Lúc Long Thất trở về
Naraku đã ngồi trong phòng đợi nàng, nhìn đến hai tròng mắt đỏ sậm bình
tĩnh của Naraku, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác có chút ủy
khuất, tuy rằng đánh nhau không thua không thắng, nhưng bị người khác
hiểu lầm vẫn rất khó chịu. Nàng ở bên ngoài đi tới đi lui một hồi , cuối cùng phát hiện mình hoàn toàn chẳng có chỗ nào để đi, chỉ có nơi này.
Đám Inu Yasha ghét nhất chính là người này, là Naraku đối xử với ai cũng là tàn nhẫn tuyệt tình, cho đến bây giờ ai cũng không thể hiểu được hắn,
ngay cả nàng dù đã biết được một chút ‘lịch sử’ của hắn cũng không có
cách nào thực sự hiểu được hắn đang nghĩ gì. Vị công chúa giả mạo nào đó hung hăng ngang ngược ngồi đứng đó nhìn hắn, hắn nói,“Ta còn nghĩ ngươi sẽ đem tất cả tin tức nói cho bọn họ ……”
Nhẹ nhàng nhưng lại có chút vui mừng, rồi sau đó lại bình tĩnh mang theo
ngoan tuyệt ,“Nếu là như vậy…… Ta sẽ khiến cho Lâm Phong quốc vì vậy mà
trả giá đại giới ……”
Có một loại người trời sinh đã vô tâm vô phế, nàng vẻ mặt ‘chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta’ nói ,“Có bản lĩnh ngươi hãy diệt hết mọi người ở
Nhật Bản thì ta đây cũng không đau lòng, cho dù ta đau lòng thì ngươi
cũng không thể thấy được, ngươi nếu thích thì làm đi , ta muốn quản đó
là chuyện của ta, nhưng là…… Ta đây cũng chẳng có tâm tình mà quản……”
Long Thất đứng lặng ở chỗ kia kia, hai người đối mặt, nơi gọi là Nhật Bản
này ngoài bọn Inu Yasha và chị em Kikyo, còn có thần xã thì nàng không
có quen biết ai, không phải người quen của nàng thì nàng quản hắn giết
ai làm gì? Chẳng lẽ định dùng những người đó uy hiếp nàng hay sao ?
Long Thất không cam lòng nhận thua nhìn hắn, uy, lấy người của quốc gia nào
uy hiếp nàng vậy hả! Bất kể ngươi có giết hết tất cả mọi người ở Nhật
Bản, nhưng cũng sẽ không thể diệt tận gốc, cho nên……
Lần này, Naraku lại nở nụ cười,“Không nghĩ tới ngươi chỉ đi ra ngoài một
chuyến đã vứt bỏ đám thân nhân của nhân loại kia nhanh như vậy, xem ra
là ta thất sách rồi ……”
Nàng nghe không ra lời này rốt cuộc có bao nhiêu châm biếm, chỉ có thể bày
ra vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, chẳng lẽ hắn ngồi đây chờ nàng trở về cũng chỉ vì muốn nói mấy câu chế giễu nàng thôi à? Người này…… Thật chẳng có từ nào có thể hình dung hắn ,“Chờ ta tìm được nơi ở mới sẽ dọn đi, đất
đai ở đây ta không quen, ngoại trừ bọn Inu Yasha ta cũng không có quen
biết ai, cho nên có âm mưu gì thì đợi thêm ít ngày nữa rồi làm, gần đây
bản công chúa không rảnh, tâm tình không tốt.”
“ Thân phận công chúa vừa bị vạch trần, bao nhiêu thần thái kia của ngươi cũng biến mất luôn, uổng cho khi nhìn ngươi lúc giả mạo Phong Xảo lễ số đầy đủ như vậy còn nghĩ ngươi thực sự xuất thân quý tộc.” Naraku tâm
tình rất tốt nói.
“Ai quy định tiểu thư quý tộc thì phải là cái loại tiểu thư khuê các ăn nhẹ nói khẽ?” Nàng hỏi lại, cũng cười cười,“Ta Long Thất từ khi ra đời tới
nay chính là loại khác.”
“ Tại sao không nói ……” Hắn đột nhiên có chút mê mang nhìn nàng, chưa
từng nắm chắc rằng nàng sẽ giấu giếm nơi trú ngụ của hắn, cho tới bây
giờ chưa từng ôm hi vọng, luôn cho rằng tâm tư của nàng luôn đặt ở chỗ
đám người kia, tiến vào nơi của hắn cũng chỉ vì muốn báo thù năm mươi
năm trước đã ném nàng vào ngọc Tứ Hồn.
Vừa rồi sắc mặt còn tàn nhẫn như vậy, cớ gì chớp mắt một cái đã tốt lên
rồi? Nhưng đây là câu hỏi mà ngay cả Long Thất cũng không biết đáp án là gì, nhìn hắn, giống như cũng muốn đem sự mê mang của mình giải thích
thật rõ, thật lâu, nàng mới nói ra một cái tên mà hắn đã quên,“Tiểu Na
–”
Chính là bán phẩm sinh ra sau khi kí khế ước với Onigumo, nhưng cũng là tiểu
Na đã ở bên cạnh Long Thất nhiều ngày, Long Thất đã từng dốc tâm dốc sức chăm sóc đứa bé ấy , tuy rằng biết hắn chính là Naraku nên trước đây đã từng bày nhiều trò chọc phá hắn trong lúc hắn còn hình dạng đứa trẻ
không có sức phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể nhẫn tâm bỏ đi, luôn
mang hắn bên cạnh như hắn chính là con ruột của nàng… Nàng nhìn chằm
chằm vào “Naraku sau khi lớn” nói ,“Có thể biến trở về Tiểu Na không? Ta muốn hắn ……”
Naraku nhíu mắt lại,“Hắn cùng với ta vốn là nhất thể, giống như Onigumo. Người ngươi nên nhớ không phải là Onigumo sao? Như thế nào? Cho tới bây giờ
cũng chưa từng nghe ngươi nói nhớ hắn?”
“Naraku……” Nàng hô một tiếng, có chút tò mò hỏi ,“Ngươi thích Kikyo hả?”
“Kikyo?” Đôi mắt đỏ sậm của hắn chợt hiện lên một cảm xúc mà người khác không
thể hiểu được, nhưng lại rất nhanh biến mất khiến Long Thất không kịp
bắt lấy ,“ Nữ nhân Kikyo kia không phải đã chết sao?”
“Nhưng là…… Linh hồn còn sống không phải sao?” Long Thất nói.
“Ngươi đang nói tới nữ nhân tên Kagome?” Naraku đối với cái kẻ có bộ dáng
ngoài giống Kikyo kia cũng không có quan tâm, nhiều nhất chỉ là kinh
ngạc liếc mắt một cái mà thôi.
“ Đúng vậy, chính là nữ nhân có được khả năng tinh lọc giống Kikyo, là
khắc tinh của ngươi. Trải qua thời gian năm mươi năm này, Onigumo ở
trong người ngươi quấy nhiễu không thôi chính là vì muốn có vu nữ kia
à?” Nàng vẫn tò mò , rõ ràng khi đó Onigumo rất ít khi nhìn thấy Kikyo,
nhưng vì sao Naraku sau khi sinh ra người trong lòng hắn vẫn là Kikyo?
Này làm nàng phi thường khó hiểu, Naraku lúc lột xác lại bị nàng phá
giữa chừng nên xảy ra biến hóa, cuối cùng bị rết tinh ăn thịt mới về lại bộ dáng nên có.
Nàng thực mê mang, bởi vì nàng xuất hiện mà một số bị cải biên một chút,
nhưng nội dung chính vẫn chẳng có gì thay đổi, người đáng chết cũng đã
chết.
“Cho dù thích, cũng là nhân loại có tâm tư dơ bẩn như Onigumo thích, ta sao
có thể thích nữ nhân kia ……” Hắn lạnh lùng nói tiếp, thanh âm chế giễu
tựa như đang kể một câu chuyện cười nào đó.
“ Đối với ngươi nhiều khi ta nghĩ …… Có khi nào người mà Onigumo thích
thực ra là ta, chỉ là trời xui đất khiến nghĩ sai rồi, người hắn thích
chỉ có Kikyo. Nếu như vậy…… Một ngày nào đó, Naraku, ngươi cũng sẽ thích ta, đây là vận mệnh……” Nàng cố ý , cho dù cái gì cũng không biết, nhưng biết chắc hắn suốt ngày theo dõi động tĩnh ngọc Tứ Hồn qua đám người
Inu Yasha nhất định phải có nguyên nhân.
Long Thất có thể cảm giác được trên người hắn có rất nhiều mảnh nhỏ, cũng
biết đám Inu Yasha tìm mảnh nhỏ ngày đêm mà hắn cũng chưa khi nào ngừng
tìm, nàng chỉ duy nhất không biết mục đích của hắn ngoài Kikyo ra còn có gì.
Naraku tuy rằng không nói chuyện nhưng trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại dị động, tựa như trong ngực có thứ gì đó muốn nhảy ra vậy, giống như
tâm tình của Onigumo khi muốn có được tâm của Kikyo, không có nguyên
nhân gì cả, chỉ là muốn người kia ở bên cạnh. Hắn cố gắng áp chế , đôi
mắt đỏ sậm thâm thúy nhìn Long Thất dù lẳng lặng nhưng vẫn mang theo ý
khiêu khích.
Cổ tay nàng bỗng nhiên bị cái vòng kia siết lại, nàng ngẩng đầu nhìn
Naraku đang làm vẻ mặt “không có chút hứng thú” nói,“Ngươi hình như chưa từng nói lúc ngươi tâm tình không tốt thì cái vòng này sẽ làm loạn ……”
Naraku nói,“Ta thích, có bản lĩnh ngươi lấy nó xuống đi ……”
Nàng thực sự kéo kéo vài cái nhưng lại nhớ ra càng kéo càng chặt nên đành
buông tha, Long Thất gật gật đầu,“ Bây giờ chẳng qua là ngươi may mắn có được phương pháp khống chế ta nhưng sẽ không lâu đâu, ngươi cứ ở đó mà
đắc ý đi!”
Gót sen xoay đi bước thẳng đột nhiên dừng lại, quay đầu, nhìn thoáng qua Naraku,“Ngươi ở trong này làm cái gì?”
“Đương nhiên là chờ ngươi trở về……”
Đương nhiên là chờ ngươi trở về……
Trên gương mặt bình thản của Long Thất xuất hiện ý kinh ngạc, nhìn hắn chằm
chằm …… Ngoại trừ Kikyo, hắn là người thứ hai nói chờ nàng trở về, đối với một đứa con gái không tìm được đường về nhà thì câu này chính là
câu nói xuôi tai nhất, ấm áp nhất.
Bởi vì lực lượng trong thân thể đã được phục hồi cho nên không cần rụt rè
sợ hãi khi đối mặt với hắn như trước, cho dù có đánh nhau với hắn, đánh
không lại nàng vẫn thừa sức bỏ chạy, giờ nhớ lại bộ dáng yếu đuối rụt rè của mình với hắn khi trước bỗng cảm thấy thời gian trôi qua thực
nhanh……
Long Thất nhìn Naraku, quen hắn lâu như vậy cũng biết hắn là kẻ hiểu rõ lòng người, vẫn luôn bình tĩnh suy tính trước sau, thật muốn nhìn thấy dáng
vẻ hắn phẫn nộ đến giậm chân ……
Không biết cái người tên Naraku này …… Có ai có thể khiến cho hắn mất đi sự
bình tĩnh, muốn phát tiết cũng không phát tiết nổi không nhỉ? Trong đầu
nảy lên một ý nghĩ xấu xa, nàng thực mong chờ cái người sẽ làm một kẻ
như Naraku phát điên nha ……
Mà sau tất cả mọi chuyện, Long Thất ích kỷ cho rằng Kikyo và Naraku thực
sự là hai người rất khó có thể có tình cảm yêu đương, vô luận Onigumo có giãy dụa quấy nhiễu như thế nào thì vĩnh viễn đều không thể làm Kikyo
ngoái đầu nhìn lại, còn Naraku cũng vẫn dùng phương thức của hắn để có
được tâm của Kikyo…… Cho đến cuối cùng, đó chẳng qua chỉ là một nguyện
vọng hèn mọn của hắn mà thôi ……
Không biết như thế nào nghĩ tới đây Long Thất cảm giác trong lòng có chút
không thoải mái, nàng dùng sức vỗ vỗ ngực, thì thào tự nói,“Hay là bị
Inu Yasha hờn dỗi nên tức quá ?”
Bên cạnh Naraku, một đám động vật nhìn như ong vàng bay vo ve quanh hắn,
lực chú ý của Naraku cũng dồn toàn bộ lên nó , cẩn thận lắng nghe, Long
Thất cũng híp mắt đánh giá động vật nhỏ này, đây không phải là sinh vật
công nghệ cao của Naraku chuyên dùng để đối phó với Miroku đồng thời
giám thị địch nhân hay sao? Con vật nhỏ bé này hiện tại chắc là đang đem tin tức thu được báo lại cho hắn, là con vật rất đặc biệt của Naraku ……
Naraku rõ ràng chính là một người, nhưng không hiểu sao lại có thể phân giải
ra rất nhiều con quái vật kì quái, mà cái loại “ong” này của hắn một chữ nàng cũng không nghe thấy, Naraku rốt cuộc là dùng cách gì mới có thể
nghe hiểu được đám ong đó nói vậy?
Naraku nghe xong nói một câu,“Ta đã biết……”
Ong độc lập tức vẫy cánh bay đi, hoàn toàn không thèm quan tâm đến nàng đang đứng lù lù bên cạnh!
Một yêu quái nói chuyện với yêu quái khác trong khi không phát ra tiếng nào đã là chuyện khiến người khác phải trố mắt , huống chi nàng vốn là một
thân yêu quái? Thuộc hạ do chính Naraku phân giải ra, người bình thường
sao có thể hiểu được nó nói? ,“Như thế nào? Có hứng thú sao?”
“Không có……” Nàng lắc đầu, đi nhanh qua người hắn.
Sau đó không lâu, Long Thất cảm giác được trong thành dị thường, từ hôm qua thành Hitomi này đã bắt đầu có chút kì quái, tà khí đặc biệt nặng, nàng sau một hồi đoán, có thể phát ra loại tà khí nặng như này ngoại trừ
Naraku ra chỉ chẳng còn ai có khả năng, Long Thất liền nhấc váy đi thẳng đến phòng Naraku, thị vệ thủ vệ thấy nàng đến lập tức hành lễ,“Công
chúa điện hạ!”
“Thành chủ đại nhân đâu?” Bình thường Naraku rất ít để người khác lại gần
phòng mình, nay như nào lại có thêm hai cái thị vệ canh cửa? Long Thất
cảm thấy quái dị.
“Đại nhân bệnh nặng, đang nghỉ ngơi!”
Nàng kinh ngạc một chút, Naraku sinh bệnh? Nàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Naraku suy yếu nằm trên giường đang từ từ ngồi dậy nghênh tiếp, ngực cứng lại, miệng mở ra một hồi mới nói thành lời,“Làm sao vậy?”
Đây là lần đầu nàng thấy Naraku bị thương nặng như thế, cả thân thể giống
như đã chết vậy. Ngồi xổm bên cạnh hắn, tay vô thức chạm nhẹ lên vết
thương của hắn , lạnh như băng có chút dọa người, hắn không phải chiếm
dụng thân thể của Kagewaki sao? Sao lại xảy ra chuyện này? Bộ dáng lo
lắng không thôi của Long Thất khiến Naraku thật sự kinh ngạc, nhìn dáng vẻ kinh hoảng kia của nàng “Ngươi không phải luôn chờ đợi chuyện này
sao? Nếu bây giờ cho ta một kích trí mệnh, cừu oán năm đó không phải đã
báo sao?”
Naraku không hiểu được vì sao nàng lại có vẻ mặt như vậy, hơn nữa hắn còn có
thể nhìn ra từ trong mắt nàng sự lo lắng quan tâm không thể che dấu. Hắn thực cảm thấy có chút không thực tế lắm, Long Thất vẫn luôn đối đầu với hắn sao có thể bày ra biểu cảm này?
“ Là tên của Kagome bắn bị thương sao?” Long Thất yên lặng nhìn thân thể
hắn, lần đầu tiên không hồ náo với hắn, ngực giống như bị cái gì siết
chặt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thân thể hắn.
Thì ra, Naraku cũng không phải vạn năng……
Hắn cũng có thể sẽ chết, nàng vẫn luôn nghĩ Naraku là thân bất tử, cuối
cùng cũng là nhờ có nguyện vọng của Kagome mà hắn mới hoàn toàn biến
mất. Nhưng mà, nơi bị linh lực đả thương ngay cả khả năng tự trị thương
của hắn cũng không có tác dụng, bởi vì vậy nên Naraku mới không có cách
nào che dấu được tà khí trên người hắn ….. Long Thất càng nghĩ càng thấy không ổn, mà nàng sao lại để ý đến chuyện đó đến thế?
Theo lý thuyết nàng hẳn là nên vỗ tay vui mừng mới đúng, rõ ràng là Naraku bị thương, nhưng vì sao……
“ Không nghĩ tới trên thế giới này ngoại trừ Kikyo còn có một nữ nhân
khác có thể bắn ra Phá ma chi tên mạnh như thế, lần này sơ suất rồi.”
Naraku nhắm mắt nhẹ nhàng nói.
“Kia…… Đau không?” Nàng giọng điệu lo lắng hỏi.
Có thể khiến cho hắn ngay cả đứng dậy cũng không nổi thì hẳn vết thương
rất nghiêm trọng, Naraku cũng từng bước đi theo phản kích đám người Inu
Yasha trong tình trạng chống đỡ không nổi thế này sao ?
Hắn quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu nói,“ Chỉ là bị linh khí đả thương mà
thôi …… Cái ‘móng vuốt’ đặt ở trên tay ta có thể dời đi được chưa?”
Long Thất cuống quít rút tay về, người này rõ ràng thoạt nhìn thì sắp hấp
hối đến nơi, vì sao vẫn còn bày đặt làm ra bộ dáng chết tiệt này?
Nàng thành thành thật thật ngồi xuống,“ Bởi vì bây giờ ngươi là bệnh nhân
cho nên ta hiện tại mới không gây chiến với ngươi, cho nên làm ơn không
cần hiểu lầm!”
Long Thất bỗng nhiên phát hiện người này có chút đáng thương, hắn trước nay
đều là độc lai độc vãng không có ai bên cạnh… Nàng vươn tay muốn dùng
pháp lực trị liệu cho hắn, yêu khí từ trong tay nàng chuyển động xunh
quanh người Naraku, chuyển động vài lần nhưng vẫn không có hiệu quả,
Naraku coi như đã sớm dự đoán được kết quả này nên không mấy kinh ngạc
,“Đây là vết thương do linh lực gây ra không thể dùng cách bình thường
chữa khỏi, cho nên đừng uổng phí khí lực !”
Tay Long Thất cũng không dừng lại, nàng nhìn vết thương đang được yêu khí
của mình bao quanh, tràn đầy khó hiểu nói,“Naraku, rõ ràng là ngươi bị
thương, vì cái gì ta lại cảm thấy tâm của mình rất đau?”
Nàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn ,“Cho nên…… Có thể mau mau khỏi bệnh không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT