Thương Mặc dưới ánh mắt uy hϊế͙p͙ của Triệu Mạt Thương, vẫn là ngoan ngoãn đi thăm Uông Minh.
“Nghe lời, tự mình đi.” Nhìn thấy dáng vẻ nhất định không muốn đi của Thương
Mặc, Triệu Mạt Thương không cách nào phải hống cô, “Em là Bang chủ a, đi thăm thuộc hạ của mình có gì đâu, ngoan……”
“Nhưng là……” Thương
Mặc bĩu môi, tay kéo Triệu Mạt Thương, cũng không quan tâm Lệnh Hồ Huyên cùng Linh Lung ở ngay bên cạnh, đáng thương nói, “Em sợ Uông Minh hận
em……”
“Sẽ không.” Triệu Mạt Thương nghiêm túc nhìn Thương Mặc,”Tiểu Đản, anh ta sẽ không hận em.”
Uông Minh thích Thương Mặc, chuyện này lúc trước cô đã biết, cũng chỉ có
người trì độn này, mới có thể luôn cho rằng Uông Minh thích Tằng Manh.
“Kia……” Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, lại nhìn Lệnh Hồ Huyên cùng Linh
Lung, gãi gãi đầu, sau đó lại gật gật đầu, “Giờ em…… đi qua?”
“Đi thôi.” Triệu Mạt Thương nhéo nhéo cái mũi của cô, “Chị còn có việc muốn nói với Lệnh Hồ luật sư.”
“Ha, được rồi……” Nghi hoặc nhìn Lệnh Hồ Huyên, Thương Mặc ra khỏi phòng bệnh hướng tới khu vực trung tâm, một đường không yên. Đợi đến khi đến trước cửa, tay đặt ở trêи cửa, một phen rối rắm, mới đẩy cửa ra.
“Thiếu chủ……” Uông Minh nghe nói Lệnh Hồ Huyên tỉnh, vừa muốn đến thăm, lại
thấy Thương Mặc đứng trước cửa phòng bệnh, nhất thời hô hấp có chút đình trệ.
Thương Mặc như trước áy náy, gặp Uông Minh như vậy, vội
vàng bước đến dìu anh ta nằm xuống, “Bác sĩ nói anh chưa xuống giường
được.”
Lòng cảm thấy ấm áp, Uông Minh nhìn Thương Mặc mỉm cười, “Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”
Thấy sắc mặt anh ta bình thường, tâm trạng căng thẳng của Thương Mặc cũng
buông xuống, kéo ghế ngồi cạnh giường, lo lắng hồi lâu, thanh âm trầm
thấp nói, “Thực xin lỗi.”
Đây chính là lần đầu tiên kể từ khi
nàng làm Thiếu Chủ mà lại xin lỗi thuộc hạ mình như vậy, vừa nãy vốn
cũng muốn nói vậy với Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung, nhưng lại đối với đôi
mắt hiểu thấu lòng người của Lệnh Hồ Huyên, liền biết không cần nhiều
lời. Lệnh Hồ Huyên luôn hiểu ý người như thế, làm người ta cảm động.
“Này…… Không dám……” Uông Minh kinh ngạc nhìn Thương Mặc, có chút khó hiểu. Kỳ
thật anh ta có chút chột dạ, lúc ấy Tằng Manh dù chưa nói ra người anh
ta thích là ai, nhưng cũng đã vô cùng rõ ràng. Khi anh ta phẫu thuật
tỉnh lại không thấy Thương Mặc, còn tưởng Thương Mặc đã biết tâm ý của
anh ta mà cố ý tránh đi. Hiện nay…… tựa hồ không phải như vậy?
“Ân……” Thương Mặc vẻ mặt đầy áy náy, “Tôi không phải người độc đoán, lúc ấy,
nếu không phải tôi ở Kinh Đô không có chú ý đến tình huống bên này,
Huyên tỷ và Linh Lung sẽ không xảy ra chuyện. Sau đó, nếu kế hoạch của
tôi có thể chu đáo hơn nữa, cậu sẽ không bị thương, Tằng Manh cũng sẽ
không chết.”
Lời nói lúc ấy của Tằng Manh nàng đã nghe được,
nhưng cho tới nay nàng vốn là nhận định người Uông Minh thích là Tằng
Manh, nên vẫn không nghĩ ra Uông Minh thích người nào khác. Mà theo tình huống hôm đó mà nói, nếu nàng bố trí chu đáo hơn nữa, có lẽ Uông Minh
sẽ không bị buộc lựa chọn giết chết Tằng Manh hay tự sát, mà Tằng Manh
cũng có khả năng sẽ theo phe bọn họ bên này.
Lắc đầu, xác định
Thương Mặc không biết tâm tư của bản thân, Uông Minh nhẹ nhàng thở ra,
lại cảm thấy có chút mất mát. Trầm ngâm thật lâu, thấy vẻ mặt áy náy của Thương Mặc, ánh mắt Uông Minh ngày càng nhu hòa, “Thiếu Chủ khi nào lại bắt đầu tự trách như vậy, những chuyện đó đều đã qua, Lệnh Hồ Huyên và
Linh Lung cũng không có trách người mà?”.
“Nhưng mà Tằng Manh……”
Thương Mặc ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với ánh mắt Uông Minh, đột nhiên
giật mình, cái khó nói cũng nói xong rồi lại sững sờ hồi lâu.
“Đối với nàng…… Là tôi nên áy náy……” Uông Minh cười khổ một trận, tránh đi
ánh mắt hiếu kỳ của Thương Mặc, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không thèm
nhắc lại.
Lời nói cũng chỉ nói đến đây, có một số việc, có chút cảm tình, anh ta không nghĩ nói ra hết, liền như vậy chôn xuống.
Ngay từ đầu, anh ta với Thương Mặc vốn không có khả năng ở cùng một chỗ.
Hai người cứ như vậy ngồi trong phòng bệnh, mãi cho đến khi Thương Mặc mở
lời trước, “Được…… Anh cứ nghỉ ngơi đi, chuyện trong Bang một tháng tới
sẽ không cần anh xử lý, Huyên tỷ cũng vậy.”
“Ừ.” Uông Minh gật đầu, nhìn Thương Mặc đứng dậy, đi đến mở cửa, bỗng nhiên mở miệng, “Thiếu chủ!”
“A…… Hả?” Đột nhiên bị kêu một tiếng Thương Mặc dừng bước, đang định xoay
người, lại nghe Uông Minh nói một câu, không khỏi giật mình.
“Thiếu chủ, tôi còn có thể giống như khi bé, gọi cô là Tiểu Mặc sao?”
Tay vẫn đặt trêи cửa, Thương Mặc trầm mặc vài giây, “Được.”
“Vậy cô còn như trước đây gọi tôi là Minh ca không?” Uông Minh nhìn bóng
lưng của Thương Mặc, hé ra một chút tươi cười, “Tôi vẫn tiếp tục coi
Thiếu chủ như em gái.”
Ánh mắt buông xuống, Thương Mặc nhìn tay mình, thật lâu sau, cười nhẹ, “Vậy anh còn gọi tôi là Thiếu chủ?”
“A…… Tiểu Mặc.” Uông Minh thân mình khẽ run hô lên một tiếng, Thương Mặc gật gật đầu, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Cho tới hôm nay nàng mới hiểu được tình cảm của anh ta, may mắn là Uông
Minh tự hồ muốn đem phần tình cảm này từ bỏ. Chỉ là đáng tiếc cho Tằng
Manh…
Thương Mặc thở dài, không có quay về phòng bệnh của Lệnh Hồ Huyên ngay, mà lại dừng lại khi đi ngang qua khung cửa sổ trống trải,
nhìn sắc trời đã dần tối mà ngẩn người.
—
“Em ấy…… Làm sao vậy?” Trong phòng bệnh của Lệnh Hồ Huyên, ngay lúc Thương Mặc vừa đi
thăm Uông Minh, Triệu Mạt Thương liền có chút khó hiểu hỏi Lệnh Hồ
Huyên, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Uống một ngụm nước Linh Lung
vừa rót, ánh mắt Lệnh Hồ Huyên lưu chuyển, “Cô thông minh như vậy, chẳng lẽ đoán không ra tâm tư của Uông Minh.”
Nhắc tới việc này, Triệu Mạt Thương liền không vội, nhìn Lệnh Hồ Huyên, “Uông Minh…… Là vì cứu em ấy mới bị trọng thương?”
“Cũng không chỉ có vậy.” Lệnh Hồ Huyên cười khổ, “Nếu là như thế, lại quá đơn giản đi.”
Linh Lung ở một bên để ly xuống, nhíu mi lại nhìn cô vài giây, muốn đỡ cô
nằm xuống, Lệnh Hồ Huyên không khỏi ngẩn ngơ, đang muốn cự tuyệt, đã
thấy ánh mắt Linh Lung nhìn ngày càng lạnh, trong lòng âm thầm bất đắc
dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống.
Triệu Mạt Thương lúc này có
chút buồn cười, khó có được một lần trêu tức nói, “Thật khó có thể nhìn
đến một mặt như vậy của Lệnh Hồ luật sư.”
Đối với lời nói trêu
chọc của Triệu Mạt Thương, Lệnh Hồ Huyên nhướng mi, cầm tay Linh Lung,
“Không biết là ai, lúc ở bên Thiếu chủ, cũng luôn có bộ dạng dịu dàng
như vậy.”
Nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến, Triệu Mạt Thương
khoanh tay trước ngực, mắt chuyển qua Linh Lung, “Kia…… Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hiểu được ý nghĩa cái liếc mắt của Mạt
Thương, cùng ý tưởng của nàng vừa lúc giống nhau, Linh Lung đắp chăn cho Lệnh Hồ Huyên, thanh âm bình tĩnh, “Uông Minh vẫn đang hẹn hò với Tằng
Manh, chuyện này rất nhiều người biết, Thiếu chủ từng nói là sẽ giúp họ
tổ chức hôn lễ. Ngày đó…… Thiếu chủ dẫn người đến cứu tôi, không nghĩ
tới Tằng Manh lại bị bắt làm con tin, lúc ấy Uông Minh vì không muốn
Thiếu Chủ bị uy hϊế͙p͙, trực tiếp đem súng về phía Tằng Manh mà nổ
súng.”
Sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới Uông Minh sẽ như thế, Triệu Mạt Thương không thể tin nhìn Linh Lung, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó……” Linh Lung vẻ mặt trấn định, nắm tay Lệnh Hồ Huyên run lên, Lệnh
Hồ Huyên khẽ thở dài, nói tiếp lời của nàng, “Sau đó Liên Ám thúc đúng
lúc đuổi tới, bắn chết hai kẻ bắt giữ Tằng Manh, Uông Minh không có
thành công. Chính là không nghĩ tới, Tằng Manh lại là quân cờ mà đối
phương giấu ở bên cạnh chúng ta, Thiếu chủ vốn muốn đi đỡ cô ta dậy,
Uông Minh cũng đến giúp đỡ…… Hai người ôm nhau, lúc tách ra, bụng Uông
Minh cũng đã bị một con dao đâm vào.”
“Này……” Dù Triệu Mạt Thương đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn sợ ngây người.
“Sau đó Tằng Manh cố tình tự tìm cái chết.” Lệnh Hồ Huyên thở dài, “Tằng
Manh này tôi cũng đã găp qua vài lần, vẫn tưởng là một nữ tử nhu thuận
như nước, không nghĩ tới lại như vậy.”
Phòng bệnh nhất thời yên
lặng, ánh mắt Triệu Mạt Thương mờ mịt, một khắc này, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Thương Mặc, gắt gao ôm lấy em ấy.
Tâm ý chuyển động
mạnh mẽ, Triệu Mạt Thương cũng không kiềm chế được xúc động đột ngột mà
đến, đối với hai người gật gật đầu, liền vội vàng xoay người bước đi gấp rút nhưng nhẹ nhàng tìm kiếm Thương Mặc.
Lệnh Hồ Huyên cười cười, chuyển ánh mắt nhìn Linh Lung, Linh Lung đồng dạng cũng đang nhìn cô, không nói lời nào.
“Tiểu Linh Lung, lên giường nằm với chị được không?” Thanh âm nhu mì, con
ngươi như ánh sao đêm sáng như ngọc, Lệnh Hồ Huyên khẽ mở đôi môi đỏ,
chỉ câu dẫn Linh Lung thiếu chút nữa lại hôn xuống.
Chần chờ
trong chốc lát, thấy con người đen bóng của cô nhìn chằm chằm mình, Linh Lung không đành lòng từ chối, cởi giày, cẩn thận nằm lên giường, sợ
đụng tới vết thương của Lệnh Hồ Huyên.
Dời thân mình đến bên cạnh và ôm nàng vào lòng, Lệnh Hồ Huyên thoả mãn rêи một tiếng, vòng tay ôm
lấy thắt lưng Linh Lung, rất nhanh liền cảm thấy mệt mỏi.
“Mệt
thì ngủ đi.” Mắt Linh Lung xẹt qua một chút đau lòng cùng sủng nịch,
thanh âm nhẹ nhàng, do dự một lát, hôn lên trán Lệnh Hồ Huyên, “Em yêu
chị.”
Lệnh Hồ Huyên vốn sắp ngủ nhất thời mở to mắt nhìn Linh
Lung, hai má Linh Lung nóng lên, lại không tránh đi ánh mắt của cô, “Ngủ đi.”
“Em…… Vừa mới nói cái gì?” Thanh âm khẽ run, mắt Lệnh Hồ
Huyên như loé lên chút trong suốt, làm cho Linh Lung cũng đi theo cảm
thấy cái mũi hơi phồng lên, chính là vẫn làm ra vẻ lãnh đạm, “Chị lo mà
dưỡng bệnh cho tốt đi, ngay cả nói đều nghe không rõ, chờ chị khoẻ lại
rồi nói.”
Lệnh Hồ Huyên nhìn đôi mắt tĩnh mịch Linh Lung hồi lâu, cho đến khi hai má kia chuyển sang đỏ hồng, lúc này mới cười, “Tốt,
dưỡng thương xong, chị nhất định nghe được rõ ràng.”
“Ừ.” Âm
thanh của Linh Lung nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chính là vẻ mặt vẫn có
chút rối rắm, siết chặt thân thể Lệnh Hồ Huyên, cuối cùng vẫn còn tiếp
tục mở lời, “Ừm…… Em…… Cái kia chị.”.
Mặc dù Lệnh Hồ Huyên không tiếp tục mở mắt, nhưng mà ý cười, thế nào cũng không giấu được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT