“Phải đi về rồi hả?” Trong phòng khách nhà Đan Trác, Triệu Mạt
Thương cùng Thương Mặc ngồi một bên, Đan Trác ngồi ở đối diện hai người, nhấp một ngụm trà, giọng nói có chút mất mát, “Cũng được.”
“Mẹ….” Đối với mẹ của mình đã không có xa cách như lúc trước, Triệu Mạt Thương tay cầm tay Thương Mặc có chút hổ thẹn, “Xin lỗi. “
“Ah, con
không sai. ” buông chén xuống, Đan Trác cười nói xong câu đó, nhìn
Thương Mặc, “Như vậy…… Tiểu Mặc, có thể gọi con như vậy không?”
“Có thể!” Thương Mặc liền vội vàng gật đầu, chờ lời Đan Trác còn muốn tiếp tục nói.
“Ta đem con gái của ta giao cho con.” tuy Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương
cùng một chỗ đã là sự thật, Đan Trác lại chưa từng có đối với Thương Mặc nói qua như vậy, lúc này mang theo một chút thương cảm, thở dài, “Ta
tin tưởng con sẽ chiếu cố tốt Mạt Thương.”
“Dạ!” Dùng sức gật đầu, Thương Mặc nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Mạt Thương, lại quay đầu nhìn thẳng Đan Trác, “Con sẽ làm tốt.”
“Ừ.” khẽ gật gật đầu, Đan Trác nhu hòa cười, “Được rồi, các con có thời gian thì cứ tới kinh đô ở vài ngày, tuyệt đối không ai uy hϊế͙p͙ được các
con.”
Bang chủ Thương Lang Bang đã là Triệu Đình Hành rồi, Tào thị nhất mạch bị triệt để diệt, Lệ bí thư bị song quy (*nhà nước điều tra) rồi, cận gia đem Cận Phi Hàn buông tha chủ động đối với bọn họ lấy
lòng rồi, hết thảy tất cả, đều đã đi qua, sinh hoạt khôi phục lại bình
thường.
Trở về căn phòng của Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương
chỉ là ôm cánh tay Thương Mặc, dựa vào bả vai của nàng, vẫn luôn không
nói gì. Thương Mặc vừa thở dài vừa hôn một cái trán của cô, đem cô kéo
vào trong lòng ngực mình, “Chúng ta có thể thường xuyên đến thăm a di
mà. “
“Chị biết.” Hai cánh tay Triệu Mạt Thương siết chặt lấy,
giữ lấy hông của Thương Mặc, giọng nói yếu ớt, “Chỉ là đột nhiên cảm
giác được chị rất không hiếu thuận. “
“Đợi a di về hưu rồi,
chúng ta sẽ đón bà ấy đến chỗ chúng ta dưỡng lão nhé.” Thương Mặc cọ xát cổ của cô, giọng nói ấm áp, “Còn có Triệu thúc thúc, chúng ta mua một
căn nhà lớn, người một nhà ở bên trong, có được hay không?”
“Hắc hắc……” Thương Mặc ngây ngốc cười, “Còn có hài tử, không phải chị nói
muốn hài tử sao, như vậy nhà chúng ta có thể rất náo nhiệt…… Còn có Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung, làm cho các nàng cũng sinh đứa bé, có thể cùng hài tử nhà chúng ta chơi….”
“Ừm……” Đầu dán lồng ngực của nàng,
nghe chỗ đó từng cái tiếng tim đập, trong lòng Triệu Mạt Thương một hồi
thỏa mãn, nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên độ cong ấm áp.
Mấy ngày
kế tiếp, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương, đem trưởng bối trong kinh đô
tất cả đều bái phóng một lần, bao gồm cả ba của Triệu Mạt Thương Triệu
Đình Vĩ, ông nội của Thương Mặc Chu Chiến Quốc, còn gặp được anh trai
của Thương Thần Nho, Chu Thần Đạo.
Triệu Đình Vĩ đã tiếp nhận
quan hệ của hai người các nàng, Thương Lang rung chuyển tựa hồ cũng để
cho trong quan trường đã xảy ra một sự tình. Trước đây kinh đô trong
quan trường liền mơ hồ có cái gì không đúng, vì vậy ông mới để cho
Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương rời đi, ông cũng vì vậy chính thức mà
tiến nhập phái thuộc Chu gia. Mà nay, trải qua lần này rung chuyển, ông
lại có thể mơ hồ lại có xu thế được thăng chức. Trong khoảng thời gian
này quá bận rộn xã giao, qua loa cùng hai người gặp mặt một lần, liền
lại bận rộn đi, làm Thương Mặc không khỏi không cảm khái Triệu Đình Vĩ
đối với quyền thế mưu cầu danh lợi.
Triệu Mạt Thương bất kể nhiều như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đối với người cha này vốn không có cảm tình gì. Lại nói tiếp, cho tới nay trong lòng cô người chiếm giữ địa vị ba
ba ngược lại là Triệu Đình Hành chú của cô.
“Tiểu Đản, em nói xem mẹ chị cùng chú có khả năng ở một chỗ sao?” Một lần cơ hội tình cờ,
làm cho Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương phát hiện thì ra người Đan Trác thích cư nhiên lại là Triệu Đình Hành, cũng để cho Triệu Mạt Thương vừa vui vừa buồn, mấy ngày kế tiếp một mực suy nghĩ chuyện này.
“Không biết đâu. ” Thương Mặc nắm thật chặt bàn tay mềm mại trong tay, “Hy vọng Triệu thúc thúc có thể nghĩ thoáng một chút. “
Vô luận như thế nào, mẹ của mình….. Vẫn nên để cho ba của mình tới niệm
tưởng a. Huống chi, nàng cũng hi vọng Triệu thúc thúc có thể thoải mái
một ít.
Xe cách biệt thự Chu gia càng ngày càng gần, Thương Mặc vẫn là lần đầu
tiên tới đây, hơi có chút khẩn trương, Triệu Mạt Thương hướng về phía
nàng cười cười, “Chớ khẩn trương, nha?”
“Ừm.”
Từ trêи xe bước xuống lúc, Chu gia quản gia đã chờ ở nơi đó, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương theo hắn cùng nhau vào Chu gia.
Ngày hôm nay người đến Chu gia rất đủ, Chu Chiến Quốc, Chu Thần Đạo, hai
huynh đệ Chu Hào Chu Nghiễn, , đều đều ngồi ở trong phòng khách chờ các
nàng. Thương Mặc có chút nhăn nhíu mày, nghiêng đầu xem Triệu Mạt
Thương, Triệu Mạt Thương đối với nàng trấn an cười cười, để cho nàng
thoáng an tâm chút, đi tới trước mặt mọi người, lại không biết nên nói
cái gì.
“Ngồi đi. ” Chu Chiến Quốc nhìn hai người, trêи mặt là trước sau như một vẻ mặt nghiêm túc, “Nghe nói các con phải trở về?”
“Vâng. ” Thương Mặc cưỡng chế trong lòng khẩn trương, không kiêu ngạo không
siểm nịnh mà nhìn ông nội của mình, “Cho nên đặc biệt tới cùng ngài nói
lời từ biệt. “
“Ừ, trở về tính toán thế nào?” Chu Chiến Quốc vị
nhất gia chi chủ này vừa mở miệng, ba người khác đều không dám lên
tiếng, chỉ là dùng nhãn đánh giá Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương.
Thương Mặc hít sâu một hơi, nắm lấy tay Triệu Mạt Thương lại để cho nàng càng phát ra an tâm, nhìn thẳng Chu Chiến Quốc, “Định thi nhân viên
công vụ. “
“Hử?” Chu Chiến quốc hơi có chút kinh ngạc, lông mi giơ lên, “Nhân viên công vụ?”
“Như vậy…..” Chu Chiến Quốc từ trêи bàn cầm lấy một ly trà từ từ uống, ánh
mắt như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Triệu Mạt Thương, trong lúc nhất
thời trong phòng khách một mảnh trầm mặc. Thương Mặc không biết người
lão nhân này trêи thực tế là ông nội của mình sẽ như thế nào đối đãi
quyết định của chính mình, lại không có chút nào thấp thỏm không yên.
Nàng là nàng, từ nay về sau nàng muốn sống theo nguyện vọng của chính
mình, nàng muốn cùng Triệu Mạt Thương cùng một chỗ. Về phần Thanh Long
bang, sự tình nên xử lý nàng vẫn sẽ xử lý.
“Cũng tốt. ” suy nghĩ hồi lâu, Chu Chiến Quốc để ly xuống nhẹ nhàng gật đầu, “Hảo hảo sinh hoạt. “
Sự lựa chọn này của Thương Mặc mặc dù không thể nói là rất có chí hướng,
nhưng lấy thân phận của nàng bây giờ, ngược lại là an toàn nhất. Chí ít, bên trêи sẽ nhờ đó đối với Chu gia ngờ vực vô căn cứ mà thiếu rất
nhiều.
“Mặc Nhi hiểu rõ.”
Sau khi từ Chu gia đi ra, Thương Mặc chỉ là cảm thấy trước nay chưa có toàn thân nhẹ nhõm, ngay cả bước
chân đều nhẹ nhàng, bộ dáng hưng phấn trêu chọc Triệu Mạt Thương không
ngừng mà cười khẽ, “Giống như đứa bé vậy….”
“Về sau có thể sống
cuộc sống mà em mơ ước rồi.” Thương Mặc đối mặt với Triệu Mạt Thương,
ngược lại ánh mắt sáng quắc, “Chúng ta có thể mỗi thời mỗi khắc đều cùng một chỗ rồi. “
“Không sợ thị giác mệt nhọc?” Triệu Mạt Thương ức chế không được ý cười bên môi, nhưng lại muốn giả vờ đứng đắn nói câu
này, Thương Mặc biết rõ cô trêu chọc chính mình, vẫn là rất nghiêm túc
nói, “Sẽ không, cả đời cũng sẽ không. “
“Ha hả….. Tiểu Đản ngốc……”
Thương Thần Nho đã trước các nàng một bước trở về thành phố X, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương ở vài ngày sau cũng đến sân bay kinh đô, chờ máy bay.
“Mạt Thương……” Chỉ là, ngay tại lúc hai người tính cả Lệnh Hồ Huyên cùng
Linh Lung dự định vào cửa kiểm tra an ninh, một giọng nam Thương Mặc
chưa từng nghe qua vang lên, đoàn người dừng bước lại, xoay người, chỉ
thấy một người đàn ông mặc âu phục không để ý chật vật dáng vẻ hướng bọn họ chạy tới, thẳng đến khi dến trước mặt Triệu Mạt Thương mới dừng lại, trong mắt Thương Mặc xẹt qua vẻ bất mãn.
Khoảng cách kia, có chút gần.
Giống như là đoán được suy nghĩ trong lòng Thương Mặc, Triệu Mạt Thương không che giấu chút nào mà lùi lại một bước, đối người tới gật đầu, “Chào
anh. “
“Nghĩa phụ đem tôi phái đi bên ngoài làm chút chuyện, đến
hôm qua tôi mới trở về, vừa mới biết em phải đi. ” người tới rõ ràng là
Triệu Niệm Chiêu, lúc này vẻ mặt thâm tình nhìn Triệu Mạt Thương có chút lo lắng nói, “Không ở thêm vài ngày sao?”
Rõ ràng cảm giác được
người kia cầm lấy tay của mình nắm thật chặt, đối với Thương Mặc khẩn
trương âm thầm buồn cười, Triệu Mạt Thương nghiêng đầu oán trách mà
trắng mắt liếc nàng, lúc hướng về phía Triệu Niệm Chiêu nói chuyện giọng nói rất là xa cách, “Không được, tôi muốn trở về nhà của tôi. “
“Thế nhưng nghĩa phụ cùng cha mẹ của em đều ở chỗ này…..” Biết rõ trong lòng Triệu Mạt Thương chỉ có một mình Thương Mặc, Triệu Niệm Chiêu vẫn rất
không cam tâm, ngoan cường nhìn Triệu Mạt Thương, “Lưu lại không tốt
sao?”
“Lại nói tiếp, con gái của anh vẫn còn ở thành phố X, đến
lúc đó tôi sẽ nhờ người đưa tới. ” Triệu Mạt Thương đã lười để ý Triệu
Niệm Chiêu tự mình đa tình, hướng về phía hắn từ tốn nói một câu, sau đó giọng nói càng thêm lạnh lùng, “Hi vọng anh có thể hảo hảo đối với con
gái của chính mình, cô bé rất để ý anh.”
“Tôi……” Triệu Niệm Chiêu còn muốn nói gì nữa, Triệu Mạt Thương trực tiếp ngắt lời hắn, “Chúng
tôi phải lên máy bay, cám ơn anh đã đến tiễn chúng tôi.”
“Mạt Thương……”
“Gặp lại. ” Triệu Mạt Thương một chút đường sống cũng không lưu lại nói,
tiếp theo trực tiếp xoay người hướng phía kiểm tra anh ninh đi tới,
Thương Mặc mơ hồ đoán được người đàn ông này chính là Triệu Niệm Chiêu,
trong lòng một hồi khó chịu, trong mắt xẹt qua vẻ hàn quang, bước chân
cũng có vẻ hơi kéo dài, bởi vì trong lòng nghĩ đến làm sao thu thập
Triệu Niệm Chiêu.
“Anh ta là con nuôi của chú chị.” Triệu Mạt
Thương đối với ý nghĩ của Thương Mặc trong lòng biết rõ, nhàn nhạt liếc
nhìn nàng, giọng nói nghe không ra vui giận, “Không cho phép hồ đồ. “
“A……” Thương Mặc lập tức như đưa đám, vẻ mặt ủ rũ.
Thảo nào gọi Triệu Niệm Chiêu đâu, hóa ra là con trai nuôi của Triệu thúc thúc…..
(Giải thích một chút nếu ai không biết: Niệm Chiêu có nghĩa là tưởng niệm Sở Chiêu nhé, cho nên Thương Mặc mới nói như vậy)
A, thiệt là, Triệu thúc thúc thích mẹ của nàng, Triệu Niệm Chiêu lại thích vợ của nàng…… (cười chết ta =)))
“Đang suy nghĩ gì?” Đã ngồi ở máy bay, Triệu Mạt Thương thấy Thương Mặc vẫn
là bộ dạng xuất thần, nhịn không được đưa tay vuốt ve trán của nàng,
giọng nói êm dịu, “Vẫn còn đang không vui?”
“Ô, em chán ghét
Triệu Niệm Chiêu. ” Thương Mặc rất thành thật nói, “Trước đây thời điểm ở thành phố X, em đã nghĩ đến, nhìn thấy hắn nhất định phải đánh hắn một
trận. “
“Không cho phép. ” Triệu Mạt Thương buồn cười nhìn bộ
dạng trẻ con tức giận của nàng, vốn là đỡ cái trán của nàng tay sờ sờ
sống mũi của nàng, “Về sau em cũng là làm kiểm sát trưởng, không cho
phép xằng bậy. “
“Hở?” Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhìn dáng vẻ
Triệu Mạt Thương ôn nhu cười yếu ớt, có chút quấn quýt, “Không thể làm
chuyện phạm pháp sao?”
“Ách… Em…” Bản năng cảm giác được nguy hiểm, Thương Mặc nuốt ngụm nước miếng, ngoan ngoãn đáp, “Không thích. “
“Ừ, ngoan. ” hài lòng gật đầu, Triệu Mạt Thương lôi kéo tay nàng, nghiêng
đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Hai cái thân phận, nên chính mình phân rõ. “
Ồ?
Thương Mặc ngẩn ra, tiếp theo lập tức vô cùng nhạy bén hiểu ý tứ trong lời nói của Triệu Mạt Thương, ra nụ cười sáng lạn, vô cùng chói mắt, “Vâng,
kiểm sát trưởng đại nhân!”
Nửa năm sau, trong phòng làm việc của trưởng phòng công tố Viện kiểm sát
thành phố X, Triệu Mạt Thương mặc trêи người chế phục kiểm sát trưởng,
đang rất nghiêm túc xem hồ sơ trong tay.
Cửa phòng làm việc bị gõ, Triệu Mạt Thương thả tay xuống bên trong hồ sơ, giọng nói nhàn nhạt, “Mời vào.”
Đẩy cửa mà vào, trêи người vừa tới đồng dạng mặc chế phục kiểm sát trưởng,
lộ ra tư thế cực kỳ hiên ngang, đóng lại cửa phòng làm việc, đi tới
trước bàn làm việc của Triệu Mạt Thương, “Trưởng phòng Triệu, tôi tới
báo cáo. “
Khẽ gật đầu, Triệu Mạt Thương nhìn người đến, ý cười trong mắt làm sao che đậy cũng đều không che giấu được.
“Tôi sẽ cố gắng nỗ lực.” Người đến sống lưng thẳng tắp, nghiêm, một bộ dáng vẻ vô cùng chính khí, “Vì nhân dân phục vụ!”
“Ừ, tốt, như vậy em trước đi làm quen công việc đi, phòng làm việc của em ở gian cách vách với chị.” Triệu Mạt Thương nín cười, như trước giọng nói bình thản.
“A…..” Người đến giọng nói có chút mất mát, xoay
người hướng cửa phòng đi tới, mới đi một bước, liền nghe được phía sau
“Phốc xuy” một tiếng, tiếp theo là giọng nói ôn nhuận như nước, “Tiểu
Đản ngốc.”
Lập tức xoay người, mặc trêи người chế phục kiểm sát
trưởng Thương Mặc, hai mắt sáng lóng lánh mà nhìn xem Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương đưa tay, đối với nàng duỗi ra một ngón trỏ, ngoéo … một cái, Thương Mặc lập tức ngoan ngoãn đi qua, đần độn cười.
Nàng biết bảo bối nhà nàng sẽ không nhẫn tâm như thế mà.
Sờ sờ đầu của nàng, Triệu Mạt Thương nhếch miệng nhàn nhạt cười, “Về sau, xin nhiều chỉ giáo, Thương kiểm sát trưởng. “
“Xin nhiều chỉ giáo, trưởng phòng Triệu.” Thương Mặc nhìn cô, trong đôi mắt một mảnh ôn nhu, “Cả đời nha.”
“Được, cả đời.”
————CHÍNH VĂN HOÀN—————
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT