"Ta có ý gì, ngươi còn không rõ sao?" Chu Dung liếc xéo Diệp Tô, sự khinh miệt trong đáy mắt khiến người ta thấy kinh sợ.
Ánh mắt Diệp Tô bất định, lắc đầu ngoày nguậy, lui về phía sau hai bước: "Ngươi, ngươi đừng nói bậy."
"Nói bậy? Ha ha ha ha, ta nói bậy?" Chu Dung chống nạnh cười to vài tiếng: "Ta nói bậy cái gì nhỉ?"
Cô ta từng bước tới gần Diệp Tô, nghiến răng nghiến lợi.
"Là nói bậy ngươi theo lão gia năm năm cũng không sinh con được, lại để lão gia thay ngươi gánh lời đồn mang bệnh kín trên người sao?"
Diệp Tô bỗng chốc trừng lớn mắt, môi mấp máy hai cái, vẻ mặt khó tin.
Chu Dung nhướng một đuôi chân mày, khóe miệng cười cười, giống như đang hưởng thụ dáng vẻ chật vật hiện tại của Diệp Tô.
Diệp Tô hít sâu một hơi, nắm chặt tay, cố gắng bình ổn tâm trạng, trừng lại
Chu Dung: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao? Trong phủ nhiều nữ nhân
không có con như vậy, ngươi dựa vào đâu nói chỉ có ta không sinh được
con, cho dù có vấn đề đi nữa, thì phần lớn cũng là do trên người Kỷ Hằng thôi."
Nhớ lại trước đó, cô ngồi kiệu hơn nửa ngày đi bái phật, chính là vì cầu Bồ Tát phù hộ,
để Kỷ Hằng hăng hái một chút, sau khi từ Kim Lăng trở về sẽ cho cô mang
thai một đứa con.
Chu
Dung như là nghe xong một chuyện cười lớn, đột nhiên phá lên cười ha hả, cười xong một hồi, Chu Dung bắt lấu cổ tay Diệp Tô, gằn từng chữ một:
"Tiện nhân, lão gia chỉ chạm vào ngươi!"
Toàn thân Diệp Tô như bị giáng một cú sét.
"Lão gia, cho đến bây giờ chỉ chạm vào ngươi." Biểu cảm của Chu Dung rất
đáng sợ, ánh mắt nhìn Diệp Tô như muốn ăn tươi nuốt sống cô: "Ngươi có
biết ngươi ngu đến thế nào không, từ trước đến giờ lão gia đối tốt với
ngươi nhưng ngươi lại không nhìn thấy, hắn vào phòng của chúng ta, nhưng chưa hề chạm vào bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ ngươi! Nhưng cái loại ngu
xuẩn nhà ngươi lại phụ lòng hắn lần nữa, vậy mà cất giấu nhiều tiền để
chuẩn bị sau này rời khỏi Kỷ gia. Nếu không có lão gia, e là ngươi đã bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ rồi, không có lão gia che chở cho ngươi,
ngươi cho rằng ngươi có thể sống an an ổn ổn với Kỷ Như, với đám nữ nhân luôn luôn tính kế chúng ta đến bây giờ sao?"
Diệp Tô hoàn toàn ngẩn người.
Chu Dung lại nói: "Ngươi có biết Kỷ Như đã sớm muốn đuổi ngươi đi, ngươi
không sinh con được lại chiếm lấy toàn bộ sự sủng ái của lão gia, nàng
ta vô cùng ghét ngươi, nhờ có lão gia bảo vệ ngươi, nói nếu như không có ngươi thì hắn cũng không cần Kỷ phủ nữa. Diệp Tô, ngươi có tài đức gì
chứ."
Diệp Tô lẳng lặng
mà nghe, bức tường thành trong lòng sụp đổ từng chút một, cô ngã ngồi
trên đất, trong mắt giăng đầy nước. Cô hoảng hốt, cúi đầu lẩm bẩm:
"Không phải, Kỷ Hằng, không phải đâu."
Chu Dung đột nhiên cười lạnh một tiếng, lấy cây chủy thủ từ trong tay áo
ra, đâm thẳng tới Diệp Tô: "Ta giết ngươi! Giết ngươi thì lão gia sẽ
không đuổi ta đi! Giết ngươi thì lão gia sẽ không liều mạng tới tìm
ngươi!"
Ánh sáng màu bạc chợt lóe lên.
Lúc Diệp Tô muốn tránh đi thì đã chậm, cô thấy cây chủy thủ của Chu Dung
đâm tới bụng mình, cô đang muốn nhắm mắt chờ chết, đột nhiên trong phút
chốc lại thấy bụng của mình được một chùm sáng bao phủ, chẳng những Chu
Dung không đâm chủy thủ vào được, mà cả người còn bị bắn ngược trở về.
Thân thể của Chu Dung chạm vào mặt đất của không gian trắng toát, như là lún vào bùn nhão, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
Diệp Tô không để ý đến Chu Dung, cô khóc đến mức quỳ rạp trên mặt đất, hét lớn trong không gian tĩnh mịch: "Kỷ Hằng! Kỷ Hằng!"
Kỷ Hằng không có ở đây.
Dưới đôi mắt đẫm lệ mông lung, Diệp Tô nhìn thấy không gian trắng xóa đang
thay đổi, biến thành Kỷ phủ. Cô như bị treo lơ lửng giữa không trung,
nhìn xuống toàn bộ Kỷ phủ.
Từng cảnh như là bức tranh cuộn tròn được mở ra.
Kỷ Hằng bị cha anh nói một hồi, ủ rũ cụp đuôi đi vào phòng của Chu Dung,
Chu Dung vui sướng cẩn thận nghênh đón, Kỷ Hằng cự tuyệt, hai người chỉ
mặc quần áo mà ngủ, khoảng cách ở giữa được kéo ra rất xa. Mà ở một nơi
khác, Diệp Tô cho rằng Kỷ Hằng đang vui vẻ cùng người khác, trùm chăn
khóc đến run rẩy.
Một
cảnh khác, Diệp Tô bị bệnh, vươn cổ tay mảnh khảnh ra khỏi bức màn cho
đại phu bắt mạch, Kỷ Hằng canh giữ trước giường, trong mắt tràn ngập lo
lắng.
Lúc đại phu cho toa thuốc Kỷ Hằng gọi ông ta ra ngoài, hỏi một chút chuyện.
Năm đó Diệp Tô hôn mê, không biết bọn họ nói gì, mà nay Diệp Tô lại nghe rõ từng chữ một.
Cô nghe rõ, đại phu nói từ nhỏ cô đã phải chịu khổ vì lạnh quá nhiều, thân thể ẩn chứa mầm bệnh, khí lạnh xâm nhập cơ thể, không chỉ thân thể yếu
ớt dễ mắc bệnh, ngay cả mang thai sinh con, cũng là vô cùng khó khăn.
Cô nhìn thấy sự mất mát phủ đầy trong mắt Kỷ Hằng, hoảng hốt quay lại mép giường cô đang nằm hôn mê, đặt đôi môi lên trán cô.
Anh chẳng hề nói gì với cô, một chữ cũng không nói, sợ cô khổ sở.
Còn có một cảnh, Đậu Tương không cẩn thận đập vỡ một hộp phấn của Kỷ Như,
cả người đầy phấn bổ nhào vào người Kỷ Hằng, Kỷ Hằng dắt thằng bé đi rửa sạch, trên người cũng bị bám chút mùi phấn.
Buổi tối hôm đó anh đi đến phòng cô, bị cô ngửi được mùi phấn trên người,
bên ngoài không dám cự tuyệt, vì vậy lấy cớ nguyệt sự (kinh nguyệt) đến
đuổi anh ra ngoài. Ngày hôm sau, Kỷ Hằng lại phải đi đến nơi khác.
Cảnh cuối cùng, là lúc còn nhỏ, Kỷ Hằng đón gió dưới cửa sổ đọc thơ. Cô rón
ra rón rén nhấc váy, chạy tới phía sau Kỷ Hằng, nhón chân lên che mắt
anh lại.
"Đoán xem ta là ai, hì hì."
Diệp Tô đầy nước mắt, cô thấy khẩu hình của thiếu niên Kỷ Hằng năm đó. Anh đang nói "nương tử", "nương tử của Kỷ Hằng".
Cảnh ảo tiêu tán không còn.
Khuôn mặt Diệp Tô đã rơi đầy nước mắt, cô muốn bắt lấy cái gì đó, vừa vươn tay ra, người đã tỉnh dậy.
Diệp Tô mở mắt, nhìn bài trí trang trọng không mang chút ấm áp nào của phòng khách sạn. Cô ngây người, cảm nhận được ổ chăn lạnh băng của mình.
Cô đột nhiên khóc lớn thành tiếng, tiếng khóc tê tâm liệt phế, khóc cô
ngốc, khóc Kỷ Hằng chưa bao giờ nói, khóc cô từng chút từng chút cự
tuyệt tấm lòng của Kỷ Hằng ở bên ngoài. Anh chưa từng chạm vào người
khác, cô lại hận anh thiếp thất thành đàn. Là thân thể cô khó có con, Kỷ Hằng lại thay cô cõng tất cả những nghi ngờ này.
Diệp Tô khóc mãi cho đến lúc Tiếu Vũ đến gõ cửa, kéo con người hồn bay phách lạc đến phim trường.
Trên phim trường 《Mê vụ chi thành》, trạng thái của Diệp Tô cực kém, toàn bộ
lực chú ý đã rời khỏi phân cảnh, ánh mắt không diễn, vừa mở miệng nói
lời thoại thì đều là giọng mũi do bị cảm nặng.
Đạo diễn hết tức giận này đến tức giận khác, nhưng thấy dáng vẻ cảm nặng
này của Diệp Tô, cho dù có ở trạng thái tốt cũng không thể nào diễn
được, đành dứt khoát cho cô nghỉ nửa ngày, để cô đến bệnh viện khám
bệnh.
Trong bệnh viện.
Bác sĩ cho Diệp Tô làm xét nghiệm kiểm tra thường quy, sau khi hỏi thêm
tình trạng cơ thể gần đây, ánh mắt nhìn cô trở nên cẩn thận hơn.
"Cô Diệp Tô, thân thể hiện tại của cô không tiện để tôi dùng thuốc cho cô,
tôi vẫn nên đề nghị cô, đến khoa phụ sản kiểm tra một chút."
...
Khoa phụ sản, vách tường được sơn bằng màu hồng nhạt ấm áp, thai phụ với
chiếc bụng lớn được chồng dìu đi, gương mặt đầy nét tươi cười, chầm chậm đi ngang qua.
Nơi chân tường, Diệp Tô ngồi xổm trên đất, co rúm người lại.
Cô cầm mấy tờ giấy lớn nhỏ, trên giấy là một phiếu hình siêu âm đen nhánh. Vừa rồi, bác sĩ chỉ vào khối thịt nhỏ trong hình nói lời chúc mừng cô,
đứa bé đã được sáu tuần.
Cô cho rằng đó là kỳ an toàn, bây giờ kiểm tra một cái mới biết được kỳ an toàn gì đó chỉ là nói vớ nói vẩn, con tinh trùng tốt nhất đã ở ống dẫn
trứng chờ năm ngày.
Diệp Tô chôn mặt sâu vào đầu gối, hít hít nước mắt trong khoang mũi.
Thật là như vậy, Chu Dung không lừa cô, đại phu trong ảo cảnh cũng không nói sai.
Thậm chứ đứa bé còn cứu cô một mạng trong cảnh ảo, dưới vết dao của Chu Dung.
Thân thể của Diệp Tô ở Kỷ phủ yếu ớt lạnh lẽo, tới nơi đây, chiếm dụng thân
thể của người chủ cũ, lần trước làm một hồi với Kỷ Hằng lúc trên xe thì
đã lập tức có.
Việc cô rầu rĩ nhiều năm, khổ sở nhiều năm, trách móc nhiều năm, cuối cùng mới nhận ra mình ngu ngốc phạm lỗi như thế nào.
Kỷ Hằng, Kỷ Hằng.
Diệp Tô vịn bức tường đứng lên, cẩn thận cất phiếu siêu âm vào trong chiếc túi xách hai ngăn.
Cô dùng sức lau khô nước mắt, rồi mỉm cười.
Kỷ Hằng từng nói ngày mười lăm sẽ quay lại.
Hôm nay là mười bốn.
Lần này cô sẽ nhào vào lòng anh, nói với anh rằng cô rất muốn anh, sẽ hôn lên đôi môi của anh.
Còn sẽ, gọi anh một tiếng "Phu quân".
Diệp Tô vẫn luôn đợi, nắm chặt tờ giấy kiểm tra có thai kia, chờ đến giây
cuối cùng của ngày mười lăm, chờ đến lúc con số trên lịch ngày thay đổi, biến thành mười sáu.
Kỷ Hằng không quay lại.
Cảnh trong mơ cũng không hề xuất hiện.
Trên phim trường《Mê vụ chi thành》 từ đạo diễn đến nhân viên đều cảm thấy
Diệp Tô như là thay đổi thành một con người khác, trước đó mấy ngày còn
sôi nổi đùa vui ồn ào, mấy hôm nay đột nhiên trở nên trầm tĩnh. Đạo diễn hô cắt một cái, cô lập tức tháo đôi giày cao gót trên chân xuống, thay
một đôi giày đế bằng, mặc thêm chiếc áo khoác dày do trở lý phủ lên.
Thay đổi lớn nhất chính là ánh mắt, thâm trầm hơn rất nhiều, nhìn trong
màn hình là thấy đầy tâm sự, vô cùng phù hợp với nhân vật đầy phức tạp
của cô.
Lại một tháng nữa.
Kỷ Hằng không quay lại.
Diệp Tô nhìn thân hình mình trong gương. Cô giấu bụng khá tốt, không hề nhìn ra gì, trong phim lại mặc sườn xám bó sát người, khi hình ảnh tại phim
trường được tung ra, cô đứng thứ nhất trong "Sao nữ mặc sườn xám có
hương vị nhất".
Cô hơi bị nôn nghén một chút, lúc ở phim trường luôn cố nhịn lại, khi về đến
khách sạn rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm bồn cầu nôn đến trời đất tối
sầm, nôn ra lại không còn khẩu vị gì, nhưng không thể để mình bị đói,
phải cưỡng ép bản thân ăn thật nhiều.
Trong《Mê vụ chi thành》có mấy cảnh quay cô bị nam phụ biến thái tát tai đánh
người, Diệp Tô xem nội dung cụ thể của kịch bản, ngoại trừ mấy cảnh phải lộ mặt thì cô kiên quyết không tự mình diễn, lần đầu tiên dùng thế thân từ khi vào nghề đến nay.
Chuyện cô dùng thế thân không biết bị ai tung ra ngoài, trên mạng sôi sùng
sục, lúc đầu chỉ nói cô không chuyên nghiệp, tự cao tự đại, sau đó đề
tài lại bi kéo đến chuyện cô bị Kỷ Hằng vứt bỏ, liên tục mấy tháng nay
paparazzi đều không chụp được hai người trong cùng một khung ảnh, trên
Weibo cũng không có tương tác gì.
Nhưng Diệp Tô không để bụng, tối đó cô chỉ vừa mỉm cười vỗ về bụng mình, vừa
phát một Weibo, nội dung rất ngắn gọi, chỉ có hai chữ --- Câm miệng.
Cô đột nhiên phát hiện trên điện thoại của Kỷ Hằng có một Weibo ảo rất
quen mắt, thì ra đó là Kỷ Hằng. Người dùng này chỉ theo dõi các blogger
đưa tin có liên quan đến Diệp Tô và fandom, mỗi một Weibo đều nhấn like, mấy bài đầu đều là người đầu tiên.
Lúc đầu, còn giành được bình luận nóng, thậm chí anh còn được Diệp Tô trả
lời lại, sau này fans của Diệp Tô càng ngày càng nhiều, anh không tranh
được đứng đầu nữa, những mỗi bài đều bình luận, chỉ vô cùng đơn giản
khen một câu rất nghiêm túc. Khen chính vợ của anh.
Diệp Tô buông điện thoại, vành mắt ửng đỏ.
Chết tiệt, không phải đã nói là không được khóc sao? Có thể làm một tấm gương cho "Xe sinh" [1] của mình và Kỷ Hằng hay không.
[1] Ý nói đứa con được hình thành trong vụ xx trên xe ấy.
Diệp Tô bắt chính mình phải nở nụ cười, vui vẻ một chút, ngày mai là phân cảnh cuối cùng, quay xong sẽ đóng máy.
Cảnh phim cuối cùng là cảnh hôn, là cảnh hôn duy nhất trong bộ phim này.
Diệp Tô bĩu môi, Kỷ Hằng anh xem, anh không quay lại, em phải cùng người khác đóng cảnh hôn, em làm anh tức chết, xanh chết anh.
Oán giận thì oán giận, nhưng nước mắt vẫn rơi, lăn xuống khóe môi đang cười của cô.
Kỷ Hằng, anh mà còn không quay lại nữa, bụng của em thật sự không giấu được rồi.
...
Phân cảnh cuối cùng của《Mê vụ chi thành》, cảm xúc của Diệp Tô và ảnh đế đã chuẩn bị tốt, cảnh hôn một lần đã qua.
Hai chữ "Đóng máy" được hô lên, lập tức có người tặng hoa tươi, trong phim
trường vang lên tiếng vỗ tay, muốn chụp một tấm ảnh chung lúc đóng máy.
Lớp trang điểm của Diệp Tô hơi nhòe, sau cảnh diễn son môi của cô bị trôi
gần hết, cô trở lại phòng hóa trang thay giày đế bằng, dậm thêm lớp
trang điểm, chọn một cây son dùng cho thai phụ tô tô lên môi.
Trang điểm lại xong, cô vừa mới mở của phòng để đi ra ngoài thì cổ tay bị ai đó đột nhiên kéo đi.
Người nọ ăn sạch môi son cô mới tô thêm xong: "Gọi phu quân."
Diệp Tô ngốc tại chỗ.
Kỷ Hằng nâng khuôn mặt ngây ngốc của Diệp Tô lên: "Thật xin lỗi, anh về trễ, thật xin lỗi."
Lòng Kỷ Hằng thấp thỏm, anh cho rằng Diệp Tô sẽ mắng anh, sẽ nói không muốn
thấy anh, nhưng không ngờ, Diệp Tô đột nhiên bật cười, dù cho trong mắt
ngập nước.
Cô hít mũi một cái, ôm lấy eo Kỷ Hằng: "Phu quân à ~"
Khi Kỷ Hằng nghe hai chữ "Phu quân" đã lâu chưa nghe thì bỗng chốc ngẩn người, rồi lập tức ôm chặt lấy Diệp Tô.
Tim của cô đã hoàn toàn ở chỗ của anh, chắc chắn.
Khắc ghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT