Lão ma ma cáo lão hồi hương, Hoa Hiểu Quỳ mừng rỡ đến mức muốn nhảy múa reo hò. Bầu trời càng xanh, hoa càng tươi đẹp, tiếng chim hót trong đình viện lanh lảnh uyển chuyển, không khí tươi mát, trong lành. Những người nông dân vừa làm việc vừa ca hát, không có lão ma ma soi, cô nhìn thấy thứ gì cũng thấy vừa mắt, kể cả việc Naraku, nay đã là Thành chủ của thành Hitomi bị thúc giục sớm ngày thành hôn với cô cũng không phá hoại tâm trạng tốt đẹp của cô.

Trong số những trừ yêu sư đến thành, may mắn có một người sống sót, tuy chỉ bị trọng thương nhưng bị tưởng là đã chết, được đưa đi chôn. Người đó thực sự có ý chí kinh người, tự mình bò khỏi hố chôn. Hoa Hiểu Quỳ ngồi ven hồ nước, nhìn những chú cá quẫy đạp trong nước, cô cảm thấy hơi nhàm chán, quyết định đi xem người may mắn còn sống sót kia.

Cô biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cũng không định nói cho trừ yêu sư tên là Sango kia biết, thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết. Tên Naraku kia dường như cũng không quá để ý việc người khác có thể phát hiện ra hắn chính là người đứng đằng sau giở trò. Hắn luôn thích tính toán để kẻ bị tính kế cho đến lúc chết cũng không biết ai là người đã tính kế mình, chân tướng bị chôn vui trong dòng chảy của thời gian.

Hoa Hiểu Quỳ đi trên sàn nhà sạch sẽ bóng loáng, nghe thấy tiếng động nhỏ truyền đến từ phía trước, cô vén màn trúc lên, nhìn thấy Sango lưng quấn đầy băng vải trắng, vất vả tự đứng lên, một tay vịn vào cây cột, một tay thô bạo hất màn trúc ra, giọng nói tràn đầy oán hận và phận nỗ, lạnh lùng nói: “Tên bán yêu Inuyasha kia ở đâu? Ta muốn giết hắn!!”

“Ồ? Ngươi đang làm gì?” Hoa Hiểu Quỳ hỏi. Cô ấy bị thương nặng như vậy, không nên cử đông mạnh, vết thương sẽ nứt ra.

“…” Sango nghe thấy giọng nói vang lên, nghiêng đầu nhìn, ngón tay nắm lấy màn trúc trở nên trắng bệch, vẻ mặt phẫn nộ có chút đáng sợ, tựa như đang trút sự oán hận lên tất cả những người cô nhìn thấy.

“Vết thương của cô vẫn chưa khỏi, không nên cử động mạnh.” Hoa Hiểu Quỳ ra hiệu cho thị nữ lui ra, thả màn trúc xuống.

Tuy nói, cô chỉ biết rõ mọi chuyện chứ không hề giúp Naraku làm chuyện xấu, giúp người xấu làm điều ác, nhưng khi nhìn thấy người bị hại là Sango, cô vẫn thấy hơi mất tự nhiên. Cô nhìn vào ánh mắt tràn ngập oán hận của Sango, chút không tự nhiên dưới đáy lòng càng ngày càng lan rộng, tạo nên một thứ ảo giác kỳ quái, tựa như người Sango oán hận chính là cô… Hoa Hiểu Quỳ lập tức ổn định lại, ném suy nghĩ kỳ quái kia đi, cô tự giễu, trách nhiệm cứu vớt thiên hạ phổ độ chúng sinh vẫn nên giao cho người khác, cô không thích hợp với nó. Trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, trên đời này, lúc nào cũng tồn tại thống khổ và oan ức. Chỉ trong nháy mắt, trong tay không còn gì, nếu cô vẫn đang ở hiện đại, có lẽ sẽ không suy nghĩ cho cảm xúc của họ, còn thoải mái coi như không có chuyện gì, nhưng khi đối mặt, lại không thể bàng quan như vậy.

Sango nghe vậy cũng chỉ nhìn Hoa Hiểu Quỳ một lúc, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tay vịn vào cây cột, cố gắng chống đỡ cơ thể đau nhức suy yếu, bàn tay túm lấy màn trúc vô ý thức nắm chặt như muốn xé nát màn trúc. Cảm giác thống khổ không biết trút bỏ đi đâu khiến Sango càng cuồng loạn, Sango cố gắng dùng giọng nói vẫn còn suy yếu của mình, lạnh lùng chất vấn, “Bán yêu kia ở đâu?”

“Sango?” Naraku dường như rất kinh ngạc, tựa như nghĩ rằng cô ta đã chết, không ngờ có thể bò dậy để chất vấn. Ánh mắt hắn lướt qua Sango, nhìn thấy một bóng người khác, gấp gáp đứng lên, bước đến cạnh cây cột, “Sango, ngươi không thể cử động mạnh, mau nằm xuống đi!”

Sango thở dốc, tay đã cào nát màn trúc, lảo đảo, cơ thể bị thương nặng, chỉ cần một cử động nhỏ cũng rất đau đớn, huống chi cô đang kích động. Sango không hề dừng lại, xem nhẹ Thành chủ đứng bên cạnh, kích động hỏi con rối Naraku khoác áo choàng trắng: “Bán yêu kia, tên bán yêu đã giết chết tất cả mọi người trong thôn… Khụ khụ, hắn ta ở đâu? Lời ngươi nói có thật không, làng bị tấn công, không còn một ai sống sót?!”

Con rối khẽ cúi đầu, cung kính trả lời: “Đúng, không còn ai sống sót, tất cả đều bị tên bán yêu Inuyasha tàn nhẫn kia giết sạch… Ta không dám tới gần vì sợ bị phát hiện, đám yêu quái mà Inuyasha đưa tới đã giết chết tất cả trừ yêu sư trong thôn chết, dù có một hai người may mắn còn sống sót cũng bị hỏa hoạn thiêu chết.”

Sango càng thêm kích động, khó khăn thở dốc, tựa như sắp nghẹt thở, trong mắt tràn ngập phẫn nộ, cô hận không thể chắp thêm cánh để đi tìm kẻ thù, thân thể đau đớn làm cô không thể đứng vững.

“Quỳ-hime, bây giờ ngươi thấy thế nào? Ở trong phòng lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu đi ra một chút, ta rất vui.” Thành chủ trẻ tuổi đến gần, cẩn thận đỡ Hoa Hiểu Quỳ, trên mặt khó nén vẻ lo âu, cẩn thận che chở, “Ngươi vừa khỏi bệnh không lâu, không thể quá mệt nhọc. Đi ngắm hoa cỏ trong đình viện một chút sẽ làm tâm tình tốt hơn, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi nhiều.”

… Naraku, ngươi diễn sâu thật, nhưng đáng tiếc, giả bộ quan tâm dịu dàng kia chỉ làm cô nổi da gà, ghê tởm đến mức muốn giẫm hắn một cái. Khóe miệng Hoa Hiểu Quỳ giật giật, cố gắng giả làm Quỳ-hime.

“Kagewaki onii-sama không cần lo lắng, sức khỏe ta đã khá hơn rồi, ta đi dạo xung quanh nhiều một chút, tinh thần tốt thì cái gì cũng tốt!” Onii-sama cái gì, cô cũng không phải loli, xưng hố như thế khiến cô phát tởm! Cô thật hối hận vì lúc trước nghĩ rằng Quỳ-hime sẽ xưng hô như vậy với Kagewaki, nếu lúc đó cô mặc kệ quan hệ giữa hai người có thân thiết không mà dùng tôn xưng cũng không sao. Bây giờ thay đổi còn kịp không? Hoa Hiểu Quỳ oán thầm, không chút biến sắc cào lên tay Naraku đang đỡ mình.

Sango vịn vào cây cột, không ngừng thở dốc, Naraku sai người dìu cô nằm xuống, nghe tin dữ, Sango không thể bình tĩnh nổi, chỉ nung nấu quyết tâm báo thù. Thậm chí, trong tiềm thức, cô đã nảy ra suy nghĩ đồng quy vu tận với kẻ thù, đoàn tụ với người nhà ở thế giới bên kia.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao? Bị thương nặng như vậy mà vẫn đứng dậy.” Hoa Hiểu Quỳ cúi đầu nhìn Sango, vẻ mặt cô ấy mất tập trung, không biết đang suy nghĩ gì.

Vì Sango vừa cử động mạnh, Naraku gọi thầy thuốc đến kiểm tra vết thương của Sango. Thầy thuốc bôi thuốc một lần nữa, băng bó cẩn thận sau đó xin cáo lui.

“Lúc Naraku báo tin cho ta, không cẩn thận bị Sango nghe thấy, ta tưởng cô ta đã ngủ…” Thành chủ cười khổ, dường như đang buồn phiền vì hắn không cẩn thận.

Sango lẳng lặng nằm nghỉ ngơi một lúc, ngơ ngác nhìn trần nhà, đôi mắt cô khi thì trống rỗng, khi thì phẫn nộ. Hoa Hiểu Quỳ hơi xúc động, cô không phải người lạnh lùng, nhìn thấy cô ấy như vậy, không khỏi sinh ra mấy phần đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ thì cảm thông, thương xót nhau), trong lòng có chút thương hại. Cũng khó nói giữa cô và Sango ai bi thảm hơn. Khi cô mới tới nơi này, xui xẻo bị yêu quái tấn công, trọng thương, không chỉ một thân một mình mà còn không hiểu ngôn ngữ của người nơi đây, quá nhiều thứ xa lạ khiến cô bàng hoàng, không ít lần từng có ý nghĩ chết, có lẽ là do tính cách, cuối cùng cô cũng không dám hành động, có người ở bên cạnh quan tâm, dù không hiểu ngôn ngữ cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.

Naraku chú ý tới đáy mắt Hoa Hiểu Quỳ có thay đổi, cảm xúc phức tạp xen lẫn hoài niệm và thương hại. Trong con ngươi hắn khẽ lóe lên tia sáng lạnh lẽo rồi biến mất, hơi suy nghĩ, nhưng không để lộ ra ngoài chút nào, không chút biến sắc tiếp tục đóng vai Kagewaki thành chủ hiền từ nhân hậu. Ánh mắt nhu hòa lo lắng nhìn Sango bị thương nặng nhưng vẫn quật cường muốn báo thù, trong mắt có cả tự trách, xấu hổ, tựa như đúng là một thành chủ trẻ tuổi vừa nhậm chức, chưa đủ chín chắn, sơ thể yếu nhược nhiều bệnh, từ nhỏ đã được bao bọc cẩn thận, tính cách thuần lương đôn hậu.

Sango ép mình bình tĩnh lại, thân xác đau đớn cũng không cản được quyết tâm của cô, cô muốn báo thù!

“Lấy áo giáp của ta tới đây, ta phải báo thù!” Sango ngồi dậy, nhẫn nhịn sự đau đớn nói.

“Sango?” Thành chủ trẻ tuổi kinh ngạc, cảm thấy không biết làm thế nào với cô gái đang kích động, không quý trọng sinh mệnh của mình này. Hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại, con ngươi trong suốt ôn hòa nổi lên sự lo lắng và thương tiếc. Sango liều lĩnh quật cường như vậy làm hắn thay đổi sắc mặt, không đành lòng để mặc cô đi vào chỗ chết, chần chờ một lúc, vẫn khuyên can: “Sango, cô bị thương rất nặng, nếu đi bây giờ… Cô có thể sẽ chết!”

“Kể cả như vậy, ta không đi không được, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hung thủ đã giết hại toàn bộ làng!!” Sango phẫn nộ, vì cử động nên vết thương đau đớn, vẻ mặt cô hơi nhăn nhó một chút.

“Kagewaki onii-sama nói rất đúng, cô bị thương rất nặng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cần gì phải nóng lòng.” Hoa Hiểu Quỳ nhỏ giọng khuyên nhủ, âm thầm buồn bực, Naraku muốn Sango truy sát Inuyasha để làm gì, lẽ nào hắn nghĩ một nữ tử trọng thương có thể giết chết con cẩu ngu xuẩn cường tráng thích nhảy nhót kia? Nếu nói hắn muốn sử dụng mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn thì cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ hắn cấp thiết muốn giết chết Inuyasha, không muốn tự mình ra tay nhưng không tìm được người thích hợp, vì lẽ đó, không trâu bắt chó đi cày sao? Kỳ quái, rốt cuộc động cơ của hắn là gì?

Tâm ý Sango đã quyết, cô không nói gì, nhưng ánh sáng trong mắt cô khiến người khác hiểu cô đã hạ quyết tâm. Sango khó khăn thay áo giáp bó sát người, Phi Lai Cốt để bên cạnh, cô đi giày vào. Đổi sang trang phục của trừ yêu sư, toàn thân Sango tỏa ra khí thế sắc bén, tư thế hiên ngang, khí khái anh hùng hừng hực.

Hoa Hiểu Quỳ ước ao nhìn Sango, cô cũng rất nhớ trang phục thuận tiện, mặc junihitoe rất khó hoạt động, cảm giác vướng tay vướng chân, khi chạy cũng nặng, đi guốc gỗ càng không tiện, đã đi tất còn dùng guốc gỗ, mùa hè nóng nực tại sao vẫn phải đi tất! Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Hiểu Quỳ không khỏi nhớ đến đôi tất được dệt từ tơ nhện, thoáng khí mát mẻ.

Hoa Hiểu Quỳ bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, ánh mắt chuyển lên người Naraku, hai mắt sáng lên, như sao nhỏ lấp lánh.

Thành chủ Naraku đang giả bộ ôn hòa nhân hậu nghiêng đầu nhìn ánh mắt tỏa sáng của Hoa Hiểu Quỳ, bối rối khó hiểu. Như thường lệ, tật xấu của Quỳ là nhẹ dạ, thiện lương ngu xuẩn, thấy hắn hãm hại Inuyasha, chắc chắn không thể có phản ứng như vậy, vừa nãy còn cảm thấy thương hại Sango, đúng ra phải khịt mũi khinh thường mới là phản ứng bình thường! Lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà hắn không biết ư?

Lại một lần nữa, tư duy không bình thường của Hoa Hiểu Quỳ thành công khiến Naraku cảm thấy nghi hoặc, hơn nữa cuối cùng còn dùng một chữ “lại”.

“Sango, ngươi bắt buộc phải đi ư?” Dù có điểm kỳ quái, nhưng Naraku vẫn đóng cho trọn vai Kagewaki, giọng nói lo lắng xen lẫn tiếng thở dài. Biết tâm ý đối phương đã quyết sẽ không thay đổi, hắn không ngăn cản nữa, đành góp một phần sức mọn, nhìn con rối khoác áo choàng trắng trong bóng tối, “Ngươi mang Naraku theo, hắn sẽ giúp ngươi, hắn là người hữu dụng.” Cuối cùng, hắn ngỏ ý, hoàn toàn phù hợp với hình tượng Thành chủ yêu quý nhân tài, ôn hòa nhân hậu, “Sango, sau khi báo được cừu hận, ta hi vọng cô có thể trở lại thành Hitomi, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh cô.”

Sango không nói gì, liếc mắt nhìn Thành chủ trẻ tuổi, mang Phi Lai Cốt, đi theo con rối, hai bóng lưng dần đi xa.

Người dần dần đi xa, mãi đến tận lúc không còn thấy bóng người, Naraku mới chậm rãi mở miệng, “Quỳ, ngươi có suy nghĩ gì? Nhìn ta hãm hại Inuyasha, giật dây Sango, trong lòng đã nổi lên thương hại, vậy tại sao không ngăn cản cô ta? Ý đồ của ta rất rõ ràng, để Sango truy sát Inuyasha, cô ta đang bị trọng thương, rất có thể sẽ chết.”

Xung quanh không có người ngoài, thị nữ đều đã lui ra, trong phòng chỉ có Hoa Hiểu Quỳ và Naraku.

“Suy nghĩ? Ta biết ngươi muốn Sango truy sát Inuyasha, nhưng suy nghĩ sâu xa hơn, ví như động cơ khiến ngươi làm vậy, ta không nghĩ ra, tại sao ngươi muốn hãm hại Inuyasha, ngươi và hắn không có cừu oán mà? Còn việc cản Sango, ta ngăn cản thế nào, nói với cô ấy ngươi là người hại cô ấy tan cửa nát nhà sao, chứng cứ đâu, hơn nữa, ta là công chúa trong thành Hitomi, ta nói ra lời này, không phải rất khả nghi sao? Vì nhất thời thương hại mà làm chuyện ngu xuẩn, tự đẩy mình vào tình cảnh lúng túng, ngươi đang coi khinh trí thông minh của ta đấy à? Ta không ngốc đến mức vạch trần âm mưu của ngươi ngay trước mắt ngươi, ta biết cân nhắc lợi hại, chỉ cần nghĩ nếu ta làm hoặc không làm thì có hậu quả gì, thì có thể nhanh chóng quyết định, nếu ta làm vậy ngươi sẽ có phản ứng gì, chắc chắn là sẽ nghi kỵ. Nếu hai bên đều không được lợi, ta cần gì phải tự chuốc lấy cực khổ, ngược lại, cô ấy còn sống, sớm muộn vẫn sẽ biết, dường như ngươi không quá để ý sau này âm mưu của mình có thể bị phát hiện hay không, đây không phải thói quen tốt, âm mưu thực sự phải khiến người khác cho đến chết cũng không biết đến cùng ai mới là thủ phạm.” Hoa Hiểu Quỳ bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường với thói hư tật xấu của Naraku, mưu kế của hắn chỉ có thể nói là âm mưu trong dương mưu.

Có câu nói: Cứu người thì cứu cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Ngay từ đầu không có ý cứu người, bây giờ mới chạy đến cứu giúp thì chẳng khác nào giả mù sa mưa, đắc tội cả hai bên.

“Thật lạnh lùng, nhưng là thông minh đột xuất.”

“À Naraku, có người nói yêu quái quấy phá trong thành là một con Nhện yêu rất lớn phải không?”

“Vậy thì sao?” Naraku có dự cảm không lành.

“Thi thể của nó còn ở đây không, có thể nhả tơ không? Nếu không, ngươi bắt một con đến đây đi, để nó dùng tơ nhện dệt y phục cho ta đi, chắc chắn là vừa mềm mại vừa mát mẻ! Nhưng nếu là tằm yêu cũng được, tơ lụa của tằm yêu chắc chắn là càng tốt hơn, tơ nhện là sản phẩm mới được khai phá, có thể có tác dụng phụ, nhưng tơ tằm đã được kiểm chứng rồi!” Hoa Hiểu Quỳ nhất thời hứng trí bừng bừng, thầm nghĩ, sao tầm mắt của mình lại hạn hẹp như thế, rõ ràng tằm yêu tốt hơn nhện yêu, nhưng tằm yêu hình như rất khó tìm?!

“…” Naraku u buồn nhìn bầu trời xanh lam 囧 không thèm nhìn người khác 囧 chỉ chăm chú “nhìn trời”, sau gáy đầy vệt đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play