Sau khi báo với Naraku một tiếng, Hoa Hiểu Quỳ rời khỏi thành Hitomi, đi lung tung không có
mục đích, cô ở bên trong Ngọc Tứ Hồn lâu như vậy, được nhìn lại cảnh sắc bên ngoài, cảnh sắc trong quá khứ dường như đều đã thay đổi. Kế hoạch
ban đầu là đi một chuyến đến thôn Kaede, nhưng sau khi ra khỏi thành, sự chú ý của cô bị hấp dẫn, quên luôn kế hoạch lúc nào không hay.
Trèo lên cây phá tổ chim, bắt cá dưới sông, hái hoa, trêu động vật nhỏ, tình cờ gặp phải yêu quái thì tiêu diệt hết, đi xa thành Hitomi, mặt trời
dần ngả về tây, nhìn sắc trời lúc này, Hoa Hiểu Quỳ mới nhớ ra mục đích
ban đầu của mình.
Xung quanh đều là cây
cối, nhìn phương hướng mặt trời có thể tạm đoán ra hướng đông tây nam
bắc, nhưng thôn Kaede ở hướng nào Hoa Hiểu Quỳ cũng không rõ. Cô chưa
từng rời khỏi thôn Kaede đi du lịch hay trừ yêu một mình, ở hiện đại cô
là trạch nữ, không thích đi xa nhà, càng không thích ra ngoài, nếu không phải việc cần thiết thì sẽ không ra ngoài, sau này sinh hoạt tẻ nhạt ở
cổ đại có nhiều thời gian, không có máy tính, cô vẫn ngồi ngốc trong
nhà, rất tẻ nhạt khô khan, không bằng đi ra ngoài một chút. Trước đây
mỗi khi rời thôn cô đều đi cùng Kikyo, dù không nhớ đường về cũng không
sao, hiện giờ cô không biết vị trí cụ thể của thôn Kaede, muốn gặp lại
Kaede giờ đã già, e là rất khó khăn.
Bản
thân Hoa Hiểu Quỳ hơi mù đường, ở cổ đại không xây dựng đường, những con đường hình thành đều do người ta đi nhiều mà thành, chỉ nhìn một cách
đơn thuần, bản thân cô muốn tìm đến thôn Kaede, nơi mà cô còn không biết rõ vị trí, chỉ có thể nhờ vào vận may, có thể năm nào tháng nào đó,
Naraku có thể tìm thấy cô đang lạc lối đến phương trời nào đó, di chuyển sẽ khó bị tìm thấy hơn không di chuyển.
Hoa Hiểu Quỳ xoa xoa cái bụng lép kẹp, ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian
còn khá sớm, nhưng vẫn nên sớm tìm nơi nghỉ ngơi, bên ngoài không thể
bằng trong nhà, quả nhiên đi lung tung không tốt. Hoa Hiểu Quỳ cắn một
miếng quả dại vừa tiện tay hái được, cô rất giỏi trong việc phân biệt
hoa quả có độc hay không, ăn chút cá nướng đen sì, nhảy nhót một lúc
xong lại có chút đói bụng. Quả dại không được nuôi dưỡng cẩn thận, mọc
lên tự nhiên, ăn rất ngon, tay nghề không tốt, không có chút gia vị nào, nhưng vị cá nướng cũng rất tươi ngon, cũng coi như đã ăn bữa tối.
Cô rời khỏi thành Hitomi mà không mang theo thứ gì, chỉ có y phục vu nữ mà thôi, cho dù tìm được thành trấn cũng không có tiền mua thức ăn.
“Aiz… sao lại thảm như vậy!” Hoa Hiểu Quỳ rên rỉ, uể oải vịn vào thân cây,
“Sau khi ra ngoài mới biết, mình quả nhiên quá hấp tấp, không chịu cân
nhắc. Chẳng lẽ vẫn phải ngủ ngoài trời sao?”
Gió khẽ lướt qua, trái cây trên cành cùng những phiến lá khẽ đong đưa. Hoa
Hiểu Quỳ nhìn trái cây trên cành, không hề có ý định đưa tay lấy xuống
ăn, vì không dám đảm bảo mùi vị của chúng thế nào, cô cũng không muốn
đầu độc vị giác của mình.
Hoa Hiểu Quỳ
nhạy bén nhận ra hơi thở quen thuộc tới gần, xoay người nhìn sang, dường như muốn xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cây cối để nhìn thấy người ở
phía bên kia. Hoa Hiểu Quỳ nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mình đã
vô tình đi rất xa thành Hitomi? Hay là do Naraku che giấu thành Hitomi
quá tốt, ở một khoảng cách không xa không gần, bọn họ cũng không phát
hiện ra tòa thành mà họ luôn muốn tìm?”
Lần trước gặp mặt vội vàng, mới nói vài câu cô đã ngủ mất, lần này có nên
tiếp tục ôn chuyện? Con chó Inuyasha kia, nếu thật sự đứng núi này trông núi nọ, di tình biệt luyến (1) thì đừng trách cô không nương
tay! Hắn bị phong ấn, 50 năm chỉ giống như một giấc ngủ! Tình yêu với
Kikyo vẫn còn rõ ràng trước mắt, tựa như chỉ là việc cách đây không lâu, nhưng trong nháy mắt hắn lại rung động trước một người con gái khác, dù mối tình trước tan vỡ cũng không thể tiếp nhận tình cảm mới nhanh như
vậy chứ?! Chỉ có thể giải thích là hắn chính là kẻ lăng nhăng!
(1) Di tình biệt luyến: Yêu một người, sau đó không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Tiện thể nên hỏi hắn có biết tung tích Kikyo không, cô thực sự không muốn
hỏi Naraku chuyện này, đối diện với một kẻ nham hiểm gian xảo, cô lại nợ hắn khá nhiều ân huệ, không cẩn thận bị bán lúc nào cũng không biết!
Hoa Hiểu Quỳ chìm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ nên đối xử với Inuyasha hồng hạnh vượt tường bằng thái độ như thế nào, nếu đánh hắn trọng
thương chỉ còn một hơi thở, Kikyo có đau lòng không? Vậy thì phải nương
tay một chút…, nếu hắn thật sự có gian tình với Kagome, nhưng, quan
trọng nhất vẫn là phải biết rõ mọi chuyện năm mươi năm trước. Inuyasha
dường như cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết khi tỉnh lại, Kikyo đã bị đả
thương, sau đó một mũi tên bắn về phía hắn, phong ấn hắn lại.
Ôi ~ đây rốt cuộc là chuyện gì! Bây giờ nghĩ nhiều như vậy, đợi lát nữa
gặp mặt rồi chắc chắn sẽ quên sạch, vẫn nên thực hiện luôn!
Hoa Hiểu Quỳ quyết định xong, đi về hướng có hơi thở của mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn.
Bên này, nhóm Inuyasha dừng chân, dự định nghỉ qua đêm ở đây, gần đó có một dòng sông, không cần lo vấn đề nước uống sinh hoạt, còn có thể bắt cá
trong sông để ăn.
Nhóm lửa, ngọn lửa màu
đỏ tỏa ra ánh sáng ấm áp, chập chờn nháy lên, củi gỗ bị ngọn lửa thiêu
đốt, phát ra âm thanh “tách tách” bé nhỏ, mấy con cá bắt từ dưới sông
lên sau khi được xử lý xong, xiên qua cành cây, nướng trên đống lửa.
Mũi Inuyasha giật giật, dáng vẻ như vừa ngửi thấy mùi gì đó khiến hắn chú ý.
“Inuyasha, sao vậy?” Kagome ngồi cạnh hắn, lấy quyển sách toán từ trong balo lớn màu vàng đeo sau lưng, vừa định mở ra đọc.
“Có người đang đi tới đây, là Quỳ, có lẫn mùi của Naraku, rất nhạt.”
Inuyasha trả lời, sau đó tự nhủ: “Quỳ rời khỏi Naraku rồi sao?”
“Inuyasha, thật sao?” Miroku khá kinh ngạc, không nghĩ ra lý do Hoa Hiểu Quỳ đột
nhiên rời đi, hơn nữa còn đi về phía bọn họ, cố ý đến tìm bọn họ… tìm
Inuyasha? Nghĩ đến đây, Miroku theo bản năng nhìn Inuyasha, ánh mắt đảo
sang Kagome, rùng mình một cái.
“Hừm, đúng là mùi của Quỳ.” Inuyasha khẳng định.
“Naraku có âm mưu gì sao?” Sango bị Naraku hại tan cửa nát nhà, không có chút
thiện cảm nào, mỗi khi nhắc đến cái tên “Naraku”, cô đều mang theo sự
thù hận nghiến răng nghiến lợi. Đồng đội, người thân mất đi, cô đau đớn
vô cùng, nhưng nỗi căm hận với Naraku chưa bao giờ giảm đi mà càng ngày
càng khắc sâu, chủ yếu vẫn liên quan đến Kohaku.
“Chuyện này, có lẽ là không, tuy Quỳ-sama nhìn qua có vẻ hoàn toàn khác
Kikyo-sama, nhưng không phải người dễ dàng sai khiến, theo như lời
Kaede-sama giải thích, Quỳ-sama rất ghét làm không công cho người khác…
Tính đến việc bảo vệ Ngọc Tứ Hồn năm mươi năm trước, oán niệm đã lâu.”
Miroku lắc đầu, hắn không rõ tính cách của Hoa Hiểu Quỳ, chỉ có thể suy
đoán dựa trên lời của người khác. “Nhưng, đột nhiên rời khỏi thành
Hitomi quả thực có chút kỳ quái, có thật sự như Quỳ-sama nói, không có
hứng thú với ân oán giữa chúng ta và Naraku sao?” Sango không quá tin
tưởng, tuy cô căm hận Naraku nhưng không đến mức mù quáng mất đi lý trí, cô nói cũng có mấy phần đúng.
“Sango nói có phần đúng, nhưng, tùy tiện đẩy một vu nữ lợi hại về phía Naraku,
không phải bất lợi cho chúng ta sao, có thể nói, chúng ta không nên vô
duyên vô cớ tăng thêm kẻ thù cho mình, tính cách của Quỳ-sama… Inuyasha, ngươi thấy thế nào?” Miroku trầm ngâm, nếu không chắc chắn, thái độ
không tốt sẽ làm người ban đầu vốn không phải kẻ địch trở thành kẻ địch, tương tự, vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn, không bị yêu quái giết chết, thậm
chí còn sống đến nay, năng lực chắc chắn sâu không lường được.
“Đúng rồi Inuyasha, ngươi có quen biết vu nữ gọi là Quỳ kia, trong số chúng
ta, ngươi hiểu rõ cô ta nhất, Kaede-sama khi đó còn nhỏ tuổi, cũng có
thể nhớ lầm.” Shippo cũng nói lên suy nghĩ của mình.
“Quỳ… rất đáng ghét, phiền phức, không biết đầu bị làm sao mà lại yêu thích
đồ vật kỳ kỳ quái quái.” Inuyasha hồi tưởng, trong trí nhớ, có lần Kaede kể với hắn, ví dụ như, “Ta nhớ cô ấy từng bắt một con Nhện yêu, bắt nó
nhả tơ đan tất, nếu không sẽ biến nó thành bia ngắm cho Kaede luyện bắn
tên.”
“Có lẽ là được, Nhện đều dệt lưới, có lẽ đan khéo một chút là thành tất?”
Shippo nháy mắt mấy cái, năng lực tiếp thu của trẻ con thật sự rất mạnh.
“… Ta chỉ biết xương của yêu quái có thể chế tạo vũ khí …” Sango theo bản năng sờ Phi Lai Cốt đặt ở một bên.
“A… Có thật không? Tôi nghe nói có người ngoại quốc từng thử chăn nuôi
nhện, dùng tơ của nó chế tác thành tơ lụa, nhưng thất bại, không ngờ ở
thời đại này cũng có người thử nghiệm!” Kagome hưng phấn vì phát hiện ra điều mới mẻ.
“A?” Inuyasha nghe vậy
nghiêng đầu nhìn Kagome, ngờ vực nói: “Quỳ dường như cũng từng nói tương tự như vậy, Kaede còn hỏi ta có biết quốc gia nào có người từng thử làm như vậy chưa.”
“Quỳ cũng nói như vậy?” Kagome kinh ngạc, thầm nghĩ, thời đại này cũng đã có người có ý nghĩ độc đáo như vậy rồi sao?
Cách đó không xa truyền đến tiếng sột soạt, Hoa Hiểu Quỳ mặc y phục vu nữ, đưa tay gạt cành lá sang một bên.
“Ồ, Inuyasha, đã lâu không gặp!” Giơ tay híp mắt cười chào hỏi.
“Chúng ta mới gặp cách đây không lâu!” Inuyasha không nể mặt nói, không hề có ý định phối hợp với đối phương.
“Chính là đạo lý một ngày không gặp như cách ba thu.” Hoa Hiểu Quỳ không ngại, Inuyasha vốn như vậy, đột nhiên ngày nào đó đầu óc tỉnh táo, phối hợp
với cô mới là kỳ quái, kẻ đơn thuần lúc nào cũng thẳng thắn dứt khoát!
“Ngươi chạy ra khỏi tòa thành của Naraku làm gì?” Inuyasha không quen quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề.
“Cái đó cũng phải hỏi sao, đương nhiên là vì trong đó quá chán, ta chạy ra
ngoài chơi, cũng đã lâu ta không gặp Kaede, muốn đi thôn Kaede gặp con
bé, trước kia chỉ là một cô nhóc, bây giờ đã thành một bà lão già nua,
thực sự là năm tháng không bỏ qua ai mà!” Hoa Hiểu Quỳ cảm thán, vươn
tay sờ sờ khuôn mặt ngây ngô non nớt của mình, tựa như mình cũng là một
bà lão đang hồi tưởng lại ký ức năm nào.
“Trên mặt cô không có nếp nhăn nào, không có chút sức thuyết phục nào hết!” Shippo nhổ nước miếng.
“Tâm hồn ta đã già nua rồi…” Hoa Hiểu Quỳ lau lau giọt nước mặt không tồn tại.
“Biết rồi bà lão!” Inuyasha thiếu kiên nhẫn.
“Hu hu hu~ ta giống bà lão chỗ nào, không được gọi ta là bà lão!” Hoa Hiểu
Quỳ xù lông kêu lên, âm thầm cắn răng, Inuyasha, ngươi đúng là không
đáng yêu chút nào!!
“Không phải ngươi tự nói đó sao?” Inuyasha liếc mắt một cái, không thèm để ý bĩu môi.
“… Nói chung, không cho ngươi nhắc đến hai chữ ‘bà lão’!”
“Há, lão yêu bà! 50 năm vẫn chưa già, con người rất nhanh già, ngươi quả
thực giống như yêu quái.” Inuyasha không hề che giấu suy nghĩ của mình,
kẻ thần kinh thô này mặc kệ đối phương nghe xong có phản ứng gì.
“Kẻ mấy trăm tuổi mà mặt mũi cũng không thay đổi không có tư cách nói ta!” Gân xanh trên trán Hoa Hiểu Quỳ giật giật.
“Nếu ngươi từ thành Hitomi đi ra, ngươi hẳn phải biết… Kohaku, hiện giờ em
ấy sao rồi?” Sango không vung Phi Lai Cốt công kích, nhưng thái độ cũng
không thân mật, chỉ tập trung hỏi Hoa Hiểu Quỳ, muốn biết tình trạng em
trai mình.
“Sao ta biết được, ta không
phải thuộc hạ của Naraku. Biết càng nhiều, khả năng bị trừ khử càng lớn, ta không muốn dính đến kẻ xấu.” Hoa Hiểu Quỳ nháy mắt mấy cái, cô biết
Sango lo lắng, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Sao lại thế…” Sango thất vọng, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, muốn tìm ra vết tích nói dối trên gương mặt Hoa Hiểu Quỳ.
“Bình tĩnh, đừng có tỏa ra sát khí! Bởi vì qua một thời gian, thần kinh ta
rất mẫn cảm, dễ căng thẳng, một khi cảm nhận được ác ý sẽ phản xạ định
ra tay, vậy nên đừng trách ta, ta cũng không khống chế được.” Nhìn Sango mang dáng vẻ thâm cừu đại hận, trong mắt tràn ngập hoài nghi, Hoa Hiểu
Quỳ có lòng tốt nhắc nhở, tuyệt không phải uy hiếp, Sango nghĩ đó là lời uy hiếp chỉ là do cô ấy không muốn nghĩ tốt, mà nghĩ đến phương diện
xấu.
“Ngươi…” Sango hiểu lầm, phẫn nộ đến suýt chút nữa động tay động chân.
“Này, Sango, bình tĩnh một chút.” Thấy bầu không khí căng thẳng, Kagome vội khuyên nhủ.
Thật là, cô có lòng tốt nhắc nhở mà! Hoa Hiểu Quỳ bĩu môi, sự chú ý bị cá
nướng trên đống lửa thu hút. Kagome có thể thoải mái di chuyển giữa hai
thời đại, hẳn là có mang theo gia vị đến, cá nướng không có vị gì ăn rất nhạt! Ánh mắt lay động rồi lại lay động, không kìm được dán chặt lên
cái ba lô màu vàng to lớn trên người Kagome, nghĩ đến những đồ vật bên
trong đủ khiến cô chảy nước miếng, hu hu hu… Bao lâu rồi cô không được
ăn đồ ăn ở hiện đại rồi hả? Nhật Bản cổ đại thật nghèo, cô muốn trở về
Trung Quốc, có thật nhiều mỹ thực, hơn nữa đồ ăn phải hợp khẩu vị của
cô!!
Vì Inuyasha thích ăn mì, trong túi Kagome mang không ít, đun nước trên đống lửa, trong khi chờ mì chín, mọi người phân cá ra ăn.
Nước được đun nóng rất nhanh, Kagome động tác nhanh nhẹn. Hoa Hiểu Quỳ ngửi
thấy mùi mì trong không khí, không khống chế được cảm giác thèm ăn, nước miếng bắt đầu tiết ra, con mắt chăm chú nhìn.
Rất nhớ, rất muốn ăn, rất muốn ăn… Vậy mà khi cô còn sống còn có thể nhìn
thấy đồ ăn hiện đại một lần nữa, tuy rằng chỉ là mì ăn liền bình dân
thôi, nhưng cũng quá cảm động! Cô muốn ăn khoai lang, muốn ăn thịt bò
khô, muốn ăn bánh bích quy… A a a, rất muốn ăn!!!
Hoa Hiểu Quỳ rất tưởng niệm thức ăn ở hiện đại, nhìn chằm chằm mì ăn liền
trong tay Kagome, ánh mắt sáng quắc, khắp toàn thân không chỗ nào không
biểu lộ ý muốn ăn. Kagome cũng cảm giác tay mình sắp bị ánh mắt của Hoa
Hiểu Quỳ đâm thủng, lúng túng không biết nên làm sao.
“Quỳ, nếu cô chưa ăn cơm, vậy ăn cùng đi…” Kagome còn chưa dứt lời, Shippo đã cắt ngang.
“Sao phải chia sẻ đồ ăn với cô ta, vốn chỉ có ngần ấy!” Shippo gào to, trẻ
con thường ích kỉ, có nhiều người, lượng thức ăn phân cho mình sẽ ít
hơn.
“… Không muốn, ta không muốn ăn chút nào!” Hoa Hiểu Quỳ ngẩn ra, như chém đinh chặt sắt từ chối, chỉ là ánh
mắt vẫn vương vấn mãi không buông, chăm chú nhìn, sau lưng sắp mọc ra
cái đuôi mèo đong đưa đong đưa, ai có mắt cũng nhìn ra cô thèm nhỏ dãi
đến mức nào.
Hừ hừ, thực phẩm bình dân thôi mà, cái gì mà cắn người miệng mềm (2), cô mới không bị mua chuộc chỉ bằng mì ăn liền đâu!
(2) Nguyên văn: “Cật nhân chủy nhuyễn”: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
… Mùi vi này đã không được ăn lâu lắm rồi, cho dù chỉ là mì ăn liền cũng
thật hoài niệm, hu hu… Rất nhớ, rất muốn quay về Trung Quốc!!
“…Thật mất mặt!” Inuyasha không nhìn nổi, nhưng hắn cũng không cao thượng đến
mức chia sẻ phần của bản thân mình, trái lại như sợ bị Hoa Hiểu Quỳ cướp mất phần của mình, sụp soạp mấy lần đã ăn hết.
“Quỳ-sama, nếu người muốn đến vậy có thể ăn phần của ta, chỉ là…” Miroku đàng hoàng trịnh trọng nói, ngập ngừng.
“Chỉ là?” Kagome nghi hoặc, ai bảo Miroku lúc trước lúc nào cũng bất lương.
“Hãy sinh cho ta một đứa bé đi!” Miroku nháy mắt xuất hiện trước mặt Hoa Hiểu Quỳ, thâm tình nắm chặt tay cô.
“Bên kia mát mẻ hơn, qua bên kia đi!” Hoa Hiểu Quỳ không khách khí từ chối. (#‵′) 凸
Miroku nói chen vào làm sự chú ý của Hoa Hiểu Quỳ quay về, suy nghĩ hơi
chuyển, bỗng chốc triệu hồi cây kéo làm vườn, vênh váo tự đắc giơ nó chỉ vào Kagome, hét lớn: “Ăn cướp đây, giao mì ăn liền ra đây!”
… Quá sa đọa, trông thế mà lại sa đọa đến mức đi cướp một bát mì!
“… Khụ…” Kagome sững sờ, trố mắt nhìn. Mời ăn thì từ chối, lại muốn đánh cướp, lẽ nào ăn đồ cướp được thì sẽ ngon hơn?
Hoa Hiểu Quỳ: Tự đánh cướp thì sẽ không phải “cắn người miệng mềm”, khà khà khà, cô thật thông minh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT