Ngày kế tiếp, Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương đi đến làng Tỉnh Loan,
gặp được hương trưởng đã cao tuổi. Dù tóc bạc hoa râm lão nhưng hương
trưởng hiển nhiên không có quên Triệu Mạt Thương, vừa thấy Triệu Mạt
Thương lập tức nghênh đón, “Triệu kiểm sát trưởng, ngài tới rồi…”
Triệu Mạt Thương đỡ lấy lão nhân bước đi đã có chút tập tễnh, vẻ mặt hổ thẹn, “Hương trưởng, trước đây…. Xin lỗi…..”
Tuy công trình OW bị ép đình chỉ, nhưng khi bồi thường đối với các hương
dân làng Tỉnh Loan thực sự quá ít, mà cô lại rời khỏi Viện kiểm sát đi
kinh đô tiến vào tập đoàn Trường Vĩnh công tác, vô luận như thế nào cũng làm cho cô cảm thấy có lỗi với những hương dân này. Thương Mặc nhìn
thấy bảo bối nhà mình hổ thẹn chân mày nhíu chặt, ở trong lòng một hồi
không nỡ, thở dài.
“Triệu kiểm sát trưởng sao lại nói như vậy,
chúng tôi đều rất cảm kϊƈɦ ngài a.” Lão hương trưởng nhìn thấy dáng vẻ
áy náy của Triệu Mạt Thương, rất kϊƈɦ động nói, “Chúng tôi đều biết ngài đã tận lực.”
Tuy đầu sỏ gây nên vẫn chưa bị nghiêm phạt, các
hương dân lấy được bồi thường cũng rất ít, nhưng có thể khiến cho công
trình đình chỉ, các hương dân đã thấy rất vui vẻ rồi.
Nghiêng đầu liếc nhìn Thương Mặc ở một bên ôn nhu mà nhìn mình, Triệu Mạt Thương
hít một hơi thật sâu, nói với lão hương trưởng, “Hương trưởng, tôi quyết định bắt đầu thủ tục kháng tụng.”
Lão Hương trưởng nghi hoặc
nhìn Triệu Mạt Thương, lại nhìn một chút Thương Mặc đi theo ở một bên,
mang theo hai người vào nhà mình, “Kháng tụng là cái gì?”
“Kháng
tụng chính là… ” Triệu Mạt Thương ngẩn người, nghĩ phải dùng cách gì dễ
hiểu để nói cho lão nhân gia cái gì là kháng tụng, Thương Mặc ở bên cạnh nói, “Chính là Viện kiểm sát cảm thấy tòa án phán quyết có sai lầm, yêu cầu pháp viện một lần nữa thẩm tra xử lí.”
Triệu Mạt Thương nhìn về phía Thương Mặc, ánh mắt nhu hòa, tán thưởng trong mắt làm cho Thương Mặc một hồi cười ngây ngô.
“Cái này… ” Lão Hương trưởng hiểu rõ, sau đó có chút khó xử mà nhìn Triệu Mạt Thương, “Như vậy ngài không nguy hiểm sao?”
“Yên tâm đi lão hương trưởng, lần này cháu nhất định sẽ giúp mọi người lấy
lại công đạo, người nên trừng phạt phải chịu nghiêm phạt, mà những gì
mọi người nên được bồi thường cũng có thể đạt được.” Vẻ mặt Triệu Mạt
Thương chính khí nói, lão hương trưởng lại vẫn cảm thấy lo lắng,
“Chuyện này đã liên lụy rất nhiều người tốt, chúng tôi thực sự không
đành lòng làm cho ngài bị liên lụy a.”
Triệu Mạt Thương mỉm cười, trêи người tản ra khí tràng làm cho Thương Mặc ở bên cạnh nhịn không
được cúi đầu sờ mũi một cái, “Lần này sẽ không.”
“Cái này… ” Lão
hương trưởng còn muốn nói gì nữa, Thương Mặc đã mở miệng ngắt lời ông
ấy, “Lão hương trưởng, ngài cứ yên tâm đi, Triệu kiểm sát trưởng hiện
tại đang nhậm chức ở Viện kiểm sát tối cao, nhất định có thể đem vụ án
này giải quyết.”
Lão hương trưởng tự nhiên biết Viện kiểm sát tối cao có nghĩa như thế nào, nhất thời kϊƈɦ động, nhìn Triệu Mạt Thương
ánh mắt cũng càng phát ra tôn kính, “Không nghĩ tới ngài đã lên đến Viện kiểm sát tối cao công tác, thật tốt quá.”
Triệu Mạt Thương gật
đầu, nói tiếp, “Như vậy… Đến lúc đó nếu như cần nhân chứng, khả năng cần ngài và người trong thôn làm chứng….”
Những quy trình thẩm lí và phán quyết ban đầu kia, căn bản là có lệ, ngay cả tìm đến những người
trong thôn để thu thập căn cứ xác thực cũng không có, cô không rõ lúc đó các nhân viên điều tra vụ án này là chuyện gì xảy ra. Lẽ nào đã mục
thành như vậy sao? Một thư ký Tỉnh ủy liền làm cho nhiều người như vậy
không dám đứng ra giữ gìn lẽ phải rồi, như vậy Viện kiểm sát lại nói
chuyện tư pháp công chính như thế nào.
Trong mắt hiện lên một vòng phức tạp, hương trưởng trầm mặc lại, thật lâu, nặng nề gật đầu, “Ngài yên tâm.”
Thương Mặc ở một bên cũng không có bỏ sót do dự thoáng qua trong mắt lão hương trưởng, chân mày hơi nhăn lại, thấy Triệu Mạt Thương mỉm cười nhìn
mình, liền lập tức tán đi, treo lên miệng một cái mỉm cười ấm áp đáp
lại.
Trêи đường trở về thành phố X, Triệu Mạt Thương dựa vào
trong lòng Thương Mặc, ngữ khí bình tĩnh, “Tiểu Đản, lần này khả năng
lại phải làm phiền thủ hạ của em rồi.”
“Bảo vệ những người dân làng Tỉnh Loan.” Triệu Mạt Thương cọ cọ, làm cho
mình có thể dựa thoải mái hơn một chút, tay cầm lấy tay Thương Mặc, mười ngón tay đan xen, “Vừa rồi lão hương trưởng chắc là đang lo lắng những
người trong thôn sẽ gặp nguy hiểm!”
“Chị cũng thấy a.” Cằm Thương Mặc nhẹ nhàng cọ cọ vào tóc Triệu Mạt Thương, cảm thụ được sợi tóc trơn thuận, nghe hương khí trêи sợi tóc, mang theo một chút cảm khái nói,
“Lão hương trưởng là một hương trưởng tốt…”
“Đúng vậy…” Triệu Mạt Thương ngẩng đầu, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn trêи môi Thương Mặc,
sau đó thoáng kéo ra khoảng cách, trong mắt tràn đầy tiếu ý, “Cái này có thể xem như tiền đặt cọc rồi nha, Tiểu Đản phải bảo vệ tốt lão hương
trưởng bọn họ.”
“Hở?” Trong lòng nhưng thật ra có chút bận tâm
Triệu Mạt Thương lại bởi vì chuyện này tự ti, lại sau đó một khắc
nghe được câu này, Thương Mặc nhất thời có chút ngây dại ra, thật lâu,
nhìn Triệu Mạt Thương mỉm cười hiểu rõ cùng nghịch ngợm, nâng lên nụ
cười, đem cô ôm chặt hơn, môi dán môi của cô, “Tiền đặt cọc quá ít.”
Một câu nói xong, chính là triền miên hôn sâu, hôn cho đến khi Triệu Mạt Thương đẩy nàng ra thở dốc.
“Số tiền còn lại…. Sẽ chờ buổi tối sau khi bản án hoàn tất…. Ở trêи giường
giao phó….” Thương Mặc rất mập mờ ở bên tai Triệu Mạt Thương nói, “Muốn
suốt đêm nha….”
“Tiểu Đản hư hỏng….” Triệu Mạt Thương oán trách
mà nhẹ nhàng đập bả vai nàng một cái, tiếp theo bật cười, “Tiểu Đản lại
còn nhớ kỹ kháng tụng là cái gì, chị còn nghĩ là em quên sạch hết rồi
chứ.”
“Sao có thể nha…” Thương Mặc nhàn nhạt cười, “Luật tố tụng hình sự sao.”
Triệu Mạt Thương nghe được Thương Mặc nói như vậy, không nói gì nữa, mà là
nhìn Thương Mặc cười khẽ, trong mắt làm như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Làm sao vậy?” Thương Mặc bị cô nhìn có chút mất tự nhiên nhún nhún vai, tay trái lại theo thói quen sờ máy trợ thính, động tác này làm cho chân mày Triệu Mạt Thương liền nhíu lại, lại khôi phục rất nhanh đạm nhiên,
“Tiểu Đản, em không phải ngại chính mình quá thanh nhàn sao? Nếu không
em đi thi nhân viên công vụ đi…”
“Hả?” Thương Mặc nhất thời trừng lớn mắt, nhìn Triệu Mạt Thương, “Em…. Đi thi nhân viên công vụ?”
“Đúng vậy….” Triệu Mạt Thương giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bóng
loáng của Thương Mặc, đầu ngón tay chậm rãi ở phía trêи nhẹ nhàng hoạt
động, giọng nói ôn nhu, “Chị muốn… Những vụ án này xong xuôi, trở về
Viện kiểm sát thành phố X tiếp tục làm kiểm sát trưởng… Tiểu Đản, em
cũng thi vào đó đi…”
Bởi vì đề nghị này của Triệu Mạt Thương mà
ngẩn người tại đó, trong đầu Thương Mặc suy tính tính khả thi của đề
nghị này, đôi mắt càng ngày càng sáng, cuối cùng dùng sức gật đầu,
“Tốt!”
Như vậy thì có thể ngay cả thời gian làm việc cũng nhìn thấy Triệu Mạt Thương rồi.
“Không nên lãng phí giấy chứng nhận cuộc thi tư pháp….” Triệu Mạt Thương cười
nói, tiếp theo phảng phất tựa như nhớ ra cái gì đó, giảo hoạt cười cười.
Thương Mặc bởi vì cái nụ cười này chợt cảm thấy có chút nguy hiểm, cảnh giác nhìn cô, “Sao vậy?”
“Cái biểu tình này của em là thế nào nha…” Triệu Mạt Thương bất mãn xoa bóp
gò má của nàng, “Chị chỉ là nghĩ đến nếu như Lệnh Hồ Huyên ra toà án
biện hộ gặp phải kiểm sát trưởng là em sẽ xuất hiện tình huống gì.”
Triệu Mạt Thương từ lúc nào cũng bắt đầu phúc hắc như vậy, quá dọa người rồi. =))
Về đến nhà, Thương Mặc lập tức gọi điện thoại sai người bố trí bảo hộ
những người dân làng Tỉnh Loan, đặc biệt còn gọi điện thoại để thành
viên trong Bang nhậm chức ở ngành Công an chú ý hành động bên trong
Chính phủ. Sau khi xong còn sai người để ý hành động của Lệ bí thư, rất
sợ Lệ bí thư làm ra chuyện gì đó uy hϊế͙p͙ đến Triệu Mạt Thương.
Cũng may hiện tại hắc đạo phía nam nhất phái an bình, không có người nào dám đánh chủ ý vào Thanh Long Bang. Người ở bạch đạo bị lôi kéo tới cũng
càng ngày càng nhiều, Thanh Long Bang so với trước kia lớn mạnh hơn rất
nhiều, thực lực của Thương Mặc nên mạnh mẽ, đối mặt Lệ bí thư cũng sẽ
không lo lắng nữa.
Chí ít, nàng có thể xác định ở thành phố X không ai động được đến người nàng muốn bảo vệ. Thế nhưng… Kinh đô thì sao?
Một phen bố trí về sau, Thương Mặc mãnh liệt nhớ tới Triệu Mạt Thương qua
một hai ngày vẫn muốn trở về Kinh đô, thần tình nhất thời nghiêm trọng
xuống, ngay cả góc cạnh trêи mặt đều có vẻ rõ ràng hơn rất nhiều, giống
như bị điêu khắc. Tắm rửa xong Triệu Mạt Thương vừa vặn thấy vẻ mặt như
vậy của Thương Mặc, có chút lo lắng mà đi qua, ngồi vào trước mặt nàng,
“Làm sao vậy?”
“Em và chị cùng trở lại Kinh đô.” Thương Mặc nhìn
Triệu Mạt Thương, không có bất kỳ do dự nào nói, ánh mắt kiên quyết,
“Chị đừng bảo là có Triệu gia, Đan gia hoặc là người của Chu gia bảo vệ
chị rồi, nhân vật Tam gia này dù sao đều là trêи mặt nổi, sự tình phải
chú ý rất nhiều, em lo lắng bọn họ sẽ bởi vì chiếu cố bận tâm đến sự
tình gì đó mà để cho chị gặp nguy hiểm. Chỉ có tự mình bảo vệ chị em mới có thể yên tâm, người dân của làng Tỉnh Loan, ở phía nam tuyệt đối sẽ
không có bất kỳ nguy hiểm nào, em có thể cam đoan với chị.”
Triệu Mạt Thương ngưng mắt nhìn nàng, nhìn thâm tình cùng lo lắng trong đôi mắt đen nhánh của nàng, tự nhiên cười nói, “Được.”
Vui vẻ lộ ra nụ cười, Thương Mặc ôm cô vào trong ngực, giọng nói mang theo
chút chờ mong, “Thật hy vọng vụ án này mau nhanh kết thúc, sau đó em
liền đi thi nhân viên công vụ.”
“A…. Chị cũng rất mong đợi nha…”
Nhớ lại dáng vẻ trước đó Thương Mặc ở trong Viện kiểm sát làm nhân viên
thực tập, đáy lòng Triệu Mạt Thương mềm mại, ánh mắt nhìn Thương Mặc
cũng càng phát nhu tình như nước.
Bất tri bất giác, cô và Thương
Mặc cùng một chỗ đã rất lâu rồi, hai người cùng một chỗ, sau đó phát
sinh rất nhiều sự tình khiến người ta khó có thể quên được, để cho cô
biết cô và Thương Mặc nhất định có thể cả đời đều cùng một chỗ. Dù sao
nhiều cửa ải khó khăn nguy hiểm như vậy đều vượt qua rồi, trêи đời này
sợ rằng đã không có chuyện gì có thể ngăn cản hai người.
—
“Ngươi nói Triệu Mạt Thương đi làng Tỉnh Loan?” Trong biệt thự lớn nào đó, đèn đuốc sáng trưng, một nam nhân trung niên đứng trong phòng khách, nghe
báo cáo từ một nam tử ước chừng 30 tuổi, sắc mặt âm trầm, “Cùng Thương
Mặc cùng một chỗ?”
“Vâng!” Người đàn ông trẻ hơn một chút cúi
đầu lên tiếng, nói tiếp, “Hiện tại toàn bộ người dân của làng Tỉnh Loan
đã được bảo vệ, không có biện pháp hạ thủ.”
“Đáng giận!” Người
đàn ông trung niên tức giận quơ chén trà trêи bàn quét xuống đất, âm
thanh chén trà tan vỡ truyền đến giòn vang, vẻ mặt người đàn ông trẻ hơn một chút bình tĩnh như trước, tựa hồ đối với chuyện như vậy đã quen
thuộc.
“Lý bí thư, tôi bảo liên hệ tổ chức của tên sát thủ kia.”
Người đàn ông trung niên trầm mặt, “Triệu Mạt Thương chết, liền không ai dám động vào vụ án này.”
“Thế nhưng….” Người đàn ông bị gọi Lý
bí thư khó xử nhìn người đàn ông trung niên, “Sau lưng Triệu Mạt Thương
và những người đó….. Còn có Thương Mặc…..”
“Những người đó tôi tự có biện pháp kiềm chế, về phần Thương Mặc, chỉ cần rời đi phía Nam, đến phương Bắc, chúng ta còn sợ cô ta sao?”
“Vâng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT