Hoa Hiểu Quỳ phải dùng toàn bộ sức lực để mang Quỷ Nhện theo, cô cảm thấy
hai tay mình sắp tàn phế. Quỷ Nhện phải nặng ít nhất 100 cân (=50kg),
bình thường nếu phải nâng theo đồ vật nặng, cô sẽ dùng đến nước, có nước chia sẻ bớt trọng lượng nên không thể rơi xuống.
Hai cánh tay phải gánh trọng lượng hơn 100 cân, chỉ bay một đoạn, Hoa Hiểu
Quỳ đã có cảm giác không giữ nổi Quỷ Nhện nữa. Quỷ Nhện bấu chặt vào tay cô mới không bị rơi xuống, nhưng vì bị hắn nắm chặt, da thịt trắng nõn
sưng đỏ, sắp chuyển thành xanh tím. Hoa Hiểu Quỳ sống ở hiện đại, được
nuông chiều nhiều hơn nữ tử ở thời đại này nên có thể hiểu được vì sao
thể chất cô lại yếu ớt đến vậy.
“Quỷ
Nhện, ngươi đúng là đồ con lợn! Ta sẽ thả tay cho ngươi chết đi!” Hoa
Hiểu Quỳ cắn răng mắng, dốc sức bay về phía cột sáng, nhưng yêu quái
càng ngày càng bay đến gần.
Nếu chỉ có
một mình cô thì không thành vấn đề, yêu quái không dễ đuổi kịp như vậy,
cô còn có thể bắn lén, tấn công từ xa, cản trở yêu quái. Nhưng bây giờ
phải mang theo Quỷ Nhện, hắn còn nặng hơn cô, hai tay phải giữ chặt hắn
để hắn không rơi xuống, cô mất nhiều sức, tốc độ cũng chậm lại.
“Này, cái này mà cũng trách ta được sao? Ta nhẹ hơn cô mới là lạ! Yêu quái
ngày càng đến gần, nếu không nghĩ ra cách loại bỏ chúng nó, chúng nó sẽ
đuổi kịp chúng ta!” Quỷ Nhện thấy mình siêu vô tội, hắn là một nam nhân
khỏe mạnh cường tráng, chẳng lẽ lại nhẹ hơn phụ nữ? Hắn quay đầu quan
sát tình huống phía sau, khoảng cách bị rút ngắn, rất bất lợi với bọn
họ.
“Chuyện đó không cần ngươi nhắc nhở!
Nhưng mang theo một đống thịt nặng như vậy làm sao ta bay nhanh được?
Phải nghĩ biện pháp, nếu bị chúng nó đuổi kịp thật, ta cũng không có hàm răng sắc bén để cắn lại chúng nó….” Hoa Hiểu Quỳ suy tư, miễn cưỡng
nghĩ ra một biện pháp có vẻ được, liếc mắt nhìn Quỷ Nhện, nét mặt do dự, người nào đó rất bất lương, nói thật cô không muốn tiếp xúc thân mật
với hắn, nhưng bây giờ ở trên không chung, không thể kén chọn, phải
nhanh chóng giải quyết đám yêu quái phía sau, tìm được cây tâm linh mới
là chính sự, thời khắc nguy cấp mà vẫn còn tính toán chi li thì không
tốt.
“Này, Quỷ Nhện, cánh tay ngươi còn đủ sức rời đi chỗ khác không?”
“Ý ngươi là sao? Chuyển đi chỗ nào?”
“Không cần cầm tay ta nữa, ta cần rảnh tay giải quyết đám yêu quái kia! Nói
thật cho ngươi, bình thường đồ vật nặng nhất mà ta kéo đi không vượt quá 100 cân, mà chắc chắn ngươi nặng hơn 100 cân, ta nghĩ tay ta sắp tàn
phế rồi. Ngươi chỉ có thể bám lên người ta, nếu rơi xuống, ta không đủ
sức kéo ngươi lên…”
Quỷ Nhện hành động
rất nhanh, cánh tay hắn đủ sức chống đỡ sức nặng của cả cơ thể, chưa
nghe Hoa Hiểu Quỳ nói xong đã bắt đầu di chuyển. Vì giảm thiểu lực cản
của không khí, Hoa Hiểu Quỳ nghiêng thân thể bay về phía trước. Khả năng của Quỷ Nhện rất tốt, ở giữa không trung mà hắn vẫn có thể di chuyển,
nắm cánh tay Hoa Hiểu Quỳ leo lên trên, sau đó hai tay vòng ra trước ôm
eo cô, hành động có độ khó cao được hắn hoàn thành rất đẹp đẽ…..
Chú ý chú ý, hai tay hắn ôm eo Hoa Hiểu Quỳ, ôm rất chặt, có vẻ là rất sợ
rơi xuống, mà cô nghiêng cơ thể bay về phía trước,…. Quỷ Nhện chạm mặt
vào bụng Hoa Hiểu Quỳ, gần như là dán vào, ngẩng đầu lên một chút sẽ áp
mặt vào bộ ngực….
Nhiệt độ cơ thể truyền
tới da thịt, cô chưa từng tiếp xúc gần với người khác giới như vậy, tư
thế quá ám muội, Hoa Hiểu Quỳ cứng đờ người, thái dương nổi gân xanh, cố nén kích động muốn đá người, “Quỷ Nhện, ngươi muốn ta đạp ngươi xuống
đúng không?!”
Sức nặng đặt trên tay đã
được rời đi, da thịt trên cánh tay mềm mãi, trắng nõn nên để lại dấu
sưng đỏ rất rõ ràng, đau đến run rẩy.
“Chẳng lẽ cô muốn ta ngồi lên lưng cô? Ta rất tình nguyện đè cô dưới thân
ta….A! Đau….Đừng đạp! Đừng tính toán nhiều như vậy, bây giờ giải quyết
yêu quái mới là chính sự!” Bị đá một cước, Quỷ Nhện an phận hơn hẳn, tư
thế thực sự rất ám muội, hắn có thể ăn đậu hũ của Hoa Hiểu Quỳ, nhưng
Hoa Hiểu Quỳ có thể đá vào phần phía dưới của hắn. Hắn đã chịu thiệt
thòi một lần, không hề nghi ngờ khả năng tấn công của Hoa Hiểu Quỳ, bị
đá ở rìa ngoài bắp đùi chỉ là cảnh cáo.
“Hừ! Miệng ngươi đúng là hèn hạ, muốn ăn đòn!” Hoa Hiểu Quỳ hừ lạnh, tập
trung sự chú ý, nước suối trong bình làm vườn dần ngưng tụ lại, nhẹ
nhàng phun ra tạo nên một đường vòng cung duyên dáng.
Đột nhiên, dây leo màu xanh hẹp dài xuất hiện, linh hoạt như rắn, dệt thành một tấm lưới lớn rơi từ trên cao xuống, phát ra tiếng vang lớn, yêu
quái bị trói chặt ở bên trong, không con nào lọt ra ngoài.
“Vậy là giải quyết xong rồi phải không?” Quỷ Nhện nhìn xuống.
“Không, đây mới chỉ là bắt đầu! Chúng nó chỉ là một đám tay sai nhỏ bé được
phái ra ngoài để thăm dò, nguy hiểm chân chính vẫn còn đang đợi chúng
ta, kẻ nắm giữ một nửa quyền khống chế mộng cảnh vẫn còn chưa xuất
hiện!” Hoa Hiểu Quỳ không dám thả lỏng cảnh giác, đám yêu quái vừa rồi
tấn công có tổ chức, người đứng sau thao túng chắc chắn là Naraku.
Giải quyết xong đám yêu quái, Hoa Hiểu Quỳ dùng toàn bộ sức lực bay về phía
trước, cô âm thầm cầu khẩn dưới đáy lòng, hi vọng dưới cột sáng kia có
cây linh hồn.
Ánh mắt Quỷ Nhện tối sầm, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Hoa Hiểu Quỳ đã bay rất xa, bầu trời đột nhiên xảy ra dị tượng, một vòng
xoáy khổng lồ xuất hiện, màu sắc quỷ dị âm trầm, chướng khí mù mịt.
Trong lòng cô hốt hoảng, vội vàng chuyển hướng, muốn tránh khỏi vòng
xoáy quỷ dị kia, nhưng thân thể cô yếu đuối, không chịu được chướng khí, nếu cô bị chướng khí đầu độc sẽ rất phiền phức.
“Đây đúng là khung cảnh kinh điển khi người xấu ra trận, cuồng phong gào
thét, sấm chớp rền vang, bầu trời âm u, chỉ có cột sáng kia….” Hoa Hiểu
Quỳ trợn mắt, uể oải nhổ nước bọt.
Ở phía trước, một kẻ khả nghi mặc áo choàng lông khỉ đầu chó màu trắng xuất
hiện, Hoa Hiểu Quỳ không kịp dừng lại, đụng mạnh vào hắn, đau đến rơi
lệ. Cô không nhịn được mà chỉ thằng vào vòng xoáy quỷ dị giữa bầu trời
mà gào lên đầy kích động, “Vòng xoáy kia xoay đi xoay lại rất lâu rồi
ngươi cũng không chịu chui ra, tự nhiên ngươi đột nhiên chui ra giữa
đường?!! Ngươi tẻ nhạt quá nên muốn tạo thanh thế, để lúc ngươi ra trận
trông đáng sợ đúng không?!! Quỷ Nhện cũng thế mà ngươi cũng thế, đều
khiến ta muốn đánh!!!”
“Ồ…. Bây giờ còn
có tinh lực tính toán vấn đề này, ngươi thật nhàn nhã!” Nam nhân khoác
áo choàng trắng sửng sốt một lúc, ngay sau đó thay bằng nụ cười âm trầm, giọng nói đầy châm chọc, sau lưng hắn xuất hiện mười mấy xúc tu, khoảng cách quá gần, Hoa Hiểu Quỳ không tránh kịp, bị trói chặt, “Nơi này sắp
trở thành mồ chôn thây của ngươi, nữ nhân ngu xuân!”
Hoa Hiểu Quỳ không thể tránh thoát, xúc tu còn rắn chắc hơn cả dây thừng,
còn co dãn, khóe miệng cô khẽ co giật, “Vậy mới nói, xúc tu rất đáng
ghét….”
“Hừ! Ngươi đã kiệt sức, chỉ còn
chút sức mạnh như vậy không đủ để thắng ta!” Áo choàng trắng che lấp
dung mạo thật của hắn, chỉ lộ ra con mắt cùng chiếc cằm hoàn mỹ, giọng
nói âm trầm, lạnh lẽo, nhưng lại có một loại mị lực kỳ lạ,
“Này, ngươi quên luôn ta rồi sao?” Quỷ Nhện thò tay nắm lấy xúc tu đang trói
chặt Hoa Hiểu Quỳ, ánh mắt sắc bén như có thể giết người, ánh mắt hắn
ngập tràn lệ khí và sát khí dày đặc, giọng nói tràn ngập căm thù. Hắn
vịn vào xúc tu của Naraku để thoát ra khỏi tư thế hiện tại, dùng sức của một tay để ổn định thân thể, đứng lên trên xúc tu, một tay nắm lấy xúc
tu quấn chặt Hoa Hiểu Quỳ, dường như, ngay lập tức, sức lực của hắn tăng vọt, hắn mạnh mẽ lôi đứt một cái xúc tu.
Naraku muốn giết Hoa Hiểu Quỳ, sát ý chân thực đến mức Quỷ Nhện hoàn toàn bỏ đi sự nghi ngờ dưới đáy lòng.
“Thực sự khiến ta ngạc nhiên, nhân loại mềm yếu vô dụng mà cũng có sức mạnh
đáng kinh ngạc vậy sao.” Naraku tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng giọng điệu của
hắn rất bình thản, không hề có thành ý. Giọng nam trầm thấp, xen lẫn
châm chọc và trào phúng, “Ngươi không muốn cô ta chết trong tay ta, chết trước mắt ngươi? Tà niệm hèn hạ của con người, ngươi muốn có được nữ
nhân này!!”
“Ngươi là ai? Là một yêu quái trong đám yêu quái tối hôm qua?” Quỷ Nhện âm trầm nhìn Naraku.
“Ta? Ta là Naraku, không phải là một yêu quái, mà là yêu quái sinh ra từ
đông đảo yêu quái kết hợp lại, ngươi cũng là một phần của ta.” Giọng
điệu của Naraku không nóng không lạnh, bình tĩnh như chỉ kể lại một sự
thật hiển nhiên, nhưng cũng hiển nhiên là Quỷ Nhện không thể tiếp nhận,
hắn phản ứng kịch liệt.
“Đừng đùa! Ta bán linh hồn của mình để có được tự do, có được thân thể khỏe mạnh, có được sức mạnh, không phải để ngươi sinh ra, không phải để cho bản thân mình
chỉ trở thành một phần của kẻ khác, lệ thuộc vào kẻ khác!” Quỷ Nhện gào
thét, giọng phẫn nộ xen lẫn cả không cam lòng.
“Đây chính là sự thực, ngươi không chấp nhận thì sao? Con người yếu đuối vô
dụng, ngươi có thể thay đổi được sự thật sao?” Naraku hờ hững nói, hắn
xem thường Quỷ Nhện, không hề để tâm đến sự phẫn nộ của Quỷ Nhện, bình
thản nói ra dự định của mình, “Nhanh thôi, ngươi sẽ không còn thấy phẫn
nộ nữa, ta sẽ khống chế thân thể này, mà ngươi, sẽ vĩnh viễn biến mất!
Ngươi nên cảm tạ nữ nhân ngu xuẩn này đã để ý thức của ta tiến vào nơi
này, bằng không ta chỉ có thể khiến ngươi rơi vào giấc ngủ sâu vĩnh
hằng, chứ không thể khiến ngươi vĩnh viễn biến mất.”
“Quỷ Nhện ta mới là kẻ sẽ khống chế thân thể này! Ngươi mới là kẻ nên biến
mất!! Naraku đúng không, trận chiến này…. ta và ngươi sẽ kết thúc tất
cả!!” Sự tức giận làm gia tăng sức mạnh của Quỷ Nhện, ở trong mộng cảnh, hắn đạt được sức mạnh mà ở trong thực tế hắn không thể đạt được, trong
tay hắn xuất hiện vũ khí quen thuộc, thậm chí hắn cũng tự mình bay trong không trung mà không cần dựa vào vật thể nào.
“Ha, ngoài dự đoán của ta, nhưng trình độ của ngươi cũng chỉ đạt đến vậy mà
thôi.” Naraku không hề nhúc nhích, tỏ rõ thái độ xem thường.
“Ngươi thử một chút sẽ biết!” Quỷ Nhện không chút lưu tình vung đao chém về phía Naraku.
Naraku không đánh nhau trực diện với hắn, xúc tu di chuyển, đặt Hoa Hiểu Quỳ trước người mình làm bia đỡ đạn.
Quỷ Nhện vừa chém đứt một cái xúc tu, động tác vẫn không ngừng lại, Hoa
Hiểu Quỳ sợ đến mức hồn bay phách tán, vội vã giơ bình làm vườn lên chặn phía trước, binh khí va chạm vang lên tiếng “keng”. “Quỷ Nhện, ngươi
chém vào đâu vậy?! Naraku! Ngươi đúng là kẻ nham hiểm khốn nạn, dám lấy
ta làm bia đỡ đạn! Nhân phẩm của ngươi thật thối nát!”
Naraku và Quỷ Nhện cướp đoạt quyền khống chế cơ thể, nhưng Hoa Hiểu Quỳ lại
trở thành kẻ trung gian chịu áp lực từ cả hai phía. Cả hai đều không
phải người tốt, Naraku sẽ không quan tâm cô chết hay sống, vừa rồi hắn
lấy cô làm bia đỡ đạn mà không chột dạ chút nào, tuy Quỷ Nhện đã cứu cô, nhưng nhân phẩm cũng không nhờ cậy được, ai biết có thể tức giận làm
liều mà chém cô một đao hay không.
Hoa
Hiểu Quỳ cảm thấy cô chỉ có thể tự cứu mình, bình làm vườn nghiêng sang
một bên, dây leo màu xanh quấn quanh Naraku, xoắn đứt xúc tu. Hoa Hiểu
Quỳ thoát khỏi trói buộc, vội bay ra xa, kéo dài khoảng cách giữa cô và
Naraku, Naraku muốn bắt lấy cô nhưng bị dây leo cản trở, Quỷ Nhện nhân
cơ hội tấn công.
Hiện tại không có thời
gian để chờ sức mạnh khôi phục, dùng được chút nào hay chút ấy, Hoa Hiểu Quỳ không quay đầu lại, bay vội về phía cột sáng.
Một cây cổ thụ khổng lồ, thân cây như được tạo thành bởi rất nhiều cành cây xoắn lại, leo lên trên, tán cây rộng lớn, nhưng trọc lốc, không có lấy
một chiếc lá, màu sắc lờ mờ âm u. Nhìn bao quát cả cái cây, nó tỏa ra
một loại cảm giác vặn vẹo đáng sợ, nếu như trên bầu trời có thêm sấm
chớp rền vang, cây cổ thụ trước mặt không khác gì đang sinh sống ở Ma
giới. Bầu trời lộ ra một cột sáng, cột sáng ấy chiếu rọi lên cái cây quỷ dị vặn vẹo ấy, giống như đang cứu rỗi nó vậy….
“Chẳng lẽ đây là cây linh hồn của Quỷ Nhện? Thật vặn vẹo!” Hoa Hiểu Quỳ hạ
xuống, nhìn cột sáng chiếu xuống từ bầu trời, lại nhìn cây tâm linh, nhổ nước bọt, “Bầu trời âm u như thế, nhưng ở đây lại có một tia sáng mặt
trời, chiếu vào cây linh hồn, ngươi muốn bày tỏ cái gì hả Quỷ Nhện, lẽ
nào ngươi muốn nói là cho dù ngươi đang ở trong bóng tối, nhưng ngươi
vẫn khát vọng được cứu rỗi?! Thật máu chó!” Hoa Hiểu Quỳ quan sát tỉ mỉ
từ trên xuống dưới. “Chắc đây không phải cây linh hồn của Quỷ Nhện, hơi
thở đen tối quá nồng nặc, còn rất tạp nham, là cây linh hồn của Naraku
ư?”
Cây linh hồn thể hiện tâm hồn Quỷ
Nhện mọc ra lá cây xanh mượt, tuy rằng không um tùm, nhưng tốt hơn nhiều so với dáng vẻ trọc lốc của cái cây kia, cái cây kia là do nhiều cành
cây mọc lên từ đất, vặn vẹo quấn chặt lấy nhau mà tạo thành thân cây,
nhìn lướt qua thì tựa như một thể thống nhất, mà cái cây mọc ra lá xanh, giống như cây vừa mới nảy mầm.
“Nhìn cây linh hồn của hai người có thể thấy được Quỷ Nhện không thể thắng
Naraku, nhưng đó chỉ là trong tình huống bình thường. Nếu không tặng
Naraku chút phiền toái thì phiền toái sẽ xảy đến với ta mất, tử đạo hữu
bất tử bần đạo (1), Naraku, ngươi và Quỷ Nhện cứ quấn với nhau đi!”
(1) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này xuất phát từ dòng Hồng Hoang, ý nói
là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, có thể hiểu là gần giống câu sống chết mặc
bay tiền thầy bỏ túi.
Nước suối trong bình làm vườn tưới lên cây linh hồn của Quỷ Nhện. Nó chỉ là một cây nhỏ mảnh mai màu xanh lục, có vẻ rất nhỏ bé so với cây linh hồn của Naraku, nhưng nhờ sức mạnh của bình làm vườn, nó bắt đầu lớn lên, cành lá vươn
dài. Cho đến khi quá trình trưởng thành kết thúc, thân cây đã trở nên to lớn, lá cây xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống.
“Quỷ Nhện, ta giúp ngươi một tay, coi như trả ơn cứu mạng vừa nãy…. Không
đúng, rõ ràng là ta cứu hắn trước! Nếu không ngày hắn rơi xuống vách núi hắn đã chết rồi…. Tính toán lại, coi như hòa rồi. Ở trong Thế Giới Linh Hồn, ngươi kém xa Naraku, sức mạnh của ta sẽ giúp sức mạnh của ngươi
tăng lên, không dễ thua trận! Chắc là bây giờ Naraku không rảnh rỗi nghĩ đến việc cướp đoạt Ngọc Tứ Hồn nữa đâu nhỉ?
Mục đích đã đạt được, nơi này không thể ở lâu, Hoa Hiểu Quỳ vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy, quay về thế giới thực.
Sức mạnh của Quỷ Nhện kém xa Naraku, sau một hồi mèo vờn chuột, xúc tu của
Naraku đã trói chặt hắn, giọng nói trầm thấp mang theo đầy tự tin truyền ra từ dưới lớp áo choàng, “Quỷ Nhện, ngươi không còn sức để chiến đấu
với ta nữa. Ngươi có thể biến mất rồi!”
“Nếu Quỳ vẫn ở đây, các ngươi có thể liên thủ với nhau, có lẽ ngươi sẽ giãy
dụa lâu hơn một chút, nhưng cô ta đã chạy trốn, không chút lưu tình mà
bỏ ngươi lại, nhân loại chính là sinh vật vô tình như vậy!” Naraku giễu
cợt nói, “Hơn nữa hình như ả hoàn toàn không có hảo cảm với ngươi, vì
một kẻ như vậy mà bán đi linh hồn của mình, ngươi thực sự ngu xuẩn! Con
người đúng là giống loài ngu xuẩn!!”
Quỷ
Nhện hung ác nhìn Naraku, đột nhiên kinh ngạc trợn mắt lên, hắn cảm thấy trong cơ thể mình tuôn ra một luồng sức mạnh…. Theo bản năng nhìn về
phía cột sáng, hắn cảm nhận thấy Hoa Hiểu Quỳ đã rời khỏi thế giới này.
“Quỳ thực sự chạy trốn rồi…. Nhưng trốn tới nơi nào cũng vô dụng!”
“Hừ, ngươi cho rằng mọi chuyện kết thúc rồi sao?” Quỷ Nhện cười gằn, giãy khỏi xúc tu của Naraku.
“Cái gì….? Còn có sức mạnh này?” Naraku giật mình, dời suy nghĩ đi, Quỳ đã
làm gì? Trên mặt không đổi sắc, “Ngươi có giãy dụa thế nào kết quả cũng
sẽ không thay đổi!”
“Vậy thì chờ xem!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT