Sau khi trò chuyện với Kagome, đêm hôm đó Long Thất trằn trọc không ngủ được. Trong người vẫn mãi lo nghĩ về chuyện của Naraku và Onigumo, nàng suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc tới nơi này để làm gì ?

Khi Naraku hôn nàng, trong lòng gợi lên một đợt sóng nhỏ mới nhất thời ngây người mặc hắn bắt nạt. Tuy rằng nàng và hắn từ không quen biết đến trở thành bằng hữu, rồi từ bằng hữu lại trở mặt thành thù, nhưng …… Rất kỳ quái, nàng làm thế nào cũng không thể khiến mình hận hắn, cho dù lúc bị hắn tổn thương cũng chỉ cảm thấy khổ sở vô cùng ……

Nhìn thấy người kia vì dỗ nàng mà ra vẻ ôn nhu, giả dạng thành Kagewaki lừa mình dối người , nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ người nọ chính là Naraku !

Thật muốn biết Naraku định làm cái gì, nàng không biết mình đối với hắn cuối cùng là như thế nào, chỉ biết cho tới bây giờ thì nàng và hắn cũng chưa từng đối chọi quá gay gắt. Đối với nàng mà nói, chẳng qua là những chuyện nhỏ không đáng nói. Nhìn thấy cuộc sống của hắn có chút giống mình liền nổi lên xúc động, chẳng qua Naraku luôn ung dung mà sống, trong khi nàng lại trở nên tiêu cực mới bị hắn thu hút mà thôi …

Nếu nàng chưa bao giờ đến nơi này, liệu sẽ có một ngày nào đó người kia sẽ biến mất không ?

Đợi ngọc tứ hồn thực hiện được nguyện vọng của Kagmoe, hắn sẽ biến mất khỏi thế giới này ?

Nàng…… Cũng không muốn nhìn thấy kết quả này, lại càng không muốn thấy Onigumo một lần nữa bị cắn nuốt rồi chìm vào ngủ say, nhất định phải làm chút gì đó mới được.

Đôi khi nàng cũng thực hâm mộ ý chí kiên cường không đổi của Naraku, cho nên khi mọi người cho rằng hắn là người xấu, trong lòng nàng cảm thấy thực ra hắn cũng không hẳn là như vậy ……

Mỗi người đều sẽ có một cái nhìn riêng, ai dám nói hành động của đối phương sẽ tuyệt đối đúng chứ ? Tuy rằng Naraku không phải người tốt nhưng đối với nàng mà nói …… Cũng không phải người xấu……

Hai tròng mắt vốn đang nhắm lại đột nhiên mở ra, đôi mắt tím trở nên chói sáng trong đêm tối, nàng cử động người, nhìn lên ánh trăng trên trời, yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, nhóm người Inu Yasha đã chìm vào giấc ngủ sâu từ lâu rồi , chỉ có lòng của nàng… mãi không thể yên được.

Chỉ cần nghĩ tới ngày mà Naraku biến mất sắp tới, tâm của nàng không khỏi tràn ngập lo âu, không hy vọng cái loại kết quả này —

Ôm ngực của mình, nghe trái tim đập mạnh từng tiếng, Long Thất nàng … thực sự lo lắng cho hắn sao ?

Bên tai lại nghĩ tới ngày ấy nàng nương nhờ thân thể Phong Xảo trở lại tìm hắn báo thù, hắn đã từng nói, có thể nhận sai người khác, cũng sẽ không nhận sai ngươi, Long Thất —

Trên cổ tay nàng truyền đến một trận đau đớn nóng rực, nàng nhìn chiếc vòng đang siết chặt tay mình, là Naraku tên kia gọi nàng sao ?

Hai mắt nàng sáng ngời, liếc mắt nhìn đám ong độc đang chờ đợi cách chỗ nàng mười thước. Trong lúc mọi người còn đông đủ ở đây, Naraku tên kia thế nhưng lại dám phô trương phái đám ong này đến đây đón nàng ……

Miệng nàng bất giác nhếch lên, Naraku hắn còn cái gì không dám làm đây ?

Nhìn bốn phía xung quanh, ong độc bay đến mà không kinh động Inu Yasha, nàng gật gật đầu với nó, ong độc liền quay đầu bay đi , Long Thất đứng lên, nhanh chóng đuổi theo bọn chúng đi tìm Naraku.

Bị Sesshoumaru, Inu Yasha còn có Onigumo nhất loạt tấn công, tên kia rốt cuộc thế nào rồi ?

Không biết đi bao lâu, rốt cuộc lại tới dưới chân một ngọn núi, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy ngọn núi to lớn kia được sương mù bao bọc xung quanh, luồng gió nhẹ nhàng thoảng qua khiến nàng cảm nhận được hơi thở của đạo gia, không có tia tà khí nào. So với những chỗ khác nồng đậm ô nhiễm và yêu khí, chỗ này thực sự rất giống mấy nơi tu tiên ở Trung Quốc …

Long Thất hạ mắt, trong đầu hiện lên một nơi, Bạch Linh sơn? Naraku ở đây ư ?

Kết giới xung quanh chậm rãi mở ra, đến đây cảm giác đau đớn trên tay nàng mới biến mất, mà đám ong độc vốn đang bay về phía trước đột nhiên quay lại bay bên cạnh nàng, giống như phát hiện cái gì đó không ổn.

Trong lòng Long Thất suy nghĩ một chút liền cất bước đi trước, vừa mới bước lên nửa bước thì nhìn thấy Onigumo đã lâu không gặp xuất hiện chắn trước mặt ,“Ngươi không thể đi!”

Nhìn y đột nhiên ra mặt, Long Thất kinh ngạc hỏi “ Onigumo, ngươi sao lại ở đây ?”

“……” Onigumo không đáp, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng.

“Làm sao vậy? Sao lại không để ta đi?”

“Ngươi không cảm giác được sao?” Hắn nhắm mắt,“Yêu quái một khi tới gần nơi này sẽ rất đau đớn, nơi này không để yêu khí tới gần linh khí thanh thuần, càng lên cao sẽ càng không chống đỡ được, đây là âm mưu của Naraku, là hắn dụ ngươi tới đúng không.”

Nàng lẳng lặng nhìn về phía y,“Ngươi…… luôn đi theo Naraku à ?”

“ Ừm……” Onigumo cũng không che giấu gì, thẳng thắn thừa nhận.

“Đã lâu không nhìn thấy nơi nào trong lành thế này, từ lâu yêu quái cũng hay tìm đến đây ‘làm sạch’ chính mình, chỉ tiếc những chỗ thanh tĩnh như này thực sự quá ít, cho dù là ta cũng không thấy được nhiều …” Nàng cười cười, có chút hoài niệm, năm đó vì sợ mệnh sát tinh của nàng gây ra chuyện xấu, nàng bị các thượng tiên đưa đến nơi tràn ngập linh khí, lọc sạch tà khí trên người nàng , dạy nàng khổ tu vì thiện , ngày ngày niệm kinh khu trừ cái gọi là oán niệm trong lòng …

Y nhìn nàng cười nhưng ánh mắt lại khổ não như vậy, không biết như thế nào nhất thời nói không ra lời .

“Onigumo, cách Naraku xa một chút , ta vẫn luôn có cảm giác hắn đợi ngươi đến nộp mạng –” Quay đầu, nhìn Onigumo đang trầm mặc ,“Yêu thuật ai cao ai thấp không biết, nhưng luận về âm mưu ta tuyệt đối là kẻ yếu, không phải lúc nào ta cũng có mặt để bảo vệ ngươi .”

“Ngươi thích Naraku.” Lần này, Onigumo cơ hồ đã có thể khẳng định ,“Mặc kệ trước mắt nguy hiểm thế nào, chỉ cần người kia muốn gặp ngươi, ngươi lập tức bất chấp tất cả chạy đến tìm hắn, ta với hắn khác biệt lớn như vậy sao ?”

Long Thất vò tóc nói ,“Ta cho tới bây giờ không cảm thấy ngươi và hắn khác nhau chỗ nào. Từ lúc bắt đầu, ta ghét người kia còn hơn cả Qủy Nhện đem linh hồn bán cho quỷ dữ, ghét người kia đoạt đi món đồ chơi giết thời gian của ta, cũng ghét người kia mặc cho mọi người căm hận cũng không chịu yên phận ngồi yên, lúc đầu gặp hắn còn ỷ ta chưa khôi phục được yêu lực mà bắt nạt, thường hay trêu chọc đùa giỡn, nhưng là …… Hẳn là thích nhỉ ……”

Giờ khắc này thẳng thắn nói như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt buồn bã bất lực của Onigumo an ủi nói ,“Thực xin lỗi, không thể đáp lại tình cảm của ngươi, nhưng ta cũng thích một Onigumo như vậy, thích hơn cả Naraku. Thích Onigumo luôn náo nhiệt tới tới lui lui khiến người ta an tâm, thích Onigumo luôn kề cận bên cạnh ta, cũng thích ngươi nghe lời không giết người lung tung, rất nhiều rất nhiều điểm ở ngươi mà ta rất thích, thậm chí còn nhiều hơn cả Naraku …… Nhưng mà – cái thích đó không giống với tình cảm mà ta dành cho Naraku ……”

Nàng không thích âm mưu bẩn thỉu, lại càng không thích nhìn thấy Onigumo vì thích nàng mà trở mặt làm kẻ địch với Naraku, nàng tuy rằng…… Có khả năng thích Naraku, nhưng không có nghĩa là thích hành động của Naraku. Chỉ cần khiến cho Onigumo nhìn ra được giá trị tồn tại của y thì tự nhiên cảm giác buồn bã tự ti trong lòng y sẽ không còn nữa.

“ Thích hắn đến vậy ư ?” Thanh âm Onigumo bình tĩnh dị thường, có lẽ đã sớm chuẩn bị tâm lý lại bỗng nhiên căm tức nhìn nàng,“Ngươi không biết người kia xấu xa thế nào đâu, cho dù hôn ngươi một cái thì sao nào, Naraku âm mưu quỷ kế nhiều không đếm xuể, không chừng hắn làm như vậy là để lợi dụng ngươi cũng nên, ta rốt cục phát hiện thì ra Long Thất ngươi là đồ ngốc !”

Long Thất bị người kia mắng liền nghiêm mặt, cảm xúc của Onigumo thay đổi cũng nhanh quá ! Như thế nào cũng không dự đoán được sẽ bị Onigumo mắng ngược lại, nàng dù sao cũng là vì lo lắng cho hắn mới giáo huấn một chút mà. Nàng vô tội nhìn Onigumo ……

“Nhưng là……” Sau khi mắng xong giọng điệu Onigumo chợt trở nên ôn nhu, thâm tình nhìn chăm chú vào nàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt hai má Long Thất,“ Onigumo ta từ ngày đầu tiên đã thích ngươi, toàn tâm toàn ý như bây giờ ngươi thích nam nhân kia vậy, làm sao bây giờ? Bởi vì ngày trước là tiểu Thất dốc lòng chiếu cố ta, vì thế ta cũng không nhẫn tâm bắt ép giữ ngươi lại bên mình, rất cam tâm……”

Y nhìn nàng,“Đây là trừng phạt dành cho ta vì ngày đó đã bán linh hồn mình cho yêu quái, đúng không?”

“Ta nghĩ…… Ta cũng rất xấu……” Long Thất nghe y nói xong cũng thấy ủ rũ không kém ,“Ta chỉ lo mình thấy thế nào, thậm chí ta còn có cảm giác may mắn vì đã bán linh hồn cho yêu quái, vì như vậy mới có thể sinh ra Naraku. Chính điều này khiến ta có cái nhìn khác về ngươi, Onigumo. Nếu gặp nhau là trừng phạt, như vậy…… Ta tuyệt không ghét……”

“Có thể thấy một Onigumo khác với trước đây làm ta thật vui vẻ, từng nghĩ tới tên đó rất xấu, nhiều lần nghĩ bày ra các loại biện pháp chỉnh y, làm cho y nhanh chóng thăng thiên để chấm dứt những ngày tháng đau khổ ấy. Bây giờ mới cảm thấy thật may mắn vì đã không làm vậy ……” Nàng thành thật nói ra tâm tư giấu kín bấy lâu, không dám nhìn thẳng vào Onigumo, y nếu biết nàng từng có cái suy nghĩ đó sợ là hối hận không kịp.

Quả nhiên, Onigumo nghẹn họng trân trối nhìn nàng, khóe miệng còn vẫn run run , giống như đã chịu đả kích nặng nề.

Long Thất hai tay chắp lại, ra vẻ xin lỗi nhìn y,“Lúc trước là ngươi ra vẻ hống hách tự cao tự đại với ta trước, ta có ý tưởng đó cũng rất bình thường mà, đúng không? Cuối cùng ta cũng không làm vậy với ngươi, thậm chí lúc biết được ngươi bán linh hồn cho yêu quái ta là người chạy đến tìm ngươi đầu tiên!”

“Cho nên…… Ngươi cũng là người đầu tiên Naraku nhìn thấy, sau đó hai người bắt đầu sớm chiều ở chung đúng không ?” Onigumo có chút không phục, nói như vậy chẳng phải chính y là người đã đẩy nàng về phía tình địch sao?

“Thôi, cũng coi như vậy đi, lúc ấy hắn chỉ là một đứa bé con, nhưng mang về nhìn thấy ấn ký hình con nhện trên lưng hắn thì ta đã biết hắn chính là Naraku……” Bị người ta động tay động chân mà thôi, có thể là khi mới sinh bị tiếng gầm của nàng ảnh hưởng tạo cơ hội cho ngọc tứ hồn chui vào bên trong cơ thể giở trò, bất quá, sau khi Naraku trọng sinh biến lớn thì mọi thứ đều khôi phục như cũ.

“ Tiểu Thất, có thể ôm ngươi một chút không?”

Long Thất tâm tình buồn bực là lúc bên tai truyền đến thanh âm của Onigumo, thanh âm kia có chút khẩn cầu, bình thường Onigumo chưa bao giờ hỏi ý nàng, lần này lại lịch sử hỏi nàng như thế làm cho Long Thất có cảm giác tò mò quái dị. Nhưng tình cảnh này nàng thật sự không có biện pháp cự tuyệt nam nhân đang trong trạng thái tiêu cực trước mặt, ôm một chút cũng không phải việc gì lớn, hơn nữa khó khăn lắm mới thấy Onigumo lễ độ như vậy, không phải sao ?

“ Được thôi –”

Onigumo nhất thời cười như hoa nở, nhưng động tác lại thập phần dịu dàng kéo nàng ôm vào lòng, động tác ôn như che chở làm cho mũi nàng hơi ê ẩm , rất cảm động, Onigumo người này sao có thể lãng mạn như vậy chứ ?

Onigumo khép mắt lại, rất không cam lòng, cứ như vậy mà đem nữ nhân này giao cho nam nhân hỉ nộ vô thường tràn đầy tâm cơ kia, Onigumo một chút cũng không cảm thấy yên tâm ……

Khi ôm nàng vào lòng cảm thấy thật ấm áp làm dịu lại cảm giác xốn xang trong lòng y, Long Thất không biết, lúc trước y nổi lên ý niệm muốn sống tiếp là vì nhìn thấy dáng vẻ nàng bừng bừng sức sống, mặc kệ nàng có đối xử gay gắt thế nào, y chính là thích nàng hiếu động như thế …… Vẫn luôn thích……

“Uy……” Giống như ôm có chút lâu, Long Thất nhẹ giọng gọi y một tiếng, người này hình như có điểm thất thường……

“ Ta vốn dĩ muốn ôm nàng lâu hơn một chút ……” Onigumo buồn rầu buông lỏng tay ra, nhìn vẻ mặt ngây ngốc đó của Long Thất, Onigumo lại buông một tiếng thở dài ,“Tiểu Thất ……”

“Ngươi làm sao vậy? Mới rời khỏi ta có mấy ngày đã trở nên kìa lạ, đã xảy ra chuyện gì ?”

“ Làm người quả nhiên sẽ có lòng tham ……” Y cảm thán một tiếng.

“A?” Miệng nàng hé ra, Onigumo đột nhiên cúi xuống hôn lấy cánh môi ngọt ngào ấy……

Mắt nàng mở lớn, một quyền đánh ra nhưng lại bị Onigumo dễ dàng bắt lấy , vẫn tiếp tục ngậm lấy bờ môi kia, nụ hôn mãnh liệt như muốn hòa thành một với nàng, Long Thất tay kia lại phóng ra, y giống như lường trước được nàng sẽ phản kháng nên phản xạ có điều kiện vươn tay ra đỡ ……

Nàng nghĩ đến…… Nụ hôn này có ý nghĩa gì ?

Long Thất tức giận, ngay cả chân cũng vùng vẫy đá về phía y, Onigumo vô cùng linh hoạt nghiêng người né tránh, làm cho kế hoạch của nàng tan vỡ trong phút chốc !

Cuối cùng, nàng quẫn bách cắn vào môi y một cái, cho đến khi mùi máu tràn ngập khoang miệng mới ngăn được hành động tàn bạo của người nào đó, Long Thất phẫn nộ hai mắt bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi nhìn y, giờ khắc này mới phát hiện khí lực Onigumo lớn biết mấy, trước kia mỗi lần bị nàng dễ dàng đánh trúng, chỉ e là y cố tình đứng yên cho nàng đánh mà thôi , nhưng vẫn không thể tha thứ được cho hành động đó !

Onigumo lui ra phía sau vài bước, đương nhiên, nhìn đến ánh mắt bốc hỏa của nữ nhân nọ liền biết tâm tình nàng hiện tại như thế nào, dù sao cũng ở cùng với Long Thất không ít ngày, y thực đứng đắn nhìn hai tròng mắt ngập tràn lửa giận của nàng, bình tĩnh nói,“Cho dù nàng và Naraku thực sự đến với nhau thì Tiểu Thất nàng vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được ngày hôm nay, ta Onigumo cũng giống như hắn, được hôn nàng một lần ……”

“Uy, não ngươi bị úng nước hả !” Rốt cục, nữ nhân nào đó chịu không nổi bắt đầu rít gào,“Cho dù ngươi không có làm ra cái hành động này thì ta cũng sẽ không quên ngươi mà !”

Onigumo sửng sốt, bỗng nhiên há miệng cười lớn, cười đến mức trong lòng quặn đau từng đợt ,“Ha ha ha……”

Tâm tư nam nhân quả thực khó đoán không kém nữ nhân, nàng tức giận như vậy mà người nọ lại cười nắc nẻ như thế, bảo nàng như thế nào chịu nổi! Nàng xoa xoa môi của mình, bất lực nói,“Quên đi, giảng đạo lý với ngươi khác nào đàn gảy tai trâu, Onigumo ngươi thì có bao giờ nghe lọt được một chữ nào chứ, lúc nào cũng khư khư cố chấp, ngươi ở trong này làm cái gì?”

“ Sau chuyện kia ta vẫn luôn đi theo Naraku……” Onigumo ho khan một tiếng, cũng không có tiếp tục cười nữa mà đứng đắn nói,“Người nọ quả nhiên rất mạnh, nhiều ngươi công kích như thế mà vẫn có thể chạy thoát được, hơn nữa còn tìm được cơ hội phản kích ……”

“Này cũng không phải chuyện gì đáng khoe đâu ? Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách ai mà không biết!”

“ Nhưng ngươi thích người như vậy .”

Long Thất nhìn y, từ lúc biết Naraku rất đặc biệt với nàng, người này liền trở nên như vậy, có cảm giác tâm tình y trầm luân quá sâu làm cho người ta đoán không ra …… Giống như cái gì cũng có thể bắt bẻ được.

“Như vậy, ngươi biết hắn muốn làm gì sao?” Liếc mắt nhìn Bạch Linh sơn một cái, nói thật ra nàng cũng không biết mình có thể đi lên hay không, long thân này thực sự có chút khác biệt với thân thể nàng lúc ở long cung, thân thể trong long cung của nàng vốn dĩ đã quen với những nơi như này, nhưng thân thể này thì nàng không rõ.

“ Cái đó chẳng liên quan gì đến ta ……” Onigumo hai tay ôm ngực nói .

Long Thất nhíu mi, khóe miệng giật giật , nhẫn nại!“Vậy ngươi chú ý hắn làm cái gì?”

Y liếc nàng một cái ,“ Đột nhiên bị một nam nhân xa lạ giữa đường chạy ra cướp mất nữ nhân mình yêu, ta có thể bình tĩnh ngồi yên được sao ?”

Nhẫn nại, nàng không thể chấp nhặt với cái tên chết tiệt này ,“Như vậy…… Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì ?”

“Muốn nghe lời nói thật hay nói dối ?” Do dự một chút, Onigumo hỏi.

“Nói thật thì sao ?”

“Muốn giết tên Naraku kia.”

Im lặng vài giây,“ Vậy còn nói dối ?”

“Đang tìm phương pháp vẹn toàn có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh nàng ……”

Long Thất hít sâu một cái, rồi sau đó nhẹ nhõm thở phào, có chút bất đắc dĩ nhìn người này, không biết phải làm sao với y cho phải , tay cuộn lại vỗ nhẹ lên ngực y một cái, thở dài nói,“ Bây giờ ta giống như nợ ngươi một cái nhân tình vậy……”

Nàng nói,“Nếu Naraku bắt nạt ngươi , ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi –”

“ Chẳng phải ngươi vừa nói luận về mưu kế ngươi đấu không lại hắn ư –” Onigumo trực tiếp phủ định lòng hảo tâm của nàng.

“Ngươi phối hợp một chút sẽ chết hả !” Trừng mắt nhìn hắn một cái,“Ngươi hiện tại muốn làm gì? Chỉ đơn giản là ở đây chờ ta thôi sao ?”

“ Chỉ là ta ngửi thấy mùi của ngươi nên đặc biệt đến gần xem một chút , có thể dẫn ngươi tới đây ngoại trừ Naraku thì còn ai có thể làm.” Onigumo có chút không cam lòng nói.

“Ta dù sao cũng là yêu quái, xem ra thật sự có chút khó khăn để đi vào –” Nàng nở nụ cười ,“ Naraku gọi ta tới đây làm gì ?” Báo cho nàng biết hắn vẫn bình an sao?

“Ngươi cứ đợi dưới chân núi đi, để ta lên núi xem ……” Onigumo nhìn lên trên đỉnh núi, y biết Naraku đang ở trên đó.

“Ngươi đi lên núi làm gì ?”

“Tìm phương pháp vẹn toàn đó !” Onigumo sang sảng cười một tiếng.

“Đừng nói giỡn, chuyện này không có gì buồn cười hết !” Long Thất lườm y một cái, cũng không thích chuyện đùa này, trong lòng cảm thấy có chút bàng hoàng, muốn tin rằng lời kia của hắn là nói dối, nhưng là, lại cảm giác được câu nói ấy thực sự nghiêm túc, bởi vậy, tâm tình nàng có chút phức tạp.

Onigumo cùng Onigumo còn có Sesshoumaru cùng nhau liên thủ cũng không thể tiêu diệt được Naraku, người nọ cho dù rơi xuống thế hạ phong vẫn không để y vào mắt như trước, thậm chí trước khi đi còn khiêu khích một câu ,‘Ta sẽ không đem nàng giao cho ngươi, cho dù chết cũng không……’

Onigumo biết mình không phải đối thủ của hắn, ngay từ lần đầu tiên giao đấu đã biết ……

“Ngươi không phải muốn biết tình hình Naraku bây giờ như thế nào sao ?” Y nói.

“Dù sao cũng không chết được, hắn chính là con gián đánh mãi không chết, sinh tử của hắn tuyệt đối không cần người khác quan tâm.” Long Thất tin tưởng mười phần nói.

“ Vậy nếu ta lên thì sao ? Ngươi có chắc chắn được kết cục của ta không ?” Onigumo lẳng lặng hỏi.

Long Thất híp mắt nhìn hắn, không đáp.

“ Sự ăn ý giữa ngươi và Naraku rốt cục là từ đâu mà có ?” Nhắc tới Naraku, hai mắt nữ nhân kia liền sáng lên, dáng vẻ tự tin chắc như đinh đóng cột, cái loại tín nhiệm này khiến cho người khác phải đỏ mắt ghen tị, đương nhiên, còn có cả ngưỡng mộ.

“Yên tâm, ta cảm giác như ta có thể đi lên đó, chẳng lẽ là Naraku cho mời ta ?”Onigumo vui vẻ cười cười, lại khôi phục dáng vẻ náo nhiệt khi trước.

“Nói sao thì ngươi cũng là một bộ phần của hắn, nói thẳng ra thì cũng có thể tính là người cùng một nhà, dĩ nhiên đãi ngộ sẽ không giống người bình thường rồi.” Long Thất thẳng thắn nói, nhìn thấy y lại giống như trước, tâm tình nặng nề của nàng rốt cục cũng buông xuống.

“ Cứ từ từ mà ở dưới chân núi chờ ta, lần này, rốt cục võ lực của ta cũng có chỗ dùng rồi.” Onigumo cười tủm tỉm khoát tay áo, thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất khỏi tầm mắt của nàng, hướng thẳng lên đỉnh bạch linh sơn.

Long Thất không kịp ngăn cản chỉ đành nhìn hắn biến mất trước mắt mình, người này……

Vì thế, Long Thất liền ở trong thôn ngay dưới chân núi chờ, đụn mây yên bình trôi dạt trên bầu trời, một ngày , hai ngày , lại ba ngày trôi qua, Onigumo rốt cuộc vẫn không trở lại, Long Thất trông mòn con mắt, cảm thấy lo lắng không thôi, vài lần muốn liều lĩnh chạy lên xem rốt cục là đã xảy ra chuyện gì , nhưng vừa nhấc chân liền nghĩ tới lời dặn của Onigumo, vì thế lại tiếp tục một bàn một ghế ngồi chờ ……

Spoiler :

Hắn ngồi xổm bên người nàng, vuốt ve lọn tóc của nữ nhân kia, nhìn hốc mắt nàng đỏ lên, ngữ khí bỗng nhiên trở nên mềm nhẹ, “Mặc dù không muốn để hắn tiếp tục dây dưa với ngươi, ta Naraku cũng sẽ không làm ra chuyện khiến tiểu Thất thương tâm……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play