Mười hai giờ đêm, bởi khá có tiếng tăm nên Dịch Hòa Tụng dẫn đầu, các diễn viên lục tục đi ra hành lang bệnh viện.
Việc để các diễn viên làm quen sơ qua với nhau là hết sức cần thiết, các
diễn viên gặp được người thuận mắt hoặc năng lực bổ sung cho nhau có thể kết đồng đội ngắn ngủi*, dù không có hứng thú hợp tác thì cũng có thể
tìm hiểu các diễn viên khác, nói không chừng còn có thể giúp thu được
một chút tin tức, giống như trong bộ phim “Ngôi nhà bị ám 1552”, có tổng cộng 13 diễn viên, lộ rõ manh mối tin tức “Bữa tối cuối cùng” này.
Tạ Trì tới hơi muộn một chút, Diệp Tiếu Tiếu ở trong đám đông trông thấy
Tạ Trì, cô nói mấy câu với người đàn ông cao lớn hiền hậu ở bên cạnh,
sau đó dẫn ông đi về phía Tạ Trì.
“Hà Khiếu.” Hà Khiếu
chủ động giới thiệu mình, cũng ngấm ngầm thăm dò Tạ Trì, trông thấy anh
không kiêu ngạo, không tự ti, rất lịch sự thì âm thầm gật đầu, Tạ Trì
rất nổi danh trong lứa các diễn viên mới, không ngờ lại khiêm tốn như
vậy.
Làm quen sơ qua với nhau, Tạ Trì nói chuyện vui vẻ với Hà Khiếu.
“Nếu cháu không chê, cháu và Diệp Tiếu Tiếu ngang tuổi nhau, cháu cũng có
thể gọi chú một tiếng chú Hà giống như con bé.” Hà Khiếu thiện ý nói.
Ông luôn cảm thấy có nghĩa vụ phải quan tâm tới những vãn bối tốt tính
và xuất sắc như vậy.
Tạ Trì gật đầu mỉm cười.
Mọi người tới đông đủ rồi, Tạ Trì đưa mắt nhìn, có tổng cộng mười hai người, là con số rất bình thường.
Diệp Tiếu Tiếu nghĩ tới Tạ Trì mới vào một thời gian ngắn, tốt bụng nhỏ
giọng giới thiệu bên cạnh Tạ Trì: “Kia là Nguyên Dã, hơi cuồng ngạo,
nhưng nhân phẩm không tồi, có nhiều fan hâm mộ lắm, anh ấy vừa lên hạng
hai…”
“Dịch Hòa Tụng… em nghĩ chắc anh biết rồi, em không nói nữa.” Diệp Tiếu Tiếu sợ chạm vào chuyện riêng của Tạ Trì, nhảy qua
phần này.
Cô ở trong app lâu rồi, biết không ít diễn
viên, các mối quan hệ không tồi, cho nên tương đối lành tin, biết được
chuyện bùa lấy mạng kia do Dịch Hòa Tụng đưa cho.
Tạ Trì
gật đầu yên lặng lắng nghe, hơi cảm kích trước sự thức thời của cô, Nhậm Trạch thì cả kinh, hóa ra trong phim này có nhiều diễn viên cừ như vậy, có lẽ Hà Khiếu và Diệp Tiếu Tiếu thân thiện như vậy nhưng cũng có chút
vốn liếng.
“Sau đó là chú Hà,” Diệp Tiếu Tiếu chớp mắt,
“Chú ấy nổi tiếng trên danh sách hạng ba, sở trường là phim ma, em cũng ở hạng ba, nhưng mà em gà hơn chú ấy nhiều, hạng ba gà mờ thôi, em cũng
không tiện nói với mọi người em theo hướng toàn năng…”
Trong mắt Hà Khiếu ánh lên vẻ không đồng ý: “Nếu cháu chịu khó thì đã lên trước chú từ lâu rồi.”
Nhậm Trạch lặng lẽ cảm thán, đột nhiên cảm thấy hạng ba khắp nơi, cậu còn
chưa thích ứng được. Cậu từng bước một từ có thực lực trở thành hạng
chót trong phim, liệu có phải tới phim tiếp theo sẽ thành tốt thí không?
Nhậm Trạch khẽ thở dài, cái tay Tạ Trì này chạy nhanh quá, như cậu mới là tốc độ bình thường.
Những thứ khác Diệp Tiếu Tiếu không biết, Diệp Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói, “Dù
sao trước đó quản lý nhắc với em những người mạnh hơn em thôi, còn lại
em không biết, anh cũng không cần phải kiêng dè.”
“Cảm ơn nhé.” Tạ Trì mỉm cười.
Tạ Trì phát hiện ra mình vừa khéo biết hết các diễn viên tương đối mạnh.
Hà Khiếu, Diệp Tiếu Tiếu, Nguyên Dã, Dịch Hòa Tụng, Tạ Dương, năm người,
thêm anh và Nhậm Trạch nữa là bảy, ngoài ra còn có bốn diễn viên tốt thí và một tân binh tới tìm vận may. Cho nên đội hình bộ phim “Bệnh viện”
này rất cừ, một hạng nhất, một hạng hai, hai người hạng ba, và ba tân
binh.
Trong đó có bảy người là bác sĩ, Hà Khiếu và Diệp
Tiếu Tiếu là người qua đường nhiệt tình, tính cả Nhậm Trạch là có ba
người tối nay cơ thể có vấn đề nên tới bệnh viện khám.
“Không có gì thì tản đi.” Dịch Hòa Tụng nói.
Mọi người ôm suy nghĩ khác nhau, không muốn lãng phí thời gian, muốn đi
thăm dò kịch bản của mình, Tạ Trì ngẫm nghĩ, anh gọi mọi người lại: “Tôi đề nghị mọi người báo cáo số lượng bệnh nhân của mình ra.”
Mấy bác sĩ trong đó khựng người lại.
“Tôi cảm thấy yêu cầu này không quá đáng, chỉ hỏi số lượng, không cần chi tiết.”
Mặc dù Tạ Trì đã dành thời gian đi tìm hiểu bệnh nhân, nhưng chỉ có mỗi
Nguyên Dã cho anh vào xem. Thêm cả phòng của Nguyên Dã thì anh chỉ đi
qua ba phòng phẫu thuật, sau đó liền bỏ qua. Anh cảm thấy ngay từ đầu
không biết phân biệt đã bài trừ đối phó, che giấu tin tức với nhau rất
ngu ngốc, cần hợp tác vừa phải, như vậy có thể thúc đẩy quá trình thăm
dò kịch bản chung, với mọi người không phải chuyện xấu.
Nhưng sau khi anh hiểu rõ mức độ đề phòng của mọi người, cũng không gượng ép nữa.
Chỉ yêu cầu số lượng mà thôi, ba diễn viên thực lực yếu hơn nhìn về phía Dịch Hòa Tụng.
Nhiều người nhìn chòng chọc như vậy, lại không phải yêu cầu gì quá đáng, Dịch Hòa Tụng bèn nể mặt những người khác, sảng khoái chủ động nói: “Tôi có
một người.”
Dịch Hòa Tụng mở miệng rồi, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều.
Nguyên Dã: “Tôi hai người.”
Tạ Dương: “Tôi hai người.”
Tạ Trì: “Tôi một người.”
…
Tính cả Tạ Trì, có tổng cộng mười một người.
Bảy bác sĩ, mười một bệnh nhân, lượng bác sĩ có một hoặc hai bệnh nhân xêm xêm nhau.
Tạ Trì đã hiểu rõ tình hình cụ thể hơn.
Mọi người ầm ĩ giải tán đi, đại đa số mọi người đều theo sau lưng Nguyên Dã và Dịch Hòa Tụng.
Dịch Hòa Tụng đi được nửa đường, ý thức được điều gì đó, dừng chân quay đầu
lại, nhìn Hà Khiếu và Diệp Tiếu Tiếu đứng bên cạnh Tạ Trì, ánh mắt mang
theo hàm ý: “Mọi người thì sao?”
Rõ ràng chỉ tùy ý hỏi thăm, nhưng giọng điệu lại mang theo sự uy hiếp, dường như đang ép buộc họ tỏ thái độ.
Những diễn viên hạng ba trở lên trong bộ phim này có nguồn tin tức dồi dào,
về cơ bản đều biết hắn có ân oán với Tạ Trì, có lẽ Hà Khiếu còn không
biết, nhưng đóa hoa giao tiếp Diệp Tiếu Tiếu đương nhiên rõ ràng.
“Cười xinh xắn như vậy, tôi rất bằng lòng chăm sóc,” Dịch Hòa Tụng cười nói,
“Anh Khiếu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bạn thường xuyên hợp tác cùng
tôi.”
Hà Khiếu im lặng không nói gì, ông không muốn dính
dáng vào chuyện giữa Dịch Hòa Tụng và Tạ Trì, nhưng hiển nhiên ông không quen nhìn bộ dạng đạo mạo ngụy quân tử này của Dịch Hòa Tụng.
Diệp Tiếu Tiếu nhìn về phía Tạ Trì: “Em….”
Cô đang muốn tỏ rõ thái độ, Tạ Trì khẽ cười bảo: “Qua đó đi.”
Diệp Tiếu Tiếu sợ rằng anh tức giận, hơi sốt ruột, đang định nói cô có thể ở lại.
Tạ Trì lắc đầu, dịu dàng nói: “Đừng hiểu nhầm, chỉ là tôi không thích làm
liên lụy, mắc nợ người khác, bởi vì trước mắt hoàn toàn không có sức bảo vệ mọi người, cho nên tôi chỉ muốn nhận một chút thiện ý mà tôi có thể
báo đáp được, nếu nhận thêm sẽ khiến tôi e ngại. Cho nên nếu tới khi đó
tôi và Dịch Hòa Tụng đánh nhau sống chết, mọi người nhớ đừng ra tay,
khoanh tay đứng nhìn, tự vệ là được rồi, đây là trợ giúp lớn nhất với Tạ Trì tôi, dù Tạ Trì có xảy ra chuyện, chết một mình là đủ rồi, không
muốn gánh vác hai mạng người.”
Diệp Tiếu Tiếu gật đầu.
Trong mắt Hà Khiếu ánh lên tia nhìn ngạc nhiên, ông cho rằng Tạ Trì khiêm tốn lễ phép với mình là muốn lôi kéo ông đối phó với Dịch Hòa Tụng, nhưng
không ngờ anh chỉ lễ phép mà thôi, chứ không mưu đồ gì cả.
Đúng là một quái nhân, Hà Khiếu thầm nghĩ, Tạ Trì chỉ cần dệt hoa trên gấm, không muốn đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Nhậm Trạch âm thầm cảm thấy đắc ý, chỉ có mỗi cậu không bị Tạ Trì đuổi đi.
Nói tới mức này rồi, Diệp Tiếu Tiếu và Hà Khiếu gật đầu, tâm tình phức tạp đuổi theo Dịch Hòa Tụng.
Dịch Hòa Tụng thầm nghĩ Diệp Tiếu Tiếu và Hà Khiếu thức thời, nụ cười dần khắc sâu.
….
Nửa đêm, Tạ Trì đứng bên cửa sổ hút thuốc, phát hiện Hồng Nguyệt trên bầu
trời đột nhiên sáng hơn một mức, dần dần vượt qua Bạch Nguyệt ở bên
cạnh, nơi áng mây đỏ quỷ dị giao với áng mây trắng lạnh lẽo, màu đỏ dần
dần xâm nhiễm màu trắng, có chỗ áng mây trắng lui rồi lại lui, có chỗ
áng mây màu trắng dần hóa thành màu đỏ.
Tạ Trì nhạy bén phát hiện ra, có lẽ tình hình sắp thay đổi rồi.
…..
“Trương Tinh, anh là bác sĩ à? Bệnh nhân của anh thế nào, có thể nói cho tôi
không?” Một đôi nam nữ ra khỏi phòng nghỉ của Dịch Hòa Tụng, cô gái trẻ
tuổi có nhan sắc kia lả lướt với anh ta, trông vô cùng quyễn rũ.
Trương Tinh hơi động lòng. Hắn đang ở trong phòng nghỉ của Dịch Hòa Tụng, Lư
Âm tới tìm hắn, mời hắn uống nước. Hắn nghĩ máy bán hàng tự động chỉ
cách có một trăm mét, bèn nhận lời. Lư Âm thực sự rất xinh đẹp, khiến
hắn cảm thấy rất vinh hạnh.
Hơn nữa cùng là diễn viên tốt thí, bị app trừng phạt lên tới phim kinh dị cao nhất, giữa họ có cảm
giác thân thiết với nhau, dễ dàng tự động hợp thành một nhóm.
“Là một cô bé hơn mười tuổi, nhưng rất xinh, giống như búp bê vậy, bị chấn
động não nghiêm trọng.” Giọng Trương Tinh rất thân thiện, “Cô biết
không, tôi đang định làm phẫu thuật, mẹ cô bé thế mà lại gọi điện thoại
tới, bảo tôi hãy để con gái bà ta chết ngoài ý muốn, bà ta sẽ cho tôi
mấy trăm vạn.”
“Sao cơ?” Lư Âm ngạc nhiên, “Có thù oán gì vậy, là con gái ruột sao?”
“Không biết, nghe bác sĩ tới hiện trường cứu viện nói, cô bé ngồi xe hạng
sang, xem ra nhà giàu có lắm, nhà giàu lục đục nội bộ, không nói rõ
được.”
Lư Âm gật đầu.
Hai người bước đi
trên hành lang trống trải, không biết cửa sổ nào không đóng, gió lớn rít gào ở hành lang, âm khí u ám, mành cửa trắng dài bay phần phật trong
gió, bóng người như ẩn như hiện trên tường.
Lư Âm hơi sợ hãi, vô thức tới gần Trương Tinh: “Tôi hơi sợ, anh bảo vệ tôi được không?”
Trương Tinh mất khống chế gật đầu, nương ánh trăng đỏ màu máu ngoài cửa sổ,
nhìn gương mặt xinh xắn của Lư Âm, vẻ mặt hơi sững sờ.
“Lư Âm, cô ngẩng đầu lên.” Trương Tinh căng thẳng nói.
Lư Âm không hiểu rõ ngẩng đầu lên.
Trương Tinh trông thấy gương mặt kia hơi quen thuộc, vô thức bước sang bên cạnh, giữ khoảng cách với Lư Âm.
Lư Âm: “Sao vậy?”
Trương Tinh: “Không, không có gì, chỉ là tôi cảm thấy cô rất giống với cô bé tôi làm phẫu thuật cho.”
“Anh đùa à?” Lư Âm không coi đó là chuyện to tát.
Trương Tinh càng nhìn càng thấy giống, lui về phía sau hai bước.
Lư Âm khinh thường, thầm mắng anh ta là đồ hèn nhát.
Trương Tinh cũng cảm thấy mình không có khí khái đàn ông, dựa vào máy bán hàng tự động bỏ tiền vào mua nước ngọt.
Mãi mà nước ngọt không rơi xuống, Trương Tinh đoán có lẽ do máy cũ rồi, có lẽ phải đợi một lúc, thế là đành chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi Trương hờ hững quay đầu.
Lư Âm đang thầm oán trách Trương Tinh là đồ vô dụng ngu ngốc, chợt trông
thấy Trương Tinh như người mất hồn chỉ về phía sau lưng mình.
“Ở.. đằng sau.” Khoảnh khắc ấy cơ thể Trương Tinh cứng đờ, run giọng nói.
Trên sàn nhà tái nhợt, có một bóng đen vụt qua.
Sau lưng có một luồng hơi lạnh, Lư Âm bị dọa sợ, đột ngột quay đầu nhìn lại, nhưng sau lưng không có gì cả.
“Anh làm cái gì vậy?” Cô hoàn toàn mất kiên nhẫn, cũng không giả vờ nữa, cất cao giọng nói, “Mành cửa bay tới bay lui, có bóng là chuyện bình thường mà.”
“Không, không phải, tôi vừa trông thấy gương mặt quỷ trên mành cửa.”
Trương Tinh chưa hoàn hồn lại, anh trông thấy thật.
Ban nãy lúc rèm cửa bay lên, anh thực sự trông thấy một gương mặt nhỏ trắng bệch lớn bằng bàn tay, đang bám vào mành cửa, mặc dù mơ mơ hồ hồ, nhưng thật sự có! Mái tóc xoăn, có lẽ là một cô bé.
Lư Âm cũng sợ hãi trong lòng, “Vậy chúng ta quay trở về đi.”
Bọn họ vừa ra khỏi phòng chưa đầy một trăm mét, nếu nhanh chân chưa đầy nửa phút là có thể quay về rồi, ở đó có Dịch Hòa Tụng, hoàn toàn không cần
phải sợ hãi.
Trương Tinh: “…Được rồi.”
Ánh mắt anh ta lướt qua vai Lư Âm, lại quay đầu nhìn mành cửa, đôi mắt trợn trừng lên: “Ở đằng sau….”
Ở đó có một cánh tay nhỏ nhợt nhạt vươn ra khỏi mành cửa, ngón tay nhúc nhích, dường như đang túm lấy mái tóc dài của Lư Âm.
Lư Âm đột ngột quay đầu nhìn lại, trông thấy cảnh tượng kinh dị này, bị
dọa ngã lui về mấy bước, lưng bị đụng mạnh vào máy bán hàng tự động.
“Đi mau lên!” Trương Tinh nói rồi mặc kệ Lư Âm, chạy nhanh về phía phòng nghỉ của Dịch Hòa Tụng.
Không thấy con quỷ trước mắt Lư Âm đâu nữa.
Cô chống máy bán hàng tự động đứng thẳng người dậy, lảo đảo chạy trở về,
sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh quỷ dị giống như máy đánh bạc, đèn
neon lập lòe liên tục, “cạch” một tiếng, hai chai nước Trương Tinh mua
trước đó lăn xuống.
Cánh cửa trong suốt dưới máy bán hàng tự động mở ra, một bàn tay trắng bệch lặng lẽ duỗi ra, túm lấy mắt cá chân Lư Âm.
Lư Âm còn chưa kịp phản ứng, bị kéo vào máy bán hàng tự động, thân thể bị
chai lọ cán lên, dần dần trở thành một mớ máu thịt be bét, bắn bẩn lên
mặt kính, mặt ở dưới cùng, mái tóc dày chặn lấy cửa, khiến cơ thể cô
không thể đi ra.
Rõ ràng phòng nghỉ của Dịch Hòa Tụng ở
ngay gần nhưng không sao đến được, Lư Âm ở sau lưng kêu thảm thiết khiến Trương Tinh gần như suy sụp, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì! Rõ
ràng anh ta sắp tới, nhưng chỉ trong chớp mắt đã cách cửa phòng nghỉ rất xa.