Inuyasha nhấc Thiết
Toái Nha, ý chí chiến đấu sục sôi, nhảy lên vách đá cheo leo, hôm nay dù thế nào hắn cũng phải băm con sói xấu xí gầy còm không hợp bát tự với
hắn thành tám mảnh. Vách đá cao chót vót không gây trở ngại cho
Inuyasha, hắn dễ dàng nhảy lên.
Tâm trạng Kagome chùng xuống, tuy cô tự nhủ với mình Inuyasha và Kikyo mới là
người yêu, nhưng cô lại không khống chế được tình cảm ngày càng sâu sắc
trong lòng. Khi cô lấy Inuyasha làm bia đỡ đạn, lừa Koga rằng Inuyasha
là người yêu mình, sâu trong nội tâm có một giọng nói vang lên, chờ
mong, hi vọng đó là sự thật.
Không ai nói với Kagome như vậy là không đúng, cô không nên có tình cảm không nỡ xa
rời với Inuyasha. Bà Kaede không nói, thậm chí còn có chút cảm giác vui
mừng, nghĩ rằng cô đến với Inuyasha cũng là phần nào bù đắp tiếc nuối từ kiếp trước của Kikyo. Đồng bạn cũng chưa từng nói, không hề nghi ngờ,
cũng không phản đối, họ đều đứng về phía cô, chỉ có Kagome tự nhủ trong
lòng: Inuyasha và Kikyo là người yêu. Nhưng tình cảm càng ngày càng sâu
sắc, lời tự nhủ kia cũng càng yếu ớt đi, đến mức không tự chủ được ghen
tuông.
Sau đó Hoa Hiểu Quỳ xuất hiện,
dùng thái độ nghi ngờ nhắc nhở Inuyasha, rồi cảnh cáo, uy hiếp không
chút khách khí, điều đó càng nhắc nhở Kagome. Những lời của Hoa Hiểu Quỳ không nói với Kagome, nhưng vẫn khiến tâm tư nhạy cảm của cô gái này
cảm thấy lúng túng, dường như đại não đang trầm mê trong tình cảm bị gõ
một cái thật mạnh để cảnh cáo.
Kagome
ngẩng đầu nhìn bóng lưng Inuyasha nhảy lên vách đá, đáy mắt mê man, cô
vẫn chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, ở độ tuổi này, con gái có bệnh
thích sạch sẽ, với tình yêu cũng vậy, cũng có mong ước tình yêu của mình sạch sẽ hoàn mỹ, ghét cay ghét đắng kẻ thứ ba. Nhưng đột nhiên, một
ngày nào đó cô lại phát hiện ra bản thân mình dường như đang dần trở
thành người thứ ba, vậy cô nên làm gì đây?
Đồng bạn thấy cô bỗng trở nên buồn bã ủ rũ, khác xa vẻ tràn đầy sức sống thường ngày.
“Miroku-sama, nhìn Kagome có gì đó không ổn.” Sango dùng khuỷu tay đẩy nhẹ vào người Miroku, lo lắng nhìn Kagome.
“A, ta nhìn ra. Vì lời Quỳ-sama nói, tuy những lời đó không nói Kagome,
nhưng cô ấy nghe xong nhất định không thấy dễ chịu. Quỳ-sama nhắc nhở
Inuyasha không được thay lòng đổi dạ, lại càng không được bắt cá hai
tay. Vì trước đây bà Kaede vẫn đối xử ôn hòa với Kagome, không có ý phản đối, còn có vẻ khá vui vẻ tác thành, nên khi ta biết chuyện trước kia
của Inuyasha và Kikyo-sama, cũng chỉ lơ là cho qua. Bây giờ nghĩ lại…”
Miroku thở dài, tình tay ba rất phức tạp, dù thế nào hắn vẫn thấy
Quỳ-sama khó đối phó hơn Kikyo-sama, dù sao nếu ai đó làm cô tức giận,
cô chắc chắn sẽ đấm kẻ đó đến chảy máu mũi. Miroku thận trọng liếc nhìn
ánh sáng sắc lạnh tỏa ra từ cây kéo lớn, khẽ rùng mình, từ khi sinh ra
đến nay, hắn chưa bao giờ gặp một cô gái nào dũng mãnh đến vậy! May là
trước đây hắn không gặp phải, bằng không…. Dòng họ nhà hắn chắc chắn sẽ
tuyệt hậu!
“Kagome và Inuyasha… ta vẫn
luôn tưởng rằng hai người họ mới là…” Sango bừng tỉnh, giọng điệu kinh
ngạc, mọi chuyện hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô.
“Không phải, Inuyasha và Kikyo-sama vốn là một đôi. Là bạn bè, tất nhiên ta sẽ nghiêng về phía Kagome, cộng thêm thái độ của bà Kaede…. Nhưng bây giờ
thì khác, Quỳ-sama, xét về bối phận hay sức mạnh đều có sức nặng hơn bà
Kaede, mà hiển nhiên cô ấy lại nhanh mồm nhanh miệng, không vừa lòng cái gì sẽ thẳng thắn nói ra, Inuyasha không thể không nghe.” Ngẫm lại, tình huống này thật khó xử, Miroku thở dài. Nói thật, khi Quỳ-sama uy hiếp
Inuyasha, hắn thật sự không dám bênh vực Kagome trước mặt cô.
“Sao lại vậy? Người phụ nữ kia…” Shippo nghe xong bất mãn nói, trẻ nhỏ không biết giữ mồm giữ miệng, nghĩ gì nói đó, nghe Miroku nói vậy, lập tức
cuống lên muốn bênh vực Kagome, giọng nói còn khá lớn.
“Xuỵt…” Miroku vội vã che miệng Shippo, lúc này dù Kagome hay Quỳ-sama nghe
thấy cũng không tốt. Kagome nghe thấy sẽ càng đau lòng, Quỳ-sama nghe
thấy sẽ tức giận, nếu cô tức giận thì không tốt chút nào, phải biết bình thường vu nữ đều có thành kiến với yêu quái, dù yêu quái không gây
chuyện, vu nữ cũng sẽ cảm thấy không vừa mắt.
“A a a…” Shippo giãy dụa.
Hoa Hiểu Quỳ nhàm chán ngáp một cái, liếc xéo mấy người vừa thì thầm to
nhỏ, đừng tưởng cô không nghe thấy, chỉ là họ nói đúng trọng tâm nên cô
ngó lơ, không thèm bóc mẽ.
Đồng bạn xì
xào bàn tán, Kagome hoàn toàn không để ý tới, cô chìm vào tâm sự của
riêng mình, cô bỗng nhiên cảm giác được hơi thở của mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn
gợn trong không khí, không quên mục đích chính, ngẩng đầu nhìn Koga hét
lớn: “Koga-kun, tên kia đang bay lên cao hơn!”
“Cái… cái gì? Koga-…..kun?” Inuyasha nghe vậy như bị đả kích, rơi xuống một
vách đá chìa ra, quay đầu lại nhìn Kagome đang hét lớn ở dưới, vẻ mặt
vặn vẹo. Ánh mắt chạm đến Hoa Hiểu Quỳ, ánh mắt cô sắc bén tựa như nhìn
thấu tất cả, Inuyasha không khỏi chột dạ, vội vàng ném nỗi uất ức thất
bại vào trong góc, quay đầu tiếp tục nhảy lên trên.
Hoa Hiểu Quỳ ngẩng đầu nhìn Inuyasha, tâm tư của sinh vật đơn bào như hắn
quá dễ đoán, đã cảnh cáo một phen rồi mà Inuyasha vẫn có phản ứng như
vậy, thật không an tâm thả hắn tự do bay nhảy, nên đặt dưới tầm mắt, chí ít đợi đến lúc hắn nhớ lời cảnh cáo đó rồi tính tiếp. Dùng dằng với cả
hai người, dù Kagome hay Kikyo đều sẽ bị tổn thương. Tuy là một linh hồn thống nhất, nhưng dưới cái nhìn của cô, hai người họ hoàn toàn khác
nhau, chỉ có dung nhan tương tự.
Lại nói, Inuyasha và Kagome mới là đồng bạn, tại sao cô ấy phát hiện mảnh vỡ
Ngọc Tứ Hồn mà không nói cho đồng bạn của mình đang nhảy lên vách đá là
Inuyasha trước, mà lại nói với người từng bắt cóc mình – Koga? Yêu quái
sói dù không phải kẻ địch nhưng cũng không phải đồng bạn, thò cánh tay
giúp người ngoài lộ liễu quá!
Nhìn thấy
anh em chim lửa bay ra từ trong tầng mây, Koga cầm binh khí dài muốn đâm vào họng con chim, không may, cánh tay hắn bị cắn.
“Tại sao hắn không đâm vào mắt con chim kia?” Hoa Hiểu Quỳ lẩm bẩm, tự đưa tay mình vào miệng kẻ địch, kẻ ngốc mới không cắn.
Koga đạp vào hàm răng của chim lửa, mảnh vở Ngọc Tứ Hồn trên cánh tay nó bị
cướp đi, cả người rơi từ trên đỉnh núi cao xuống. Vì ở không trung cao
vời vợi, không thể thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy một tia sáng chói mắt bay về phía chim lửa, thân thể tròn to lớn hóa thành tro tàn.
Kagome ngồi trên lưng Kirara cùng Sango, đưa Koga bị thương nghiêm trọng ở
cánh tay đi, Hoa Hiểu Quỳ không có hứng thú đi tới, xem xong hí kịch thì nhàn hạ quan sát những yêu quái sói còn lại.
Tất cả đều trong hình người, nhưng sức mạnh tương đối kém, gần như chỉ mạnh hơn người bình thường một chút, hoàn toàn không giống những yêu quái có hình người bắt mắt cô từng biết, không cần vu nữ, trừ yêu sư hay pháp
sư cấp cao, thậm chí không cần đến người biết dùng thuật trừ yêu, chỉ
cần một cao thủ võ lâm cũng có thể giải quyết không ít yêu quái sói ở
đây. Lẽ nào có bao nhiêu yêu lực họ đều dùng để duy trì hình người,
không còn thừa bao nhiêu yêu lực nên mới yếu như vậy?
Vươn tay tóm một yêu quái sói, quan sát kĩ càng.
Yêu quái sói bị tóm hoảng sợ đến mức suýt chút nữa vung vũ khí trong tay,
miễn cưỡng duy trì uy phong của yêu quái sói, đe dọa Hoa Hiểu Quỳ:
“Ngươi muốn gì? Chỉ là một con người mà dám vô lễ với ta…”
Loảng xoảng —-
Hoa Hiểu Quỳ tiện tay vung một cái, vũ khí của yêu quái sói đứt đoạn, lưỡi
dao sắc bén rơi xuống đất, vang lên tiếng loảng xoảng, chỉ còn sót lại
một cây gậy sắt. Mặt không cảm xúc, nhìn chăm chú vào mắt yêu quái sói,
không một tiếng động, nhưng lại tỏa ra uy hiếp dày đặc, cô nghe rõ còn
cố tình hỏi lại: “Vừa rồi ngươi nói gì?”
Nuốt nước miếng, yêu quái sói không dám lên tiếng. Rõ ràng hắn mới là yêu
quái, là chủng loại mà con người luôn sợ hãi, nhưng cảm giác mà đối
phương cho hắn rất kinh khủng, cặp mắt kia tập trung nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt, thở không ra hơi, tựa như không khí xung quanh đều
ngưng tụ lại.
Những con sói xung quanh nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, không dám tới gần.
“Được, nếu đám yêu quái chim phiền phức kia đã được giải quyết xong xuôi, vậy
giờ hai chúng ta chính thức quyết đấu một trận phân thắng bại đi!” Nếu
có thể đánh bại Koga, đập tan sự kiêu ngạo hung hăng của hắn, tâm trạng
của Inuyasha sẽ rất tốt. Hắn đắc ý đẩy hai yêu quái sói ra, nhưng lại
nhìn thấy Koga bị thương đang dựa vào ngực Kagome, Inuyasha trừng to mắt không dám tin: “Vậy mà dám ôm vào ngực!!”
“Quyết phân thắng bại? Bây giờ không phải thời điểm thích hợp, Koga đang bị
thương!” Thấy Koga bị thương, Kagome rất thương cảm, không chút khách
khí phản đối ý định của Inuyasha, vậy mà cô lại che chở người đã bắt cóc mình.
Inuyasha lo lắng vượt qua cả một
quãng đường dài tới cứu Kagome, vậy mà cô lại không chút chần chờ bao
che Koga, trong lòng Inuyasha bị đả kích trầm trọng, tự nhiên nảy sinh
sự bất mãn và nghi hoặc mãnh liệt.
“Ta chỉ cần cánh tay trái là đủ để trừng trị kẻ như ngươi!” Koga cố nén đau nhức đứng lên, hung hăng khiêu khích.
“Chuyện cười gì thế!” Inuyasha không cao hứng, vốn thấy Koga bị thương, hắn
không còn hứng thú đánh một trận, đao cũng đã thu lại, chỉ cứng miệng
không chịu rút lui, nhưng nay thấy đối phương dù bị thương vẫn độc mồm
độc miệng khinh bỉ mình như trước, tính nóng nảy của hắn lại phát tác,
vung mạnh nắm đấm muốn xông lên đánh Koga: “Tới đây!”
“Inuyasha, ngồi xuống!” Kagome nổi giận đùng đùng, tựa như Inuyasha là kẻ cố tình gây sự không hiểu lý lẽ.
Inuyasha lập tức bị câu niệm chú ép nằm sát xuống đất, hắn đau đớn kêu một tiếng.
Chứng kiến tình cảnh này, Hoa Hiểu Quỳ lập tức bỏ mặc tên yêu quái sói cô
đang đánh giá nghiên cứu, sắc mặt trầm xuống, đi tới gần, kéo Inuyasha
đang nằm rạp dưới đất lên.
“Này, tên kia
mới là thủ phạm bắt cóc cô chứ?” Hoa Hiểu Quỳ nhìn Kagome, vẻ mặt không
thích. “Inuyasha lo lắng cô bị yêu quái sói hung tàn giết hại, cả quãng
đường vội vàng chạy tới cứu cô, chỉ lo chậm một giây thì cô chỉ còn là
một thi thể. Vậy mà giờ cô lại sử dụng câu niệm chú với đồng bạn của
mình để bao che cho kẻ đã bắt cóc cô, cô như vậy có ý gì?”
“Việc này…” Ánh mắt nghiêm nghị ấy khiến Kagome không khỏi chột dạ, lảng
tránh một lúc mới nói ra nguyên nhân. “Koga-kun… Bị thương, hơn nữa thực ra bản tính hắn không xấu, còn có… Coi như hắn cũng từng cứu tôi…”
“Chẳng lẽ Inuyasha chưa từng cứu cô?” Hoa Hiểu Quỳ hừ lạnh, cô không phản đối
nhận định của Kagome về Koga rằng bản tính hắn vốn không xấu. Cô cũng
cảm thấy bản tính mình không xấu, nhưng với những yêu quái xấu xa rơi
vào tay cô, cô chắc chắn sẽ trở thành kẻ ác độc nhất. Bộ y phục trắng
hồng của vu nữ biểu thị thân phận vu nữ của cô, đối với con người, cô là cứu tinh của họ, cô có thể tiêu diệt hết đám yêu quái phá hoại quê nhà
của họ. Còn đối với yêu quái, cô chính là kẻ ác chuyên phá hoại chuyện
tốt của chúng, chúng hận không thể đá bay chướng ngại vật ấy đi.
“Bản tính không xấu là có ý gì? Vì hắn tốt với cô nên tính là không xấu? Cô
có dám đảm bảo hắn chưa từng tàn sát con người không? Những ví dụ về
việc yêu quái tàn phá thôn làng của con người chẳng hề thiếu, gần đây có một ngôi làng, hai ngày trước ta cảm nhận được hơi thở của mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn xuất hiện trong thôn…. Các người cũng đi qua nơi đó chứ? Với a,
hơi thở của ngọc rõ ràng giống như hải đăng trên biển, cô có thể nói cho ta biết những người trong thôn kia giờ ra sao không?”
Sắc mặt Kagome trắng nhợt, người dân trong thôn đều bị sói giết sạch, khi
họ tới nơi thì chỉ còn nhìn thấy cảnh tượng rất nhiều con sói đang gặm
nhấm thi thể con người. Sắc mặt Miroku và Sango cũng cứng đờ, nhớ lại
cảnh tượng thê thảm đó, tất cả người dân trong làng đều bị sói cắn chết.
“Hừ, tất cả mọi người trong làng đều bị sói cắn chết rồi!” Hai tay Inuyasha
nắm lại trong tay áo, quay đầu oán giận nói, không thèm nhìn Kagome.
“Cô cảm thấy bản tính hắn không xấu, những thôn dân đã chết là đáng đời?
Xem xét dưới góc độ của yêu quái sói, họ không sai, nhưng cô là con
người, chỉ trong phút chốc cô đã quên đi sự thật, thật khó tin, trong
lòng cô thậm chí còn không có chút sóng gợn nào, không chút do dự quyết
định bao che cho hắn, thậm chí còn niệm chú để ngăn cản đồng bạn.”
Vì một người ngoài không liên quan mà niệm chú ngăn cản đồng bạn, rốt cục
là xuất phát từ tâm thái như thế nào? Chỉ vung nắm đấm lên, chưa thực sự đánh, Koga chỉ bị thương ở cánh tay, đâu phải trọng thương nặng nề tới
mức không chịu nổi một quyền, ngược lại, yêu quái da dày thịt béo, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục. Quỷ Nhện bị bỏng nghiêm trọng toàn thân, cô vẫn
còn đánh hắn đến vậy mà chưa thấy hắn nghẹn thở thăng thiên, trái lại
còn càng ngày càng tinh nhanh, càng ngày càng hả hê…
Nhớ tới kẻ nào đó, khóe miệng Hoa Hiểu Quỳ giật giật, tuy trước kia hắn bị
thương nặng, cô sợ mình đấm chết hắn thì tự reo rắc ám ảnh trong đầu
mình nên chỉ chăm chăm đánh vào mắt hắn.
Quay đầu nhìn tràng hạt trên cổ Inuyasha, sắc mặt Hoa Hiểu Quỳ càng xấu,
Kagome niệm chú thuận miệng như vậy, có thể thấy chắc chắn thường ngày
cũng sử dụng không ít lần. Kikyo chế tác tràng hạt này để kiềm chế
Inuyasha khi dã tính của hắn khó thuần phục, có vật này, dù hắn có làm
chuyện xấu vẫn sẽ bị hạn chế, nhưng vẫn không làm thương tổn đến hắn.
Cuối cùng cô ấy nhẹ dạ không đành lòng đưa cho Inuyasha, rồi lại bị
người khác sử dụng, tùy ý trừng phạt Inuyasha, thật mỉa mai!
“Kikyo đã từng nghĩ tới câu niệm chú là “Yêu tha thiết”, nhưng cuối cùng vẫn
không nhẫn tâm đưa nó cho Inuyasha.” Nhìn tràng hạt thật lâu, Hoa Hiểu
Quỳ quay đầu nhìn Kagome, sau khi nghe những lời cô nói, trong lòng
Kagome có chút áy náy. Quên đi, dù sao vẫn chỉ là một thiếu nữ mười mấy
tuổi mà thôi, Hoa Hiểu Quỳ âm thầm bĩu môi, nuốt hết những lời định nói
vào miệng.
Inuyasha đối tốt với cô ấy mới làm cô ấy đắc ý vênh váo đến vậy!
Cô thật sự rất muốn hỏi, Kagome có phải cũng đối xử với bạn bè của mình
như vậy không, vì bao che cho kẻ bắt cóc mình mà không màng tới người
bạn đã liều mạng tới cứu mình. Đúng là không tim không phổi!
Quả thực Inuyasha ngã trên đất cũng không quá đau đớn, nhưng lòng bị tổn
thương, tựa như sự liều mạng của hắn vốn dư thừa, tựa như hắn làm vậy
rất ngu ngốc, tựa như thực ra hắn có thể đi chậm dãi, dọc đường có thể
nhàn nhã ngắm phong cảnh, có thể ăn thức ăn ven đường, sau đó chậm rãi
đi tìm Kagome. Nhìn xem, người ta còn có cảm tình với kẻ bắt cóc mình,
hắn liều mạng chạy đến vì đối phương như thế có được gì?
“Ta giúp ngươi giải trừ câu niệm chú!” Tràng hạt của Kikyo không nên trở
thành công cụ để kẻ khác diễu võ dương oai trên đầu Inuyasha.
“Có thể thật sao!” Inuyasha kinh hỉ.
“Đương nhiên là được! Ta nhìn thấy Kikyo chế tác tràng hạt nên có tò mò thỉnh
giáo một chút, ta biết cách giải trừ nó.” Kikyo qua đời, câu niệm chú do người khác thiết lập, không hoàn toàn là chuỗi tràng hạt mà Kikyo định
cho Inuyasha mang theo, nên giải trừ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chờ đến lúc cởi bỏ được tràng hạt, Inuyasha rất vui vẻ, tâm tình tốt, quên sạch những chuyện không vui vừa rồi.
Hoa Hiểu Quỳ xoay người, nhìn thấy vài người Yêu Lang tộc vẫn ở đây, ngạc
nhiên: “Sao các ngươi vẫn còn ở đây? Thủ lĩnh của các ngươi bị thương mà không mau mang về, ở chỗ này đợi ta làm cơm mời các ngươi ăn chắc?”
“Không… Không cho ngươi nói về Kagome như vậy! Con chó xấu xí yếu ớt kia có gì
tốt, Kagome thân cận ta mới là lựa chọn chính xác!” Dù đau đớn trên tay
khiến hắn nói chuyện có chút khó khăn, nhưng giọng điệu Koga vẫn kiêu
ngạo tự tin như trước.
“Ngươi nói gì!” Inuyasha tức giận, nhíu chặt mày.
“Ngươi câm miệng cho ta, đừng có giống như quả pháo động vào là nổ. Hắn bị
thương đến vậy, còn yêu quái chim bị ngươi một đao giải quyết, ai mạnh
ai yếu chỉ cần liếc qua đã rõ, tranh cãi vô vị!” Hoa Hiểu Quỳ trợn mắt,
thật háo thắng, người khác động chạm một chút hắn đã không nhịn được.
“Hừ!” Inuyasha thở phì phò quay đầu đi.
“Còn ở đây làm gì? Nếu không đi ta sẽ lấy mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn đi…” Lời còn
chưa dứt, Koga đã được thuộc hạ vội vã đưa đi. Nhìn bụi đường bốc lên
cuồn cuộn, Hoa Hiểu Quỳ nhún vai, vốn định tiện tay phong ấn mảnh vỡ
trên chân hắn, nhưng hắn chạy mất thì thôi vậy.
“Chạy nhanh thật!” Miroku nhìn bụi đường.
“A…” Sango vô ý nói nhỏ một tiếng xem như phụ họa.
Thấy Kagome vẫn không ngừng lộ vẻ hổ thẹn, Hoa Hiểu Quỳ thở dài, thái độ mềm mỏng hơn một chút: “Nếu ta quá nghiêm khắc, ta xin lỗi cô.”
“… Không, không liên quan đến cô.” Kagome cúi đầu, tự nhìn nhận lại mình,
cô đối xử quá đáng với Inuyasha sao? Hắn lo lắng chạy tới mà cô lại đối
xử với hắn như vậy…
Miroku và Sango liếc
mắt nhìn nhau, thực ra họ cũng rất lo lắng cho Kagome, sợ cô bị Koga
giết hại. Cuối cùng mới biết thì ra chỉ hữu kinh vô hiểm thì thở phào
nhẹ nhõm, nhưng dù có muốn bênh vực Kagome, họ cũng không dám lên tiếng
vào lúc Hoa Hiểu Quỳ đang nổi giận. Tình huống này nên nói gì mới đúng?
An ủi Kagome may mắn gặp được một kẻ bắt cóc có vẻ không tệ sao?
Shippo không nghĩ nhiều như vậy, Kagome không bị liên lụy do kế hoạch chạy trốn thất bại của cậu đã đủ để cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT