“Inuyasha, mở to mắt
ra mà nhìn, đừng có múa đao linh tinh làm người khác bị thương!” Hoa
Hiểu Quỳ vội vàng kiểm tra thân thể phục chế có bị thương không, sau đó
bất mãn mắng nhiếc Inuyasha.
Dẫu vừa trải qua tình thế ngàn cân treo sợi tóc, thiếu nữ xinh đẹp vẫn không mảy may có phản ứng, đôi mắt mơ màng, trống rỗng, nghiêng đầu trong vô thức,
đúng nghĩa một thể xác không có linh hồn.
“Ryūra lao về phía này, làm sao ta ngăn được! Đừng có hở ra là chửi mắng ta
khốn nạn…” Inuyasha đang bừng bừng khí thế bỗng dưng lặng đi, mở to mắt
nhìn, ngạc nhiên, ngơ ngẩn, thiếu nữ bên người Hoa Hiểu Quỳ: “Ki…
Kikyo?”
Inuyasha vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy một Kikyo khác, suýt trúng đòn của Ryūra, may mắn tránh thoát,
ngay lập tức vung đao, thi triển Phong Chi Thương. Có lẽ hành động theo
bản năng khi nguy hiểm cận kề khiến uy lực của chiêu thức tăng cao hơn
bình thường. Ban nãy, nhiều lần hắn sử dụng Phong Chi Phương, cũng nhiều lần Ryūra trúng đòn, nhưng không hề bị trọng thương, nay, một chiêu
Phong Chi Thương lại thổi bay hắn ta, yêu khí cuồn cuộn bao trùm lấy
rừng cây. Phong Chi Thương càn quét đến đâu, cây cối tiêu tan, đất đai
hoang tàn đến đấy.
Không còn gì cản trở,
Inuyasha dồn toàn bộ chú ý lên thân thể phục chế của Kikyo. Hắn ngửi
ngửi mùi trong không khí, tin tức nhận được khiến hắn bối rối. “Là Kikyo mà…” Không phải yêu quái hóa thành, mùi này đúng là Kikyo, là Kikyo
sống sờ sờ!
“Ha, đồ ngốc nghếch chỉ biết trợn mắt há miệng!” Hoa Hiểu Quỳ đắc ý chống nạnh cười to, “Chẳng mấy chốc Kikyo có thể thực sự hồi sinh!”
“Inuyasha…” Kikyo vội vã chạy tới từ phía sau, thấy bầu không khí có chút kỳ lạ. Cô nghi ngờ nhìn
quanh, lập tức bị thu hút bởi thân thể phục chế của chính mình. Khuôn
mặt giống cô như hai giọt nước, chỉ là nét mặt vô hồn, ánh mắt mê man,
không có linh hồn, không có tư duy. Đây, chính là thứ mà Quỳ nhắc đến?
Quả giống cô như đúc. Có hy vọng hồi sinh, có hy vọng ở bên Inuyasha,
Kikyo không khỏi vừa nôn nóng, vừa khấp khởi vui mừng. Từ khi được
Urasue (Quỷ bà) hồi sinh đến nay, lần đầu tiên cô xúc động đến vậy.
Inuyasha ngơ ngác nhìn qua nhìn lại hai Kikyo, nhìn người này, lại nhìn người kia, “Hả… hả…”
Không để hắn hoang mang quá lâu, Ryūra vừa bị thổi bay đã quật người quay trở lại, hai thanh đao đầy uy lực, yêu khí bức người. Hắn không chút do dự
cuốn tất cả mọi người vào phạm vi công kích của yêu lực.
Kết giới màu tím của Naraku lập tức xuất hiện, bảo vệ hắn và Hoa Hiểu Quỳ
không bị thương tổn, đồng thời cũng bảo vệ thân thể phục chế của Kikyo.
Đôi con ngươi đỏ sậm của Naraku liếc nhìn thân thể phục chế, hiện tại cô ta không hề có điểm dị thường, nhưng hắn có dự cảm chẳng lành. Cuộc gặp gỡ với linh hồn ngọc trên hòn đảo chưa chắc đã tiết lộ suy nghĩ chân
chính trong lòng nó, chưa biết chừng chỉ là vài lời dương đông kích tây.
Đều là kẻ sống trong bóng tối, hắn hiểu rõ nó, nó cũng sẽ hiểu rõ hắn,
chẳng lẽ nó không biết Naraku hắn tuyệt nhiên không để ý đến ánh mắt
người ngoài, càng tuyệt nhiên không có chuyện buồn phiền chạy đến một
hòn đảo nhỏ để ẩn cư? Nực cười!
Sango, Kohaku và Miroku cưỡi
trên lưng Kirara, thoát khỏi phạm vi công kích của Ryūra. Shippo biến ra một vật thể màu đỏ, hình dáng giống khinh khí cầu, mình và Kagome nhờ
vào chiếc khinh khí cầu đó để bay lên không trung. Kikyo được Inuyasha
che chắn, lánh sang một bên. Yêu khí cuồn cuộn, cát bụi cuốn lên, tầm
nhìn bị bụi cát che lấp, chỉ thấy thấp thoáng những bóng người.
Cát bụi cuồn cuộn trở thành tấm khiên che giấu hành tung của Ryūra, không biết hắn ta sẽ tấn công từ đâu, sẽ tấn công ai trước.
Nhưng Ryūra rất cố chấp với mục tiêu của mình. Hiển nhiên, hắn ta chẳng hề
bận lòng tới mệnh lệnh của linh hồn ngọc, tự quyết định sẽ xử lý
Inuyasha trước tiên.
Kết giới màu tím
trôi nổi giữa không trung, Naraku chăm chú nhìn phía dưới, mặt không
biểu cảm nói: “Đã lấy được thân thể phục chế của Kikyo, linh hồn ngọc
không rõ sống chết, hoặc nó lẩn trốn chưa chịu xuất hiện, hoặc nó đã
thật sự biến mất. Sức mạnh của nó hẳn đã suy yếu đi nhiều, dựa vào tình
hình khi đó, chắc chắn nó tiêu hao rất nhiều sức mạnh mới có thể xuyên
qua kết giới của Bồng Lai đảo, hơn nữa…”
“Hơn nữa?” Hoa Hiểu Quỳ bị lời hắn nói thu hút, tò mò nhìn Naraku.
“Nàng không thấy Ryūra hơi lạ ư? Bốn yêu quái chiếm lĩnh hòn đảo này, nhưng
lại chỉ có Ryūra giao chines với chúng ta, ba tên còn lại núp trong bóng tối, chờ đợi cơ hội.”
Naraku khống chế kết giới, bay về phía biển.
“Này, chàng định rời khỏi?”
“Không, là thăm dò.”
Không nằm ngoài dự liệu của Naraku, kết giới vừa chạm tới bờ biển, thình
lình, từng đợt đạn pháo vọt lên từ bờ biển tưởng chừng tĩnh lặng. Kết
giới thừa sức ngăn cản đạn pháo, nhưng dưới những đợt tấn công liên
tiếp, kết giới không tránh khỏi chấn động.
“Rõ ràng khi chúng ta đến đây không hề có đạn pháo.”
Kết giới hạ xuống, không cố gắng rời khỏi hòn đảo nữa. Quái vật trong nước
nhận lệnh ngăn cản bất kỳ kẻ nào rời khỏi hòn đảo, thấy Naraku đứng trên bờ cát, không có ý định rời khỏi nữa, thì nó cũng không tiếp tục công
kích. Mặt biển lại gió êm sóng lặng, bầu trời rộng lớn không có lấy một
cánh chim hải âu, chỉ có từng chòm mây trắng chen nhau và bọt biển xô
vào bờ cát trắng, khung cảnh thanh bình đến lạ.
Đột nhiên, trong lòng Hoa Hiểu Quỳ dâng dên đầy bất an. Dường như Naraku
cũng cảm nhận được, hắn khẽ nhíu mày. Không còn thời gian để họ kịp phán đoán, nguy hiểm bất thình lình ập đến, từ sâu trong cánh rừng xuất hiện một vật thể lạ đang lao nhanh về phía họ, sau đó nổ tung. Trong không
khí ngập mùi thuốc nổ, hướng tấn công hoàn toàn ngược lại, không phải do quái vật ẩn dưới nước gây ra.
Đạn pháo
là vũ khí tấn công cự ly xa, càng kéo dãn khoảng cách với kẻ tấn công
thì càng chịu thiệt, nhưng nếu kéo dãn khoảng cách tới mức rời khỏi phạm vi công kích của đạn pháo thì ắt sẽ an toàn. Chỉ có điều, ngoài biển
khơi còn có một nòng pháo khác đang nhắm vào họ. Naraku và Hoa Hiểu Quỳ
đã cất công tới đây, không có ý định tay không trở về, cho dù có thu
phục được linh hồn ngọc hay không, vẫn chắc chắn phải giải quyết Tứ
Chiến Thần. Chúng chắc chắn không chịu giảng hòa, họ cũng không ngại
phân định thắng bại.
Một nòng pháo ngoài
khơi, một nòng pháo trong đất liền, Naraku và Hoa Hiểu Quỳ nằm trong tầm đạn pháo của giặc. Còn bên phía Inuyasha chỉ cần đối phó với Ryūra.
Hiện tại, ba người trong Tứ Chiến Thần đã hiện thân, chỉ còn một kẻ không rõ hành tung.
Đạn pháo không ngừng lao tới. Naraku liếc sang thân thể phục chế của Kikyo
đang trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác. Mang cô ta theo chắc chắn sẽ
vướng tay vướng chân, không mang cô ta theo Quỳ chắc chắn sẽ không đồng
ý. Chỉ có thể tạm thời để Quỳ ở lại, một mình hắn đi giải quyết một
trong bốn Tứ Chiến Thần ư?
Thiên tính đa
nghi ngấm vào xương tủy khiến Naraku không thể an tâm hoàn toàn về thân
thể phục chế này. Phương án tốt nhất là để Hoa Hiểu Quỳ giải quyết Kyōra đang ẩn núp trong bóng tối, hắn ở lại trông chừng thân thể phục chế. Tự hắn trông chừng nhân tố khả nghi này là an tâm nhất, nhưng Naraku mở
miệng thế nào đây? Hắn không thể nói, “Quỳ, nàng đi tiêu diệt Tứ Chiến
Thần, ta ở lại coi chừng thân thể phục chế của Kikyo.”
Suy nghĩ chốc lát, Naraku quyết định sẽ rời đi, sức chiến đấu của Hoa Hiểu
Quỳ không yếu, cô cũng không phải nàng công chúa yếu ớt cần kị sĩ bảo
vệ.
“Nàng và cô ta ở lại đây, ta đi tiêu diệt Kyōra.” Naraku nói, sau đó cẩn thận nhắc nhở Quỳ, “Đề phòng cô ta.”
Hoa Hiểu Quỳ cẩn trọng gật đầu. Mối lo của Naraku cô cũng suy xét đến. Trực giác cũng mách bảo cô: thân thể phục chế có điểm đáng ngờ. Nhưng không
có bất kỳ bằng chứng nào, có thể cô chỉ đang nghi thần nghi quỷ. Nhưng
Hoa Hiểu Quỳ không tài nào tưởng được, trước khi họ đặt chân đến đây,
linh hồn ngọc chỉ thuần túy đứng nhìn thân thể phục chế của Kikyo, không mảy may giở trò gì.
Naraku bay về phía bắn ra đạn pháo, chuyển động của hắn như thể nam châm thu hút mọi công kích từ đạn pháo.
Trên bờ cát chỉ có hai người, gió biển lồng lộng mang theo vị mặn mòi của
biển cả. Hoa Hiểu Quỳ là người lớn lên trong đất liền, không quen với vị mặn của gió biển.
Thân thể phục chế
ngoan ngoãn đứng im, dõi mắt nhìn từng đợt sóng biển vỗ vào bờ cát
trắng, tựa như đó là một kỳ quan tinh diệu của thế gian.
Nhìn dáng vẻ đơn thuần của cô ta, Hoa Hiểu Quỳ nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là cô đa nghi? Nhưng, linh hồn ngọc biến mất quá dễ dàng, dễ dàng đến mức
không thực. Hơn nữa, nếu linh hồn ngọc đã chết, tại sao Tứ Chiến Thần
không trở về như cũ? À… Dù khôi phục như cũ thì phản ứng của chúng có lẽ vẫn là toàn lực trục xuất kẻ xâm lược.
Còn nữa, Hakudoshi và Kanna chạy đi đâu rồi?
Từng lưỡi đao gió hình trăng khuyết lao thẳng về phía Hoa Hiểu Quỳ. Cô dùng
tốc độ nhanh nhất triệu hồi kiếm làm vườn, ngăn cản những lưỡi đao lao
về phía mình như vũ bão. Sau khi núi Bạch Linh sụp đổ, Kagura và Kohaku
cùng biến mất, giờ khắc này, cô ta nhẹ nhàng nhảy xuống từ chiếc lông
chim, dung nhan yêu kiều, trên người mặc kimono.
“Kagura?” Hoa Hiểu Quỳ nhíu mày, “Ngươi trở thành tay sai của linh hồn ngọc?”
“Hừ! Ta chỉ muốn tự do! Mà nó cho ta tự do mà ta khát vọng!” Trong đôi mắt
Kagura ngập đầy kiêu hãnh và vui sướng. Trước đây cô ta bất đắc dĩ phải
nghe lệnh của Naraku, hiện tại, cuối cùng cô ta cũng được tự do. “Ngọc
Tứ Hồn đúng là thần kỳ, Naraku không còn khống chế được ta nữa, ta lại
có lại trái tim của chính mình!” Kagura vươn tay đặt lên ngực trái, kiêu hãnh nói.
“Đó là cái giá cho việc trở
thành thuộc hạ của linh hồn ngọc? Có khác gì nghe lệnh của Naraku? Ngươi chỉ thay đổi chủ nhân mà thôi. Hơn nữa, bản chất của Ngọc Tứ Hồn không
cao thượng hơn Naraku bao nhiêu.” Hoa Hiểu Quỳ không quá bận lòng về
việc Kagura phản bội.
“Ta là gió, gió
phải được tự do. Bọn ta chỉ trao đổi với nhau, giúp nó giết ngươi và
Naraku, sau khi các ngươi chết, ta sẽ không còn bất kỳ ràng buộc nào
nữa.” Kagura tao nhã nâng quạt, cười lạnh, “Đừng tưởng ta vẫn là ta khi
trước, nếu ấn tượng về ta vẫn chỉ vẻn vẹn bấy nhiêu, hôm nay ta sẽ cho
người mở rộng tầm mắt!”
“… Ngươi hiểu lầm, là hoàn toàn không ấn tượng.” Hoa Hiểu Quỳ nhổ nước bọt, thực lực của Kagura ra sao cô hoàn toàn không biết.
“Không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Lưỡi đao gió theo tiếng người mà lao đến.
Hoa Hiểu Quỳ định tránh ra theo phản xạ, đột nhiên phát hiện thân thể phục
chế vẫn ngơ ngác nhìn sóng biển vỗ vào bờ cát, hoàn toàn không nhận ra
những lưỡi đao gió đang lao tới. Thần kinh cô căng lên, Kagura không hề
nương tay, nếu không tránh thoát, chắc chắn sẽ bị lưỡi đao cắt thành
mảnh. Không còn biện pháp nào khác, Hoa Hiểu Quỳ chỉ có thể lao tới đẩy
cô ta ra. Đúng vào thời khắc ấy, một lưỡi đao sắc lạnh lóe lên, từ trong rừng lao vút về phía Hoa Hiểu Quỳ, nhắm thẳng vào điểm trí mạng.
Thời khắc dã thú đi săn là lúc sự cảnh giác của nó yếu nhất, vì nó dồn hết
sự chú ý lên con mồi. Trong khoảnh khắc Hoa Hiểu Quỳ vừa đẩy thân thể
Kikyo ra, vừa né tránh những lưỡi đao gió là khoảnh khắc sự cảnh giác
của cô yếu nhất, bởi vì phần lớn sự chú ý của cô đặt lên Kikyo.
Cho dù kịp nhận ra, Hoa Hiểu Quỳ vẫn không tránh khỏi bị thương. Cô ngã lên thân thể phục chế của Kikyo, áo trắng chẳng mấy chốc bị máu nhuộm đỏ,
xích lưỡi hái găm sâu vào thân thể cô. Dường như nó đã luôn ở trong bóng tối chờ đợi thời cơ.
Kohaku run rẩy bước ra khỏi cánh rừng, huyết lệ đã khô, bấy giờ gương mặt cậu đầy nước mắt
trong suốt. Gương mặt cậu đầy sợ hãi, không dám tin nhìn Hoa Hiểu Quỳ bị đâm bởi xích lưỡi hái, xích lưỡi hái còn đang găm sâu vào người cô chưa rút ra. Trong tâm trí cậu bỗng lóe lên cảnh tượng lưng Sango bị xích
lưỡi hái đâm sâu, cha và đồng bạn bị xích lưỡi hái cứa cổ.
Lại một lần nữa… Lại một lần nữa làm trái ý nguyện của bản thân, lại một
lần nữa bị sức mạnh vô hình kia khống chế! Lại một lần nữa phát hiện
mình đã làm chuyện không thể tha thứ, cho dù cậu cố gắng thế nào cũng
không thể thoát khỏi khống chế của nó ư?
“A a a a a —–” Kohaku thét dài đau đớn.
“…” Tại sao tên thủ phạm này còn gào thảm hơn kẻ bị thương là cô? Bị tiếng
kêu của Kohaku dọa thảm, dẫu đau đớn trên lưng chưa giảm, Hoa Hiểu Quỳ
bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhưng cô không đủ sức gọi một tiếng nữa rồi!
Bây giờ không phải lúc nhổ nước bọt, Kagura vẫn còn đứng lù lù ngay kia,
tuy rằng tạm thời cô ta không thể cử động. Hoa Hiểu Quỳ nhìn Kagura bị
dây leo cuốn chặt. May mắn thay ban nãy cô vừa đẩy thân thể phục chế ra, vừa triệu hồi dây leo. Tay vòng ra sau lưng, nắm chặt chuôi, dùng sức
rút lưỡi đao khỏi lưng. Cô trợn mắt nhe răng, nhịn đau rút lưỡi đao ra,
vết thương càng chảy nhiều máu.
Nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương, vừa trị liệu vừa hoài nghi.
Tại sao sau khi bị cáo Kohaku ra tay, xích lưỡi hái không tung thêm một
vòng cung lưỡi đao nữa như mọi lần? Nếu vậy, cô sớm lành ít dữ nhiều,
nội tạng bị đâm xuyên không phải chuyện đùa.
Lại nói, đây là kế điệu hổ ly sơn đúng không?
Naraku chỉ cần đối phó với một người. Còn cô phải đối phó với Kagura, quái vật đang ẩn núp dưới biển, Kohaku, còn có… Hoa Hiểu Quỳ nhìn Kikyo đờ đẫn
nằm trên đất, hai mắt ngơ ngẩn nhìn trời.
… Thì ra, cô mới là kẻ thảm nhất ư?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT