Nàng nắm lấy cổ áo phía sau của hắn mà xách lên, nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của hắn, trong lòng lại có chút rung động không thể nói thành lời! Ngực nàng tự dưng lại xốn xang như thế này là sao?

Ánh mắt sâu không thấy đáy kia nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu tâm can Long Thất khiến nàng cảm thấy bất an ……

Lúc này, dưới chân bỗng nhiên trống rỗng, nàng cùng hắn mất đi cân bằng ngã thẳng xuống phía dưới……

Nàng nhìn hắn, phía sau, hắn nên làm gì đi chứ, nếu như cứ tiếp tục rơi xuống thế này, chắc chắn sẽ chết đó!

Đối diện, rối gỗ nhìn thấy tình hình bế tắc của kẻ thù lập tức cười rộ lên, thanh âm vang vọng vô cùng khó nghe……

Xung quanh nàng đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu quái bao quanh, nàng muốn mở miệng gào thét cho Narkau “tỉnh” lại nhưng bị lời nói khác cắt ngang :

“Nữ nhân, buông tay!”

Đó là thanh âm lạnh lùng quen thuộc của tiểu Naraku …

Tay của nàng đột nhiên không nghe lời mà tự động mở ra khiến nàng và hắn bị tách ra, nàng rơi xuống nhanh hơn, còn hắn lại đứng ở giữa không trung, lạnh lùng nhìn nàng rơi xuống!

Long Thất nhớ rõ loại này ánh mắt, bình tĩnh , thản nhiên , giống như đang xem kịch vậy ……

Đó là ánh mắt của Naraku!

Không có chút biểu cảm, không có cảm tình, lạnh lùng , nàng lúc này mới ý thức được mình đang ở tình thế vô cùng nguy hiểm, không chút suy nghĩ lớn tiếng hét lên,“A……!”

Nghĩ đến mình còn trẻ như vậy đã phải chết một cách lãng xẹt thế này, nàng sợ tới mức nhắm hai mắt lại, giờ khắc này cái gì cũng không quan tâm, chuyện về Ngọc Tứ Hồn, chuyện Long Châu, chuyện Kikyo, còn có chuyện tìm cách trở về nhà tất cả đều vứt hết ra sau ……

Đường đường là Long nữ của Long tộc mà lại chết như thế này là một chuyện nhục nhã đến cỡ nào chứ!?

Naraku! Ngươi cái đồ lấy oán báo ơn! Là bà đây đã nhìn lầm ngươi!

Lúc này đột nhiên một trận cuồng phong, thân thể đang rơi xuống tự dưng lại dừng lại, không gian nhỏ hẹp dường như bị một cái gì đó đánh vào, yêu quái xung quanh cũng biến mất không dấu vết ……

Nàng vừa rồi đã nghĩ kiểu gì mình cũng sẽ chết, giờ tự dưng lại không có việc gì nữa liền không khỏi có chút ngạc nhiên : “Cái gì? Không chết?”

Phía trên chính là khuôn mặt hoảng sợ nói không ra lời của rối gỗ, hắn sợ hãi tới mức nói cũng không ra lời ,“Không có khả năng…… Không có khả năng……”

Luồng gió kia hóa thành lốc xoáy bao quanh thân thể nhỏ bé của tiểu Naraku, không gian vốn bị rối gỗ kia phá tan lại dần dần hàn gắn lại như lúc ban đầu, tuy rằng vẫn thê lương như lúc ban đầu nhưng lại chắc chắn hơn nhiều… Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Long Thất khó hiểu nhìn về phía Naraku, ánh mắt mơ hồ, giống như có cái gì đó che đi vậy, tệ hơn là ý chí của nàng càng lúc càng yếu đi, dần dần bị hút ra khỏi thế giới đáng sợ này…

Hóa ra là tiểu Naraku đang đuổi hết những kẻ ngoại lai đang xem trộm ý nghĩ của hắn! Xem ra, nàng cũng sắp được ra ngoài rồi…

Trước lúc ra khỏi nơi này, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn lại mang theo cảm giác an toàn kia đưa lưng về phía nàng, nàng muốn mở mắt ra để nhìn rõ một chút nhưng tầm mắt không hiểu sao càng lúc lại càng mơ hồ, cứ nhắm tịt không chịu mở ra, trước lúc hoàn toàn nhắm lại, nàng dường như còn nhìn thấy hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía nàng ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play