“Kikyo, nếu như vu nữ có tình cảm với một nhân loại thì linh lực sẽ yếu đi sao ?” Khi Kikyo còn đang đăm chiêu xem xét vết thương thì nàng chợt lên tiếng hỏi ,“Tuy rằng cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng đúng là dạo gần đây dường như linh lực của ngươi càng ngày càng yếu .”

“Ừm……” Kikyo không chút để ý đáp một cái.

“Cho nên…… Bây giờ mới hành động một mình sao?” Long Thất mỉm cười nhìn Kikyo,“ Ngươi sợ rằng nếu tiếp cận với hắn quá nhiều sẽ khiến bản thân không thể kiềm chế được những cảm xúc ấy, làm cho Naraku lại tìm nhược điểm rồi khiến hắn một lần nữa rơi vào bẫy? Vì thế nên mới dùng cách này để giữ cho lý trí được thanh tỉnh, cho dù bên cạnh hắn đã xuất hiện một người con gái khác tùy lúc đều có thể dao động trái tim của hắn cũng không chịu để ý…”

Tay Kikyo khựng lại một chút, quay sang cầm lấy cung tên bắn về hướng nào đó, mũi tên mang theo linh lực mạnh mẽ hủy thi diệt tích con ong độc đang âm thầm giám sát ở ngoài cửa, Long Thất nhịn không được nở nụ cười, nhưng cười lên lại ảnh hưởng đến vết thương “A…… A, đau, Kikyo, diệt đi thứ kia cũng vô dụng mà thôi, Kanna kia sở hữu gương thần có thể thấy được bất cứ thứ gì đang xảy ra , Naraku chẳng qua là cố ý bày con ong đó ra để đánh lạc hướng mà thôi.”

“Ngươi thực sự hiểu hắn –” Kikyo nhíu mày một chút, buông cung,“Naraku cầm nhiều mảnh ngọc trong tay như vậy mà lại quyết định rơi vào trạng thái bị động, như vậy nhất định là hắn đang tìm cách đối phó với những kẻ đối nghịch hắn , xem ra lúc này, nha đầu ngươi hẳn cũng ở trong số đó.”

“Tốt xấu gì thì ta cũng ở bên cạnh hắn một thời gian nên ít nhiều gì cũng biết một chút, bất quá so với Kikyo ngươi ta vẫn cảm thấy tầm nhìn của bản thân vẫn còn hạn hẹp lắm, hai ta đều thuộc loại vu nữ có linh lực thanh tẩy, ngươi để ý một chút sẽ thấy thái độ của hắn khi đối mặt với ngươi và ta hoàn toàn khác biệt, ta cũng không yếu mà, vì sao luôn dễ dàng bị thương như vậy chứ? Chuyện đã như này rồi mà ngay cả năng lực tự chữa trị mà ta tự hào nhất cũng tạm thời mất đi, thực sự là quá xui xẻo .”

Long Thất hâm mộ nhìn Kikyo, Naraku mỗi lần đối chọi gay gắt với Kikyo cũng chẳng đòi được ích lợi gì, mà nàng ở bên cạnh hắn cũng là loại kết quả này, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?

“Ngươi lần này làm vậy cũng không sai, nếu như không hủy được người của hắn, vậy thì đánh sập tòa thành của hắn, xem hắn làm sao an thân! Sơn tặc Onigumo tiến hóa thành yêu quái rồi chiếm dụng thân thể của thành chủ Kagewaki, hắn hẳn là vẫn còn !” Kikyo liếc sang Long Thất vẫn còn đang than thở bên cạnh, nhẹ nhàng động viên một chút,“ Gía trị của mỗi người cũng không giống nhau, khẳng định ngươi cũng có chỗ dùng, chỉ là thời gian chưa tới mà thôi.”

“Kikyo, ta biết rồi ……” Cười tủm tỉm lên tiếng,“Nhưng mà Kikyo, giờ ngươi đã không còn là vu nữ bảo vệ Ngọc Tứ Hồn nữa rồi, không cần phải lao tâm vì những chuyện thế này nữa, ngươi nên nghĩ cho bản thân mình một chút.”

“ Một kẻ chỉ có thể sống dựa vào linh hồn của người đã chết thì có thể nghĩ cái gì ?” Kikyo thực lạnh nhạt đáp, ánh mắt lại chuyển xuống vết thương ghê người kia lại cảm thấy xót xa, lại nhìn thấy nụ cười gượng gạo trên gương mặt Long Thất liền thở dài một tiếng .

“Có cái gì không tốt? So với nhân loại và bán yêu, ta lại cảm thấy yêu quái và bán yêu thực ra cũng chẳng có gì khác biệt. Mặc dù có thân thể như vậy, Kikyo ngươi cũng không hề thua kém ai hết, chỉ cần trong lòng có kiên trì thì tất cả đều có thể. Là người là yêu thì đã làm sao, yêu quái có nhiều thời gian nên có thể tính cho tương lai của mình, mà nhân loại vì sự hạn chế của thời gian mà không thể làm gì, nữ nhân nếu không cố gắng suy tính cho tương lai sẽ không thể tìm được hạnh phúc……”

“Ngươi là đang nói đạo lý với ta đó hả?” Kikyo nhẹ nhàng cười một tiếng,“So với chuyện của ta ngươi hẳn là nên lo cho bản thân mình trước thì hơn, Naraku có làm gì với ngươi sao?”

“A?” Long Thất nghe không hiểu.

“ Năng lực tự chữa trị không có vấn đề gì, linh lực dao động cũng không có chỗ nào đáng nghi, tất cả vấn đề đều xuất phát từ trong tâm của ngươi……” Kikyo gắt gao nhìn chằm chằm nàng,“Tiểu Thất, là ngươi tự phong bế cái gì đó.”

“Cái kia…… Kikyo, ngươi nói cái gì…… Nghe không hiểu……” Long Thất ngây ngốc nhìn Kikyo.

“Tiểu Thất, ngươi không phải không hiểu, chỉ là không muốn để ý tới, giống như lúc vừa rồi ngươi đã tỉ mỉ phân tích rồi kết luận được những suy nghĩ trong lòng ta. Từ lúc thu lưu ngươi, ta đã biết tiểu Thất ngươi không hề ngốc, ngươi chẳng qua là không muốn suy nghĩ mà thôi,” Kikyo thật sự nghiêm túc nhìn nàng,“Tiểu Thất, người thông minh sẽ hiểu được rất rõ nhiều vấn đề, mà hiểu được nên sẽ bị tổn thương, nhưng , nữ nhân thông minh sẽ vì bản thân mình mà tìm ra lối thoát, sẽ không để bản thân phải chịu thiệt, về chuyện của ta và Inu Yasha…… Nếu Naraku bất tử, ta liền cảm thấy không có bắt đầu…… người xuất hiện bên Inu Yasha mặc kệ là ai, người kia…… Vĩnh viễn sẽ không thể quên được ta……”

Long Thất miệng mở lớn một chút, rồi sau đó đầy ngưỡng mộ bắt lấy tay Kikyo ,“Kikyo, ngươi nói quá ảo diệu, không hiểu……”

“Thật không?” Kikyo cũng không làm khó nàng,“ Miệng vết thương có chút nghiêm trọng, nếu năng lực tự chữa trị của ngươi không có tác dụng, sợ là phải chịu chút khổ. Nếu sợ đau, như vậy chi bằng đi tìm Naraku mượn ngọc dùng một chút, như vậy sẽ giảm đau đó.”

Nàng cười ngây ngô một tiếng, ngọc Tứ Hồn ? Cho dù đau đến chết nàng cũng sẽ không tìm người kia để mượn cái thứ đồ chơi dỏm đó!

Kikyo tự mình đi tìm thảo dược trị liệu, Long Thất nằm ở trên giường, hai mắt nhìn màn trướng màu trắng trên đầu, bên tai vang lên mấy câu nói lúc nãy của Kikyo, một lần lại một lần, cứ như vậy lặp đi lặp lại ……

Cho đến khi Kikyo mang bát thuốc đã được chuẩn bị tốt tới cho nàng uống, một ngụm chua sót làm cho Long Thất mắt mũi đều nhăn thành một cục, nước mắt cũng tự dưng đua nhau rơi xuống, Long Thất vẻ mặt mếu máo nói,“Kikyo, Kikyo tỷ tỷ, có thể không uống được không ?”

Từng giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống, Kikyo không nói gì, chỉ là yên lặng đem thuốc tiếp tục đẩy tới, Long Thất mặc dù rơi lệ, nhưng miệng vẫn mở ra, ngoan ngoãn quyết tâm nuốt hết xuống, miệng cũng lúng búng biện giải ,“Này cũng không phải là vì ta muốn khóc mà rơi lệ, mà là thuốc rất đắng, miệng vết thương rất đau ……”

“Ta biết……” Kikyo phi thường phối hợp nói.

“Ngươi nhất định là đang giễu cợt ta lớn chừng này tuổi mà còn khóc –”

“Không có, đau muốn khóc là chuyện bình thường, nhưng đau chút xíu rồi miệng vết thương sẽ nhanh tốt lên thôi, về sau sẽ không đau nữa……” Kikyo nói.

“Kikyo ngươi sao lại nói như vậy ?” Mỗ nữ anh dũng lau đi nước mắt, vẻ mặt ngạc nhiên nói.

“ Ngươi mỗi lúc bi thương đều sẽ qua nhanh như vậy à ?” Kikyo nhìn nàng đã có vẻ tươi tỉnh hơn, cảm thấy cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, ít nhất thì trong suy nghĩ của Kikyo vẫn nhanh hơn.

“ Chẳng lẽ ta phải khóc thương tâm đến chết sao?” Long Thất khóc đến sưng đỏ hai mắt, nhỏ giọng nói “Khổ sở khóc một chút cũng tốt, đau kêu một tiếng cũng sẽ thấy thư thái hơn”

Nàng cười khẽ, thì thào tự nói,“Ta ngay cả những người đó đều có thể từng chút một dứt bỏ, vậy thì còn cái gì không thể dứt bỏ đây? Ta dù sao cũng là Long Thất, là Long Thất đánh cũng không chết, chỉ cần còn một hơi thở, hừ, sẽ không kết thúc.”

Nhìn bát thuốc còn non nửa, Long Thất vươn tay cầm lấy bát, một hơi uống sạch, vẻ mặt giống như tráng sĩ vừa trải qua một trận đánh kịch liệt chết đi sống lại, nàng cảm khái nói,“Lần sai này khiến ta cảm thấy những gì ta làm rất đúng, chỉ cần không gây thương vong thì cứ như vậy mà triển, phá hoại những thứ quan trọng của hắn, khiến hắn phải phất cờ trắng đầu hàng”

“Ngươi cho là trải qua kiếp nạn vừa rồi, Naraku còn có thể tiếp tục lơ là cảnh giác với ngươi sao ?” Kikyo nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nữ nhân trước mặt, năm mươi năm không gặp, tính vẫn trẻ con như trước, giống như không hề lớn lên chút nào.

“Ai biết được……”

Long Thất tựa tiếu phi tiếu nói,“Tay của ta ở trên người ta, muốn làm cái gì là ta định đoạt.”

“Trong lòng ngươi hiểu rõ thì tốt rồi ……”

Kikyo ru ngủ nàng xong liền im lặng rời đi, nhìn Long Thất đã yên lành chìm vào giấc ngủ say, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ đi rất nhiều.

Nữ nhân này có thể nhìn thấu được những suy nghĩ trong lòng nàng, xem ra có những chuyện, tiểu Thất sớm đã biết rõ, chẳng qua là không muốn biểu hiện ra ngoài mà thôi ……

Lần này, dù là bị thương trên người hay trong lòng cũng đã đủ nặng rồi, đừng bị thương nữa nhé ……

Tối đến, Naraku nhận lấy bát thuốc đã được chuẩn bị tốt từ Kagura, tự mình đi thăm Long Thất , Long Thất đang ngủ cảm giác được có người bên cạnh thì tỉnh lại, nhìn thấy người nọ ngồi bên giường mình như môn thần gác cửa, Long Thất thản nhiên nhìn vị khách không mời mà tới nào đó. Naraku giúp nàng uống thuốc vô cùng thuận lợi, quả thực so với lúc Kikyo đút còn nghe lời hơn nhiều.

Naraku đút rất thuận tay mà sinh nghi ngờ, nhưng vẻ mặt Long Thất trước sau như một khiến hắn không thể nhìn ra được gì ,“Muốn ăn chút gì sao?”

Lắc đầu,“Ta muốn ngủ……”

Hai tròng mắt sáng ngời còn biểu lộ rõ vẻ áy náy nhìn hắn ,“Không biết làm sao mà ta thấy rất buồn ngủ……”

“Lần này, không hỏi ta là ai sao?” Naraku đặt bát sang một bên rồi hỏi.

“Ngươi là ai?” Long Thất phi thường nghe lời hỏi lại.

“Naraku, ta tên Naraku!”

“Phải không?” Long Thất chăm chú liếc nhìn Naraku một cái, cũng không có phản ứng gì nhiều.

“Xem ra, Kikyo mới nói vài câu đã khiến ngươi trưởng thành lên rồi sao?” Naraku thấy nàng như vậy cũng đoán ra được vừa rồi Kikyo đã nói gì đó, làm cho tâm tình buồn bực muốn trả thù của người nào đó cũng không còn nữa.

Long Thất thở dài một tiếng, còn ngay thẳng nói,“Ta cũng không phải đứa trẻ, trải qua năm mươi năm rồi cũng không thể tiếp tục ngây thơ, bằng không, ta thực sự chẳng còn mặt mũi nào để đứng trước mặt Kaede với tư cách là tỷ tỷ .”

Tay Naraku bỗng nhiên đưa ra trước vết thương của nàng, nhẹ nhàng đụng một cái , giống như rất sợ sẽ làm nàng bị thương. Thân thể Long Thất cứng đờ, rồi sau đó tay phải nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, cũng không thèm nhìn biểu tình trên mặt hắn, chỉ nói,“Miệng vết thương không thể tùy tiện chạm vào, sẽ đau……”

Nhẹ nhàng mà phi thường ôn nhu , không có một chút ác ý đẩy tay hắn ra ……

Chẳng qua là mấy canh giờ mà thôi, thế mà tâm tình của nữ nhân này đã hoàn toàn thay đổi. Từ tâm lý, tố chất đến thái độ giống như đều thăng lên một cấp bậc khác cao hơn. Naraku nhìn nữ nhân đang bình thản ngồi trước mặt hắn, sự non nớt trong ánh mắt đã biến mất, Naraku có chút ý vị sâu xa nhìn chằm chằm, cho dù biết nữ nhân này đã sống n năm, so với hắn còn lâu hơn nhiều, nhưng đây chính là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng đối mặt với hắn mà không hề có chút dao động ……

“Miệng vết thương rất nhanh sẽ tốt……” Hắn thu lại ánh mắt, đôi mắt đỏ sậm càng thêm thâm thúy, tựa hồ như đang lo lắng điều gì.

“Ừ, Kikyo cũng nói như vậy .” Nàng gật đầu.

Rõ ràng khoảng cách không có gì thay đổi, nhưng Naraku cảm giác được nữ nhân này đang dần dần ra xa khỏi hắn, Naraku nhìn nàng một cái, rồi lại nhìn tay của chính mình,“ Bàn tay này cũng từng dính qua không ít máu, cũng không nhớ nó đã từng làm hại ngươi, chỉ nhớ rõ thanh âm khi xuyên qua thân thể ngươi ……”

Long Thất giương mắt, nhìn thẳng hắn hỏi,“Kích thích không? Có cảm giác gì sao ?”

“Ngươi sẽ không chết……” Naraku nhìn ánh mắt của nàng gằn từng tiếng nói, thanh âm khẳng định không có chút dối trá.

Nàng khẽ cười ha ha đáp ,“Naraku, ta đương nhiên biết ta sẽ không chết, cho dù là chết, cha ta cũng sẽ khiến cho Diêm Vương đem cái mạng của ta trở về, mạng của ta…… Người bình thường căn bản lấy không được, đây chính là sự thật, chỉ có ta luôn là người gây tai họa cho người khác mà thôi ……”

Đột nhiên Naraku mạnh mẽ kéo nàng lại gần, bạc môi bao trùm lấy bờ môi mềm mại của của Long Thất, khẽ cắn một cái ngay khóe miệng của nàng, đến khi cảm giác được vị tanh của máu mới chịu thả ra,“Ngươi là của ta, dĩ nhiên ai cũng không thể đoạt đi được.” Thanh âm bá đạo mà khẳng định, không có chút do dự.

Tốc độ cực nhanh, làm Long Thất tới khi phản ứng lại kịp thì Naraku đã làm xong mọi việc ……

Long Thất tựa tiếu phi tiếu cười một tiếng ,“Naraku, ngươi là cẩu sao? Ta cứ nghĩ chỉ có Inu Yasha mới là cẩu, không nghĩ tới ngươi cũng vậy .”

Không có tức giận, không có thẹn thùng, giống như vừa rồi chỉ là một chuyện cỏn con không có gì đáng để mắt tới, vì thế, ánh mắt Naraku càng thêm tối đi một ít. Nàng ngay cả vết máu bên miệng cũng không thèm lau, nhìn rất giống một tiểu hài tử bướng bỉnh ngỗ nghịch.

“Ta muốn ngủ, ngươi muốn làm gì đó thì làm.” Long Thất nằm xuống, phủi mông một cái , sau đó từ từ nhắm mắt lại.

Naraku vẫn đứng im bất động, Long Thất sau khi nằm xuống cũng không dám gây ra động tĩnh gì, không biết qua bao lâu, Naraku rốt cục nhấc chân, rời khỏi căn phòng nhỏ của nàng ……

Nghe thấy bước chân đã đi xa Long Thất mới chịu xốc chăn, lộ ra gương mặt tỉnh táo không hề có chút buồn ngủ nào, khóe miệng gợi lên một chút ý cười, trong lòng kiên trì giữ vững tỉnh táo để không bị bất cứ điều gì chi phối ……

Nàng xốc chăn lên, hai tay đặt ở nơi bị thương, lực lượng từ lòng bàn tay cuồn cuộn tràn vào ……

Trong chốc lát, vết thương ghê người biến mất không dấu vết, hoàn hảo như chưa từng có gì xảy ra.

Năng lực tự chữa trị của nàng đã trở lại, khi tâm trạng nặng nề kia không còn nữa, nàng liền cảm giác được lực lượng lại một lần nữa tràn ngập cơ thể ……

Nàng nằm ở trên giường, bắt đầu chữa trị thân thể mệt mỏi của mình……

Linh khí vờn quanh người, nàng lẳng lặng chờ thân thể khôi phục, nàng lúc này chẳng còn tâm tình để đối phó với hắn nữa, nàng là của hắn ? Hừ, thật là một lý do thoái thác quá nực cười……

Đợi thân thể tốt hơn một chút, thể lực khôi phục, mỗ nữ nhân lợi dụng đêm tối nhanh chóng rời đi, mà ngay chỗ rẽ gần căn phòng ấy, một nam nhân mang đôi mắt màu đỏ thâm thúy gắt gao lẳng lặng nhìn nữ nhân kia từng chút, từng chút rời khỏi địa bàn của hắn ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play