Ra sức chỉnh hắn cũng chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi , hừ , ai sẽ đi liều mạng với một yêu quái lợi hại hơn mình chứ? Đó chẳng phải là lấy
đá đập chân mình hay sao!
Trong động chỉ
còn sót lại một chút hơi thở của Qủy Nhện, người như vậy thì không có
khả năng đi ra khỏi đây, chỉ bằng tứ chi tàn phế kia thì tuyệt đối không có khả năng!
Nàng đã từng nghiên cứu qua về khí tức của yêu quái, nơi này nàng vẫn thấy được một chút yêu khí
còn sót lại của một đám ô hợp, đáng tiếc đây chỉ là khí tức mỏng manh mà thôi, điều này cũng có nghĩa là nhóm yêu quái kia cũng không ở đây
nữa……
Qủy Nhện đúng là một chút lương tâm cũng không có, dù sao nàng cũng ở bên cạnh chăm sóc hắn một thời gian,
thế mà lúc đưa ra quyết định lập khế ước với đám yêu quái cũng không cho nàng biết, rất không trượng nghĩa !
Bây
giờ…… Không còn món đồ chơi kia nữa thật khiến nàng lạnh tâm, sắp tới
khi gặp Naraku thì nàng nên co giò bỏ chạy hay là dũng cảm đối mặt?
Nàng thở dài một tiếng, về sau có lẽ cũng không cần đến cái nơi này chăm sóc ai nữa, nàng tự do!
Long Thất nàng rất ghét Naraku!
Cái tên chết tiệt dám cướp đồ của nàng! Cực kỳ chán ghét!
Lúc nãy phát ra tiếng rồng gầm làm nàng có chút mệt mỏi, Long Thất vô lực
ngồi ở một góc động, thôi, dù sao nơi này cũng không có người , nàng cứ ở đây nghỉ ngơi chút cũng được.
“Naraku
thì Naraku, về sau ta chỉ cần theo sát Kikyo tỷ tỷ, cản trở kế hoạch của hắn,” Trong đầu nàng âm thầm định ra một kế hoạch tác chiến, hoàn toàn
không để tâm đến xung quanh.
Mãi cho đến khi trước mặt xuất hiện một tiểu oa nhi người trần như nhộng …
Nàng làm như không thấy, cố gắng không quan tâm đến chuyện trước mắt, nàng
đã bị chuyện kia đả kích toàn bộ tin tưởng, nàng chẳng còn hứng muốn làm gì nữa đâu!
Đứa trẻ kia bị lơ liền có
chút mất hứng xoa xoa hai má của nàng, Long Thất chiếm dụng thân thể
Kaede, người vốn không cao, đương nhiên so với đứa bé kia cũng không cao hơn bao nhiêu.
Chịu đau, không rõ vật
thể công kích, Long Thất lấy lại tinh thần. Người đang ngồi chồm hổm
trước mặt nàng là một tiểu tử mập mạp trắng nõn, tự ý bò tới nằm trong
lòng nàng, tuyệt không cảm thấy lạ lẫm.
Long Thất nghĩ mình có lẽ đang nhìn thấy ảo giác, nàng ngây ngốc nở nụ cười
một chút, thì thào tự nói,“ Đây là hậu quả của việc cưỡng ép dùng lực
lượng sao? Vì sao lại nhìn thấy người trước mặt không phải là xác ướp,
cũng không phải Naraku mà lại là một đứa bé?!”
“Trên đời này thật đúng là không thiếu thứ lạ mà! Trong sơn động này ngoại
trừ sinh ra Naraku, còn sinh ra một đứa bé nhân loại! Hay là mắt ta thực sự có vấn đề?? Thế mà lại bị ảo giác qua mặt!”
Tiểu tử nọ sau khi tìm được chỗ nằm thoải mái liền chiếm hữu cái ôm của nàng, tuyệt không khách khí vui vẻ hưởng thụ.
Đầu óc Long Thất lúc này phản ứng quá chậm, bắt đầu cũng không có để ý,
cười ngây ngô một tiếng, sau đó liền từ từ nhắm hai mắt im lặng suy tư,
bây giờ quan trọng nhất là phải giữ sức…
Không đúng!
Nàng mở mắt, cúi đầu nhìn tiểu hài tử đang ngủ ngon lành trong lòng mình, thậm chí miệng còn hé ra thành hình chữ o!
Này…… Này…… Rốt cuộc sao lại thế này? Ai lại đem một đứa bé ném ở chỗ này?
“Ha ha… ” Long Thất cười đến mức vẻ mặt nhìn khó coi vô cùng,“Uy! Uy! Uy!
Đây là con cái nhà ai vậy? Không thấy tỷ tỷ ta đang rất bận sao?”
Tiểu hài tử dùng váy của nàng làm chăn, chui rúc trong lòng nàng giống như
một con mèo nhỏ, nàng cúi đầu thở dài một tiếng,“ Cha mẹ kiểu gì mà vô
tâm quá, làm sao lại tùy tiện ném con ở chỗ này chứ! Yêu quái bên ngoài
lại nhiều, dã thú trên núi thì đầy rẫy, làm thế này chẳng phải là lấy
con làm mồi cho thú dữ sao……”
Nàng còn chưa làm rõ tình hình đã nhặt được một đứa bé, đây rốt cuộc là cái tình huống gì? Cho nàng thêm phiền toái sao?
Nhưng là… đôi mắt xinh đẹp kia của nó, mặt tròn bầu bĩnh, lại thêm bộ dáng vô tội kia nữa, Long Thất thử cúi xuống cọ cọ trên mặt hắn, thật thoải
mái! Mềm quá đi!
“Long Thất tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?” Ngoài động, thanh âm nhu nhược của Kaede khe khẽ vọng vào.
“Không có việc gì, sao ngươi lại tới đây?” Long Thất nhìn ra ngoài động, vốn
đang cầu mong có ai đó giúp đỡ một chút, thế mà lại xuất hiện thêm một
đứa con nít!
Nghe được thanh âm của Long
Thất, Kaede liền không cảm thấy sợ hãi nữa, lập tức tiêu sái đi vào. Vừa ngửi được hương vị của yêu quái, nàng nhăn cái mũi làm Long Thất có
chút buồn cười,“Tỷ tỷ nói ta tới đây xem tỷ thế nào rồi!
Kaede thăm dò cúi đầu, thân hình nhỏ nhắn xích lại gần Long Thất. Lúc nhìn
thấy cái mông trắng nộn của đứa bé kia còn tưởng là yêu quái, hét lên
một tiếng,“A…… Yêu quái!”
“Cái kia……”
Long Thất lúng túng đánh gãy tiếng hét hoảng loạn của nàng ,“Tiểu Kaede
à, đây chính là nhân loại, nhân loại hàng thật giá thật!”
Nàng không hiểu vì sao Kaede và Kikyo vì sao lại khác nhau như vậy?
Yêu quái sợ Kikyo, mà Kaede là muội muội lại sợ yêu quái, này không phải phản rồi sao?
Nàng cũng bắt đầu thấy hoài nghi giống Qủy Nhện, KiKyo và Kaede có thật sự là tỷ muội ruột thịt không vậy?
“Nhân loại? Nơi này còn có nhân loại sao?” Kaede thoáng bình ổn lại tâm trí,
thật cẩn thận quan sát vật thể nhỏ xíu trong lòng nàng,“Long Thất tỷ tỷ, người kia đâu rồi?”
Không thấy cái người mà mình và tỷ tỷ đã cứu về đâu, cô bé vừa có chút tò mò lại vừa cảm thấy bất an.
“Ai biết……” Long Thất sờ sờ đầu, vô thức nhìn qua nơi trống rỗng không bóng người kia.
Kaede khẽ khàng vén góc áo của Long Thất lên, ánh mắt bỗng nhiên trừng lớn, nhỏ giọng hô,“ Thật sự là một đứa bé!”
Nhìn vẻ mặt thổn thức như đang gặp một chuyện gì đó chưa từng xảy ra của
Kaede, Long Thất cười gượng một tiếng,“ Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta ăn no
rảnh rỗi sinh nông nỗi đi lừa ngươi?”
Kaede ngượng ngùng cúi đầu cười cười, nàng bị chọc trúng tim đen rồi.
Long Thất đột nhiên có chút lo lắng, thứ nhất là chuyện của Qủy Nhện, thứ
hai là về đứa bé này,“A!” Nàng thở ra một hơi nặng nề,“Kaede, ngươi có
biết thôn này có nhà nào có đứa bé bị mất tích không? Ngươi tới rất đúng lúc, mau đi hỏi thôn dân một chút đi. Xem ra chúng ta phải tạm thời
nhận nuôi nó một ít thời gian cho đến khi có người nhà đến nhận mới
được!”
Long Thất đứng lên, mà tiểu hài tử kia cũng bám vào ngang hông nàng, lắc lư giữa không trung, căn bản là
không cần nàng xuất thủ cũng có thể tự bảo vệ lấy mình.Nàng nhìn thân
thể mập mạp nhỏ nhắn trước mặt nhất thời xấu hổ không thôi, tiểu hài tử
này so với những đứa khác hoàn toàn không giống, đứa bé này hơn hẳn
những đứa trẻ cùng tuổi khác! Nhận bừa một người rồi cứ đeo bám không
thả, thậm chí không có chút hoảng sợ thế này đã đủ để chứng minh nó
không bình thường rồi.
“Long Thất tỷ tỷ, ngươi muốn dẫn tiểu tử này…… về thôn sao?”
“Nếu không…… Có thể bỏ lại nó sao?” Nàng chỉ chỉ tiểu oa nhi đang bám chặt
trên người nàng, méo mặt nhìn nó một hồi. Nàng cũng muốn bỏ lại nó lắm
chứ, nhưng lương tâm không cho phép!
Nàng ôm lấy tiểu oa nhi đang ngủ như chết mà vẫn kiên trì bám chặt lấy người mình vào lòng, nhưng tiểu tử này thực sự là nặng đến mức khiến nàng
phải lảo đảo vài cái. Thời đại này chiến tranh xảy ra khắp nơi, vậy mà
tiểu tử này vẫn có thể mập mạp như vậy … Nhưng quan trọng là hiện tại
người nàng cũng chẳng hơn được nó bao nhiêu!
Nàng cố hết sức ôm lấy tiểu tử này, tâm tình phức tạp không thôi.
Naraku đâu không thấy, Qủy Nhện cũng mất tích không thấy , cũng không biết
tiểu oa nhi này từ đâu chui ra lại dựa dẫm vô điều kiện vào nàng như
vậy?
Nàng cảm giác chuyện này có chút
không đúng , nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc là sai ở chỗ nào, hôm nay
đám yêu quái kia chia làm hai nhóm làm việc, hẳn cũng nắm rất rõ đường
đi nước bước của nàng, thế nên mới có thể thừa cơ nàng sơ hở mà nhào đến cướp người……
Ngày phòng đêm phòng, aiz, cuối cùng lại vẫn để hắn bị ‘cướp’ mất…
Nàng dừng lại cước bộ, có chút nghi hoặc nhìn về nơi mà Qủy Nhện thường ngày vẫn hay nằm, Qủy Nhện lập khế ước với đám yêu quái kia là sự thực, còn
đám yêu quái kia vì sao sau khi vào đây rồi lại chẳng có chút động tĩnh
nào? Tiếng gầm của nàng tuy không nhỏ, nhưng cũng chỉ đủ để khiến cho
đám yêu quái ở xa bị thương một chút mà thôi…
Như vậy, Naraku rốt cuộc là chạy đi đâu???
Lẽ nào hắn đã mạnh đến mức che giấu được hết tất cả khí tức của mình, ngay cả nàng cũng không nhìn ra được???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT