Linh Lung tắm xong mặc đồ ngủ, ở trong phòng mình đi tới đi lui mấy bước, do dự có nên tới phòng Lệnh Hồ Huyên hay không.

Vừa nghĩ tới đêm nay phải ôm Lệnh Hồ Huyên ngủ, cô liền không nhịn được tim đập rộn lên, cũng không phân rõ ý nghĩ của chính mình lúc này.

Tựa hồ…. Không chỉ không có chán ghét, còn có chút chút mong đợi…. Huống chi, lúc mình tránh ra, trêи mặt người kia chợt lóe lên thất lạc và bi thương, cô có thể nhìn thấy rõ ràng.

Dừng lại động tác đi tới đi lui, Linh Lung chần chờ một chút, vẫn mở cửa phòng đi về phía căn phòng của Lệnh Hồ Huyên.



Trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ, thân thể trắng nõn hoàn mỹ của Triệu Mạt Thương bị Thương Mặc ép tới dán vào tường.

Hai cánh tay của Triệu Mạt Thương ôm lấy đầu Thương Mặc, mặc nàng ʍút̼ đỉnh ngực đầy đặn đã sưng lên nhô ra của mình, từng tiếng yêu kiều ở trong phòng tắm có vẻ càng thêm mị nhân.

Thở hổn hển, buông cái hạt đậu bị chơi đùa sưng đỏ nhô ra của Triệu Mạt Thương, môi Thương Mặc đi xuống một chút, đến rốn duỗi lưỡi khẽ ɭϊếʍ, Triệu Mạt Thương ngửa đầu, tay đã vô lực mà rũ xuống đặt trêи vai Thương Mặc, cảm thụ được khu vực mẫn cảm của mình từng đợt một bị tập kϊƈɦ, khí lực giống như bị rút hết.

“Tiểu…. Tiểu Đản…..” Khó khăn gọi ra tên người đang ở trêи người mình phóng hỏa, Triệu Mạt Thương cảm giác chỗ tư mật nhất của mình sớm đã ướt át, có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, không dám cúi đầu nhìn cái người vẫn còn đang ɭϊếʍ bụng mình, “Không có…… Không còn khí lực rồi…….”

Trước đó Thương Mặc đã sớm mở vòi nước trong bồn tắm ra, trong thời gian này nước nóng đã lên cao tới phân nửa, Thương Mặc đang muốn tiếp tục hướng dưới bụng thăm dò nghe được Triệu Mạt Thương nói như vậy, ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ɖu͙ƈ vọng nóng rực, trêи tay vừa dùng lực, đem Triệu Mạt Thương ôm lấy, thả vào trong bồn tắm, lại đem hai chân của cô gác ở bên cạnh bồn tắm.

“A……” Nhẹ kêu thành tiếng, tư thế phóng đãng như vậy làm cho khuôn mặt Triệu Mạt Thương sung huyết, hai chân thon dài khép lại muốn rút vào trong bồn tắm, lại bị thân thể cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Thương Mặc lôi kéo xa nhau gác ở trêи hai vai của mình, thở phì phò nhìn chằm chằm nơi kiều diễm ướt át nào đó.

“Tiểu…. Tiểu Đản….” Giọng nói của Triệu Mạt Thương trở nên ôn nhu, nghe thật là vô tội, “Đừng như vậy….”

Thương Mặc nơi nào chịu nghe lời, hai mắt lộ ra lang quang nhìn chằm chằm vào nơi ướt át đang co rút lại, cúi đầu, môi dán lên.

“Ách….” Tay Triệu Mạt Thương lập tức nắm vào hai bên thành bồn tắm, ngửa đầu, cảm thụ được cái lưỡi ấm áp khẽ ɭϊếʍ ma sát tại chỗ tư mật của mình cảm thấy xấu hổ muốn chết, thân thể từng đợt mà run rẩy.

Lưỡi Thương Mặc ở trong hoa viên bí mật kia càn quét, mặc cho chất lỏng bên trong không ngừng tuôn ra, đầu ngón trỏ tay phải xoa điểm mẫn cảm phía trêи hoa viên, lại chậm rãi trợt xuống, thay thế lưỡi thăm dò vào địa phương đang không ngừng co rút lại kia.

“A…. Ách….” Kɧօáϊ ý theo ngón tay thon dài không ngừng mà ra vào càng ngày càng nhiều, Triệu Mạt Thương từ từ nhắm hai mắt, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh làm cho Thương Mặc càng thêm hưng phấn, “Tiểu Đản. . . A. . .”

Sau khi cho ngón trỏ vào, sau đó ngón giữa cũng theo vào thăm dò, đôi mắt Thương Mặc thâm thúy mà nhìn địa phương gần trong gang tấc đang không ngừng tuôn ra chất lỏng, cúi đầu, phối hợp cùng ngón tay ɭϊếʍ lên.

“Đừng. . . Đừng. . .” Thân thể run rẩy càng ngày càng kịch liệt, Triệu Mạt Thương ngửa đầu phe phẩy, đầu ngón tay bởi vì động tác cầm lấy hai bên thành bồn tắm vô cùng dùng sức mà hiện lên trắng bệch, âm thanh yêu kiều theo thân thể rung động từ trong miệng tràn ra, thẳng đến cuối cùng càng ngày càng cao lên, “Tiểu Đản. . . Không muốn. . . Đến rồi. . . Không muốn. . .”

Thân thể chợt ưỡn một cái cùng môi lưỡi Thương Mặc tiếp xúc, Triệu Mạt Thương thét lên đạt đến được đỉnh núi.

Trong miệng lập tức bị chất lỏng trơn nhẵn rót đầy, Thương Mặc nuốt xuống toàn bộ, ɖu͙ƈ vọng trong lòng lại không có chút nào giảm xuống.

********

Lệnh Hồ Huyên sau khi tắm xong liền nghiêng người dựa vào trêи giường, thuận tay cầm lấy cuốn sách phương diện pháp lý học lật xem.

Nàng không có chút nào lo lắng Linh Lung sẽ không tới, Linh Lung nói sẽ tới, thì chính là nhất định sẽ tới.

Cửa bị gõ vang, tiếp theo bị mở ra, Linh Lung từ ngoài cửa tiến đến, đóng cửa phòng, đôi mắt vừa chống lại đôi mắt vừa giương mắt nhìn mình của Lệnh Hồ Huyên.

Ôn nhu cười cười, giọng nói của Lệnh Hồ Huyên trở nên ôn nhu, “Tắm rửa xong rồi sao?”

“Ừ.” Linh Lung gật đầu, đi tới, liếc nhìn chỗ trống bên cạnh Lệnh Hồ Huyên, do dự một chút, vẫn nên đứng tại chỗ.

Để sách qua một bên, Lệnh Hồ Huyên ngồi xuống chút, lôi kéo tay Linh Lung làm cho cô ngồi vào bên cạnh mình, ngưng mắt nhìn cô không nói được một lời.

“Chị…. Làm gì vậy?” Linh Lung bị nhìn chằm chằm vô cùng không được tự nhiên, nhiệt độ trêи mặt bắt đầu chậm rãi dâng cao, nhịn không được mở miệng nói.

“Không có.” Lệnh Hồ Huyên lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng đem một lọn tóc trêи trán Linh Lung đẩy ra, con ngươi ôn nhu có thể chảy ra nước nói, “Ngủ đi.”

Tuy cảm thấy có chút kỳ quái, Linh Lung vẫn cùng Lệnh Hồ Huyên song song nằm ở trêи giường, chỉ là mới nằm xuống, Lệnh Hồ Huyên liền nghiêng người ôm eo của cô.

Thân thể lập tức cứng đờ, xuyên thấu qua áo ngủ thật mỏng, cảm thụ được nhiệt độ xuyên thấu qua, thân thể Linh Lung cứng ngắc không dám lộn xộn.

Chỉ là Lệnh Hồ Huyên tựa hồ không có buông tha cho quyết định của cô, hướng về phía cô nhích lại gần, hai bầu ngực đầy đặn chèn ép cánh tay Linh Lung, khuôn mặt của Linh Lung căng cứng lại càng phát đỏ, cánh tay thẳng tắp đặt lên giường, rất sợ hơi chút di chuyển liền sẽ đụng phải hai khỏa mềm mại của Lệnh Hồ Huyên.

“Tiểu Linh Lung ~~” Dùng ngữ điệu độc hữu của mình gọi tên Linh Lung, Lệnh Hồ Huyên ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non nói, “Có phải cảm thấy hơi nóng phải không?”

Bị nàng vừa nói như vậy, Linh Lung cũng hiểu được quả thực rất nóng, tựa hồ không chỉ khuôn mặt, toàn thân đều giống như đang bốc hơi nóng, vì vậy liền xê dịch về phía bên kia giường, lắp bắp nói, “Nóng…. Còn ôm chặt như vậy….”

Lệnh Hồ Huyên duỗi lưỡi khẽ ɭϊếʍ dưới vành tai Linh Lung, cảm giác được người nọ trong lòng mình sợ run, lúc này mới mang theo mỉm cười nói, “Bởi vì tôi đang ôm tiểu Linh Lung của tôi…”

“Chị… Đừng….” Tai đã đỏ bừng, Linh Lung nỗ lực dịch chuyển vị trí sang bên kia một chút, phần eo lại bị Lệnh Hồ Huyên gắt gao siết chặt lấy, giữ lấy.

Nhẹ giọng cười, Lệnh Hồ Huyên như trước vẫn duy trì tư thế kề cận Linh Lung, ở bên tai cô thở khẽ nhiệt khí, “Tiểu Linh Lung, Thiếu chủ lần trước đi chỗ của Trần mụ mụ học một số chuyện gì đó.”

“Cái…. Cái gì?” Một trận cảm giác khủng hoảng không rõ ở trong lòng hiện lên, Linh Lung nhíu lông mi lại, vẫn cố gắng từ trong lòng Lệnh Hồ Huyên tránh ra, Lệnh Hồ Huyên dứt khoát xoay người nằm lên trêи người Linh Lung, cúi đầu nhìn xem Linh Lung, dáng tươi cười lộ ra thập phần quyến rũ, “Sau đó tôi cũng đi học một chút….”

“Đâu…. Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi….” Khuôn mặt Linh Lung đỏ lên trừng nàng, “Chị. . . Xuống phía dưới. . .”

“Nhưng tôi là vì em mới đi học nha.” Lệnh Hồ Huyên cười híp mắt nói, “Bây giờ tôi dạy em chuyện Thiếu chủ đã học nha.”

Mặc dù không biết Lệnh Hồ Huyên học cái gì, nhưng nghe thấy là Thiếu chủ học, Linh Lung vẫn theo thói quen muốn học, nhưng lại cảm thấy nụ cười trêи mặt Lệnh Hồ Huyên có chút kỳ quái, trong lòng cảm giác nguy cơ mạnh hơn, “Trước tiên chị. . . leo xuống đi đã.”

“Không muốn.” Lệnh Hồ Huyên không chút do dự cự tuyệt yêu cầu này, lại tiến đến gần rồi một ít, môi dán lên môi Linh Lung nỉ non nói, “Em cũng nên học đấy….”

“Tôi…. Tôi không học nữa….” Chợt nhớ tới câu lạc bộ đêm đó, Linh Lung bỗng dưng trợn to mắt, mở miệng cự tuyệt, môi lại bị Lệnh Hồ Huyên phong bế, đầu lưỡi mềm mại cũng tham tiến vào, quấn quít câu lấy lưỡi của cô.

“Ô….” Lời còn muốn tiếp tục nói chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, mắt Linh Lung như trước trừng thật to, vốn muốn giãy dụa, sau lại nhìn đến thâm tình trong tròng mắt Lệnh Hồ Huyên lại buông bỏ động tác này, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại.

Khóe môi Lệnh Hồ Huyên hơi câu lên, mang theo nhè nhẹ âm mưu được như ý thích thú cười, tay cách áo ngủ thật mỏng nhẹ nhàng nắm lấy khỏa không tính là đầy đặn trước ngực Linh Lung khó khăn lắm mới đủ một nắm tay của nàng, môi cũng rời khỏi đôi môi bị hôn có chút sưng đỏ trượt xuống cằm, ôn nhu lưu lại một nụ hôn, lại tiếp tục trượt xuống, thẳng đến đến cần cổ, ý đồ xấu mà ở nơi đó lưu một cái ấn ký hồng hồng.

Linh Lung chỉ cảm thấy thân thể bị một cảm giác xâm nhập chưa từng có, muốn đẩy Lệnh Hồ Huyên ra lại vô lực, hai tay vốn bất tri bất giác ôm cổ Lệnh Hồ Huyên sau đó vô lực trượt đến trêи giường.

Mị nhãn như tơ mà nhìn vẻ mặt vô tội của Linh Lung, động tác Lệnh Hồ Huyên trêи tay vô cùng mềm mại, không nhanh không chậm cởi ra một hàng nút thắt ngay ngắn trêи quần áo ngủ của Linh Lung, lại nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn xem hai con thỏ ngọc bật ra, hít sâu một hơi, đôi mắt càng phát thâm trầm.

“Lệnh…. Lệnh Hồ Huyên…..” Linh Lung bởi vì động tác của nàng giật mình tỉnh lại, động tác kịch liệt muốn giãy dụa, Lệnh Hồ Huyên cúi đầu lập tức ngậm một điểm phía trêи bộ ngực vào miệng, nhẹ nhàng ʍút̼ một cái.

“A. . .” Linh Lung kêu lên sợ hãi, thân thể mềm nhũn, không giãy dụa nữa.

