Edit: Vi Nguyệt aka sansanhp19

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh trôi, gió nhẹ khe khẽ thổi, cành cây đung đưa, lá cây nhẹ nhàng lay động, tạo ra âm thanh xào xạc nhỏ bé. Cửa động vẫn còn vết tích cháy khét, tỏa ra tà khí hỗn tạp nồng nặc, không chú chim nhỏ nào dám tới gần, gần đó không có lấy một con côn trùng, không gian yên tĩnh đến lạ. Gió khẽ lướt qua, ngọn cỏ khẽ đung đưa như gợn sóng.

Hoa Hiểu Quỳ ngủ mơ mơ màng màng, không hề biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ nói mơ. Áo choàng trắng của Naraku bị cô coi là chăn, kéo rồi lại kéo. Naraku không có ý tốt, muốn giết cô, nhưng trước hết là vì bị Quỷ Nhện kiềm chế nên không thể ra tay, sau là còn vì sát ý đều tiêu tan hết sau mỗi lần hắn 囧

“Nữ nhân ngu xuẩn, bị sốt thì càng ngu ngốc hơn. Vậy mà dám ngủ ơ nơi như thế này, sinh bệnh cũng là điều dễ hiểu!” Naraku trừng mắt nhìn người đang say sưa ngủ mà không hề biết vừa rồi suýt chút nữa cô đã bị bóp chết trong giấc ngủ.

“Ừm….chăn…” Hoa Hiểu Quỳ nhắm chặt hai mắt, lầm bầm, tay kéo rồi lại kéo, theo lý thuyết hẳn là bị sốt thì cả người mềm nhũn mới đúng, vậy mà khí lực của cô đột nhiên tăng vọt, kéo đến mức Naraku phải nằm sấp trên người cô. Tay chạm được vật vừa mềm mại vừa ấm áp, kéo lại đây, kéo lại đây mau. Theo bản năng, Hoa Hiểu Quỳ muốn dựa vào vật thể kia, hình như bị sốt xong, cô như một đứa trẻ vậy, còn tưởng mình đang nằm trên giường chắc. Naraku bị cô ôm chặt như cái gối ôm.

“Aiz…” Naraku đột nhiên bị Hoa Hiểu Quỳ ôm, nhất thời không biết nên làm gì, hắn chỉ vừa mới sinh ra chưa đầy một ngày, hơi ngốc một chút cũng không có gì lạ. Hắn duy trì tư thế cứng ngắc thật lâu, ở dưới đáy lòng, một tia cảm giác khác thường khẽ lướt qua, hắn không biết sự khác thường ấy là gì. Cơ thể này vừa sinh ra, sinh mệnh của hắn cũng chỉ vừa mới sinh ra, có rất nhiều thứ xa lạ với hắn, cho dù có ký ức của đám yêu quái, nhưng hắn không được trải qua, nên chung quy vẫn cảm thấy xa lạ. Phải tự mình trải qua tất cả hắn mới có thể biến ký ức thành cảm giác chân thực, mới có thể loại bỏ sự xa lạ kia,

“Hà hà hà….” Hoa Hiểu Quỳ cười đắc ý, không biết cô mơ thấy gì mà vui vẻ đến vậy.

Naraku cúi đầu nhìn chằm chằm mặt Hoa Hiểu Quỳ, chợt phát hiện hắn rất thích cảm giác này, cẩn thận quan sát lông mày của cô, đôi mắt của cô, mũi của cô, miệng của cô, gò má đỏ ửng vì sốt. Naraku nghĩ, nên thử bóp cổ cô lần nữa hay nên tha cho cô rồi bỏ đi? Hắn cảm thấy Quỷ Nhện ảnh hưởng quá nhiều đến hắn, lại khiến hắn có mong muốn nghiên cứu tướng mạo của một cô gái loài người, lại còn cảm thấy cô ả rất xinh đẹp.

“Nhìn ta lên đỉnh Lư Sơn —– Nhìn qua nhìn lại —— phượng hoàng —– ngôi sao tỏa sáng —– ha ha ha ha…..” Hoa Hiểu Quỳ đắc ý cười, chép miệng một cái, dường như vẫn chưa thỏa mãn, “Xem ngươi có chết không! Xác ướp lấy thân báo đáp! Quá khủng khiếp! Đánh cho hắn một trận….”

…Rốt cuộc thì ai khủng khiếp? Naraku không nói gì, giấc mơ của cô đúng là kỳ quái! Mà dường như Quỳ có thể đi vào giấc mộng của người khác, nếu không cẩn thận thậm chí còn có thể kéo người khác vào giấc mộng của mình…. Cả Quỷ Nhện và hắn đều gặp nguy hiểm trong giấc mộng, chẳng lẽ mộng đẹp của Quỳ tạo nên từ ác mộng của người khác.

“….À, còn có Naraku, phải đánh hắn…. Ta…. Ta là Shiela…” Hoa Hiểu Quỳ lầm bầm.

“….” Naraku thấy mừng vì sức mạnh của cô đã hết. Tay hắn lại bắt đầu rục rịch, suy nghĩ xem có nên bóp chết Quỳ không, tuy rằng trong lòng hắn có cái gì đó ngăn cản.

Naraku nhạy cảm nghe thấy tiếng động, có người đến gần, Naraku không chút nghĩ ngợi ôm Hoa Hiểu Quỳ rời đi, hắn chỉ nhảy lên không trung mấy cái đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa. Trên cỏ chỉ còn hộp cơm bằng tre và một cái bát không.

Tiếng động càng ngày càng gần, cơ thể nhỏ bé bị bụi cỏ cao che khuất dần dần lộ ra, cô bé nhìn thấy đồ vật tán loạn dưới đất, cuống quít ngẩng đầu nhìn hang động. Cô bé thấy ở cửa động có vết tích màu đen kỳ quái, không tự chủ tới gần, phát hiện ra đó là vết tích do bị đốt cháy, trong hang động rất bừa bộn, cô bé cảm giác được tà khí hỗn loạn, nó làm cô bé thấy không thoải mái.

Kaede sợ hãi nhìn xung quanh, không hề phát hiện thứ gì, không dám ở lại lâu hơn, hoảng hốt chạy về làng.

Hoa Hiểu Quỳ mơ một giấc mơ kỳ quái, có nhiều tình tiết không liên quan đến nhau, nhưng là mơ mà, không cần tính toán đến chi tiết nhỏ. Ở trong mơ, cô rất lợi hại, tay trái tạo ra sấm sét, tay phải tạo ra lửa, đầu đội trời chân đạp đất, còn biến thành Shiela, đánh tên Naraku đang giữ trái tim Quỷ Nhện khóc đến mức kêu cha gọi mẹ bởi vì hắn dám bá vương ngạnh thượng cung với cô. Cuối cùng cô đánh thắng yêu quái, sứ mệnh vĩ đại của cô đã kết thúc, cô vui vẻ trở về nhà…..

Hoa Hiểu Quỳ tỉnh lại, khó khăn mở mắt, cô vẫn thấy buồn ngủ uể oải, chỉ muốn ngủ tiếp, không muốn mở mắt ra. Cô còn buồn ngủ, hai mắt mơ màng, gò má đỏ bừng, lộ ra mấy phần quyến rũ, trên người cô lại mặc y phục vu nữ thanh thuần, hai khí chất này kết hợp lại có sức hấp dẫn đặc biệt.

Hoa Hiểu Quỳ ngây ngốc nhìn bầu trời, dường như vẫn chưa biết mình đang ở đầu, mở mắt ra thì thấy bầu trời đầy sao. Đại não choáng váng, phản ứng trì độn, cô vỗ vào đầu một cái, đờ ra, nhìn một lúc lâu mới thất vọng ngắc ngứ nói: “Cái gì… Hóa ra là mơ….”

Hoa Hiểu Quỳ nhắm mắt lại, cả người mệt mỏi vô lực, mở mắt một lúc cũng thấy mệt, cô rất buồn ngủ. Hoa Hiểu Quỳ hạnh phúc ôm áo choàng trắng mềm mại, cảm xúc thoải mái làm cô rất thích, không nhịn được lấy tay vuốt ve, đại não lười nghĩ xem cái áo choàng này chui ra từ đâu.

“Ừm… thật thoải mái….” Hoa Hiểu Quỳ nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm, mặt vùi vào áo choàng, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng.

Naraku ngồi bên cạnh, áo choàng không còn ở trên người hắn nữa, mà đắp trên người Hoa Hiểu Quỳ. Không có áo choàng, dung mạo của hắn lộ ra, ngũ quan tuấn tú mà nham hiểm, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, tóc đen, hơi xoăn như rong biển, vóc người tương đối mảnh mai, mơ hồ tỏa ra khí chất ưu buồn, văn nhã như thư sinh. Hắn yên lặng nhìn dáng vẻ ngo ngoe của Hoa Hiểu Quỳ, như đang nghiêm túc nghiên cứu sinh vật tên là “Hoa Hiểu Quỳ”, ánh mắt hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

“Ngươi đang mơ thấy gì?” Giọng nói trầm thấp của Naraku vang lên.

“Ta mơ thấy mình đánh yêu quái, lúc thì đánh xác ướp, lúc thì đánh tên khoác áo khỉ đầu chó…. Rất đáng sợ….” Bị sốt, đầu óc cô mơ màng, Hoa Hiểu Quỳ không thấy có gì không đúng, thành thật trả lời, giọng nói yếu ớt, “Bám dai như đỉa, nằm mơ cũng thấy…. Là Quỷ Nhện, không đúng, là Naraku…. A….”

“Căm hận ta như thế sao? Cho dù đang ở trong mơ…” Naraku thấp giọng nói, như đang hỏi Hoa Hiểu Quỳ, lại tựa như đang lẩm bẩm với chính mình.

“Ta có hảo cảm với kẻ sau này có thể giết ta mới là lạ…. Quỷ Nhện nối giáo cho giặc, Naraku là đao phủ….” Hoa Hiểu Quỳ vẫn nhắm mắt, yếu ớt nói, hỏi gì đáp nấy.

“Đao phủ?” Naraku cúi đầu nhìn Hoa Hiểu Quỳ, hắn cảm giác giọng điệu của cô như thể đã biết rõ tất cả từ lâu, nghiêm túc mà nói, tối hôm qua hắn mới sinh ra, cô mới biết không lâu mới đúng. Hắn thăm dò hỏi: “Ngươi đã biết từ trước?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy Quỷ Nhện ta đã biết, chỉ cần bỏ mặc hắn… hắn sẽ trọng thương mà chết. Bị đốt cháy đến mức đó rồi mà vẫn chưa chết…. ta nhẹ dạ rồi…. Ta rất vô dụng, rõ ràng không cần làm gì đã có thể ngăn chặn mọi chuyện…..” Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, lúc này Hoa Hiểu Quỳ nửa mơ nửa tỉnh, ý thức đần độn, không khác gì đang nói mơ.

“Quả nhiên ngươi vừa ngu xuẩn vừa vô dụng….” Giọng điệu của Naraku không biết là trào phúng hay là gì khác, đáy mắt hắn lướt qua một tia sáng phức tạp.

Có lẽ vì bị bệnh, buông lỏng cảnh giác, không chỉ hỏi gì đáp nấy mà còn tự mình kể hết tất cả mọi chuyện.

“Cho dù không có Naraku, cũng sẽ có người khác…. Con đường mà Kikyo và Inuyasha đã chọn không thể bằng phẳng, Ngọc Tứ Hồn làm lời nguyền của Tsubaki mạnh lên, Ngọc Tứ Hồn có sự sống…. Mọi người đều nghĩ Ngọc Tứ Hồn chỉ là năng lượng kết tinh, nhưng thực ra nó có sự sống, có tư duy của chính mình. Một cái lược thông thường cũng có thể trở thành yêu quái, vậy thì tại sao Ngọc Tứ Hồn có sức mạnh lớn như vậy lại không thể? Bởi vì nó chỉ là một hạt ngọc, nên không ai nghĩ vậy sao? Vì cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn mà chém giết lẫn nhau. Ngọc Tứ Hồn chỉ cần yên lặng quan sát tình thế phát triển, đây chính là trò giải trí duy nhất của một thứ không thể nhúc nhích như nó…. Chỉ như vậy nó mới cảm giác được sự tồn tại của chính mình? Hay là nó muốn hấp thu thật nhiều oán hận?” Hoa Hiểu Quỳ đã vô tình nói ra hết bí mật.

“Ngọc Tứ Hồn có linh hồn? Chuyện gì vậy? Sao ngươi biết….Kikyo có biết không?” Bí mật này khiến Naraku rất ngạc nhiên, Ngọc Tứ Hồn là vật sống?

“Ta là nghệ sư làm vườn có thể đi vào giấc mơ, chỉ cần có ý thức thì sẽ có giấc mơ, nên ta có thể phát hiện…. giấc mơ của Ngọc Tứ Hồn…. À, chưa từng đi vào đó…. Đây mới là điểm mấu chốt….” Hoa Hiểu Quỳ giật giật thân thể, miễn cưỡng mở mắt, thân thể mềm oặt, cô muốn tìm vị trí thoải mái để nằm, ngây ngốc nhìn bầu trời, “Trời tối rồi….?”

Cô thấy trời tối cũng không phản ứng.

“Chỉ có kẻ ngốc mới đi cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn, oán hận của bọn họ đều sẽ trở thành thức ăn cho Ngọc Tứ Hồn…. Quỷ Nhện là đứa ngốc, Naraku cũng là đứa ngốc…. Chết dưới tay kẻ ngốc ấy thì chẳng phải là ta còn ngu hơn Naraku, ngu hơn Quỷ Nhện sao? A…. Cho nên mới nói, đúng ra phải xử lý hắn sớm một chút….” Tâm tình đột nhiên thay đổi, rưng rưng nhìn trời như muốn khóc, nhìn chếch xuống phía dưới, rốt cuộc phát hiện Naraku đang ngồi bên cạnh. Hoa Hiểu Quỳ miễn cưỡng mở to mắt, đần độn nhìn Naraku, rốt cuộc có phản ứng, “Ngươi là ai?’

“Ta? Cuối cùng ngươi cũng hỏi vấn đề này sao? Ta tưởng đầu óc ngươi bị nóng đến hỏng rồi.” Naraku châm chọc, khuôn mặt tuấn tú lộ ra trào phúng. Nhưng hắn vứt mị nhãn coi như cho người mù xem, đại não Hoa Hiểu Quỳ đang hỗn loạn, không hiểu được hắn có ý gì, nên cũng không thèm để ý lời nói châm chọc của hắn.

“….Cái cằm có chút quen….” Hoa Hiểu Quỳ ngơ ngác nhìn Naraku một lúc mới nói, “Khá giống Naraku…. Nếu Naraku và Quỷ Nhện đã hoàn toàn dung hợp thì tình hình rất gay go, dù sao Quỷ Nhện thất bại cũng dễ hiểu….”

Naraku trầm mặc, quơ quơ tay trước mặt Hoa Hiểu Quỳ, hắn nghi ngờ đầu óc cô bị hỏng thật rồi.

“A a…” Hoa Hiểu Quỳ há miệng cắn một cái vào đầu ngón tay Naraku, dường như có chút tức giận, trừng mắt nhìn Naraku, “Ngươi nghĩ ta là đứa ngốc sao, đây là số năm…”

Lúc nói chuyện, đầu lưỡi Hoa Hiểu Quỳ vô tình lướt qua ngón tay Naraku, hắn nhạy cảm nhận ra được, hành động này còn hiệu quả hơn cố tình khiêu khích, ánh mắt Naraku đột nhiên trầm xuống, rất quỷ dị. Bầu không khí căng thẳng lên, dường như không khí cũng ngưng trệ, khiến cho người ta nghẹt thở.

“Ha….” Hoa Hiểu Quỳ ngáp một cái, không nhận ra không khí kỳ lạ xung quanh mình.

“Ta là Naraku.” Hắn thu tay về, không cảm xúc nói.

“Cái gì….Naraku?” Hoa Hiểu Quỳ vẫn mơ màng, nhưng vừa định nhắm mắt lại lại mở mắt ra quan sát hắn. Đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khuôn mặt đẹp trai nhưng nham hiểm, lộ ra khí chất u buồn, dung mạo rất hấp dẫn. Hoa Hiểu Quỳ muốn bày tỏ sự kinh ngạc với dáng vẻ của Naraku khi không khoác áo choàng, nhưng không biết thế nào mà lời nói ra ngoài miệng lại là “Ngươi mặc quần áo vào làm ta không nhận ra….”

“….” Naraku không nói gì, câu nói này rất ám muội, nghe như đùa giỡn, nhưng người nói ra câu này lại không hề để ý, thật sự khiến Naraku thấy lúng túng.

Naraku đột nhiên nhìn sang hướng khác, hắn rất nhạy cảm phát hiện có ai đó đang tới gần, tốc độ mà con người không đạt được, là yêu quái! Cảnh giác…..

Inuyasha di chuyển nhanh như con thoi trong rừng cây, đuổi theo mùi của Hoa Hiểu Quỳ.

Trong rừng cây màu xanh, áo lông chuột đỏ của Inuyasha rất dễ nhìn thấy, từ xa Naraku đã nhìn thấy, suy nghĩ trong chốc lát, hắn quyết định bỏ lại Hoa Hiểu Quỳ rời đi. Đó là bán yêu luôn đi theo Kikyo, có lẽ Kikyo không tìm thấy Quỳ nên nhờ hắn đi tìm.

“Này! Ai?!” Inuyasha nhìn thấy một bóng người xa lạ nhảy lên, cậu định đuổi theo, nhưng lại phát hiện Hoa Hiểu Quỳ nằm cạnh một gốc cây đại thụ. Nhảy đến bên người cô, đánh giá từ trên xuống dưới, ngửi ngửi một hồi, không bị thương. “Này, Quỳ! Ngươi làm gì ở đây? Kaede hoảng hốt khóc lóc chạy về nói với Kikyo là không thấy ngươi đâu làm Kikyo rất lo lắng. Tên kia là ai?”

“…A…. Là Inuyasha à….” Hoa Hiểu Quỳ ngơ ngác nhìn Inuyasha, cô vẫn rất buồn ngủ.

“Này, ngươi sao vậy?” Inuyasha cảm thấy có chút không đúng, bình thường nhìn Hoa Hiểu Quỳ rất có sức sống.

“….Buồn ngủ quá….” Hoa Hiểu Quỳ nhắm mắt lại.

Inuyasha sờ trán cô, nóng đến kinh ngạc, kết hợp với tình cảnh bây giờ, có phải là đầu óc cô bị nóng đến mức hỏng rồi không. Cậu không biết y thuật, chỉ có thể hỏi Kikyo. Inuyasha lập tức dùng áo choàng trắng có sẵn ở đó gói kỹ Hoa Hiểu Quỳ lại, miễn cho cô bị lạnh lần nữa, cõng trên lưng vội vã chạy về làng.

Naraku không biết y thuật, mang Hoa Hiểu Quỳ đến đây rồi cứ để như vậy nên bệnh tình càng nặng thêm.

P/s: Các bạn cảm thấy Quỳ ảnh hưởng đến Naraku quá nhanh, Naraku quá dung túng cho Quỳ đúng không =)) Tớ xin phép được giải thích chuyện này theo cảm nghĩ của mình :3

Theo nguyên tác thì Naraku yêu, nói chính xác là có chấp niệm, với Kikyo vì ước nguyện của Quỷ Nhện. Ở bộ này mục tiêu đổi thành Quỳ. Vốn dĩ Naraku sẽ không quá dung túng và chịu ảnh hưởng của Quỳ nhiều như vậy, tớ nghĩ lí do hợp lí nhất là do chấp niệm của Quỷ Nhện lớn hơn. Lí do? Là vì Quỳ đã khiến cây linh hồn của Quỷ Nhện mạnh hơn, thế nên chấp niệm bấy giờ của Quỷ Nhện với Quỳ cũng sẽ mạnh hơn, hơn cả chấp niệm của Quỷ Nhện với Kikyo trong nguyên tác :3 Thế nên Naraku cũng khó mà tàn nhẫn được, cũng quyến luyến thường tiếc Quỳ nhiều hơn nhiều so với quyến luyến thương tiếc Kikyo trong nguyên tác =v=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play