Gần đây, phim đề tài cung đấu tỏa nhiệt hừng hực. Từ đầu năm, sau khi một
bộ phim cung đấu nóng hổi chiếu xong, các đoàn làm phim cung đấu như
măng mọc sau mưa, ào ạt xuất hiện ở phim trường Cổ Đông.
Trong phim trường, các cung điện lớn lớn bé bé đều bị các đoàn phim khác nhau thuê không còn cái nào, khắp nơi đều là giày cao gót cổ đại [1] của
nương nương và cung nữ, tiền lương mỗi ngày của thái giám cao hơn cung
nữ mười đồng.
[1] Nguyên văn: 花盆底, một loại giày xuất hiện thời Thanh, có đế bằng gỗ nhìn giống như chậu hoa, cao
khoảng từ 5 - 10cm được bọc bằng vải trắng, đôi giày cao nhất có thể đạt đến 25cm. Thân giày bằng satin thêu hoa văn nhiều màu tinh xảo.
Hiện tại tới giờ cơm trưa, mùi cơm hộp tràn ngập tất cả các cung điện lớn bé.
Đoàn phim Trường Ca, các diễn viên quần chúng ngồi xổm trên mặt đất ăn cơm, những người có lời thoại và tổ diễn viên ngồi ăn trên ghế gấp, nhân
viên đoàn phim quây thành một nhóm ngồi ăn, đạo diễn được hộp cơm ngon
nhất. Còn Dương Dĩ Trừng đã sớm chui vào xe cá nhân, trong đó có nhà bếp nhỏ, cô nàng không ăn cùng mọi người trong đoàn.
Diệp Tô tựa lưng vào ghế gấp chuyên dụng của đoàn phim để ăn.
Cà chua xào trứng gà, bò sốt tiêu, còn có một cái đùi gà.
Diệp Tô ăn hai miếng cà chua, lại gắp một đũa thịt bò rồi không biết có nên cho vào miệng hay không.
Nữ đào kép ở đây, à không, nữ diễn viên ở đây hình như đều rất sợ mập. Mỗi ngày Dương Dĩ Trừng chỉ ăn rau, bây giờ Diệp Tô cô là một nữ diễn viên, có phải cũng nên khống chế một chút hay không?
Tiếu Vũ nhìn dáng vẻ cầm đũa khó xử của Diệp Tô bèn lên tiếng hỏi: “Tô Tô,
sao cậu lại không ăn? Cơm của chúng ta là tốt nhất trong tất cả các đoàn phim đó.”
Dính chút hào quang của Dương Dĩ Trừng,
《Trường Ca》 đầu tư lớn, toàn bộ đoàn phim, từ trang phục diễn, đạo cụ
đến bối cảnh lớn với số lượng diễn viên quần chúng đông nghịt, toàn bộ
đều hiện ra hai chữ to sáng long lanh —— có tiền.
“Mình ăn như vậy bị mập thì làm sao bây giờ.” Diệp Tô thả đũa thịt bò vào hộp cơm, lại gắp một miếng cà chua cho vào miệng dưới ánh mắt kinh hoàng
của Tiếu Vũ.
“Exo me?” Tiếu Vũ lộ ra dáng vẻ như
thấy quỷ: “Tô Tô, cậu trêu mình sao? Cậu là dạng người ăn ngàn năm không béo đáng hận lại đi nói chuyện ăn uống điều độ trước mặt mình ư!?”
Tiếu Vũ vừa nói vừa lặng lẽ nhéo nhéo một tầng thịt trên bụng xuất hiện sau khi ngồi xuống của mình, khuôn mặt xám xịt.
Tô Tô, đồ yêu tinh chết tiệt này, hai ngày trước lúc mình giúp cô ấy thay
quần áo còn có thể sờ được vùng bụng không chút thịt thừa nào.
Điều đau lòng nhất trên thế giới này là gì? Không gì hơn là có người đã
thông minh hơn mình mà còn nỗ lực hơn mình, người đã đẹp hơn mình lại
còn có nhiều tiền hơn mình, và với một người ốm hơn mình mười ký, đứng
trước mặt mình nói người ta muốn giảm cân.
Diệp Tô không hiểu câu trước Tiếu Vũ nói cái gì, nhưng câu sau thì cô có thể hiểu.
“Mình thật sự ăn không mập?” Diệp Tô hơi nghi ngờ hỏi.
Tiếu Vũ cắn một cái gần nửa cái đùi gà, khuôn mặt lạnh lùng: “Cậu đã quên
trước kia cậu tự nhận cơm chủ quán người ta cố ý đưa cho cậu hai đôi đũa à.”
“À, hình như có chuyện như vậy.” Diệp Tô cười gượng, hai ngày trước cô mới biết cơm hộp là gì.
Đã biết chủ cũ của thân thể này không sợ mập, Diệp Tô không thể không
thưởng thức món ăn, cô gắp một đũa thịt bò lớn cho vào trong miệng.
Không ngon lắm, giống hương vị cơm tập thể khi cô còn nhỏ.
Tiếu Vũ thấy Diệp Tô ăn không mấy ngon miệng bèn dịch người về phía cô, nhìn chằm chằm vào cái chén trong hộp cơm của cô rồi hơi ngượng ngùng nói:
“Cái kia, Tô Tô, nếu cậu thật sự có ý định sau này ăn ít lại, vậy cái
đùi gà kia mình ăn giúp cậu, mình không đóng phim, không sợ mập đâu.”
Còn có nhiều chuyện đau lòng hơn thế này, Tiếu Vũ cảm thấy trái tim mình đã bị đâm thủng khi lần đầu tiên nhìn thấy vòng bụng không chút thịt thừa
của Diệp Tô rồi, so với bây giờ thì thức ăn vẫn quan trọng hơn.
Diệp Tô gắp cái đùi gà bỏ vào trong chén của Tiếu Vũ, rồi im lặng bắt đầu ăn cơm.
Cô bất ngờ tỉnh lại ở thế giới này vào một tháng trước, cô mở mắt phát
hiện trước mặt mình là chiếc máy màu đen, chung quanh còn có chiếc “đèn
lồng” kỳ lạ được thắp sáng bằng vật giống như nến nhưng lại sáng hơn
đang chiếu vào cô.
Cô phát ngốc, mê mang nhìn quanh
bốn phía, phát hiện có người mặc quần áo là loại cung trang mà Kỷ Hằng
dâng vào cung, có người mặc đồ khiến cô thiếu chút nữa là bị dọa đến vỡ
mật.
Quần áo của những người đó, cả nam lẫn nữ đều
để lộ cánh tay và chân, cánh tay và cặp đùi trắng đen huênh hoang bên
ngoài, nhưng dường như bọn họ không hề quan tâm đến việc ăn mặc như vậy. Đây chính là đồi phong bại tục đó, ăn mặc như thế này mà ở Kỷ phủ thì
sẽ bị đuổi đi ngay.
Điều làm cho Diệp Tô choáng váng hơn là cô phát hiện tất cả mọi người ở đây đều đang chăm chú nhìn mình, nhìn chằm chằm vào cô. Sắc mặt của những người đó, dù là che dấu hay
hiện ra, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được. Trong số bọn họ, có người mang vẻ mặt không kiên nhẫn, có người ngầm châm biếm.
Cô vừa mới chuẩn bị ngất xỉu, người đàn ông ngồi phía sau chiếc hộp màu
đen đột nhiên đứng lên chỉ vào mũi cô mà mắng: “Cô còn thất thần cái gì? Tôi nói cô khóc! Khóc đó, cô có nghe hay không!”
Cũng may lời bọn họ nói cô có thể nghe hiểu, Diệp Tô bị mắng đến sửng sốt,
cô cũng bất chấp tất cả, ở Kỷ phủ lâu rồi nên dường như tạo thành phản
xạ có điều kiện, nước mắt lập tức rơi xuống.
Việc cô làm nhiều nhất chính là khóc, cũng biết khóc như thế nào là đẹp nhất,
khóc như thế nào để làm người khác thương tiếc nhất.
Đôi mắt của cô không biết nên nhìn vào chỗ nào, cô đành dứt khoát nhìn vào
người đàn ông ngồi chính giữa mặc trang phục “bình thường” nhất.
Khóc cũng có kỹ xảo, không thể khóc loạn như trẻ con được.
Ví dụ như, khi khóc tốt nhất là nên chờ nước mắt đầy hốc mắt sau đó nháy
mắt chớp mắt để nó chảy xuống, như vậy đôi mắt sẽ giống như một tầng
nước, nhu nhược động lòng người, ánh mắt cũng càng thêm trong sáng. Nước mắt chảy xuống cũng không được lau, cứ để cho nó chảy xuống theo khuôn
mặt, một ít nước mắt sẽ tạo thành từng giọt tí tách rơi xuống cằm, một
số giọt sẽ men theo cổ làm ướt cổ áo. Cách khóc như vậy có thể chạm đến
đáy lòng mọi người, mỗi lần Kỷ Hằng nhìn thấy đều sẽ tới lau giúp cô.
Cũng có thể tạo một chút nước mũi, việc đó chứng minh bạn khóc thật sự đau
lòng, nhưng thứ này sau khi chảy ra phải lập tức dùng khăn tay lau khô.
Bởi vì giữ nước mắt trên mặt sẽ đẹp, còn nước mũi thì chắc chắn là sẽ
khó coi, hơn nữa sau khi lau mũi xong thì mũi sẽ ửng đỏ, dáng vẻ giống
nai con dễ khiến người ta đau lòng nhất.
Tiếng khóc
cũng không thể quá lớn, quá lớn không phải khóc tang thì chính là người
đàn bà đanh đá náo loạn phố phường, sẽ làm người ta chán ghét. Nhưng
cũng không thể quá nhỏ hoặc không phát ra tiếng, nếu không rất có khả
năng sẽ uổng công, bởi vì không phải mỗi ngày Kỷ Hằng đều nhìn chằm chằm vào mặt cô xem cô có khóc hay không, phải phát ra tiếng để hắn có thể
nghe được. Tiếng khóc tốt nhất là loại khóc nức nở nhưng cố ý chịu đựng, từng tiếng thút tha thút thít giống như giai điệu của hí khúc, người
nghe như có thể nghe được tiếng lệ rơi.
Dạng khóc này dễ khiến Kỷ Hằng đổ nhất.
Diệp Tô vừa khóc vừa lén quan sát những người này.
Hình như bọn họ đều ngây người, đặc biệt là người đàn ông vừa quát mắng cô,
miệng mở lớn đến mức có thể nhét hai quả trứng gà vào.
Cứ như vậy, một người đã đóng mấy bộ phim thần tượng cũng không bằng giọt
nước mắt của các đại hoa, tiểu hoa trong giới giải trí mênh mông rộng
lớn, hiện giờ chỉ có thể dựa vào tiền chu cấp của gia đình để tài trợ
cho đoàn mới có thể đóng vai nữ phụ trong bộ phim thần tượng cung đình
do tiểu hoa nổi tiếng Dương Dĩ Trừng đảm nhận vai nữ chính, nữ diễn viên Diệp Tô tuyến 18, lần đầu tiên diễn thành công một cảnh khóc.
Sau một hồi khóc đó, Diệp Tô dùng hơn nửa tháng mới làm rõ một sự thật ——
Linh hồn của cô, dường như đã nhập vào thân thể của một người ở tương
lai.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Diệp Tô, ngoại trừ lớn tuổi hơn cô một chút thì khuôn mặt giống cô như đúc.
Người này vốn là một nữ diễn viên, theo cách nói của Diệp Tô thì là “Nữ đào
kép.” Ban đầu khi Diệp Tô biết linh hồn của mình trời xui đất khiến lại
chạy lên người một nữ đào kép ở tương lai thì vô cùng khó chấp nhận,
thân phận nữ đào kép rất thấp kém, còn không bằng thân phận thiếp thất
của cô ở Kỷ phủ nữa.
Nhưng qua một thời gian, cô dần phát hiện không giống như vậy, bởi vì người ở đây rất muốn làm đào kép, mỗi ngày có rất nhiều người tranh nhau vỡ đầu để tới đóng vai cung nữ
phía sau cô. Đào kép lớn nhất ở đây chính là Dương Dĩ Trừng, đi đến chỗ
nào cũng có một đám người đông đúc vây quanh, trừ lúc trang điểm không
nói chuyện với người khác, ngày thường xuất hiện trong đoàn không phải
soi gương thì là nghịch điện thoại, oai nhất chính là đạo diễn Chu mắng
mỏ cô máu chó đầy đầu cũng không dám nói một câu nặng lời với Dương Dĩ
Trừng.
Diệp Tô phát hiện địa vị đào kép của mình cao hơn một chút so với những người đóng vai cung nữ, bởi vì cô có nhiều
lời thoại, lúc nghỉ ngơi được ngồi ghế dựa, lại còn có một trợ lý tên
Tiếu Vũ.
Có người nói xấu sau lưng rằng cô cho đoàn phim rất nhiều tiền mới có thể diễn vai nữ phụ, gọi là “Tài trợ cho đoàn”.
Tuy rằng đó là việc của chủ thân thể cũ nhưng Diệp Tô là chủ thân thể hiện
tại cũng không vui, cô đi tới trước mặt những người đóng vai cung nữ,
cằm hất lên, giống như cách dạy dỗ mấy tiểu thiếp mới tới ở Kỷ phủ: “Tôi đúng là lấp tiền mới được đóng vai nữ phụ đó, có bản lĩnh thì các cô
cũng lấy tiền lấp thử đi?”
Giọng điệu giống với “Lão gia chính là thích ở nơi này của ta, có bản lĩnh thì các ngươi dụ dỗ chàng qua đó đi?”
Mấy “tiểu cung nữ” đang ôm mộng làm minh tinh, mỗi ngày đều phải chen chúc
nhau trong căn phòng trọ tám người đành giải tán như chim vỡ đàn.
Từ đó trở đi, đoàn phim《Trường Ca》 truyền tai nhau Diệp Tô tuyến 18 như
biến thành một người khác, không riêng gì kỹ thuật diễn xuất tiến bộ
vượt bậc, giống như vượt qua khoảng cách âm dương kết bạn với Konstantin Stanislavski [2]. Trước đây, mỗi ngày cô không phải đang selfie thì là
chơi game vậy mà bây giờ lại trao đổi kịch bản với trợ lý của mình.
[2] Konstantin Sergeievich Stanislavski (17 tháng 1 [cũ 5 tháng 1] năm 1863 – 7 tháng 8 năm 1938) là một nhà biên kịch người Nga. Ông nổi tiếng và
có tầm ảnh hưởng chủ yếu với những nguyên tắc trong hệ thống
Stanislavski về kĩ thuật đào tạo diễn viên, chuẩn bị và diễn tập.
Có phải do ba mẹ cô kinh doanh ở nước ngoài đột nhiên bị phá sản, sau này không thể đổ tiền vào đoàn phim hay không?
Lúc Diệp Tô nghe được mấy câu này thì cảm thấy thật bất lực, có trời mới cô sợ hãi thế nào khi mở “kịch bản cuộc đời” của chủ cũ thân thể này, mới
đến mức giống như con dấu mới được đóng xuống, còn sạch sẽ hơn khuôn mặt dùng hai giờ mỗi ngày để tẩy trang của Dương Dĩ Trừng.
Lúc còn làm thiếp, cô làm hết chức trách bổn phận, khi Kỷ Hằng ra ngoài
buôn bán cô cùng với các nữ nhân khác chơi trò gia đấu, ngươi ngáng chân ta một cái ta cho ngươi một cước. Lúc Kỷ Hằng trở về thì một đám nữ
nhân trổ hết tài năng, thi triển mọi thủ đoạn hòng muốn kéo hắn về phòng mình.
Hiện giờ cô không biết là mình bị vị thần tiên nào ném tới đây để làm đào kép, một là không muốn cô mỗi ngày
trong thì mưu mô ngoài thì trong sáng để tính kế Kỷ Hằng và những cô
nàng oanh oanh yến yến khác, hai là không cần phải ban đêm dù eo sắp gãy cũng phải ứng phó với Kỷ Hằng, câu “thật hứng thú” khiến nàng hận
nghiến răng. Diễn kịch mỗi ngày, cô có thể không làm tốt sao?
Diệp Tô cảm thấy không phí công ngày đó cô cố ý ngồi kiệu nửa ngày, lại bò
nửa ngày đường núi đến chùa Vân Sơn bái Phật ước nguyện.
Cô quyên tiền nhang đèn còn nhiều hơn một tháng tiền tiêu vặt của mình nữa đó.
Có điều nguyện vọng này, thần tiên Phật Tổ thực hiện cho cô có chút khác thường.
Bởi vì lúc ấy cô ước nguyện với tượng Tống Tử Quan Âm ——
Cầu nương nương phù hộ ta, ta phải sinh cho Kỷ Hằng một cái, à không, hai cái, ừm, cũng không đúng…
Cô chắp tay trước ngực, quỳ gối trước tượng Tống Tử Quan Âm, vô cùng thành kính nói ra nguyện vọng:
Cầu nương nương phù hộ con, con phải sinh cho Kỷ Hằng ít nhất ba đứa con trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT