Tựa hồ như cảm giác
được hơi thở nhân loại quen thuộc của Kikyo, Long Thất giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, ánh mắt lóe ra một chút, yên lặng biến mất ở trước
mắt Naraku. Kikyo đã biết việc nàng đang ở thành của Naraku, việc này
nghĩ đến vẫn có chút xấu hổ, nay đám người Inu Yasha đang đối lập với
Naraku mà nàng lại ở đây ngây ngốc qua ngày, việc này không phải trong
một hai câu là có thể giải thích hết, quả nhiên, trốn tránh là cách giải thích tốt nhất ……
Long Thất nhìn Naraku càng nhìn lại càng nhớ đến mình cũng lẻ loi như vậy
nhiều năm về trước, là lúc mình bị chính người nhà của mình bài xích mà
nội tâm cũng bài xích họ, mặc kệ đi đến đâu nàng vẫn là tươi cười sống
vui vẻ một mình, chỉ là Naraku không giống như nàng, hắn là chủ động
ngăn cách người khác gần gũi với mình……
Naraku đối với việc nàng không chào hỏi gì đã chạy cũng không có phản ứng gì,
càng làm hắn chú ý là hơi thở quen thuộc đột nhiên xuất hiện — Kikyo.
Kikyo mang theo ngữ khí châm biếm cùng thân thể thong dong tiến vào địa bàn
của Naraku,“ Thật khinh thường ngươi Naraku, con rối bị xử lý liền không nhìn thấy gì nữa rồi? Nhớ kỹ cho ta, chút tài mọn này của ngươi đối với ta là vô dụng, vì không cho Inu Yasha tiếp cận mà tòa thành này khắp
nơi đều bị thi hạ kết giới, thế nhưng với ta mà nói, phá kết giới là rất dễ dàng.”
Nàng ném về phía Naraku mấy mảnh Ngọc Tứ Hồn vừa cướp được từ chỗ Kagome,
thái độ như bố thí nhìn Naraku vẫn không có động tác gì dựa vào tường
như cũ,“ Thứ này chính là thứ ngươi muốn, ta đem mấy mảnh này gửi lại
chỗ ngươi trước, bởi vì ngươi so với bất luận kẻ nào đều hy vọng có được lực lượng của ngọc Tứ Hồn, yêu quái Naraku, không, bán yêu Naraku.”
“Thế nhưng nói ta Naraku là bán yêu……” Yêu khí bên người Naraku bởi vì tâm tình hắn không tốt mà cũng nồng đậm hơn.
“Tuy rằng rất muốn biến thành yêu quái hoàn toàn, nhưng hơi thở của Onigumo
kẻ vẫn luôn gây rối cho ngươi sẽ không biết mất, bởi vậy ngươi mới muốn
có được ngọc Tứ Hồn , muốn có được một thân thể yêu quái hoàn chỉnh.”
“Nếu là như thế vì sao lại đem mảnh Ngọc Tứ Hồn đưa cho ta ? Ta không phải
chính là cừu nhân năm mươi năm trước đã giết ngươi sao ?”
“Khi đó thân thể của ta bị hủy, nhưng bây giờ vẫn còn có thể sống trong cơ
thể giả này, ta lại cảm thấy càng thoải mái. Ta cũng không cần ngươi
hiểu, ta về chùa viện, không chạy cũng không trốn, có việc thì phái
người tới tìm ta……”
Kikyo nói xong liền nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài, Long Thất đứng ở trước cửa phòng bên ngoài kết giới, đúng là vẫn phải đối mặt với Kikyo , nàng đứng ở trước mặt Kikyo, cười cười tiếp đón ,“Kikyo, đã lâu không gặp
……”
“Ngươi như thế nào ở trong này?” Lần này, Kikyo đánh giá nàng hỏi,“Nơi này dù sao cũng là tòa thành của Naraku.”
“Sau khi hoàn thành nguyện vọng của linh hồn kia thì ta sẽ đi,” Long Thất nở nụ cười một tiếng, hỏi,“Naraku không làm khó dễ ngươi chứ?”
“Tiểu Thất a……” Kikyo thật sâu hít một hơi,“Naraku, chính là Tiểu Na năm đó nhỉ ……”
“Vâng……” Long Thất gật gật đầu, lần này phi thường thành thực, Kikyo thông minh
như vậy hẳn là đã sớm nghĩ đến, nàng cúi đầu nói,“ Đúng vậy, tiểu Na
chính là Naraku, cho nên…… Thực xin lỗi Kikyo, năm đó……”
“Này cũng không quan trọng……” Kikyo hạ rèm mi xuống ,“ Chuyện trước kia ta
cũng không muốn nhớ lại nữa, nhưng tiểu Thất, nếu ngươi cứ tiếp tục ở
lại đây, ngươi có biết…… Đây chính là nơi ở của địch nhân, ánh mắt của
ngươi bây giờ càng lúc càng muốn lún sâu theo con đường của Naraku ……”
Kikyo liếc mắt nhìn Kagura đang đứng ở phía xa phóng ánh mắt giám sát về phía này, lại nhìn sang Long Thất đang áy náy, xoay người vừa đi vừa
nói,“Tiểu Thất, lần sau nếu lại nhìn thấy ngươi vẫn ở bên cạnh hắn, có
lẽ mũi tên của ta sẽ hướng về phía ngươi để bắn xuyên qua hắn , cho nên, bảo trọng thật tốt ……”
“Tiểu Thất a, trăm ngàn lần không được thích Naraku, bằng không, chờ đến lúc
Naraku thu thập hết được tất cả mảnh ngọc cũng chính là lúc ta tiễn hắn
xuống Địa ngục, đó nhất định sẽ là lúc khiến ngươi vô cùng đau khổ. Đây
là lời khuyên cuối cùng dành cho ngươi, ta không nghĩ có một ngày mũi
tên của ta sẽ hướng về phía ngươi……”
Nhìn bóng dáng của Kikyo, lời khuyên nhẹ nhàng kia rõ ràng là dễ nghe hơn
nhiều so với mấy tiếng gào thét của Inu Yasha, Long Thất chỉ cảm thấy
tâm tình rầu rĩ , lỗ tai ong ong, giương miệng, yên lặng tiễn Kikyo rời
đi……
Nàng như thế nào sẽ thích Naraku, nàng chẳng qua là thấy đồng tình với hắn mà thôi, tựa như đồng tình với chính mình vậy ……
Nàng làm sao có thể đứng về phía Naraku, kẻ đã ném nàng vào Ngọc Tứ Hồn tự
tinh tự diệt ngần ấy năm lại không có một tiếng xin lỗi ?
Nàng lại làm sao có thể là kẻ địch của Kikyo, người đầu tiên mỉm cười thân thiết với nàng khi nàng xuyên đến thế giới này ……
Một câu kia của Kikyo đã tác động đến Naraku, cởi áo khoác lộ ra dấu vết
trên thân, nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng, nhìn thấy ấn ký hình còn
nhện to lớn bắt mắt. Lại xuất hiện, cho dù hắn có thay đổi thân thể bao
nhiêu lần thì ấn ký hình con nhện trên lưng hắn vĩnh viễn sẽ không bao
giờ biến mất, lần này cũng vậy!
Kikyo nữ nhân kia ở trước mặt hắn ném mảnh ngọc Tứ Hồn vẫn đang tỏa ánh sáng
rực rỡ xuống sàn, ánh mắt khinh thường cùng với động tác như bố thí kia
rõ ràng là không hề xem hắn ra gì, biểu tình kia cũng chính là nói, dù
có ngọc Tứ Hồn hay không đều sẽ không để hắn vào mắt.
Naraku trong nháy mắt cảm thấy muốn giết chết nữ nhân kia, sau đó vẫn là áp
chế tâm tình tránh xảy ra xung đột trực diện, Kikyo nữ nhân này…… Naraku sẽ không tùy tiện đem an nguy của chính mình đặt ở trước mặt Kikyo ……
Long Thất thân hình nhoáng lên một cái lại hoảng hốt chạy đến phòng của
Naraku, bởi vì nghe xong mấy lời kia của Kikyo mà lòng nàng gợn sóng,
tiễn Kikyo đi xong liền muốn tìm người kia để xác định lại một chút cảm
xúc của chính mình, chỉ là như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ xuất
hiện với bộ dáng như thế. Ấn ký hình con nhện thật lớn trên lưng hắn
khiến nàng sửng sốt, cho dù đã đổi thân thể mới, Naraku vẫn bị Onigumo
ràng buộc thông qua ấn ký hình con nhện này, khắc thật sâu vào tâm khảm
của hắn ……
Naraku kia vì lời nói của Kikyo mà sát khí mỗi lúc một nồng, như để chứng minh hắn có bao nhiêu chán ghét đối với ấn ký này. Phát hiện nàng đến yêu
khí bên người cũng tự động thu lại, quần áo nháy mắt cũng mặc lại lên
người, động tác cực nhanh làm người ta líu lưỡi,“Chuyện gì?”
Thanh âm lại khôi phục lạnh lẽo như muốn đẩy người khác cách mình thật xa….
Long Thất sao có thể không nhìn ra biến hóa kia của hắn, tâm tình nặng nề
kia cùng với yêu khí nồng đậm khiến người khác khiếp sợ, còn có thanh âm vừa rồi của hắn vừa nghe là biết trong người đang khó chịu. Naraku
thong dong đem mảnh ngọc Tứ Hồn trong lòng bàn tay cất vào trong người,
Long Thất nhìn động tác kia của hắn một chút rồi lại dời mắt đi, xem ra
Kikyo lúc nãy chính là đem ngọc Tứ Hồn đến để ‘ức hiếp’ Naraku , so với
cái cách tát người thì hẳn là đem thứ đồ vật quý giá kia đập trước mặt
người khác còn nhục nhã hơn nhiều, thật đúng là!
Long Thất ngồi đối diện hắn hỏi,“Naraku, ngươi vì sao lại muốn ta ở bên cạnh ngươi?”
“Kikyo nữ nhân kia đã nói gì với ngươi?” Naraku ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy
Long Thất cũng đang có tâm tình không vui ,“ Đều có linh lực như nhau mà vẫn bị người khác dắt mũi à? Khí thế của một công chúa vậy mà lại kém
hơn một người bình thường sao?”
“‘Kikyo nói, tiểu Thất, ngươi sẽ không phải là thích Naraku rồi chứ?” Long Thất ánh mắt chợt lóe không thèm tránh né nhìn Naraku, lặp lại lời nói của Kikyo,“Nhưng ta nghĩ, điều này sao có thể, còn thật sự ngẫm
lại, ta nếu có thích thì sẽ thích Sesshoumaru, làm sao có thể thích
Naraku?”
“Ngươi thích Sesshoumaru?” Naraku híp mắt, tựa hồ như cả câu chỉ nghe thấy mấy từ này.
“Naraku, ngươi thích Kikyo à?” Nàng hỏi.
“……” Naraku bất động nhìn nàng.
“Ta nghĩ — là thích đi, lúc nhìn ngươi ôm nàng trở về, Naraku lúc đó khác
hẳn với Naraku mà ta từng biết. Trong trí nhớ của ta từ lúc gặp ngươi
đến bây giờ, vẫn đều là vẻ mặt bình tĩnh mang theo thản nhiên trào phúng thế giới, tươi cười từng bước một tiến tới, duy nhất làm ta vẫn nghĩ
không ra đó là – một tên không buông tha bất luận kẻ nào như ngươi …… Vì sao lại duy nhất không hạ thủ với ta ?”
Nàng sửng sốt, con ngươi bỗng nhiên mở lớn, để ý sao? Chính là cảm thấy
chướng mắt mà thôi, những lời này Long Thất nuốt vào trong bụng, Naraku
người này nhìn kỹ một chút thì thấy có gì đó rất cuốn hút, rất tinh tế
tỉ mỉ, khác hẳn với loại manh động thô lỗ như Inu Yasha, cũng không
giống loại âm lãnh như băng Sesshoumaru, trên mặt hắn nếu thiếu đi nụ
cười trào phúng nham hiểm kia thì thực sự nhìn rất âm nhu, kỳ thật……
Cũng là một loại ‘quyến rũ’ khiến người khác không thể dời mắt đi được,
nhưng …… Lại cách nàng quá xa ……
Nàng đã từng nói với Onigumo, nếu không, ngươi thích ta đi —
Nàng cũng từng nói với Naraku, nếu không, ngươi thích ta đi —
Nàng cho tới bây giờ chưa từng thật tâm đối với hai người này, tất cả đều là vì muốn thay đổi vị trí của Kikyo trong lòng họ. Nàng cũng đã sớm chuẩn bị thật tốt đường lui của mình khỏi ‘sân khấu’ kia, tùy thời chuẩn bị
thật tốt cách về nhà, có thể vứt bỏ hết thảy không quay đầu lại rời đi,
cho nên khi Onigumo kí khế ước thì nàng cũng chỉ cảm thấy buồn vì sủng
vật bị người khác đoạt đi , cũng không cảm thấy đây là chuyện quá thương tâm gì, lúc tiểu Na biến thành Naraku, nàng cũng chỉ là mất mát mà
thôi……
Long Thất vẻ mặt thiên biến vạn hóa, bộ dáng lúng túng làm Naraku âm trầm
càng thêm khó coi, hắn nhẹ nhàng nói,“Không phải muốn biết ta có thích
Kikyo hay không sao? Nếu không thực nghiệm một chút xem?”
“Như thế nào — thực nghiệm?” Nàng ngây ngốc lên tiếng.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi đến trước người nàng, vươn tay cầm lấy một lọn
tóc đen mượt mềm mại của nàng đặt trong lòng bàn tay, nàng nâng đầu nhìn Naraku hành động khác thường, lại nghe thấy thanh âm đầy nghi hoặc của
Naraku vang lên bên tai “ Ta cũng muốn biết ta vì cái gì lại không giết
ngươi ……”
Nàng kinh ngạc, hay là, đem nàng giữ ở bên người cũng không chỉ là sợ nàng
thổ lộ về chuyện nàng có thể đoán được kế hoạch của hắn sao?
Hắn không thể giết Kikyo là vì trong người hắn có Onigumo quấy phá, như vậy với nàng thì sao?
Long Thất có chút chờ đợi đáp án của hắn, trong lòng coi như có chút rạo rực , năm đó Onigumo đại khái chỉ thấy mặt Kikyo ba bốn lần, nhìn thấy nàng lại hơn nửa tháng, thế mà trong lòng cái kẻ vong ơn phụ nghĩa kia từ
đầu đến cuối vẫn là Kikyo ……
Như vậy, Naraku ngươi thì sao? Năm đó người đem ngươi khi còn là một đứa bé từ hang động về quan tâm chăm sóc cũng là ta – Long Thất, hay ngươi
cũng giống hắn, vẫn chỉ nhớ mãi không quên người qua đường là Kikyo ?
“Ngươi chờ mong ta hạ sát thủ với ngươi đến thế sao? Muốn giết ngươi rất đơn
giản, lưu lại còn nhiều chỗ để dùng…… Về phần ta đối với nữ nhân Kikyo
kia …… Đúng là thích không? Nhưng ta nghĩ, giết ngươi so với giết nàng
ta càng đơn giản hơn…… Cho nên căn bản là không cần phải gấp gáp.”
Naraku đến gần nữ nhân đang dần dần tản ra sát khí bên người kia, trong đôi
mắt đỏ tươi hiện ra một loại cảm xúc mà ngay cả hắn cũng không hiểu,
không biết vì sao hắn vẫn luôn tiếp cận nữ nhân này, nhưng từ đầu cũng
không hề cảm thấy bài xích nàng ở bên cạnh, ngược lại, còn có thể làm
cho hắn cảm thấy yên bình dị thường, so với cảm giác nặng nề lúc đối mặt với Kikyo, ở bên người nàng…… luôn có một loại thả lỏng chưa từng có…….
Đứng ở bên cạnh nàng, ánh mắt thâm thúy của Naraku càng lúc càng khiến người khác không hiểu được, chỉ là cứ nhìn như vậy, trong lòng có một cỗ cảm
xúc không thể nói thành lời ……
Lẳng lặng nhìn nữ nhân này đang nắm quyền tùy thời đều có thể đánh người,
hắn thoải mái nói,“Kikyo và ngươi, rốt cuộc nên giết ai trước đây –”
Long Thất tức giận sắp bốc khói, người này…… Nhất định là vừa rồi bị Kikyo chọc điên cái gì đi?
Đây là cái lý do gì vậy, bao nhiêu cảm giác chờ mong đều tan hết, ngẩng đầu đang chuẩn bị hung hăng phản kích thì bạc môi lạnh lẽo nào đó lại ấn
xuống bờ môi mềm mại của nàng, xa lạ mùi hương thản nhiên tập kích môi
của nàng trong khi một chút phòng bị cũng không có, người nọ nhanh chóng giữ chặt lấy bả vai của nàng, làm cho nàng không thể dễ dàng tránh đi,
đôi đồng tử của Long Thất càng lúc càng trừng lớn ……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT