Yêu quái nắm chặt Ngọc Tứ Hồn, vất vả lắm nó mới có cơ hội chiếm được chiến lợi phẩm này, không thể vì bất cẩn mà đánh mất nó. Vẻ mặt “Inuyasha” nghiêm túc, lông mày nhíu chặt, hắn cũng không muốn chết một cách oan ức trong trận chiến hỗn loạn này. Tên Inuyasha ngu xuẩn kia, hắn có thể ngu xuẩn bất cứ lúc nào cũng không sao, nhưng tại sao ngay vào thời khắc mẫn cảm này lại có ý nghĩ ruồng bỏ dòng máu của mình? Cứ coi như trong cơ thể hắn vẫn chảy dòng máu của con người ngu xuẩn thì hắn cũng phải có đầu óc một chút chứ!

“Inuyasha” đánh nhau với yêu quái, vô tình đã càng ngày càng gần thôn, con mắt hắn hơi chuyển động, nghĩ ra một kế, không chỉ có thể giải quyết hoàn cảnh khốn khó trước mặt, mà còn có thể khiến đám yêu quái kia nguôi giận, quan trọng nhất là có thể xử lý sạch sẽ đám rắc rối mà Inuyasha gây ra.

Khuôn mặt thiếu niên lộ ra nụ cười kỳ quái, con mắt màu vàng óng tỏa ra tia sáng tràn đầy phấn chấn, khuôn mặt lộ ra hơi thở âm u tàn nhẫn, tựa như ma quỷ luôn trốn trong bóng tối âm u đột nhiên xuất hiện, sát ý lan tỏa khắp nơi.

Kikyo giương cung, một mũi tên rồi lại một mũi tên được bắn ra, linh lực giảm xuống khiến uy lực của mũi tên thanh lọc giảm đi, lại có quá nhiều yêu quái. Cô đã tiêu diệt không biết bao nhiêu yêu quái, nhưng vẫn chưa hề thấy số lượng của chúng giảm đi, yêu quái cố ý phá hoại làng, khắp nơi bừa bãi, đâu đâu cũng có phế tích. Kikyo thở dốc, mồ hôi ướt đẫm trán, trong lòng xuất hiện linh cảm không lành, sao Inuyasha vẫn chưa đến? Lần trước yêu quái tập kích, gần như Inuyasha chạy tới cùng lúc với cô, nhưng lần này lại không thấy hắn, hắn bị yêu quái giữ chân, hay là có chuyện gì xảy ra?

Yêu quái quá nhiều, yêu khí hỗn loạn, không phân rõ ai với ai, Kikyo không tìm ra hơi thở của Inuyasha được. Trong tình huống này, vu nữ luôn nhạy bén với yêu khí nhưng lại chẳng có ích gì, vì yêu khí xung quanh quá nhiều, quá hỗn loạn, cô chỉ có thể nhận biết bằng mắt thường.

Khoảnh khắc thần xã bị phá hỏng Kikyo đã biết, nhưng trong tình huống này, cô không thể thoát thân, không thể chạy đi xem Ngọc Tứ Hồn. Tình huống của Ngọc Tứ Hồn không rõ, Inuyasha lại không xuất hiện, toàn bộ ngôi làng gần như đã bị hủy hoại, trong lòng Kikyo rất lo lắng, linh cảm không tốt như mây đen dày đặc, cô tiêu hao quá nhiều linh lực, lại phân tâm, suýt chút nữa bị trúng đòn của yêu quái.

“Inuyasha” ung dung nhảy lên, trong mắt lập lòe ánh sáng tàn nhẫn như khi nhìn thấy con mồi, nhanh chóng tới gần Kikyo, mô phỏng theo Inuyasha, lo lắng gấp gáp kêu lên, “Kikyo!” Móng vuốt xé rách một yêu quái, vừa chiến đấu vừa tới gần Kikyo, dường như muốn kề vai chiến đấu.

“Inuyasha!” Kikyo quay đầu nhìn lại, thấy trong tay hắn là Ngọc Tứ Hồn thì hơi kinh ngạc, “Ngọc Tứ Hồn?”

“Ta lấy lại nó rồi!”

Với Kikyo, Inuyasha là người có thể tin tưởng. Hiện trường hỗn loạn, cô lại tiêu hao quá nhiều linh lực, cơ thể rất mệt mỏi, nên Kikyo không hề phát hiện ra Inuyasha có điểm khác lạ, theo bản năng, Kikyo thả lỏng cảnh giác, xoay người rút ra một mũi tên từ bao đựng tên, vừa định lắp vào cung.

Thôn dân trốn trong đống phế tích gần đó khiếp sợ trợn mắt lên, con ngươi co lại, theo bản năng hét lên kinh hãi: “Kikyo-sama!”

Thôn dân thấy Kikyo vừa quay đầu, “Inuyasha” đã thu lại dáng vẻ đơn thuần, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn nham hiểm, con mắt màu vàng óng như dã thú khát máu, ác ý dữ tợn không che giấu, giơ tay vung mạnh một trảo về phía Kikyo, vết thương dữ tợn, sâu tới xương xuất hiện trên người Kikyo.

Kikyo thấy thôn dân thét lên, chỉ một giây sau, cô cảm thấy cơn đau thi nhau kéo đến, “A…” Cơ thể nghiêng ngả lảo đảo, ngã xuống đất, cung tên rơi xuống.

Ai, ai tấn công cô?

Kikyo ngẩng đầu nhìn, con ngươi co mạnh lại, tim cô đột nhiên đau đớn đến không thở nổi.

Tay “Inuyasha” đầy máu tươi, con mắt màu vàng óng không có tia sáng đơn thuần như bình thường, mà âm u khát máu, cả người hắn tràn ngập hơi thở thô bạo, bên môi lộ ra nụ cười trào phúng. Tay hắn cầm dây chuyền Ngọc Tứ Hồn, đáy mắt mang theo sự khinh bỉ, “Ồ, Kikyo, Ngọc Tứ Hồn này ta sẽ không khách khí nhận lấy!”

Kikyo vẫn không thể tin được, mắt trợn trừng, dường như muốn nhìn rõ xem đây có phải sự thực không, hay chỉ là ác mộng, cơ thể cô run lên dữ dội.

Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến yêu quái dừng lại, xem xét động tĩnh.

“Ngu xuẩn, ngươi thực sự nghĩ ta muốn trở thành một con người vô dụng yếu đuối ư? Ngươi cho rằng bản thiếu gia là ai? Sao bản thiếu gia có thể vì một vu nữ mà vứt bỏ dòng máu yêu quái để biến thành một con người đê tiện? Ta chỉ diễn kịch để cướp được Ngọc Tứ Hồn mà thôi, có nó, ta có thể biến thành yêu quái hoàn toàn, có nó, ta sẽ có sức mạnh để trở thành đại yêu quái lợi hại! Ta là con trai của Khuyển đại tướng, sao ta có thể trốn tránh trách nhiệm của ta trong trận chiến này được!!”

Nhìn thì tưởng rằng “Inuyasha” đang cười nhạo Kikyo ngu xuẩn, nhưng thực ra hắn đang nói cho yêu quái nghe, không chút biến sắc quan sát phản ứng của yêu quái, hắn biết, lời nói này e là sẽ nhanh chóng truyền đi. Để giải quyết đống rắc rối mà Inuyasha để lại, chắc chắn phải tự tay giết chết vu nữ loài người kia, sau đó thông qua miệng lưỡi của yêu quái mà thay đổi hình tượng của Inuyasha, không phải hắn chìm đắm trong trụy lạc, không phải hắn chưa lâm trận đã bỏ chạy, mà là có kế hoạch ngầm tiếp cận để cướp được Ngọc Tứ Hồn, vì sức mạnh to lớn hơn, trở thành yêu quái hoàn toàn!

Kikyo cảm thấy sao hắn không quan tâm, hắn đâu phải tên Inuyasha ngu xuẩn kia, hắn chỉ chú ý phản ứng của yêu quái.

“Dòng máu oán hận có thể làm ô nhiễm Ngọc Tứ Hồn, khiến nó tỏa ra sức mạnh mạnh hơn…” Ngọc Tứ Hồn đã bị ô nhiễm, tỏa ra ánh sáng bẩn thỉu. “Inuyasha” châm chọc ngẩng đầu nhìn đám yêu quái đầy trời đang rục rịch vì Ngọc Tứ Hồn, con mắt màu vàng óng lộ ra tia sáng khát máu thô bạo, “Sao, các ngươi cũng muốn cướp Ngọc Tứ Hồn, thấy hứng thú với chiến lợi phẩm của ta sao?”

Yêu quái cao cấp có uy hiếp nhất định với yêu quái cấp thấp, dù Inuyasha chỉ là yêu quái bình thường nhưng có huyết thống yêu quái cao cấp, sự uy hiếp đó sẽ không mất đi, chỉ là uy hiếp yếu hơn so với yêu quái thuần khiết. Bấy giờ, “Inuyasha” hung hăng tà ác, miệng cọp gan thỏ hù dọa đám yêu quái.

Diễn kịch phải diễn cho trọn, “Inuyasha” khinh bỉ hừ lạnh, âm thầm nắm thời cơ mà tránh đi.

“Đáng chết…. đáng chết!” Từ trong cổ họng phát ra những âm thanh bi ai phẫn nộ, theo bản năng, mười ngón tay Kikyo nắm chặt bùn đất. Cảm giác bị phản bội khiến cô tan nát cõi lòng, cô khó khăn bò dậy, cầm cung tên lên, lửa giận ngút trời làm cho mũi tên thanh tẩy tăng thêm uy lực, một mũi tên có thể làm cho bầu trời bị yêu khí ngút trời che lấp quay về màu sắc vốn có, chút sức lực cuối cùng của Kikyo như bốc cháy, uy lực của mũi tên tăng mạnh.

Thấy sức mạnh của Kikyo đột nhiên tăng mạnh, đám yêu quái chỉ biết bắt nạt kẻ yếu nhận thấy tiếp tục phá hoại cũng không có ý nghĩa gì, hoảng hốt chạy trốn.

Kikyo dùng cung đỡ lấy cơ thể, hé miệng thở dốc, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng đi về phía Inuyasha chạy đi.

“Kikyo-sama, ngài bị thương rất nặng, phải chữa trị gấp!”

“Kikyo-sama, không ngờ Inuyasha lại làm ra chuyện như vậy, hắn phụ sự tín nhiệm của ngài, quá đáng trách!”

“Quả nhiên là yêu quái tà ác, tuyệt đối không thể tin tưởng!”

“Kikyo-sama…”

“Kikyo-sama…”

Thôn dân bị sợ hãi quá độ, vô cùng phẫn nộ với Inuyasha, không ngừng thêm dầu vào lửa, khiến lửa giận trong lòng Kikyo càng ngày càng tăng vọt, cháy hừng hực.

Inuyash… Inuyasha!!!

Mùi gì vậy? Máu…?

Sao… sao lại có mùi máu của Kikyo?

Đây là… mùi máu của Kikyo?

Ý thức tạm thời bị áp chế của Inuyasha dần thức tỉnh, mùi máu của Kikyo kích thích khứu giác nhạy bén của hắn.

“Inuyasha đã có dấu hiệu thức tỉnh…” Hắn liếc nhìn bàn tay đầy máu, “Vì cái này sao? Thật là chấp niệm ngu xuẩn, u mê không tỉnh!”

Mùi máu… mùi máu của Kikyo!!!

Ý thức bỗng nhiên tỉnh táo, khống chế cơ thể, cơ thể cứng ngắc một lúc, nhảy vào trong rừng, nhưng lại nghiêng ngả rồi rơi xuống. Inuyasha rơi xuống trên một cái cây, kinh hãi mê man, đầu óc trống rỗng, chỉ nhìn nhìn chằm chằm tay mình, mùi máu của Kikyo tỏa ra từ đây, dòng máu đỏ sẫm đầy tay, đó là máu của Kikyo? Tại sao trên tay hắn lại dính đầy máu của Kikyo?

Kikyo… Kikyo sao rồi?

Đầu óc hắn trống rỗng, bỗng nhiên phản ứng lại, Kikyo bị thương sao?!!

Hắn lập tức xoay người định về thôn xem tình huống của Kikyo, hắn hoàn toàn không chú ý tới việc tay còn lại của hắn đang cầm một thứ, lúc này hắn chỉ muốn biết tình huống của Kikyo, lòng như lửa đốt. Song, khi hắn vội vàng trở về, nhìn thấy Kikyo, vừa định đi tới xem có chuyện gì, Kikyo đã giương cung nhắm vào hắn.

Mũi tên xuyên qua da thịt cắm vào cơ thể hắn, rất đau đớn, Inuyasha không dám tin, trợn mắt nhìn Kikyo, Ngọc Tứ Hồn tuột khỏi tay, rơi xuống đất, “Kikyo, ngươi… vậy mà ngươi…” Chưa nói hết câu, Inuyasha không cam lòng nhắm mắt lại.

Kikyo tiêu hao hết tàn lực cuối cùng để phong ấn Inuyasha, cung rơi xuống đất, Kikyo run rẩy đi tới nhặt Ngọc Tứ Hồn lên, chết oan chết uổng, quả nhiên là chết oan chết uổng!

“Ngọc Tứ Hồn, vì thứ này…”

Naraku ẩn núp trong bóng tối, chứng kiến toàn bộ quá trình, màu đỏ sậm trong mắt lộ ra tia trào phúng, giọng nói hời hợt bình tĩnh, tao nhã lạnh lùng, như một người đứng xem chẳng hề liên quan, “Thật là kết cục không như mong muốn, cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi. Hơi tiết lộ tin tức về Ngọc Tứ Hồn cho thôn dân, tiết lộ vị trí của Inuyasha cho đám yêu quái, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, những người này sớm muộn gì cũng biết, thôn dân ngu xuẩn nhưng không phải không có đầu óc, sau một thời gian cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra, yêu quái oán hận Inuyasha sớm muộn cũng sẽ tìm tới đây, ta chỉ để bọn chúng biết sớm hơn một chút mà thôi. Không cần nói bất kỳ lời nói dối nào, không cần gây xích mích, chỉ là nói cho người khác chuyện mà sớm muộn gì họ cũng biết. Ngọn nguồn tai họa không phải do ai khác, mà do chính các ngươi!”

Con mắt màu đỏ sậm phản chiếu thân thể Kikyo ngã xuống đất, lạnh lùng vô tình, nhẹ giọng nói, “Trò chơi đã kết thúc, nên thu lưới rồi.”

Naraku vừa định tiến lên lấy Ngọc Tứ Hồn đi, vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi, âm trầm đáng sợ, có kẻ nào đó xâm nhập vào hang động hắn cất giấu cơ thể Quỳ! Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ còn lại bước cuối cùng là lấy Ngọc Tứ Hồn đi… Naraku liếc mắt nhìn Kikyo đã chết vẫn siết chặt Ngọc Tứ Hồn, vội vã chạy về hang động cất giấu cơ thể Quỳ, không thể để cơ thể Quỳ gặp bất trắc gì, không có Kikyo, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đến lấy Ngọc Tứ Hồn!

Bởi vì ý nghĩ sai lầm này, cuối cùng Naraku cũng không thể lấy được Ngọc Tứ Hồn, chờ hắn trở lại thôn, cả ngọc và Kikyo đều đã bị thiêu hủy.

Bên trong Ngọc Tứ Hồn, Hoa Hiểu Quỳ dốc sức chiến đấu với yêu quái, lực sát thương của bình làm vườn không đủ, mà đám yêu quái dù bị chém thành mảnh vụn cũng sẽ khôi phục lại, cô đang ở vị trí rất bất lợi, nhưng vì sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn nên cô chiến đấu bên trong ngọc cũng trở nên bất tử như ngọc, dù bị thương nặng cũng sẽ nhanh chóng khôi phục.

Hoa Hiểu Quỳ không ngừng chiến đấu, cô không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ biết mình đã chiến đấu không biết ngày đêm ở nơi quỷ quái này rất lâu rồi. Đau đớn làm thần trí của cô thanh tỉnh, cô biết mình bị trúng bẫy của Ngọc Tứ Hồn. Cô rơi vào khổ chiến cũng không quên mục đích ban đầu của mình, tìm kiếm cây linh hồn của Ngọc Tứ Hồn rồi phá hủy nó, nhưng yêu quái không cho cô làm điều đó, cô ứng phó với chúng cũng đã phải dốc toàn lực. Dù muốn chết cũng không chết được, nhưng bị thương rất thống khổ, đặc biệt là bị thương rồi lại bị thương, khôi phục rồi lại bị thương, cứ lặp lại vòng tuần hoàn này, chỉ có thể chiến đấu không ngừng nghỉ để không bị thương.

Không biết vì sao không gian xung quanh dần ấm lên, không gian đen kịt chỉ có mình cô, Midoriko và yêu quái chiến đấu bỗng nhiên bốc cháy, yêu quái bị đốt cháy kêu lên đau đớn, giãy dụa lăn lộn, nơi bị đốt cháy két lại khép vảy, khôi phục như ban đầu, sau đó lại bị thiêu tháy đen…

“Có chuyện gì vậy, Ngọc Tứ Hồn giở trò sao?” Hoa Hiểu Quỳ đề cao cảnh giác.

“Không biết nữa, chỉ sợ bên ngoài xảy ra chuyện, vu nữ tên là Kikyo kia…” Midoriko không nói hết.

“Kikyo… Lửa…” Đây là mộng cảnh của Ngọc Tứ Hồn, lửa, là tình trạng của nó ở thực tại sao?

Hoa Hiểu Quỳ nắm chặt bình làm vườn, trong lòng đã chắc chắn, Kikyo… vẫn chết sao? Chết vì nguyền rủa của Tsubaki, hay chết vì nguyền rủa của Ngọc Tứ Hồn?

Lửa cháy, đâu đâu cũng là lửa, không có chỗ trốn, Midoriko ra sức ngăn chặn biển lửa nhưng không được. Cho dù vậy, trận chiến vẫn chưa dừng lại.

“Làm sao ta có thể… chấm dứt cuộc sống ở đây? Làm sao ta có thể vĩnh viễn ở lại đây?” Trong lòng Hoa Hiểu Quỳ chỉ có một ý nghĩ, khàn giọng hét lên: “Ta là người làm vườn, mộng cảnh có thể nhốt được ta trong nhất thời, nhưng không thể nhốt ta cả đời!”

Bình làm vườn tỏa ra ánh sáng, có sự thay đổi mà mắt thường có thể nhìn thấy được, chờ ánh sáng tản đi, xuất hiện một cây kéo lớn cao bằng nửa người, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Hoa Hiểu Quỳ nắm chặt chuôi kéo, vung lên, lực sát thương tăng nhiều, trong nháy mắt, đám yêu quái bị chém nát thành mảnh vụn.

“Ngọc Tứ Hồn, ngươi chờ xem!!!”

Trong thực tại, cơ thể Hoa Hiểu Quỳ tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, dường như có dòng nước chảy dưới da thịt cô. Ngọc Tứ Hồn bị tiêu hủy theo thân xác Kikyo, cô vĩnh viễn nhắm mắt lại, không mở ra nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play