Phát ra vài tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, Lệnh Hồ Huyên ngồi xuống, ngay trước mặt Linh Lung, nhẹ nhàng kéo ra dây lưng bên hông áo ngủ của chính mình, từ từ, giống như đang bày ra một phẩm nghệ thuật, cởi ra bộ áo ngủ màu trắng,

Da thịt trắng nõn bóng loáng đẹp mắt cứ như vậy hiện ra ở ngay trước mặt Linh Lung, Linh Lung mắc cỡ nhắm mắt lại, nhưng sau khi nhắm mắt lại có chút muốn nhìn, len lén mở một ít, nhìn xem đường cong hoàn mỹ bại lộ trong không khí, không rõ nuốt ngụm nước miếng, tiếng nói bắt đầu trở nên khàn khàn.

“Hài lòng không? Tiểu Linh Lung ~~” Lệnh Hồ Huyên cúi đầu nhìn xem Linh Lung đang nhìn mình đến ngây người, chịu đựng xấu hổ nói, tay xoa ngực Linh Lung, bắt lấy hai khỏa mềm mại.

“A…” Linh Lung lại kêu một tiếng, thân thể run rẩy, trong giọng nói cũng mang theo âm thanh run rẩy, “Lệnh Hồ Huyên. . . Đừng. . .”

Đến tình trạng như vậy, nếu cô còn không biết Lệnh Hồ Huyên muốn làm cái gì, thì thật là ngu ngốc.

Thế nhưng mà. . . Thế nhưng mà. . .

“Gọi tôi là Huyên….” Lại một lần nữa hôn lên môi Linh Lung, sau một hồi dây dưa, Lệnh Hồ Huyên thở khẽ nói, một tay vẫn duy trì động tác xoa khỏa mềm mại của Linh Lung, một tay kia lôi kéo tay Linh Lung, cầm lấy tay cô nắm lấy khỏa đầy đặn đã sưng lên của mình.

Tay bị lôi kéo chạm đến khỏa đầy dặn mà tay của mình căn bản là không có cách nắm giữ được kia, Linh Lung lại nuốt ngụm nước miếng, học động tác nắn bóp của Lệnh Hồ Huyên, nhẹ nhàng bắt đầu xoa xoa, rất nhanh, một tay trống không kia cũng theo nắm lấy khỏa đầy đặn còn lại.

Đôi mắt dần dần ướt át, Lệnh Hồ Huyên cúi đầu, hôn lên môi Linh Lung, lúc này Linh Lung rất tự giác bắt đầu đáp lại nụ hôn của nàng, lưỡi ở trong miệng cả hai quấn vòng quanh.

Vừa hôn xong, Lệnh Hồ Huyên thoáng rời đi một chút, đem sợi tóc rơi xuống trước người đẩy đến sau vai, ánh mắt rơi vào trêи quần ngủ của Linh Lung, lấy tay chậm rãi tuột đến đầu gối của Linh Lung, ánh mắt nóng rực mà nhìn chằm chằm cái qυầи ɭót mỏng manh còn sót lại.

“Lệnh Hồ. . .” Linh Lung run rẩy gọi tên Lệnh Hồ Huyên, có chút không biết làm sao, “Đừng như vậy. . .”

“Gọi tôi là Huyên.” Bất mãn nhíu mày, Lệnh Hồ Huyên một lần nữa cùng Linh Lung mặt đối mặt, một tay lại đặt ở sát qυầи ɭót của Linh Lung, mà một tay kia, lôi kéo tay Linh Lung đến mảnh vải cuối cùng trêи người mình, ánh mắt kiều mị, “Tiểu Linh Lung, cùng nhau….”

Nhìn xem ánh mắt giống như đang đầu độc mình kia, Linh Lung lại từng đợt miệng đắng lưỡi khô, tay tiếp xúc da thịt bóng loáng, đầu ngón tay câu trêи miếng vải nhỏ kia, làm theo động tác của Lệnh Hồ Huyên, chậm rãi kéo xuống….

Chỗ kia của Linh Lung sớm đã ướt đẫm rồi, ngón tay của Lệnh Hồ Huyên ở phía trêи gảy nhẹ vài cái, cảm giác đầu ngón tay nhiễm đến ướt át, thở hổn hển, duy trì động tác đùa bỡn liên tục mà tăng nhanh tốc độ.

Mới đem tầng vải vóc kia cởi ra, địa phương tư mật nhất của chính mình đã bị Lệnh Hồ Huyên nắm trong tay, Linh Lung yêu kiều rêи vài tiếng, ngón tay tính trả thù cũng làm theo động tác của Lệnh Hồ Huyên thăm dò vào nơi ướt át của Lệnh Hồ Huyên, cảm giác được động tác của Lệnh Hồ Huyên, có chút vụng về đùa bỡn.

“Tiểu….. Tiểu Linh Lung…. Ưm….” Lệnh Hồ Huyên mê loạn gọi tên Linh Lung, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống trêи người Linh Lung, động tác trêи tay lại không có chút nào đình chỉ, “Tiểu Linh Lung. . .”

“Huyên. . .” Linh Lung từ từ nhắm hai mắt gọi tên Lệnh Hồ Huyên, động tác trêи tay có chút mất trật tự, nhưng không chịu rời khỏi chỗ kia, giọng nói lộ ra hết sức mê người.

“Linh Lung. . .” Thở gấp, Lệnh Hồ Huyên cúi đầu, gọi tên Linh Lung, “Mở mắt. . .”

Nghe lời mở mắt ra, ánh mắt Linh Lung có vẻ hết sức mê loạn, nhưng sau động tác kế tiếp của Lệnh Hồ Huyên kêu thành tiếng, “Huyên. . . Huyên. . . A. . .”

Ngón tay có chút dùng sức, tiến vào địa phương ấm áp kia, một giọt mồ hôi trêи trán Lệnh Hồ Huyên chảy xuống, nhìn bộ dạng cau mày của Linh Lung, một hồi không nỡ, dứt khoát cầm tay Linh Lung còn đặt ở chỗ kia của chính mình, dùng sức, cảm giác xé rách lập tức đem kɧօáϊ ý lúc trước đánh đuổi, Lệnh Hồ Huyên cúi đầu hôn Linh Lung, tay không hề di chuyển, thẳng đến khi cảm giác đau đớn trêи người rút đi, mà Linh Lung ở dưới thân cũng bắt đầu vặn vẹo, ngón tay mới lại bắt đầu chậm rãi ra vào, “Linh Lung. . . Học theo tôi. . . Học theo tôi. . . Ách. . .”

Ngón tay chôn ở trong người bắt đầu chuyển động, Linh Lung nhìn thẳng vào mắt Lệnh Hồ Huyên, nhìn xem bộ dạng mê loạn cũng giống mình của thiên hạ, bỗng nhiên hiểu ra, chủ động hôn lên môi Lệnh Hồ Huyên, cái tay trống không cũng bắt đầu nhào nặn khỏa đầy đặn của Lệnh Hồ Huyên.

“Ách. . . A. . . Linh Lung. . .”

“Huyên. . . Huyên. . . A. . .”

Cảm giác được ngón tay trong cơ thể mình ra vào càng lúc càng nhanh, động tác trêи tay của mình cũng bắt đầu gia tăng tốc độ, Lệnh Hồ Huyên yêu kiều khẽ ngâm, Linh Lung cũng theo khẽ ngâm, thẳng đến cuối cùng, hai người nhất tề đạt đến tới được đỉnh phong.

Thân thể vô lực trợt sang một bên, Lệnh Hồ Huyên ôm Linh Lung, sợi tóc dính vào trêи tấm lưng trắng nõn, mà Linh Lung là vô lực mặc nàng ôm, tay còn đặt ở phía trêи khỏa đầy đặn.

“Tiểu Linh Lung, tôi yêu em.” Lần đầu tiên, Lệnh Hồ Huyên không chút nào che giấu mà đối với Linh Lung thổ lộ tình yêu.

Linh Lung từ trong mê loạn dần dần tỉnh hồn lại, nghe lời này, trầm mặc hồi lâu, xoay người tựa đầu chôn vào trong lòng Lệnh Hồ Huyên, “Ừm.”

Không có được đáp án mình muốn, Lệnh Hồ Huyên có chút thất vọng, nhưng vẫn là không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ở sườn mặt Linh Lung hạ xuống một nụ hôn, “Ngủ đi.”

“Ừ.” Nhàn nhạt lên tiếng, tay Linh Lung vẫn để trêи eo Lệnh Hồ Huyên, nhắm mắt lại, Lệnh Hồ Huyên mỉm cười, chuyển động thân thể thò tay tắt đèn ngủ, chỉ là mới đóng lại, muốn thu hồi lại cánh tay liền đình trệ trêи không trung.

“Được rồi, em cũng yêu chị, em đang ngủ.” Nàng nghe được giọng nói quen thuộc không được tự nhiên như thế nói.

Cười khẽ một tiếng, quay người lại ôm chặt Linh Lung, “Ừm, ngủ ngon, tiểu Linh Lung.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play