Cây tâm linh tỏa ra
hơi thở chán chường quỷ dị, những sợi dây như giật mình thức tỉnh, không an phận vặn vẹo, nảy lên như mạch đập. Những sợi này muốn thoát khỏi
thân cây, vặn vẹo dao động, kỳ dị như ma quỷ, khiến người khác nhìn mà
sởn tóc gáy.
Hoa Hiểu Quỳ căng thẳng quan sát cây tâm linh, chỉ lo bỏ sót dị động, không biết rốt cuộc Naraku có ý đồ gì, cô thấp thỏm dò hỏi: “Rốt cuộc ngươi có tính toán gì, lửa cháy
đến nơi vẫn chưa giải quyết được, ngươi lại chẳng sốt ruột, chắc là đã
có kế hoạch rồi?”
“Không. Ngươi đánh giá
cao ta rồi, tuy mưu trí của ta có thể giải quyết rất nhiều việc, nhưng
khi đứng trước sức mạnh, chút chiêu thức đó cũng vô dụng. Ngọc Tứ Hồn
không có sự mưu trí của ta, nhưng lại sở hữu sức mạnh vượt xa ta. Dù ta
có tính toán tỉ mỉ cũng không thể hoàn toàn đối chọi lại nó.” Naraku
ngẩng đầu nhìn cây tâm linh, con mắt đỏ sậm phản chiếu hình ảnh vặn vẹo
quỷ dị của thân cây. Lá cây thưa thớt, héo rũ chán chường. Dù phải đối
diện với nguy cơ trùng trùng, từ đầu đến cuối, thần thái của hắn luôn
lạnh nhạt bình tĩnh, không lộ ra chút hoảng sợ nào.
… Ngươi trấn tĩnh như thể núi có sập trước mắt cũng không biến sắc như
thế làm gì, ai tin! Hoa Hiểu Quỳ vốn rất lo lắng, nay lại thầm khinh bỉ
hành động giả ngu của Naraku.
“Như ngươi
thấy, Ngọc Tứ Hồn bám vào cây tâm linh, chúng ta làm gì cũng sợ ném
chuột vỡ đồ, chỉ có thể chờ đợi khoảnh khắc nó thoát khỏi đó. Ba phần
mười khả năng ta sẽ bình an, năm phần mười khả năng ta sẽ biến mất,
ngươi không tin phán đoán của chính mình?” Naraku nhìn Hoa Hiểu Quỳ,
trong ánh mắt thấp thoáng ý trào phúng, ngoài cười nhưng trong không
cười, “Năng lực của Naraku ta cũng có hạn, không phải cái gì cũng làm
được. Trong đầu ta có nhiều mưu kế đến mấy, khi hành động cũng cần có đủ năng lực. Không may là, không gian trong mộng cảnh không nằm trong phạm vi năng lực của ta, đến ngươi cũng không có cách gì, thì ta càng không
thể làm gì hơn.”
“Ai bảo ta không có
cách, chỉ là nó đang bám vào thân cây, ta sợ ném chuột vỡ đồ, phải chờ
nó rời khỏi đó mới xử đẹp nó được!” Hoa Hiểu Quỳ phản bác, tỏ vẻ bất mãn với thái độ khinh thường của Naraku, chốc, lại nghĩ đến điều gì, cô
xoay người, do dự nói, “Nhưng, nếu ngươi biến mất, mộng cảnh sẽ bị tác
động mạnh, vặn vẹo biến dạng, khả năng xấu nhất là xuất hiện phản ứng
dây chuyền, tất cả đều tan vỡ.”
“Ừ.” Giọng điệu của Naraku vẫn bình thản như trước.
“Ngươi nói ngươi đã biết mục đích của Ngọc Tứ Hồn, nó muốn làm gì? Tách những
sợi này ra có lợi gì với nó?” Đây là câu hỏi mà Hoa Hiểu Quỳ nghĩ mãi
không ra lời giải. Tách những sợi đại diện cho các yêu quái ra, không có lợi gì với Ngọc Tứ Hồn, hay là nó nhân cơ hội này làm ý thức của
“Naraku” biến mất, sau đó xâm chiếm thân thể này? Lý do này có chút miễn cưỡng, tuy việc này rất nguy hiểm với Naraku, nhưng nếu hắn vượt qua,
thì rất có lợi cho hắn. Xét trên góc độ của Ngọc Tứ Hồn, chẳng bằng
thẳng tay tiêu diệt ý thức của hắn, cần gì phải phiền phức như vậy.
“Thay vì cướp đoạt một thân thể có sẵn, chẳng bằng tự chế tạo một thân thể
thích hợp cho bản thân. Ta chỉ có thể đoán được như vậy, nhưng những sợi này có tác dụng cụ thể gì, chỉ có Ngọc Tứ Hồn mới biết. Có thể nó muốn
nghiên cứu xem trước kia đám yêu quái này và Quỷ Nhện đã hợp thể ra sao, từ đó chế tạo một thân thể mới.” Tựa như đạo lý cho người khác một con
cá, không bằng dạy người đó cách câu cá. Naraku không biết câu nói này,
nhưng tự hắn lại đoán được. Người không biết đủ, giống như con rắn muốn
nuốt cả voi, hắn ham muốn sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn. Lòng tham quá lớn
khiến hắn không suy nghĩ xem bản thân có đủ mạnh để hấp thu nguồn sức
mạnh khổng lồ này hay không. Nếu không thành, chẳng khác nào tự tìm
đường chết, cách thức một lần nuốt gọn này có thể khiến hắn bại trận,
nếm trọn sự đau khổ. Nếu đổi phương pháp, từng bước chiếm đoạt sức mạnh, cũng đạt được mục đích, hơn nữa càng có lợi. Trong trường hợp đó, chỉ
cần cân nhắc cách thức hấp thụ sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn từng chút từng
chút mà không khiến nó phát hiện.
Rầm rầm…
Nhịp đập của những sợi bám trên cây tạo ra tiếng động hỗn loạn, như vô số
trái tim đang hớn hở nảy lên, chỉ cần nhìn đã thấy buồn nôn, đúng là cực hình với thị giác.
“… Càng ngày càng ghê tởm…” Hoa Hiểu Quỳ không dám thả lỏng thần kinh, ánh mắt chăm chú nhìn
cây tâm linh, suy đoán thời điểm Ngọc Tứ Hồn bứt khỏi thân cây.
Sợi quấn quanh cây tâm linh lại có động tĩnh mới, tựa như kết thúc khúc
nhạc dạo, những sợi đó bắt đầu tróc khỏi thân cây, từng sợi nhỏ tỏa ra
vầng sáng quỷ dị. Dưới ảnh hưởng của một sức mạnh thần bí nào đó, chúng
từ từ co rúm lại, tạo ra tiếng động như tiếng bóc trần da thịt. Thân cây đau đớn rên rỉ.
Hoa Hiểu Quỳ khẽ cắn
răng, đôi mắt trợn to, hình ảnh và tiếng động là biểu hiện chân thật
nhất cho sự đau đớn mà cây tâm linh đang phải chịu đựng. Ánh mắt cô
không kìm được chuyển sang Naraku.
Naraku không phản ứng, tựa như những sợi bị thô bạo tách khỏi thân cây không
hề ảnh hưởng đến hắn, tựa như những tiếng động quỷ dị bên tai chỉ đơn
giản là tiếng một tờ giấy bị ré xách. Con mắt đỏ sậm nhìn chăm chú không chớp mắt, không thể tưởng tượng được Naraku hắn sẽ ngồi chờ chết.
Tất cả sợi vừa co rúm, vừa chuyển động lên trên theo hình xoắn ốc, thoáng
chốc, tiếng động như vật gì bị xé rách tràn vào tai. Sợi tách khỏi thân
cây, tầng ngoài thân cây phủ đầy vết thường, phần bên trong chưa từng lộ ra ngoài có vẻ non nớt, bị ghìm chặt một cách thô bạo bởi sự chuyển
động của những sợi dây. Nếu vươn tay chạm vào, có thể cảm giác dưới lòng bàn tay đầy vụn gỗ.
Cơ hội rốt cuộc cũng đến, tất cả sợi dây xoắn lại, uốn mình hướng lên trên, tụ lại quanh
ngọn cây tâm linh, tạo thành khối hình cầu, không ngừng tự quay, giống
như đang cuốn kẹo bông. Dường như lực quay của khối cầu đó đang cuốn
những sợi dây lên trên, càng cuốn càng nhiều, càng quay thì khối cầu
càng lớn.
Đến giờ phút này vẫn không thấy bóng dáng Ngọc Tứ Hồn, không biết ý thức của ngọc sẽ được hữu hình hóa
thành bộ dạng ra sao, lấy dáng vẻ nào để xuất hiện. Nhưng khối cầu không ngừng lớn lên kia tỏa ra hơi thở của Ngọc Tứ Hồn, hơi thở này có nét
tương đồng với những mảnh ngọc Hoa Hiểu Quỳ đang mang trên người. Nhưng
hơi thở tỏa ra từ khối cầu kia sống động hơn, cũng âm u hơn.
“Này, trong đó có ý thức của ngọc Tứ Hồn?” Ánh mắt Hoa Hiểu Quỳ trở nên sắc
bén, cây kéo làm vườn lăm le xuất kích. Những sợi dây chưa hoàn toàn
tróc khỏi thân cây, vẫn hướng lên trên, cuốn lấy khối cầu. Khối cầu càng lớn, lực phòng ngự càng tăng, cô quyết định ra tay ngay lúc này, không
ngờ Naraku cản lại. Hoa Hiểu Quỳ có chút cáu kỉnh nói: “Cứ chờ những sợi dây đó tách ra hết, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Chẳng lẽ ngươi
muốn trơ mắt nhìn ý thức của ngọc nuốt chửng cây tâm linh của mình? Nếu
không nhân lúc nó chưa xuất hiện để giải quyết gọn…” Hoa Hiểu Quỳ còn
chưa dứt lời, tất cả sợi dây đã bị hút ra, Hoa Hiểu Quỳ im bặt, giận
chính mình sao không tiền trảm hậu tấu, dài dòng với Naraku làm gì. Suy
nghĩ vừa chuyển, trong lòng lại lo lắng cho Naraku. Tình trạng của cây
tâm linh quá thể thảm, ít nhất thì nhìn bề ngoài là vậy. Dáng vẻ bị
ngoại lực chà đạp của nó rất đáng thương, lá cây đã thưa thớt còn héo rũ ở đầu cành, thoi thóp trong tình trạng sống dở chết dở.
Sắc mặt Naraku trắng bệch, hơi thở yếu ớt hẳn đi, nhưng nụ cười của hắn lại có vẻ rất thỏa mãn, kiên cường gắng gượng, “Lời ta từng nói… không phải là giả…”
“Từng nói?” Hoa Hiểu Quỳ không
hiểu, chớp mắt vài cái. Rồi đột nhiên ngộ ra, là ám chỉ việc thanh tẩy
tạp chất, vứt bỏ toàn bộ yêu quái hợp thể. Hóa ra không phải bị Ngọc Tứ
Hồn làm nhiễu loạn tâm trí rồi nhắm mắt nói bừa, mà đã có dự định từ
trước, tương kế tựu kế à. Canh bạc nguy hiểm như vậy, hành động bí quá
hóa liều như vậy, khiến Hoa Hiểu Quỳ tức giận muốn bốc hỏa, cả người run lên vì giân, nhìn chằm chằm Naraku. Nhưng nhìn dáng vẻ suy yếu của hắn, lửa giận chưa kịp bùng lên đã dịu xuống. Hiện giờ nói gì cũng vô dụng,
quan trọng nhất là cứu vãn tình thế.
Giữa lúc Hoa Hiểu Quỳ định ra tay, Naraku lại ngăn cô lần nữa, “Ngươi đứng đây nhìn, đây là trận chiến của ta và nó.”
… … Bộ dạng sắp chết đó của ngươi, còn chiến đấu cái quái gì? Não ngươi
không có nếp nhăn sao? Trong mắt Hoa Hiểu Quỳ hiện rõ ý này, cô rất hoài nghi Naraku không thắng được, hắn không màng thân thể mà gắng gượng
xông lên, chỉ sợ càng khiến tình hình thêm hung hiểm. Ngươi bị sự nóng
nảy ngu si của Inuyasha nhập à Naraku?
“Ngươi có chuyện quan trọng hơn để làm. Chỉ có ngươi mới khiến cây tâm linh
hồi phục được. Nơi đây là giấc mơ của ta, là thế giới của ta, ta mới là
chủ nhân, loại bỏ kẻ xâm lược, là trách nhiệm của ta.” Naraku nhìn Hoa
Hiểu Quỳ, chậm rãi nói, bên môi nở nụ cười tự trào, “Tự ta tạo thành cục diện này, nên để ta tự kết thúc nó. Ngươi nghĩ ta chịu ngồi chờ chết?”
Nói như vậy, quả nhiên hắn vẫn còn phương án dự phòng đúng không? Hoa Hiểu
Quỳ gật gù, Naraku là chủ nhân mộng cảnh, tinh thần lực mạnh mẽ kiên
cường thì sẽ không xảy ra chuyện, dù gì vẫn còn lá bài tẩy cuối cùng là
“người bảo vệ tiềm thức”.
Hoa Hiểu Quỳ
xoay tay, chuyển kéo làm vườn thành bình làm vườn. Trong bình chứa nước
suối trong lành, làn nước róc rách chảy ra, thấm vào thân cây, chữa trị
từng vị trí bị tổn hại trên thân cây. Thân cây thê thảm dần dần tái tạo
lớp vỏ cây mới, lá cây vốn héo rũ cũng trở nên tươi tốt, còn nảy mầm
không ít chồi non. Nước suối trong bình đã hết, hiện tại trạng thái của
cây tâm linh rất tốt, chỉ cần Naraku nghỉ ngơi dưỡng sức là không sao.
Ai ngờ trời trong lại nổi bão. Cô cứu được cây tâm linh chưa bao lâu thì
nó đã hứng chịu một đòn nghiêm trọng. Hoa Hiểu Quỳ chỉ kịp tránh khỏi
phạm vi công kích, mặt đất chấn động, một phần rễ cây bật khỏi lòng đất, suýt chút bị nhổ tận gốc, cả thân cây đổ nghiêng. Hoa Hiểu Quỳ quay
đầu, nhìn thấy hung thủ ung dung thu lại công cụ gây án —- vô số xúc tu. Bên tai truyền đến một giọng nói không rõ nam nữ, nhưng cũng không thể
dối lòng dùng cụm từ “Thư hùng mạc biện” [1] để miêu tả. Ý thức
của ngọc không có giới tính, nhưng giọng nói không ra nam không ra nữ
này, giống y như cái giọng the thé của thái giám vậy.
[1] Thư hùng mạc biện: Không phân biệt được nam nữ. Nhưng với hàm ý khá
tích cực. Ví dụ như các thư sinh có vẻ đẹp không phân nam nữ mà thi
thoảng bắt gặp trong ngôn tình.
‘Tên ngu, với sức lực của ngươi mà cũng tham vọng hấp thu sức mạnh của ta?
Đúng là không biết lượng sức. Hừ. Hưởng thụ giờ phút cuối cùng của cuộc
đời đi, sau đó, ngươi sẽ ở lại nơi này, vĩnh viễn.” Khối cầu mải vênh
váo mà không phát hiện vừa giao tranh với Naraku, một tơ nhện quấn lên
xúc tu của nó, nó không hay biết gì thu hồi xúc tu, cũng thu hồi cả tơ
thện.
Thấy đối phương chuẩn bị rời khỏi, Hoa Hiểu Quỳ không chút nghĩ ngợi muốn đuổi theo, nhưng tiếng rên đau
đớn của Naraku lại níu lấy bước chân cô. Nhiều lần bị Naraku ngăn cản,
nói là trùng hợp cũng khó tin. Trong lòng Hoa Hiểu Quỳ vừa dâng lên chút nghi ngờ, thì cảnh tượng trước mắt đã dọa cô quên cả hoài nghi. Chỉ
thấy thân thể Naraku bất chợt biến đổi, rất nhiều hạt ánh sáng tản ra từ thân thể hắn, thân thể hắn lại mờ dần, thậm chí cô có thể nhìn xuyên
qua thân thể hắn, thấy cảnh vật sau lưng. Không còn nghi ngờ gì nữa, cây tâm linh chịu một đòn tấn công mang tính hủy diệt, Naraku có xu hướng
biến mất.
Naraku dường như cũng ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn bàn tay mình dần mờ đi, cười khổ: “Xem ra, ta thực sự tính sai, sức mạnh không bì được đối phương, nó chỉ cần dùng sức mạnh đã phá tan âm mưu quỷ kế của ta, cũng hết cách rồi, nhưng, vào khoảng thời
gian cuối cùng, ở đây chỉ có hai chúng ta… Thật cao hứng…”
“Khoảng thời gian cuối cùng? Đừng có đùa!!! Ta sẽ không để ngươi biến mất, nếu
“Naraku” biến mất, cho dù sinh ra ý thức, cũng không còn là người ta
biết nữa, ta còn chưa trả ơn ngươi nữa, ta chắc chắn sẽ không để ngươi
biến mất!!!” Lời Naraku giống như trăng trối, Hoa Hiểu Quỳ càng hoảng
hốt, trong lòng đau đớn, lồng ngực tràn ngập cảm giác phiền muộn. Tựa
như cô đột nhiên bừng tỉnh, thì ra cô lo lắng cho Naraku như vậy, cô
không muốn hắn biến mất, chứng kiến hắn từ từ hóa thành hư không, làm cô đau đớn đến nghẹt thở. Cô cố gắng kìm nén sự hoảng hốt trong lòng,
nhưng thân thể vẫn không kìm được run lên, hai tay nắm chặt bình làm
vườn, đầu ngón tay trắng bệch, cánh môi gắng gượng vẽ ra nụ cười lạnh
lùng, “Thời gian năm mươi năm không uổng phí, năng lực cũng phân cao
thấp, mạnh yếu. Ban nãy chỉ là bình làm vườn cấp 1, dễ dàng sử dụng,
hiệu quả cũng không quá lớn.”
Hai tay
nâng bình làm vườn lên ngang ngực, bằng mắt trần có thể thấy nước suối
dần tụ lại trong bình. Từng giọt hiện ra vầng sáng, từ bốn phương tám
hướng tụ lại trong bình, hành động này rất mất sức, sau khi làm xong,
Hoa Hiểu Quỳ thở dốc một lúc. Vẫn là tưới nước cho cây như trước, nhưng
hiệu quả tốt hơn nhiều, rễ cây đã bật khỏi lòng đất lại trở về với đất
mẹ, chồi non trên cành cây lớn lên, tươi tốt mơn mởn. Cành lá xum xuê,
tán cây rậm rạp xanh mướt, hơi thở quỷ dị suy sụp biến mất hoàn toàn, lá cây còn ẩn hiện luồng sáng lấp lánh, rất đẹp đẽ.
Làm xong mọi chuyện, chân Hoa Hiểu Quỳ mềm nhũn, co quắp ngã ngồi xuống
đất, thái dương phủ kín mồ hôi, mệt mỏi thở dốc. “Như vậy… là ổn… Ta đã
nói sẽ không để ngươi biến mất… Thì nhất định sẽ làm được…”
Cây tâm linh được chữa trị, thân thể Naraku lại chuyển từ hư ảo sang thực
thể. Hắn nửa ngồi nửa quỳ ôm Hoa Hiểu Quỳ đang mệt mỏi rã rời vào ngực,
vươn tay nâng mặt cô đối diện với con ngươi đỏ sậm của mình: “Quỳ, ngươi lo lắng cho ta, sợ ta biến mất?”
“…” Dù
biết Naraku có ý với mình, nhưng Hoa Hiểu Quỳ chưa từng nhìn thấu tình
cảm ẩn chúa trong đôi mắt đỏ sậm đó. Biết thì biết, nhưng thấu hiểu lại
là chuyện khác. Giống như trên lý thuyết thì hiểu rõ tri thức này, nhưng khi tự mình kiểm chứng, thì mọi chuyện lại trở nên trừu tượng, mớ lý
thuyết ấy chỉ nằm gọn trong ký ức, không có hiệu quả ứng dụng mấy. Nhưng khoảnh khắc này, dường như cô hiểu được, sự hoảng hốt lo âu của mình đã chọc thủng tầng giấy mỏng manh giữa hai người, để hai tâm hồn càng thêm gần, rồi chợt nhận ra những điều mà trước nay chưa từng để tâm. Hoa
Hiểu Quỳ có chút khó chịu quay đầu, tầm mắt chuyển sang nơi khác, không
nhìn Naraku, khẽ lẩm bẩm: “Ta chỉ… không muốn ngươi biến mất…”
Thì ra, cô vốn không còn cảnh giác và bài xích Naraku từ lâu rồi, chẳng biết từ bao giờ đã đặt hắn vào trong lòng.
Trên môi đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại. Hoa Hiểu Quỳ mở to hai mắt, không tự chủ hơi hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội lẻn vào. Hoa Hiểu Quỳ không nhiệt tình đáp lại, nhưng cũng không phản kháng, chỉ im lặng đón nhận sự khiêu khích quấn quýt của Naraku. Nụ hôn này, dịu
dàng, triền miên. Dù Hoa Hiểu Quỳ không nói ra lời thổ lộ rõ ràng, cũng
không có cảm giác tỉnh ngộ “Thì ra ta yêu hắn”, nhưng có một số việc,
không cần phải quá rõ ràng. Khả năng biểu đạt tình cảm của ngôn ngữ cũng có hạn, chỉ cần cô luôn nhớ kỹ cảm xúc lúc này là đủ, không phản kháng
đã là thái độ ôn hòa nhất của cô.
Lông mì dài buông xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Tính sai? Sao hắn có thể tính sai được. Tất cả đều nằm trong dự liệu của
hắn, dù là tống khứ những yêu quái rác rưởi kia, hay dử dụng tơ nhện lẻn vào trong cơ thể của ý thức ngọc, hòng đánh cắp sức mạnh của nó, thậm
chí phản ứng của Quỳ, cũng đúng như hắn mong mỏi.
Từng bước đi thận trọng, tơ nhện thành công lẻn vào cơ thể của ý thức ngọc.
Trên đời này không có gì là chắc chắn, dù thất bại cũng không sao, tiếp
tục giao đấu với nó, hấp thụ sức mạnh của nó, cũng đủ tạo thành con
đường tự cứu mình. Dù kế hoạch hoàn mỹ cũng không thể yên lòng tuyệt
đối, cần cân nhắc đến tình huống bất ngờ, đề sẵn sách lược ứng chiến.
Nhưng mọi sự tiến triển thuận lợi, khổ tâm của hắn, kiên trì của hắn,
cuối cùng cũng được đền đáp, một mũi tên trúng ba con chim.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT