Mái tóc màu trắng tung bay trong gió, trên trán là hình trăng khuyết màu tím, con mắt màu vàng tỏa ra ánh nhìn sắc bén, trên má có hai vằn màu đỏ tím kéo dài đến mang tai, y phục màu trắng, ống tay có điểm xuyết vài bông hoa anh đào, bên ngoài mặc áo giáp, cái đuôi lông xù vòng trên vai phải. Trước mắt cô chính là sát thủ quý tộc – Sesshomaru.

Hai anh em có khí chất khác nhau, Sesshomaru tuấn tú lạnh lùng, Inuyasha nghiêng về vẻ đáng yêu, chưa đủ trưởng thành của thiếu niên, hơi trẻ con. Nhưng đường nét trên khuôn mặt hai người có phần giống nhau, được di truyền từ Khuyển Đại tướng.

Hoa Hiểu Quỳ ngẩn ra ôm đống thảo dược vừa hái, không biết nên làm sao. Trong không khí tràn ngập sát khí lạnh lẽo, khiến Hoa Hiểu Quỳ rùng mình, e sợ nhìn Sesshomaru đang nổi cơn thịnh nộ, nếu như cô làm như không nhìn thấy chuyện gì thì có thể bỏ đi không?

Sesshomaru đi ra từ trong cánh rừng, bước đi tao nhã, không phát ra tiếng động, lạnh lùng nhìn vu nữ trước mặt, cái mũi nhạy bén nhận ra mùi của Inuyasha nhàn nhạt trên cơ thể cô. Đây không phải vu nữ đã mê hoặc Inuyasha, tuy trên người có mùi của Inuyasha, nhưng quá nhạt, như có như không, mùi của Inuyasha chỉ vô ý dính lên người vu nữ này.

Inuyasha ngoan cường đứng lên, áo lông chuột lửa có có khả năng chống lại các đòn tấn công vật lý, cơ thể của hắn cũng rắn chắc, va đập vào thân cây không tạo thành tổn thương quá lớn với hắn. Inuyasha ngẩng đầu nhìn Hoa Hiểu Quỳ, trong mắt lộ ra sự lo lắng. Sesshomaru lạnh lùng vô tình với con người, cô ở lại đây rất nguy hiểm!

“Quỳ, tại sao ngươi lại ở đây? Mau đi đi, nơi này rất nguy hiểm!” Inuyasha có ý tốt nhắc nhở, giọng điệu lo lắng vội vàng, có mấy phần thô bạo, con mắt màu vàng nhìn chằm chằm Sesshomaru, chỉ sợ hắn đột nhiên ra tay.

“Chỉ nhìn qua cũng biết hắn không có ý tốt!” Sesshomaru khinh thường nhân loại, không thèm nhìn cô, không ai đi chú ý một hòn đá nhỏ tầm thường ở ven đường, tuy cô là một người sống sờ sờ, nhưng Sesshomaru rất căm ghét con người, trong mắt hắn, có lẽ cô cũng không khác gì cục đá ven đường cả.

“Inuyasha, ngươi vẫn còn tâm tình quan tâm đến con người sao? Trái tim của ngươi đã bị loài người mê hoặc, ngươi giống y như cha, vì một phụ nữ loài người mà chết. Con người chẳng qua chỉ là giun dế! Nhân từ với con người ư? Hừ, ta không kế thừa thứ tình cảm nhàm chán đó của phụ thân! Vì trong cơ thể ngươi chảy dòng máu con người dơ bẩn, nên ngươi mới có thứ tình cảm dư thừa đó sao?” Sesshomaru đứng thẳng, con mắt màu vàng lạnh lùng nhìn Inuyasha, giọng nói không mang chút tình cảm.

“Sesshomaru!” Hạ thấp mẫu thân của hắn, đó là việc hắn không thể tha thứ, “Hôm nay ngươi cố ý tới tìm một bán yêu nhàm chán như ta để nói những lời này là để thỏa mãn cảm giác ưu việt của yêu quái thuần khiết sao?!”

“Cảm giác ưu việt? Giữa bán yêu và yêu quái thuần khiết có một ranh giới rõ ràng, ta không cần ngươi phải nói ra chuyện mà ai cũng biết. Inuyasha, quả nhiên ngươi chỉ là một bán yêu vô dụng, ở gần con người lâu, ngươi cũng bị đồng hóa, trở nên ngu xuẩn!” Sesshomaru lạnh lùng châm chọc, vào lúc bộ tộc Mèo rừng quay lại báo thù, em trai của hắn lại có ý nghĩ ngu xuẩn như thế, bị một vu nữ loài người mê hoặc đến thần hồn điên đảo, muốn từ bỏ huyết thống yêu quái để trở thành con ngườu mềm yếu vô dụng. Ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua Hoa Hiểu Quỳ, đôi mắt vàng lạnh lẽo nổi lên sát ý, có vài phần giận cá chém thớt.

Inuyasha xù lông nhìn Sesshomaru, đứng chắn trước người Hoa Hiểu Quỳ, khí thể hùng hổ, gầm nhẹ, “Sesshomaru, ta không cho phép ngươi làm hại Quỳ!”

“…” Hoa Hiểu Quỳ chỉ lặng lẽ trốn ở một góc, chợt cảm thấy khó thở, cô cảm nhận được ý lạnh trong không khí càng ngày càng đậm. Inuyasha, câu nói này của ngươi chỉ càng kích thích Sesshomaru, ban đầu hắn chỉ coi cô là không khí, nhưng vì câu nói kia mà ánh mắt của hắn chuyển lên người cô rồi!

“Inuyasha, ngươi và con người đê tiện, rất xứng đôi!” Trên mặt hắn không hề có cảm xúc, vừa dứt lời, một sợi roi màu xanh nhạt mạnh mẽ quất tới.

Inuyasha giơ tay, muốn dùng lông chuột lửa để ngăn cản sợi roi của Sesshomaru, nhưng hắn không thể địch lại sức mạnh của Sesshomaru, Inuyasha bị quất mạnh, va vào thân cây phía sau. Inuyasha chịu toàn bộ đòn tấn công, Hoa Hiểu Quỳ vẫn bình an vô sự.

Khí thế của Sesshomaru quá mạnh, Hoa Hiểu Quỳ muốn nhân lúc hai người đánh nhau mà trốn đi nhưng cũng không dám rời đi nửa bước. Nếu cô vẫn còn đứng ở đây, sớm muộn cũng sẽ đến lượt cô bị đánh. Inuyasha da dày, bị đánh cũng không sao, nhưng cô thì khác, chỉ cần một roi cũng đủ để đưa cô đến Tây Thiên. Nếu Kikyo ở đây, Sesshomaru tuyệt đối sẽ không bỏ qua, còn người không liên quan, hắn không thèm để mắt tới, nhưng vừa nãy Inuyasha lại bảo vệ cô, tuy có ý tốt nhưng lại làm liên lụy đến cô. Liệu Sesshomaru có quất cho cô một roi, hành hạ con người mà Inuyasha muốn bảo vệ không?

“Sesshomaru, tiểu yêu quái kia đã nói cho ngươi quyết định của ta rồi sao? Ngươi vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới đây vì một bán yêu mà trước nay ngươi không để vào mắt, bởi vì ngươi cảm thấy tự tôn yêu quái bị hạ nhục sao?” Inuyasha lộ ra vẻ mặt trào chúng, hai anh em mâu thuẫn với nhau không phải là chuyện ngày một ngày hai. Từ nhỏ đến lớn đã bất hoà với nhau, hắn không tin Sesshomaru có ý tốt. Bán yêu vốn là nỗi sỉ nhục của gia tộc, một bán yêu muốn biến thành con người thì càng là sỉ nhục của sỉ nhục. Inuyasha nghĩ đến quyết định của mình sẽ làm Sesshomaru khó chịu, hắn cảm thấy rất sảng khoái.

Đáp lại lời nói của Inuyasha là một roi hung ác hơn, khuôn mặt Sesshomaru không cảm xúc, nhưng từ hơi thở âm trầm xung quanh hắn có thể thấy được tâm trạng hắn không tốt.

Hoa Hiểu Quỳ đứng một bên, cô cảm thấy nếu cô không muốn bị cuốn vào trận chiến của hai anh em thì nên nhanh chóng rời đi.

Không có Thiết Toái Nha, Inuyasha căn bản không phải là đối thủ của Sesshomaru, cho dù hắn dốc toàn lực chiến đấu cũng chỉ giống như trẻ con đang làm trò trước mặt người lớn.

Sợi roi màu xanh nhạt đánh gãy một thân cây, thân cây đổ xuống đúng nơi mà Hoa Hiểu Quỳ đang đứng, cô không tránh kịp, tán cây đổ rạp lên người cô. Cô không bị thương, chỉ là khó có thể bò ra ngoài.

“Đáng ghét!” Inuyasha thấp giọng chửi một tiếng, muốn cứu Hoa Hiểu Quỳ từ bên trong tán cây ra, nhưng bị sợi roi của Sesshomaru quất bay ra xa.

Hoa Hiểu Quỳ khẽ cựa quậy. May là cô thấy tình thế không ổn, trước khi thân cây đổ xuống đã triệu hồi bình làm vườn, sợi dây leo màu xanh lục tạo ra một không gian nhỏ để cô không bị tán cây đè lên người. Hoa Hiểu Quỳ khó khăn bò ra ngoài, Inuyasha và Sesshomaru vẫn đang giao chiến, nói đúng hơn, chỉ có Inuyasha liên tục phải chịu những đòn tấn công.

Inuyasha muốn cứu Hoa Hiểu Quỳ nên vẫn ở lại đây, bị đánh bay cũng quay trở lại, kiên trì không rời đi. Inuyasha làm vậy càng khiến Sesshomaru tức giận, càng không cho hắn tới gần. Inuyasha bị đánh đến mức tức giận, nhất thời quên mất việc cứu người, chỉ lo chiến đấu, đến lúc này, hắn nhìn thấy Hoa Hiểu Quỳ chật vật bò ra ngoài mới vội vàng nhảy đến bên cạnh cô.

“Này, ngươi không bị thương chứ? Nếu như Kikyo biết vì ta mà ngươi bị thương, nhất định sẽ mắng ta!” Thiếu niên đơn thuần, yêu ai yêu cả đường đi, hắn không muốn Kikyo buồn bực trong lòng.

“Inuyasha, ngươi cứ mặc kệ ta, ta sẽ càng an toàn hơn.” Hoa Hiểu Quỳ ngẩng đầu, “Hắn là người thân của ngươi phải không? Ngày đó tiểu yêu quái màu xanh liên tục nói ngươi là con bất hiếu. Thực ra… ta cũng không đồng ý với việc ngươi dùng Ngọc Tứ Hồn để biến thành con người…”

“Quỳ!” Inuyasha trợn tròn mắt.

“Nghe ta nói hết đã!” Hoa Hiểu Quỳ lơ đãng nghĩ, sao Sesshomaru không tấn công nữa? “Ngọc Tứ Hồn là thứ chẳng lành, chỉ đem đến tai họa cho người khác, nếu như có thể khiến nó biến mất thì là chuyện rất vui mừng, nhưng ta cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nó sẽ không dễ dàng biến mất! Nhìn Kikyo mong chờ như vậy, trên tay ta lại không có chứng cứ, mọi thứ chỉ là suy đoán của ta, thiếu sức thuyết phục, nên ta không dám nói lời phản đối.” Cô có đầy đủ chứng cứ nhưng không thể lấy ra, nói ra sự thật chỉ càng làm mọi việc trở nên rắc rối, bây giờ biện pháp duy nhất là hủy diệt linh hồn của Ngọc Tứ Hồn. Không có ý thức, nó chỉ như một khối ngọc kết tinh từ năng lượng, không thể chủ động gây tai họa, không thể gây ra những số phận bất hạnh.

“Nếu ngươi biến thành con người, đồng nghĩa với việc ngươi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cha ngươi. Inuyasha, ngươi đã suy nghĩ kĩ càng chưa? Ta chúc phúc cho ngươi và Kikyo, nhưng có một số việc không thể giải quyết theo ý mình, sự xuất hiện của hắn là bằng chứng tốt nhất!” Cho dù không có Naraku quấy rối, con đường mà Kikyo và Inuyasha đã chọn cũng rất gập ghềnh gian nan. Nếu Inuyasha biến thành con người, Sesshomaru sẽ là người đầu tiên phản đối. Nếu Kikyo biến thành yêu quái, Kaede sẽ không đồng ý, hơn nữa, bản thân Kikyo cũng sẽ không chấp nhận. Nếu hai ngườu, một người là bán yêu, một người là nhân loại kết hôn với nhau, Kikyo chỉ có thể trơ mắt nhìn dung nhan của mình ngày một tàn phai, còn người thương thì vẫn thanh xuân như trước. Nếu sử dụng Ngọc Tứ Hồn để làm cô ấy trẻ mãi không già, không biết Ngọc Tứ Hồn sẽ gây ra tai họa gì, hơn nữa, Kikyo sẽ đồng ý sử dụng Ngọc Tứ Hồn sao? Lời nguyền rủa của Tsubaki đã trở thành sự thật.

“A, Inuyasha, ngươi kế thừa dòng máu dơ bẩn của con người, không những sức mạnh yếu ớt mà còn không có đầu óc. Ngay từ đầu ta đã không đặt kỳ vọng vào một tên bán yêu như ngươi. Nhưng ngươi lại bị một vu nữ loài người mê hoặc, ngươi không còn tư cách nhúng tay vào chuyện của gia tộc nữa!” Đáy mắt Sesshomaru tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, hắn giơ tay, đầu ngón tay xuất hiện màu xanh lục, là độc hoa trảo, “Bán yêu… từ bỏ đi!”

Hoa Hiểu Quỳ biết sự lợi hại của độc hoa trảo, không dám coi thường, vội vàng dùng bình làm vườn, nước từ trong bình vẽ ra một đường vòng cung trong không khí, dây leo màu xanh lục xuất hiện, hình thành một tấm bình phong, ngăn cản độc hoa trảo của Sesshomaru. Cơ thể con người rất yếu đuối, chỉ cần chịu một đòn của Sesshomaru, khả năng sống sót không cao. Inuyasha vẫn đủ thông minh, hắn túm chặt lấy Hoa Hiểu Quỳ, nhảy ra xa. Tấm bình phong tạo nên từ dây leo bị độc tố hòa tan, tạo thành một cái lỗ lớn, chất lỏng màu xanh tí tách rơi xuống đất.

“Thật nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa nó đã chạm đến người ta!” Hoa Hiểu Quỳ nghĩ lại mà sợ, chỉ cần chậm một chút là cô xong đời. “Inuyasha, ngươi mau rời đi đi! Mục tiêu của hắn là ngươi, ngươi ở lại đây, ta sẽ bị liên lụy! Hắn là anh trai ngươi phải không? Chỉ là cùng cha khác mẹ….” Hoa Hiểu Quỳ biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn phải giả vờ như không biết, vô tình để lộ việc cô biết mối liên hệ giữa Sesshomaru và Inuyasha, có điều, để lộ sơ hở trước mặt Inuyasha cũng không sao.

“Hừ, hắn cũng không xem ta như em trai hắn!”

“… Nhất định là ngươi sơ ý nên không phát hiện thực ra hắn vẫn coi ngươi như em trai, chẳng phải hiện tại, hắn nghe nói ngươi muốn biến thành nhân loại đã lập tức vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (1)…” Sesshomaru không nhanh không chậm thu tay về, đôi mắt vàng lạnh lẽo nhìn về hướng này, tỏa ra sát khí nồng đậm. Hoa Hiểu Quỳ nổi da gà, trong lòng rơi lệ, “Inuyasha, việc nhà của các ngươi đừng liên lụy đến người vô tội!”

(1) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Inuyasha che chở con người, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Tình thế không ổn, Hoa Hiểu Quỳ bị Inuyasha lôi xuống nước. Inuyasha lại vẫn chậm chạp không phát hiện ra điều đó, chữa lợn lành thành lợn què. Sau đó hắn cũng không biết nên làm thế nảo để Hoa Hiểu Quỳ thoát khỏi trận chiến giữa hai người.

Độc trảo xuất hiện lần nữa, Inuyasha biết mình không địch lại uy lực của độc trảo, nhảy lên né tránh, không dám đối đầu trực diện với độc trảo.

Tốc độ của Inuyasha không sánh được với Sesshomaru, Hoa Hiểu Quỳ không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay, dù nếu cô ra tay, đồng nghĩa với việc cô tham gia vào trận chiến này, nhưng nếu không làm vậy, cô bị trúng độc trảo thì hậu quả không lường trước được.

Nước trong bình làm vườn phun ra, hóa thành dây leo màu xanh, quấn quanh Sesshomaru, hắn không thể tiến lên. Con mắt màu vàng lạnh lùng nhìn Hoa Hiểu Quỳ, độc trảo chạm vào dây leo, muốn hòa tan chúng. Mặc dù năng lực trói buộc không có tác dụng lớn với đại yêu quái như Sesshomaru, nhưng vẫn có thể kéo dài thời gian. Cô cũng không biết sau đó nên làm thế nào, chỉ biết tránh thoát được lúc nào hay lúc ấy.

Inuyasha mang theo Hoa Hiểu Quỳ nhảy vào rừng, hắn không biết cô làm gì, chỉ cảm thấy kỳ quái vì Sesshomaru không đuổi theo, hắn liền dừng lại, quay đầu nhìn lại.

“Ngươi dừng lại làm gì, mau rời khỏi nơi này, tạm thời hắn không thể đuổi theo chúng ta, nhân cơ hội này, mau tìm một chỗ nào đó thả ta xuống…” Hoa Hiểu Quỳ bực tức nói, Inuyasha đang lãng phí thời gian, tại sao hôm nay cô lại xui xẻo đến vậy!!!

“Nhưng….” Inuyasha không cam lòng, không muốn mình chỉ có thể nhu nhược chạy trốn mà không thể chống lại Sesshomaru.

“Thả ta xuống….”

“Inuyasha, ngươi vẫn chậm chạp như vậy.” Giọng nói của Sesshomaru truyền tới, Hoa Hiểu Quỳ sợ hãi, không ngờ hắn thoát khỏi năng lực trói buộc nhanh như vậy. “Thật đáng thương, ngươi phải cần sự giúp đỡ của một đứa con gái mới có thời gian để chạy trốn. Ngươi và cô ta sẽ chết dưới độc trảo của ta!”

Hoa Hiểu Quỳ vừa định ra tay, bóng của Sesshomaru đã lóe lên, một giây sau đã đứng trước mặt hai người, độc trảo gần trong gang tấc, lao về phía Inuyasha, làn khói màu xanh tỏa ra. Inuyasha giơ tay chặn độc trảo, cánh tay bị tóm lấy, trên da của hắn đã xuất hiện vết tích bị độc tố ăn mòn, phá ra tiếng xì xèo.

Hoa Hiểu Quỳ thấy Sesshomaru tới gần, trong đầu trống rỗng, cảm giác như đã ngừng thở, chỉ theo bản năng vung bình làm vườn lên, dây leo xuất hiện, song, dây leo không trói buộc Sesshomaru, mà giúp cô thoát khỏi độc trảo, quấn chặt cơ thể cô, cơ thân thể cô ra ngoài, nhưng không may là bên cạnh lại là vách núi.

Hoa Hiểu Quỳ thoát khỏi độc trảo nhưng lại rơi vào khoảng không, cơ thể cô lao từ trên cao xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play