“Naraku, có phải vừa rồi ngươi cũng suýt nhận nhầm ?” Nhớ tới chính mình vậy mà
lại nhận sai người khiến Onigumo nghẹn khuất trong lòng, thế mà dám đem
yêu quái kia nhận thành Long Thất, việc này nếu bị Tiểu Thất biết được
thì nhất định sẽ bị nàng khinh bỉ đến chết! Onigumo lo lắng nhìn Naraku, hy vọng tìm được một người đồng bệnh tương liên.
“Đừng nghĩ ta sẽ phạm sai lầm ngu xuẩn giống như ngươi để làm trò cười cho
nàng !” Naraku không thèm quan tâm đến Onigumo, quyết tuyệt nói ra sự
thật.
Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Naraku thế nhưng sinh ra một loại ý
niệm muốn ôm Long Thất kia vào lòng mặc kệ thật giả. Naraku biết rõ đối
phương là giả mà vẫn mê muội ôm vào lòng để thỏa mãn nỗi niềm tương tư,
đây là ước nguyện của hắn sao? Naraku thật sự cũng muốn thử một phen,
không chừng có thể mang nàng trở về đây.
Vấn đề là, hắn biết nữ nhân kia từ trước đến nay đều không tin cái chuyện
ước nguyện vớ vẩn này của ngọc Tứ Hồn, ngay cả nàng còn không tin thì
Naraku làm sao có thể tin ? Naraku vì những suy nghĩ kì quái đó mà cảm
thấy có chút mất mặt, hắn từ lúc nào lại biến thành cái loại tính cách
này ?
“Uy, Naraku, ngươi nhớ Tiểu Thất sao?” Giọng điệu Onigumo trở nên mềm nhũn, ủ rũ như trước ghé vào bên tai Naraku ,“Ta cũng rất nhớ nàng, thực sự
muốn nằm lên bờ vai mềm mại của Tiểu Thất như trước!”
“Ngươi cứ tiếp tục mơ mộng hão huyền đi !” Lần này, Naraku không đối xử bảo
lực với Onigumo nữa, cái hy vọng xa vời này ai biết có thể trở thành
hiện thực hay không, nhưng Naraku cho phép nó ảo tưởng như vậy nên cũng
không đi so đo nữa. Dù sao, Onigumo đã bị hắn chỉnh đủ thảm, e là cho
mười cái gan cũng không dám tái phạm lần nữa.
Onigumo không hé răng, trong lòng chỉ thấy cảm khái thay Long Thất, xem ra nàng trả giá nhiều như vậy cũng không phải không có hồi báo. Naraku cái tên
yêu quái nham hiểm độc ác này thế nhưng đúng là yêu nàng thắm thiết! Dựa vào hành động kì lạ của Naraku gần đây thì có nhìn ra được, con nhện
nào đó kì thực không cam lòng nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện kia,
tuy nhiên sâu trong lòng vẫn cảm thấy mình mới là người xứng đôi với
Tiểu Thất nhất!
Onigumo sẽ không hại nàng, chỉ biết bảo hộ nàng, y sẽ không làm nàng khóc, sẽ
chỉ ở bên cạnh chọc nàng cười, y sẽ không làm cho nàng khó xử, chỉ biết
đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng nam nhân tốt thường sẽ không chiếm được nữ nhân mình yêu! Nữ nhân đều bị nam nhân xấu câu đi hết
rồi, nam nhân không xấu nữ nhân không thương! Onigumo cảm thấy đáng lẽ
ra y nên xấu xa một chút mới tốt, sớm chút cùng Tiểu Thất gạo nấu thành
công khiến Naraku không còn cơ hội tranh giành, ít nhất cũng phải giành
một chén nước cơm chứ ……
Nay có chút hối hận chính mình không xuống tay nhanh, nếu xuống tay sớm
chút, e là bây giờ Naraku chỉ có thể ngồi bên cạnh căm hận nhìn ……
“ Onigumo, ánh mắt của ngươi thật sự là quá mức tục tĩu, dâm loạn ai cũng được, nếu dám tùy tiện đem Tiểu Thất làm đối tượng cho ngươi trêu chọc, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi đi giao hoan với con heo mẹ!” Naraku
nhìn thấy ánh mắt Onigumo không đúng, cái loại ánh mắt này hắn nhìn một
cái liền hiểu được nguyên cớ.
Quả nhiên, Onigumo câm như hến, nay nó là một quần thể yếu đuối, huống chi
người uy hiếp lại là Naraku vốn không kiêng kị ai. Y bi thiết cào cào
trên áo Naraku, uy, y không chiếm được thì ảo tưởng thỏa mãn chính mình
một chút cũng không được sao ? Có tất yếu phải uy hiếp vậy không ? Cái
gì mà heo mẹ chứ ! Naraku hắn đã từng nhìn thấy một con nhện tạp giao
với một con heo mẹ à ?
Onigumo phát hiện y và Naraku vĩnh viễn không thể sống hòa bình với nhau được,
hôm nay sở dĩ chạy đến bên cạnh hắn là vì mới sáng ra y đã thấy Naraku
ngây ngẩn ngồi một chỗ, bỗng nhiên phát hiện y cùng Naraku đồng bệnh
tương liên mới đi qua nhìn xem tình huống thế nào ……
Rồi chuyện kế tiếp sau đó là những gì đã xảy ra như mọi người thấy, rơi vào thế giới này một con nhện như y căn bản là không thể làm gì được,
Onigumo ở trong lòng suy nghĩ nặng nhẹ một phen mới cắn răng bám chặt
vào Naraku ……
Naraku lẳng lặng quan sát xung quanh, thế nhưng không cảm giác được hơi thở
của những người khác, là chính mắt hắn thấy nhóm Inu Yasha cũng bị kéo
vào khe hở đó, khẳng định là đang ở trong thế giới của ngọc tứ hồn.
Nhưng kỳ quái là không cảm giác được hơi thở nào quanh đây.
Naraku thực thận trọng, bị ngọc Tứ Hồn đột nhiên cuốn vào thế giới này mà
không biết nguyên do, hắn đột nhiên nghĩ đến yêu quái lúc trước tạo ra
ảo giác dụ dỗ hắn ước nguyện. Nguyện vọng? Naraku chưa bao giờ tin việc
dựa vào người khác để hoàn thành nhiệm vụ của mình, bởi vì hắn vẫn luôn
dùng phương pháp này để lợi dụng người ta. Người khác muốn dùng kỹ xảo
của hắn để hại hắn, đó là tuyệt đối không có khả năng !
Không gian chỗ này cũng giống như kết giới của ngọc linh, ngăn cách mọi người rồi tìm nhược điểm của đối phương để công kích. Chỉ là Naraku không
hiểu vì sao ngay cả hắn đang nắm giữ ngọc tứ hồn cũng bị nó cuốn vào,
hắn từng điều tra qua lai lịch của ngọc tứ hồn, biết được Midoriko đã
dốc hết sức lực đoạt hồn của yêu quái, kết hợp với linh hồn của chính
mình, bật ra khỏi xác. Sau này, linh hồn của Midoriko vẫn ngày đêm chiến đấu với linh hồn yêu quái không ngừng trong ngọc tứ hồn.
Nếu đây là vì muốn một lần phân rõ thắng bại mà mời người bên ngoài vào
quyết định thì cũng không hẳn là không thể xảy ra, nhưng nếu như mời hắn vào lựa chọn ngay lúc hắn không còn tí hứng thú nào với ngọc Tứ Hồn thì còn có ý nghĩa gì ?
Naraku bỗng nhiên dừng lại, đường dài đi mãi không thấy điểm cuối khiến hắn
không còn kiên nhẫn bước tiếp, cho nên dứt khoát đứng yên tại chỗ.
“Như thế nào? Có yêu quái sao?” Thấy hắn dừng lại Onigumo không rõ tình trạng lo sợ hỏi một câu.
“Xem ra, yêu quái giống như biết ta không phải địch nhân của chúng, cho nên
đã không còn công kích về phía này nữa.” Naraku nhe răng cười, rất có
thể đám yêu quái vốn chiến đấu với linh hồn Midoriko cả trăm năm kia đã
chạy sang công kích mục tiêu mới là Kikyo, trận này ngay từ ban đầu
không liên quan đến hắn mà là hướng tới nhóm người Inu Yasha!
“Thật à, vậy thì tốt quá, nếu cứ như vậy mà chết ở chỗ này thì đúng là quá oan uổng.” Onigumo thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Naraku còn chưa kịp nói gì lại nhìn thấy long châu phát ra ánh sáng, lực lượng của hạt châu này rất cường đại, lúc ấy nữ nhân kia vì sao lại đeo lên
người hắn? Nàng không sợ hắn sẽ dùng hạt châu này tiếp tục làm chuyện
xấu sao?
Naraku nghĩ như vậy, đột nhiên nhìn thấy Kikyo xuất hiện đối diện hắn. Naraku
híp mắt, Kikyo cũng phát hiện Naraku, từ trên cao nhìn xuống hắn, tầm
mắt hai người cũng không có vẻ gì thân mật. Nhìn Kikyo mệt đến mức trên
mặt chảy đầy mồ hôi, Naraku đoán đám yêu quái chiến đấu với Midoriko một ngày một đêm kia cũng không hề dễ đối phó, cho nên Kikyo mới không rảnh đến làm phiến hắn?
“Naraku!” Thời điểm Naraku càng vô tâm cơ [*] càng làm cho người khác hiểu lầm,
Kikyo tâm tình bất định nhìn Naraku, biết mũi tên của mình không thể tổn thương đến hắn nên chỉ có thể dùng miệng cảnh cáo ,“Đây là ngươi cố
tình đem chúng ta tiến vào thế giới này ư ? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái
gì?”
[*] vô tâm cơ : không có ý đồ gì xấu
“Kikyo –” Naraku nheo mắt,“Ngươi phải cẩn thận, đây chính là thế giới bên
trong ngọc tứ hồn, không có liên quan gì đến ta! Cho nên ngươi cứ yên
tâm, ta Naraku hiện tại không có tâm tình đối phó ngươi. Nếu thật muốn
trở thành địch nhân, khi ra được khỏi vẫn còn nhiều thời gian.”
Nói xong, hoàn toàn không để ý đến Kikyo mà thản nhiên lướt qua, trong nháy mắt kia, Kikyo đột nhiên hỏi,“Ngươi…… Thật sự thích Tiểu Thất?”
“ Liên quan gì đến ngươi ?” Naraku quay đầu lại, khóe miệng mang theo một chút ý cười, “Nhưng thật ra ngươi Kikyo, đừng tái phạm sai lầm của năm
mươi năm trước –”
Đột nhiên nhắc tới tim đen của Kikyo khiến nàng tức giận, nhớ tới những
chuyện bi thương trước đây, nàng phẫn nộ nói ,“Naraku, ngươi còn có mặt
mũi nhắc nhở ta việc này sao!” Cơn giận của Kikyo không hề nhỏ, lập tức
chĩa tên về phía Naraku.
“Ta khuyên ngươi bình tĩnh một chút rồi hành động, nơi này không ai biết
bao lâu mới có thể ra ngoài, tên trên người ngươi vốn không còn nhiều,
đừng có hao phí chút tên còn sót lại vào chuyện không đâu để đến lúc cần lại không có.” Naraku bình tĩnh nhìn nàng, một chút cũng không sợ hãi
mũi tên đó, bởi vì biết chỉ cần có long châu trên người, mũi tên của
Kikyo không dễ gì chạm được vào hắn.
Kikyo nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng vẫn buông cung tiễn trong tay
xuống, tranh cãi với Naraku chỉ khiến nàng phí sức. Kikyo quay đầu,
nghênh ngang rời đi, lạnh lùng xoay người.
Đợi người đi xa rồi Onigumo mới dõi theo tấm lưng kia khó hiểu hỏi ,“Ta nói Naraku, cho tới bây giờ ta mới phát hiện hóa ra ngươi lại có một mặt
thiện lương như thế, vậy mà lại chủ động nhắc nhở nữ nhân kia, lại còn
là Kikyo mà ngươi từng đối chọi gay gắt. Ngươi không phải vẫn luôn mong
ngóng nàng ta chết à, bọn họ nhất định sẽ lợi dụng nhược điểm này mà bức nàng ta vào khuôn khổ.” Onigumo liên tục lắc đầu.
“Ai nói ta nhắc nhở nàng ta ?” Naraku quay đầu, hơi hơi mang theo sát khí.
“Ta nghe lầm –” Onigumo nhu thuận chuyển đề tài.
******************
“ Cứ tiếp tục thế này cũng không có ý nghĩa gì, so với việc tiếp tục nghi ngờ âm mưu của ngọc tứ hồn lại mãi không tìm được đường ra, không bằng
đi tin tưởng nó một lần. Trợn to con mắt của ngươi mà học hỏi chút.”
“Được!”
Naraku gặp lại Kikyo, lần này hắn lấy an nguy của nhóm người Inu Yasha đến uy
hiếp nàng ước nguyện. Quan sát mọi người đang bị nhốt, Kikyo nhìn lên
điểm sáng duy nhất trong viên ngọc. Nếu thật sự có thể ước nguyện, từ
lúc xảy ra chuyện thương tâm đó vào năm mươi năm trước, nàng Kikyo cũng
chỉ có một cái nguyện vọng……
Ngọc Tứ Hồn ngươi biến mất đi……
Chỉ cần ngọn nguồn của mọi tội ác này chân chính biến mất, tất cả liền có
thể chấm dứt, năm mươi năm trước cũng thế, năm mươi năm sau cũng vậy.
Một câu ước nguyện kia của Kikyo vừa buông xuống, mọi người vốn bị nhốt một chỗ không thể động đậy rốt cục cũng có thể cử động trở lại, bầu trời
cũng dần trở nên trong lành, áp lực lạnh lẽo trong không gian cũng từ từ rút đi ……
Inu Yasha vươn tay giữ chặt lấy tay Kikyo, nhìn Kikyo cắn môi, dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt nàng. Nàng nói,“Inu Yasha, ta ghét nhất là
ngọc Tứ Hồn , nhưng cũng nhờ có nó mà ta mới gặp được ngươi. Trải qua
bao nhiêu khó khăn , rốt cục cũng có cảm giác tất cả mọi chuyện đã qua
rồi. Inu Yasha, sau này…… Sau này sẽ không còn phong ba bão táp gì nữa
đúng không ?”
“Cho dù có…… Lần này, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay ngươi “ Inu Yasha thấp giọng lẩm bẩm.
***************
Ngay khi hắc ám trên bầu trời biến mất, Naraku phát hiện hạt châu trên cổ
lóe sáng dị thường, hào quang màu lam chớp lóe như đang báo động. Naraku nhìn hạt châu xuất hiện dị thường, ở thời khắc mấu chốt này nó còn muốn nháo cái gì ?
Long châu nhẹ nhàng bay lên, tựa hồ muốn muốn giãy khỏi dây đeo, ánh mắt
Naraku nhíu lại, Long Thất không phải người của thế giới này, như vậy
long châu cũng không phải vật ở đây, loại dị động này có khi nào là ……
Naraku tháo hạt châu xuống nắm trong lòng bàn tay, hạt châu thực nóng, cái
nóng này vượt xa với độ ấm bình thường, không gian của ngọc Tứ Hồn dần
xuất hiện vết nứt, Naraku biết tiếp theo thế giới này sẽ sụp đổ. Onigumo nhìn xung quanh xuất hiện bất thường liền gấp gáp giật giật quần áo hắn “ Naraku, chúng ta không trốn sao? Hạt châu lạ thường quá! ”
“Lúc này, ta muốn đánh cược một lần –” Naraku nhìn chằm chằm hạt châu, nhìn
không chuyển mắt vào viên long châu không ngừng lóe sáng kia, ngay cả y
cũng cảm giác được long châu dường như đang được người khác triệu hồi.
“ Muốn đánh cược cái gì?” Onigumo nhìn Naraku, lại phát hiện tầm mắt của
Naraku đều dồn hết lên trên long châu ,“Thứ này có cái gì đẹp mà nhìn ,
sinh mệnh quan trọng hơn!”
“ Onigumo, ngươi trốn đi –” Naraku không chút suy nghĩ quay sang nói với con nhện đen trên vai.
“Vậy còn ngươi?”
“Không chết được.”
“Không được, ta phải đi theo ngươi.” Onigumo ngửi được một tia vui sướng,
Naraku người này đang cao hứng, khẳng định là có chuyện tốt !
“Nếu có chết cũng đừng trách Naraku ta không nhắc nhở ngươi !” Naraku liếc mắt Onigumo lòng đầy tư lợi một cái.
“Yên tâm, bây giờ ta cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi”
Giống như ý thức được Naraku định làm chuyện nguy hiểm gì đó, mấy cái chân
nhỏ của Onigumo lại túm chặt lấy quần áo của Naraku, ngay lúc nó vừa thờ phào một cái, trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một đạo tia sáng màu
lam bao chùm lên người bọn hắn, Onigumo còn chưa kịp phản ứng thì chùm
sáng ấy đã đưa cả y và Naraku bay lên trời ……
*********
Long Thất nhìn thân thể chính mình bị niêm phong giới một lớp bùa chú dày
đặc, nghe nói vì lâu quá không dùng nên cơ thể hơi khô héo, nàng không
tin mở lớp niêm phong lên, đập vào mắt chính là long thân gầy guộc không khác gì bộ xương khô dọa sợ tới mức nàng rút lui vài bước.
Nha đầu phía sau vội vàng đỡ lấy nàng, vẻ mặt lo lắng,“Công chúa, người còn đang mang thai , xin đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy! Đừng dọa nô tỳ
mà !”
Long hậu đứng ở bên ngoài nhìn thấy một màn nguy hiểm kia cũng sợ hãi chạy
vào,“Xem con kia, cần gì phải gấp gáp xem cái này ? Sắp làm mẫu thân tới nơi rồi còn hấp tấp vụng về !”
Đúng vậy, mầm mống của Naraku quả thực là quá mạnh mẽ , trở về không được
mấy ngày nàng liền phát hiện mình đã mang thai, cả ngày nôn đến nôn lui
khiến nàng mệt chết! Cả ngày ở trong cung nhàn rỗi không biết làm gì mới đi xem long thân một chút, sau khi biết mình đã mang thai thì ý tưởng
tiêu cực trong đầu cũng suy giảm đi. Long vương long hậu cũng không
trách cứ nàng , không ngăn nàng giữ lại đứa bé, chỉ cần thấy nàng vui vẻ thì tất cả mọi thứ đều tùy theo ý nàng. Từ lần trước nàng khóc đến long trời lở đất, đãi ngộ rõ ràng có ít nhiều biến hóa.
“Mẫu hậu, cái thứ này không phải thân thể của con đúng không?” Nhìn long
thân khô héo trước mắt, đánh chết nàng cũng không tin nó là thân thể của mình.
“Lúc trước khi đưa linh hồn con xuyên đến thế giới kia, phụ hoàng con liền
dùng pháp thuật cấm kỵ tráo đổi thân thể của con với con rồng đã chết
kia, bằng không rồng và người làm sao dễ dàng hợp thể đến thế ? Trước
khi đưa con xuyên không tới đó cũng phải chuẩn bị tốt mọi thứ chứ không
phải để con làm chuột bạch hi sinh. Con là nữ nhi của long vương, con
thật cho rằng phụ vương vì một câu sát tinh kia mà hờ hững với con à ?”
Long hậu cười cười, nhìn long thân kia nói ,“ Sau khi con đi rồi ngày
nào phụ vương cũng tới đây hỏi thân thể con có biến hóa gì không, hỏi
đến mức phiền chết thúc thúc bói toán đó ……”
Nàng sửng sốt một chút, những chuyện này …… Nàng cũng không biết……
“ Phụ hoàng con không cho nói, bởi vì người biết con tuy còn nhỏ nhưng
luôn chịu đựng tất cả, cho nên càng muốn sắp xếp thật tốt tất cả mọi
thứ, cho ngươi sớm một chút thoát khỏi cái vận mệnh sát tinh này. Nếu
không sớm xử lý chuyện này, đến lúc đó Thiên giới cũng sẽ cử người đến
giải quyết dị tượng, mà phụ hoàng con biết nếu để bọn họ đem con đi thì
kết quả lành ít dữ nhiều, tuyệt sẽ không nương tay với con, ha ha, nghĩ
lại, nếu Tiểu Thất không kiên cường, làm sao có thể an toàn trở về thế
này! Phụ hoàng con thường nói, trong tất cả nữ nhi chỉ có con là giống
với lão nhất ……”
Long Thất ánh mắt ê ẩm , oán hận cái suy nghĩ tự cho là đúng kia của mình,
không ngờ phụ hoàng quan tâm nàng như thế. Nội tâm cảm thấy ấm áp vô
cùng , cho dù từng có hiểu lầm, nhưng vết thương lòng cũng từ từ tốt lên ……
“ Phụ hoàng gần đây bận bịu việc gì thế ạ? Đã vài ngày rồi mà con không
gặp được người.” Long Thất thế này mới nhớ từ sau khi biết nàng mang
thai thì số lần hiện thân của long vương là cực ít.
“Phụ thân con á hả ……” Long hậu nhìn Long Thất ôm bụng cười ha ha nói,“ Phụ
hoàng nói đứa trẻ trong bụng con không thể sinh ra mà không có cha, con
gái của long vương hắn nhất định phải có một gia đình hoàn mỹ, vì vậy
gần đây quả thực là đi sớm về muộn, mẫu hậu cũng không biết lão đang làm gì.”
Lập gia đình? Long Thất nhíu mắt lại, việc này nàng sao lại chưa từng nghe qua?
“Bất quá con không cần lo lắng, mẫu thân cho rằng phụ hoàng tuyệt đối sẽ
không làm chuyện khiến con thương tâm. Con chỉ cần an tâm sinh ra trứng
rồng là được, chuyện của lão cứ để người lớn lo –” Long hậu vỗ về đầu nữ nhi nói.
“Vâng, con đã biết……” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, vỗ về bụng của mình.
Naraku, ngươi đã nói nhất định sẽ giúp ta ấp trứng, ngươi phải giữ lời đó ……
[ HOÀN CHÍNH VĂN ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT