chuyện, nói được hay không lại là một chuyện khác. Lập trường của Cố Hàn Yên rất rõ ràng nhưng không dễ để mở miệng. Cô không làm được
chuyện dập tắt hy vọng của Tô Vũ Khởi, như vậy quá tàn nhẫn. Cô sợ nhìn
thấy nước mắt của Tô Vũ Khởi, sẽ làm dao động quyết tâm của bản thân.
Reng reng reng…
Điện thoại bàn trong nhà vang lên, Cố Hàn Yên bắt máy, là Hàn Tuệ.
"Mẹ tìm con có việc gì à?"
"Cũng không có gì, cuối tuần này con có rảnh rỗi không? Ba mẹ muốn đến thăm con."
"Vâng, rảnh rỗi mà. Chìa khóa nhà không phải đã đưa cho mẹ rồi sao. Nếu như ba mẹ đến mà con không có ở nhà thì cứ tự mở cửa đi vào thôi nhé?"
"Cuối tuần con có hẹn à?"
"Có thể, đồng nghiệp định hẹn con đi xem phim."
"Đồng nghiệp?" Hàn Tuệ nhạy bén bắt ngay câu này, "Nam hay nữ?"
"Trời ơi mẹ nghĩ đi đâu thế, là Trần Sâm và Trương Mạn, con kể mẹ nghe rồi còn gì, quan hệ với con ở công ty cũng không tệ lắm."
"Mẹ hỏi chút không được à, không phải vì mẹ quan tâm cho con sao?" Hàn Tuệ
cụt hứng, "Lớn rồi, bay cao bay xa rồi, đâu thích bà già này quản nữa,
chê mẹ phiền đúng không?"
"Con đâu có ý đó đâu, mẹ, mẹ đừng có
nhạy cảm quá được không? Làm gì có loại con gái nào thấy mẹ mình phiền
phức cơ chứ." Cố Hàn Yên rất chán nản, nói chung kể từ ngày cô chia tay
Giang Thành, mẹ rất nhạy cảm. Nói gì đó không đúng cũng bị mẹ châm chọc, cô chỉ có thể kiên trì mềm mỏng dỗ dành mẹ thôi.
"Vì sao hôm sinh nhật con lại đuổi Tiểu Giang ra ngoài?"
Đầu Cố Hàn Yên trong nháy mắt quay cuồng, quả nhiên mẹ của cô chưa hề biết tuyệt vọng là gì mà.
"Mẹ, con và anh ta không hợp."
"Vậy cô và ai mới hợp? Hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn còn phải nói chuyện yêu
đương là thế nào? Cha cô và tôi cãi nhau suốt ngày, bao nhiêu năm rồi
vẫn bên nhau đó thôi, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa
thuận, cô nhẫn nhịn một chút không được sao?"
"Con không thích,
con không yêu anh ta. Mẹ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ vậy, sao cứ phải nói giúp người ta? Mấy hôm nay ngày nào anh ta cũng gửi tin nhắn
cho con, con mệt mỏi lắm! Bây giờ đã không nhịn được, huống hồ lúc kết
hôn? Vốn đã không cách nào tiếp tục, tại sao còn muốn chọn kết quả sai
lầm? Con không hạnh phúc, con không muốn một người cả ngày ôm máy tính
như ôm vợ."
"Trời ạ, không phải mẹ sợ con nhất thời nông nỗi rồi
phá vỡ hạnh phúc sao?" Hàn Tuệ mềm giọng, "Mẹ và cha mẹ nó quen biết
nhiều năm rồi, còn tưởng có thể tác hợp cho hai đứa, đâu nghĩ đến cuối
cùng lại xảy ra sự cố thế này, Tiểu Giang cũng thật là, không có chí cầu tiến gì cả! Thôi quên đi, chia tay thì chia tay, các con đừng làm nặng
nề quá là được. Dù sao nó cũng là con trai, lòng tự ái cao, con ráng
giải thích nhẹ nhàng, đừng làm nó tổn thương lòng tự tôn. Cuối tuần cha
mẹ và nó sẽ qua thăm, bốn người ăn một bữa cơm thật ngon. Đừng cáu nữa,
có gì con cứ nói với nó."
Cố Hàn Yên cho rằng mẹ cô cuối cùng
cũng đã hiểu rồi, có ai ngờ vẫn còn nói được câu này. Nói thì dễ làm mới khó, không làm người yêu thì có thể làm bạn, làm gì có khả năng? Mẹ
nghĩ quá đơn giản rồi.
Cô kiếm cớ: "Mẹ, con có hẹn với bạn rồi."
"Mẹ có nói không cho con đi lúc nào đâu, xem một bộ phim mất hai ba tiếng
là cùng chứ gì? Không lẽ buổi tối ăn bữa cơm cũng không có thời gian
sao?"
"Được rồi được rồi, con đi, con đi." Cố Hàn Yên không muốn
dây dưa nữa, lắm lúc nói hoài mà mẹ không hiểu thì thôi cứ tiết kiệm sức lực đi vậy.
Cúp điện thoại, Cố Hàn Yên đi tắm sơ qua liền leo
lên giường đi ngủ. Mệt mỏi nằm xuống, vừa trở mình lập tức rơi vào mộng
đẹp. Ở trong mơ cô thấy Tô Vũ Khởi, kia là đôi mắt trong veo sáng sủa,
kia là đôi môi gợi cảm ướt át… Cô như được trở lại ngày hôm đó, áp cô ấy lên tường, nghiêng người hôn lên đôi môi mềm mại…
Cố Hàn Yên
giật mình tỉnh giấc. Mặt đỏ tim đập ngồi bật dậy mới phát hiện đây chỉ
là một giấc mộng. Quay qua nhìn đồng hồ báo thức, mới chỉ có nửa tiếng
thôi mà.
Mộng xuân sao? Cô sờ môi mình, lại nằm xuống một lần
nữa, phải chăng điều này nói lên mình đối với cô ấy cũng có ɖu͙ƈ vọng
hay chăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT