【Ôi vãi cô ta đưa người chồng đã chết của mình vào phòng ngủ, cô ta yêu anh ta đến mức nào cơ chứ!!】
【Điên rồi à? Không thấy gớm à, trời nóng như đổ lửa còn sờ lên mặt, dưới lớp sáp kia có lẽ đã mục nát rồi ấy!】
【Lầu trên đừng nói nữa, cách lớp màn hình mà em cũng ngửi được mùi thối rữa, ọe!!】
【Cô ta muốn mượn xác cương thi để hoàn hồn à?】
【Eo ơi, nếu cô ta thành công, thế chẳng phải sau này sẽ ngủ cùng người
chồng cương thi của mình hay sao, thấy gớm quá đi à, nghĩ thôi đã thấy
rợn người rồi.】
【Khoan đã, mấy thím chú ý sai trọng điểm rồi! Bộ phim này tên là “Người yêu cương thi”, có hai
tầng ý nghĩa đấy, cặp đôi hồ ly tinh với cương thi là quá khứ và hiện
tại, Triệu nương tử với cương thi là tương lai, nếu kế hoạch của Triệu
nương tử thành công, hồn cương thi chính là chồng cô ta; cô ta là người
yêu của cương thi, nhưng nếu Triệu nương tử thất bại, hồ ly tinh là
người yêu của cương thi, thế chẳng phải nói kiểu gì cũng đúng hay sao,
trời ơi, bất cứ điểm nào của kịch bản, cương thi cũng có người yêu á,
tính chủ đề quá ư là mạnh đi!!】
【Liệu
đây có phải là phim song chủ tuyến không nhỉ.. Tôi cảm thấy manh mối có
vẻ giống, nhưng mà theo như tôi nhớ, phim song chủ tuyến sẽ có hai kết
cục đúng không nhỉ…? Ầy, tôi không nhớ rõ nữa, ít phim song chủ tuyến
quá, lần cuối tôi xem cũng phải ba mươi, bốn mươi năm trước rồi.】
【Trời má, còn có kiểu này nữa à? Đây là phim tư nhân à? Nhưng tui đâu có thấy tên người chế tác trên poster đâu?】
Người gác cổng dẫn mọi người tới trước một lầu các đỏ thắm.
Lầu các này có mười một tầng, hình dạng có phần giống với tòa tháp, ở mỗi
tầng đều có mái hiên lật, phía trên treo một hàng đèn lồng đỏ thắm, lộng lẫy tao nhã lại vừa toát lên không khí vui mừng, trên tấm hoành trước
cổng có viết ba chữ “Sĩ nữ lâu” rất to.
(Sĩ nữ: Chỉ con
gái của quan lại. Hay được biết với cụm từ “sĩ nữ họa” (tranh sĩ nữ) là
tranh chỉ về cuộc sống của phụ nữ trong giai cấp thượng tầng của Trung
thời xưa.)
Lục Văn chau mày nói: “Nơi này không giống nơi để ngủ.”
Nghiêm Kính không nhìn thấy, tò mò hỏi: “Nó như thế nào vậy?”
Gương mặt Lục Văn ửng hồng, không biết vì sao lại đưa mắt nhìn sang Tạ Trì:
“Kết hợp với hàng chữ trên đó, trông có vẻ giống thanh lâu.”
Tạ Trì liếc mắt nhìn anh ta, cười một tiếng, cất giọng trêu chọc: “Không phải thanh lâu cũng là nơi để ngủ hay sao?”
Lục Văn lại đỏ mặt lên.
Nghiêm Kính bị dọa vội ôm chặt lấy tấm thân mình: “Ông đây là trai tân hàng
tuyển đấy, hàng siêu khan hiếm luôn đấy, mấy cô đừng có mà “úm ba la
bùm” với ông đây!!”
Vẻ mặt Tạ Trì và Lục Văn đều khựng
lại một chút, lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác không nói năng gì, để mặc
Nghiêm Kính làm trai tân “hàng tuyển”.
Mọi người đi vào, đón tiếp họ là một người đàn ông mặc áo choàng dài.
Người đàn ông năm mươi, sáu mươi tuổi, rất gầy, lại còn lùn, xêm xêm với
Nghiêm Kính, lưng hơi gù, đôi mắt nhỏ, đồng tử mắt đảo vòng, trông có vẻ rất khôn khéo.
Người đàn ông cười khà khà: “Triệu nương
tử đã dặn dò từ trước, tôi hết sức mong đợi, cuối cùng mọi người cũng
tới rồi, mau vào trong đi, để tôi giới thiệu với mọi người lầu các này
của tôi.”
“Tôi tên Trương Lợi Nô, lợi trong lợi ích, nô
trong nô tài, ý là, ai đưa cho tôi tiền đều là chủ của tôi, tôi phải
phục vụ cho thật chu đáo, Triệu nương tử đã đưa tiền cho tôi rồi, mọi
người cứ yên tâm, ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, đi mạnh giỏi.”
Gương mặt Tạ Trì thoáng đổi sắc.
Người này không nói nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lên đường mạnh giỏi, mà lại nói là ―― ở lại một đêm, đi mạnh giỏi.
Thiếu bốn chữ “Sáng sớm ngày mai”, lại có một lớp nghĩa khác.
Bọn họ ở lại đây một đêm, là muốn tiễn họ đi Tây Thiên sao?
Nghĩ kỹ lại một chút, nếu Triệu nương tử muốn mượn tay Trương Lợi Nô để tiễn họ lên Tây Thiên, cô ta có đầy đủ động cơ ―― Bọn họ giúp cô ta đưa quan tài tới, rất có khả năng biết được bí mật của cô ta, từ đó làm hỏng
chuyện tốt của cô, bọn họ mà sống, Triệu nương tử sẽ hoang mang bất an.
Chỉ có người chết mới giữ bí mật được vĩnh viễn.
Cho nên Triệu nương tử có động cơ giết người diệt khẩu.
Cô ta cố chấp sắp xếp bọn họ tới đây, có vẻ hơi cố sức.
Tạ Trì sa sầm mặt.
Tạ Trì mặc kệ cái gọi là “thần hồn nát thần tính”, anh không mang suy nghĩ cực đoan để phỏng đoán tất cả mọi người, nhưng đối với những suy đoán
chưa được kiểm nghiệm, đều tạm thời gác sang một bên.
Có thể Trương Lợi Nô tình cờ nói lộ ra, cũng có thể là cố ý, anh cần xem xét cả hai loại khả năng là đủ rồi.
Vả lại anh không thể rút lui được, app bắt buộc tối nay họ phải nghỉ ngơi
tại sĩ nữ lâu này, vậy anh chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Người gác cổng hoàn thành nhiệm vụ, lên tiếng dặn dò rồi quay trở về.
Lục Văn và Nghiêm Kính được Tạ Trì nhắc nhở, lập tức đề cao cảnh giác.
Trương Lợi Nô dẫn bọn họ tới cổng, còn khóa cửa từ bên trong lại, mới cười bảo rằng: “Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, nơi này không phải thanh lâu,
nói nó là thanh lâu, thực sự là vấy bẩn nó.”
Đạo trưởng
Huyền Thành trước giờ vẫn luôn cứng nhắc lập tức thở phào, không phải
thanh lâu, tuy rằng ông là đạo sĩ chứ không phải hòa thượng, nhưng ông
từng tuổi này rồi, còn dẫn theo mấy người đệ tử, đi tới nơi này quả thực rất xấu hổ không biết để mặt mũi vào đâu.
Trương Lợi Nô
lại nói: “Đương nhiên, chỗ chúng tôi cách làm thì khác nhưng kết quả lại giống với thanh lâu, sẽ mang lại trải nghiệm chưa từng có cho mọi
người.”
Nghiêm Kính trố mắt ra, nhỏ giọng lầu bầu: “Cho nên vẫn là thanh lâu chứ gì, cái lão này còn bày đặt lừa đảo…”
Một giây trước Trương Lợi Nô vẫn còn cười tươi rói, một giây sau vẻ mặt u
ám dọa người, lên giọng quát: “Tôi đã nói đây không phải thanh lâu! Cậu
đừng có mà vấy bẩn lâu các bảo bối của tôi!!”
Nghiêm Kính bị dọa run người, lập tức trốn ra phía sau Tạ Trì. Tạ Trì thoáng chau
mày lại, Trương Lợi Nô phản ứng quá mạnh mẽ, dường như có sự yêu quý cố
chấp với nơi này.
Hai tốt thí cũng bị dọa tái mét mặt mày.
Trương Lợi Nô lại nở nụ cười nịnh hót, thể như cái người sa sầm mặt trước đó
không phải ông ta, ông ta tiếp tục nói: “Sĩ nữ lâu này còn có tên là
thần nữ lâu. Lâu các này của tôi có mười một tầng, ngoài tầng một ra,
mười tầng còn lại, mỗi tầng lại có một thần nữ, dung mạo, thân thể tính
cách, sở thích mỗi người một khác, ai lọt vào mắt xanh của các nàng ấy,
sẽ được trải qua đêm xuân cùng các nàng.”
Vẻ mặt Tạ Trì đột nhiên khựng lại.
Nghiêm Kính thốt lên một tiếng “Ôi vãi”: “Được trải qua đêm xuân cùng mấy cổ,
nghĩa là được một với nhiều người à? Phóng khoáng thế cơ á.”
Tạ Trì cạn lời.
Đạo trưởng Huyền Thành đỏ mặt nói: “Không không không, chúng tôi…”
Trương Lợi Nô nhiệt tình mà đi tới kéo lấy cánh tay ông ta: “Đừng vội từ chối, xem rồi cũng không muộn, lại nói, các thần nữ ở đây rất kén chọn, không dễ dàng tới như vậy, đạo trưởng đã từng tuổi này rồi, khụ khụ, xem cho
biết mới mẻ, đây cũng là tấm lòng của Triệu nương tử, nếu có chỗ nào
không đúng, mong ông bỏ qua cho, dù sao mấy đệ tử của ông vẫn còn rất
hào hoa phong nhã.”
Đạo trưởng Huyền Thành hiểu ý Trương
Lợi Nô muốn nói ―― Ông đã từng tuổi này rồi, lại lề mề cứng nhắc, thần
nữ người ta không vừa mắt ông đâu, ông không việc gì phải lo lắng.
Ông khẽ thở phào trong lòng, không muốn làm mất mặt Triệu nương tử, khó khăn gật đầu.
Một giây sau, Tạ Trì nhận được ánh mắt “Ta đây cực chẳng đã cho phép con
hưởng thụ phúc lợi” khó hiểu của đạo trưởng Huyền Thành.
Tạ Trì: “……..” Cảm ơn, con không muốn nhận phúc lợi này đâu.
Nghiêm Kính nói: “Anh à, anh có đẹp trai không? Dù sao nhất định mấy cổ không
để tâm tới em đâu, anh mà đẹp trai thì nguy hiểm lắm.”
Tạ Trì tỉnh bơ nói: “Bình thường.”
Nghiêm Kính thở phào một hơi: “Thế thì không có vấn đề gì rồi.”
【Hahhahaha suốt ngày lừa cậu mù.】
【Hướng đi tự nhiên hơi thần kỳ haha, cơ mà tui thích á】
Trương Lợi Nô đi tới bên cầu thang, đưa tay ra dấu mời mọi người, cười rằng:
“Nếu mọi người đã hiểu cả rồi, mời mọi người theo tôi lên tầng, chúng ta đi từng tầng xem các sĩ nữ.”
Trương Lợi Nô để họ lên
tầng trước, bản thân mình đi cuối cùng, lúc Tạ Trì đi ngang qua ông ta,
ánh mắt dừng trên bàn tay của Trương Lợi Nô, thoáng khựng lại.
Trương Lợi Nô đã từng ấy tuổi, gương mặt nhăn nheo, da thịt chảy xệ, hai má xệ xuống, cổ cũng không ngoại lệ, thế nhưng đôi tay ông lại được bảo dưỡng rất tốt, da thịt trắng mịn nhẵn nhụi, mười ngón tay thon dài mà linh
hoạt, móng tay sáng bóng mượt mà.
Đôi bàn tay này ở trên
người hai mươi, ba mươi tuổi thì không có gì kỳ lạ, nhưng đi cùng gương
mặt Trương Lợi Nô lại có vẻ kì dị không nói ra được.
Tạ Trì suy nghĩ chớp nhoáng, bước hai bước về phía Trương Lợi Nô, mỉm cười bắt chuyện: “Đôi bàn tay của ông thực sự…”
Trương Lợi Nô nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, ông nhướng mày, có vẻ như rất tự
hào, thoáng cái liền mở “đài”: “Đôi bàn tay này của tôi phải tốn không
ít tiền của, sáng trưa chiều tối đều rửa bằng sữa bò, không bao giờ làm
việc nặng nhọc, thường xuyên phải bôi thảo dược..”
Tạ Trì làm như hứng thú mà nói chuyện với ông ta mấy câu, có vẻ khó xử nói:
“Thứ cho tôi mạo muội, nhưng vì sao ông lại chăm sóc đôi tay này vậy, có thể dưỡng da mặt như vậy mà, tôi không có ý gì khác, chỉ là rất tò mò,
đôi bàn tay của ông được dưỡng kỹ càng quả thực khiến người ta phải kinh ngạc…”
Trương Lợi Nô lâng lâng trong thoáng chốc: “Đương nhiên phải dưỡng đôi tay rồi, tôi dựa vào tay――”
Dường như ông nhận ra mình nhiều lời, sắc mặt thoáng đổi, trong mắt chợt lóe
lên tia nhìn dữ dằn, ngay sau đó lại cười xòa bảo rằng: “Cậu xem tôi
này, lại nói đi đâu mất rồi, chúng ta mau đi thôi, đừng để người khác
phải sốt ruột chờ đợi.”
Tạ Trì gật đầu, xoay người lên tầng, đưa lưng về phía Trương Lợi Nô, hơi cong khóe môi, dựa vào tay làm cái gì chứ?
Trương Lợi Nô đứng dưới cầu thang, ngước đầu dán mắt nhìn về bóng lưng mảnh
khảnh của chàng trai, vẻ mặt trở nên âm trầm, dường như ông ta đang
cười, vầng trán nhướng lên, trong đôi mắt vẩn đục không có chút hơi ấm
nào, dường như đang nhìn người chết.
【Eo ơi đáng sợ quá, mọi người nói xem liệu đại lão phát hiện ra chưa?】
【Mấy người sợ cái gì, luận về trở mặt, Trương Lợi Nô sánh bằng đại lão sao?】
【Hahaha thím trên nói chí phải, đột nhiên không còn thấy sợ nữa rồi】
【Tui đang đợi cảnh đại lão trái ôm phải ấp】
Sáu diễn viên lên tầng hai.
Nam tốt thí có vẻ thả lỏng mình, ngó đông nhìn tây, ngạc nhiên nói: “Sĩ nữ ở đâu cơ chứ?”
Rõ ràng cậu ta không thấy gì cả.
Trương Lợi Nô cười đến là thần bí, dẫn mọi người đi tới trước một bức họa.
Trên hành lang mờ tối, không trông thấy rõ bức họa, Trương Lợi Nô lấy
ngọn đèn dầu trên bàn lên, chiếu lên bức họa ấy.
Bức họa
được chiếu sáng rõ ràng, trên bức họa là một sĩ nữ, đứng trong bụi hoa
thược dược hoặc mẫu đơn, hoa diễm lệ ướt át, đỏ đến bỏng mắt, sắc hoa
như máu, không hiểu sao lại có cảm giác bất tường, y phục buông lơi, cơ
thể đẫy đà, gương mặt trái xoan, da thịt vô cùng gợi lên ham muốn.
Trương Lợi Nô đắc ý nói: “Đây là thần nữ Mẫu Đơn được các vị khách ưa thích
nhất ở chỗ chúng tôi, bởi vậy nên tôi đặt ở lầu hai, Mẫu Đơn cũng là
người ổn trọng dễ nói chuyện nhất, không cáu kỉnh, yêu cầu rộng rãi
nhất, cũng dễ dàng nhất.”
Trương Lợi Nô nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem các thần nữ khác một lượt.”
Mọi người theo ông lên tầng, Tạ Trì thả chậm bước chân, sờ tay lên bức họa, đồng tử mắt đột nhiên co lại ――
Cảm giác tay sờ vào vốn không phải trang giấy, mà là dầu, mềm mượt, trơn trượt.
Trương Lợi Nô đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, lên giọng quở trách: “Cậu đang làm cái gì đấy?”
Tạ Trì làm như hốt hoảng mà rụt tay về: “Thật ngại quá, tôi bị cô ấy thu hút, không tự chủ mà muốn chạm vào.”
Hàng mày của Trương Lợi Nô lập tức tươi cười rạng rỡ: “Thích là tốt rồi.”
Tạ Trì lại đuổi theo, cảm thấy Trương Lợi Nô rất dễ dụ, chỉ cần khen ngợi
món đồ mà ông ta thích, ông ta lập tức tươi cười, nụ cười đó không phải
giả tạo. Ông ta có vẻ cố chấp như một kẻ điên cuồng.
Sau khi họ đi lên, sĩ nữ Mẫu Đơn trên bức tranh dường như chớp đôi mắt hạnh, nhìn về phía Tạ Trì, lúng liếng đưa tình.
【Má ơiiiiii cổ chớp mắt kìa!!】
【Có phải cô ta vừa ý đại lão rồi không nhỉ!! Eo ơi hơi kinh dị, không phải đại lão là gay sao?】
Mọi người tiếp tục lên tầng.
Lầu ba là Hạnh Bạch, vai tựa vót thành, cổ gáy thon dài, làn da trắng mịn,
dáng người lả lướt, dung nhan thanh lệ mà lại ân ẩn vẻ bệnh trạng.
Lầu bốn là Xuân Đào, yêu kiều mà non nớt.
Lầu năm, Thu Cúc, thanh cao mà mạnh mẽ.
Sau mười lăm phút, mọi người đi hết các tầng, lại quay trở về lầu hai.
Trương Lợi Nô nở nụ cười đen tối: “Các thần nữ e thẹn, chỉ lặng lẽ nói kết quả cho tôi, bây giờ mời mọi người nhắm mắt lại, tôi đưa mọi người tới tìm
các cô ấy.”
Trương Lợi Nô vừa dứt lời, điện thoại của các diễn viên đồng loạt reo lên ―― Tiến độ kịch bản đã thêm mới, mời các
diễn viên nhắm mắt lại, đi tìm thần nữ.
Tốt thí biểu lộ
sợ hãi, sắc mặt Việt Tu Minh cũng hết sức khó coi, hiển nhiên bọn họ
cũng ý thức được có điểm bất thường, nhưng lại không thể nói rõ vấn đề
nằm ở đâu.
Tạ Trì nhắc nhở Lục Văn và Nghiêm Kính mấy
câu, nhắm mắt lại dựa theo chỉ thị, sau đó lập tức mở mắt ra, con ngươi
đột ngột trợn trừng lên.
Đây là huyễn cảnh?
Đây là một cánh rừng cây, nhưng dưới chân lại không phải bùn đất, mà trải
ngọc ấm, cánh rừng này rõ ràng không phải rừng hoang, mỗi cây đều sinh
trưởng tươi tốt, cành lá tỉa gọn gàng, trên cành không chỉ kết quả chín
mọng, còn dùng tơ hồng quấn lấy thịt chín.