"Úc Úc, tối nay mẹ và ba con phải đi qua nhà bác Hà tham gia tiệc rượu, con có muốn đi cùng ba mẹ không?" Vào buổi trưa sau khi Ấn Nhã ngủ dậy thì
liền đi tới phòng nói với Trần Úc.
Trần Úc đang cầm mấy bản hợp đồng công ty thì nghe Ấn Nhã nói vậy, không
chút suy nghĩ liền nói, "Con không đi, ngài với ba đi đi."
Lắc đầu một cái, đã sớm đoán được phản ứng của con gái, Ấn Nhã nói, "Vậy
con phải bảo Trương tẩu làm cơm tối cho con ăn, biết không? Hoặc là đi
ra ngoài ăn... Đúng rồi, cô bé mà con hay mang về nhà chơi, sao mẹ không thấy cô bé qua đây chơi vậy?"
"..." Tay nắm chặt cây bút lại, Trần Úc càng thêm cau mày, cắn răng một hồi nhưng không nói gì cả.
Ấn Nhã có chút khó hiểu đi vào trong phòng nói, "Con sao vậy?"
Bà vẫn là lần đầu tiên thấy Úc Úc nhà bà có một đứa bạn thân như thế đây.
"Không có gì đâu mẹ, mẹ nhanh về phòng chọn quần áo đi, buổi tối chắc chắn sẽ có rất nhiều người."
"Con thật sự không có chuyện gì?" Mặc dù nghe nàng nói như vậy, Ấn Nhã vẫn
không buông tha nói, "Có chuyện gì thì cứ nói với mẹ đi."
"Con không có chuyện gì đâu mẹ."
"Được rồi..." Nhìn con gái lại vùi đầu xem hợp đồng, Ấn Nhã không thể không thở dài.
Úc Úc hiếu thắng như vậy, phải tới lúc nào mới đi tìm bạn trai đây?
Như vậy cũng quá vất vả rồi.
Gần tối, Trần Úc nghe tiếng ba mẹ ra khỏi cửa, lúc này mới bỏ tờ hợp đồng
không có bao nhiêu chữ xuống bàn, đứng dậy đi ra khỏi phòng mình.
"Tiểu thư, con muốn ăn cái gì không?" Trương tẩu từ trong phòng bếp đi ra, liền thấy Trần Úc, vội vàng mở miệng hỏi.
Lắc đầu, Trần Úc nhẹ giọng nói, "Trương tẩu, hôm nay là Quốc Khánh, tẩu đi về nhà trước đi."
"Nhưng mà.." Trương tẩu nghe vậy có chút ngoài ý muốn nhìn Trần Úc, nghĩ tới
việc nếu mình đi thì chỉ còn lại một mình Trần Úc, thì có chút khó xử
đứng im tại chỗ.
Trần Úc
có chút buồn cười nhìn nàng, "Trương tẩu, con cũng đã lớn rồi, nếu đói
bụng thì con sẽ đi ra ngoài ăn, tẩu cứ đi về trước đi, con trai của tẩu
hôm nay không có đi học mà."
"Vậy, vậy tẩu đi về trước?" Nghe Trần Úc nhắc tới con trai của mình, Trương
tẩu càng thêm dao động, ngẩng đầu nhìn Trần Úc hỏi, "Tiểu thư con..."
Có thể ở một mình được sao?"
"Hà hà, con cũng không phải là lần đầu ở một mình, Trương tẩu cứ đi về trước đi."
"Vậy được rồi, tiểu thư con đói bụng nhất định phải đi ra ngoài ăn đấy nha."
"Con biết rồi."
Trấn Úc nhìn Trương tẩu thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi cửa, thở ra một hơi
thật sâu, vuốt vuốt mái tóc dài của mình, rồi đi xuống lầu, ngẩn người
ngồi ở trong phòng khách.
Không biết Quả Duy bây giờ đang làm gì đây.
Dựa vào trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn đèn treo ở trên trần nhà, tầm mắt
càng thêm mông lung, trong đầu không biết là đang suy nghĩ gì, tới lúc
điện thoại vang lên thì mới phát hiện bất giác cũng đã hơn chín giờ.
"A lô." Nhìn thấy trên màn hình hiển thị là Mộ Sương, Trần Úc có chút khó
hiểu nhướng mày, sau khi bắt điện thoại thì đang tính hỏi nàng không
ngọt ngào với Hiểu Tư thật tốt đi mà gọi cho mình làm cái gì, thì liền
nghe được một câu của Nhan Mộ Sương làm cho nàng ngây ra.
"Úc Úc, mới vừa rồi Hiểu Tư nhận được cuộc gọi của Quả Duy, nói là em ấy
đang bị bao vây ở trong quán bar tên SOUL của gần nhà cậu, hình như là
em ấy uống say, chúng tớ sợ em ấy gặp nguy hiểm, bây giờ tớ đang chuẩn
bị đi qua, tớ tính nói với cậu..."
Sau khi Nhan Mộ Sương nghe được tiếng của Trần Úc thì giả vờ lo lắng nói
với nàng, còn chưa nói xong thì đầu bên kia điện thoại truyền tới âm
thanh "Đô đô".
Nhún nhún vai, cất điện thoại vào trong túi, xoay người, thì thấy Diệp Hiểu Tư đang trợn mắt há mồm nhìn mình.
"Nương... Nương tử, chị..."
"Là Quả Duy nhờ chị nói như vậy, nói lúc chị nhận được tin nhắn của em ấy thì liền gọi cho Úc Úc."
"..."Diệp Hiểu Tư đứng hình.
Trần Úc không đợi Nhan Mộ Sương nói hết thì liền cúp điện thoại, ngay cả
quần áo cũng chưa thay liền chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thì liền gọi
cho bảo tiêu nhà mình bảo họ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới quán bar tên "Soul" kia.
Lái xe với
tốc độ nhanh nhất chưa từng có tới quán bar kia, nhưng lại không thấy
nhìn thấy bảo tiêu nhà mình, không khỏi cau mày một cái, rồi bắt đầu hối hận khi để cho bảo tiêu về nhà nghỉ ngơi sớm.
Dậm chân một cái, không chút do dự đi vào quán bar, vừa đi vừa mắng Khang
Quả Duy cư nhiên không chịu thua kém mà chạy tới chỗ quán bar hỗn tạp,
còn để cho mình gặp nguy hiểm, trong lòng càng thêm sợ hãi và lo lắng.
Cô đã nhanh chóng chạy tới, nhưng mà vẫn sợ Quả Duy sẽ xảy ra chuyện.
Nhìn thấy trong quán bar là một mảnh hỗn loạn, Trần Úc nhíu mày tìm kiếm,
nhưng cũng không tìm thấy thân ảnh của Quả Duy, càng thêm lo lắng.
Cầm điện thoại lên thuần thục nhấn một dãy số nhớ kỹ trong lòng, mới vừa nối máy thì liền trực tiếp hỏi, "Em đang ở đâu?"
"Ô... Úc Úc..." Đầu bên kia điện thoại là giọng nói mơ mơ màng màng của Khang Quả Duy, còn loáng thoáng nghe được tiếng cười vui vẻ của mấy nam nhân, làm cho Trần Úc càng thêm lo lắng bất an.
"Em đang ở đâu?" Ngữ khí lạnh lẽo nói, tay nắm thành quyền, cả người Trần
Úc run rẩy, vành mắt cũng không kiềm được có chút chua xót.
Lúc này, Trần Úc liếc thấy bảo tiêu nhà mình đang đi vào, vội vàng vẫy tay
để bọn họ đi tới. Nghe được giọng nói làm nũng của Khang Quả Duy ở trong điện thoại, "Em... Em đang ở quán bar nha." Trần Úc sắp tức chết rồi!
"Chị là hỏi em đang ở chỗ nào trong quán bar!" Một bên giữ điện thoại nói
chuyện với Khang Quả Duy, một bên thì chỉ huy bảo tiêu tìm kiếm ở trong
đám người. Có mấy tên đàn ông muốn tới gần, thì lại bị ánh mắt âm độ của nàng liếc một cái, cảm thấy sống lưng của mình một trận lạnh lẽo, không có ai dám cả gan chạy tới trêu chọc.
"Em... Em... Ô, ông đang làm gì..." Khang Quả Duy dường như là đang cãi lộn
với ai đó, tiếp theo liền nghe được âm thanh điện thoại rớt xuống đất,
ngay sau đó ở phía quầy bar truyền tới âm thanh hét chói tai.
Trần Úc nhanh chóng mang người đi qua đó, đến khi đi tới thì liền nhìn thấy
Khang Quả Duy đang thét chói tai đẩy một tên đàn ông vẻ mặt xấu xa, trên mặt thì đỏ ửng.
Trong
lúc nhất thời thì cô vô cùng nổi giận, tiến lên một bước kéo Khang Quả
Duy vào trong lòng mình, sau khi ra hiệu cho bảo tiêu phải dạy dỗ cái
tên đàn ông bỉ ổi đó thật tốt, rồi liền ôm người đang tựa ở trong lòng
mình đi ra khỏi quán bar.
"Ô..." Khang Quả Duy vẫn luôn không đàng hoàng mà cọ xát ở trong lòng ngực
Trần Úc, cho đến khi lên xe thì càng liều mạng quấn lấy cơ thể gầy yếu
kia, "Úc Úc, người ta nóng..."
Trần Úc cau mày lại, đang muốn quở trách nàng, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt đỏ
ửng không giống như say rượu của Khang Quả Duy thì có chút ngây ra.
Cái đứa ngốc Khang Quả Duy này, sẽ không bị người khác hạ thuốc chứ?
"Đứa ngốc, em không có việc gì thì chạy tới quán bar làm gì!"
"Ô... Người ta khó chịu... Ô ô ô, Úc Úc không để ý tới người ta..." Khang Quả Duy nhắm mắt lại tiếp tục lại gần Trần Úc, một bộ dáng muốn treo cả
người mình lên người Trần Úc, "Ô ô, sao lại nóng tới vậy a..."
Một bên nói còn không ngừng kéo kéo áo thun ở trên người, cổ áo đều bị kéo có chút biến dạng.
Trần Úc nghe được lời của nàng, thì trong lòng mềm nhũn lại, yên lặng nhìn
người yêu chỉ biết chui vào trong lòng mình, thở dài, ngồi thẳng người
lên giúp nàng thắt dây an toàn, lái xe chạy tới căn nhà khác của mình.
Cái này xem như là ý trời sao?
Nhưng mà, nghĩ tới việc Khang Quả Duy ở trong lòng người khác làm nũng, còn
đem thân mình giao cho người khác, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Mặc kệ, trước tiên là giúp đứa ngốc này giải quyết vấn đề này rồi nói sau.
"Tiểu Triệu sao? Các anh có thể đi về, hôm nay làm phiền mấy anh rồi." Ở trên đường gọi điện cho bảo tiêu, sau khi cúp điện thoại, Trần Úc nhìn căn
nhà càng ngày càng gần, không khỏi khẩn trương.
"Khang Quả Duy ngu ngốc!"
Sau khi xuống xe thì vòng qua đầu khác, vừa mở cửa xe ra thì liền thấy quần áo Khang Quả Duy xốc xếch, ở chỗ cổ áo cũng đã lộ ra nửa phong cảnh nơi đó, trên mặt Trần Úc lập tức đỏ lên, dường như là run rẩy ôm nửa người
nàng xuống xe.
Sau khi vào nhà thì dùng chân đá đóng cửa lại, đi tới phòng ngủ.
Trần Úc thở hổn hển, nhìn người đang ở trên giường lăn lộn, quần áo càng
ngày càng xốc xếch, thậm chí có xu thế bị kéo rách, trái tim liều mạng
đập nhanh, trong đầu dường như có âm thanh nói cho nàng biết là mình
phải làm chút gì đó.
"Ô
ô, Úc Úc, em khó chịu..." Khang Quả Duy kêu tên Trần Úc, một tay vẫn còn đang kéo quần áo của mình, còn tay kia đang quơ ở giữa không trung
dường như đang muốn bắt lấy Trần Úc vậy.
Ô ô ô, nàng hối hận rồi, sao thuốc này lại lợi hại tới như vậy a, sớm biết thì mình sẽ không uống cái này rồi, ô ô ô ô....
"Ngu ngốc!" Trần Úc hung hăng mắng một câu, tiếp theo thì cởi giày rồi đi
lên giường, bò lên phía trên Khang Quả Duy, nhìn ánh mắt không tiêu điểm của Khang Quả Duy, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi của nàng, tay cũng giúp Khang Quả Duy cởi quần áo ra.
"Úc Úc ~~" Nũng nịu kêu tên Trần Úc, tay Khang Quả Duy cũng không đàng
hoàng mà kéo quần áo trên người Trần Úc, nhưng trước lại đột nhiên lạnh
lẽo, còn chưa kịp phản ứng, thì vật che đậy nửa người trên cũng bị vứt
xuống đất.
Trần Úc bỗng
nhiên cảm thấy được cơ thể của mình một trận khô nóng, động tác của cô
bắt đầu nôn nóng, cánh tay mới vừa giải quyết vật che lấp ở nửa người
trên của Khang Quả Duy lúc này lại trượt xuống bên hông tháo dây thắt
lưng màu trắng, rồi tiếp tục cởi nút quần đùi ra.
"Ô... Úc Úc..." Khang Quả Duy như một con bạch tuột quấn lên người Trần Úc,
đầu lưỡi dò ra liếm lấy vành tai Trần úc, thậm chí còn ngậm ở trong
miệng hút, âm thanh 'ô ô' kia còn mang theo một chút khàn khàn.
Cơ thể run lên, động tác trên tay càng thêm mạnh mẽ, cô vội vàng kéo quần
ngắn có chút vướng víu kia xuống đầu gối Khang Quả Duy, sau khi dùng
chân ném quần xuống đất, cánh tay cũng bắt đầu kéo tầng che đậy cuối
cùng xuống.
Trần Úc chưa bao giờ biết bản thân mình lại có thể kích động như vậy.
Cô cho rằng chính mình sẽ vĩnh viễn lãnh đạm với chuyện này.
Nhưng mà Khang Quả Duy, đứa ngốc này, lần nào cũng có thể đánh vỡ giới hạn của cô.
Một Trần Úc không có lý trí như vậy, chỉ vì Khang Quả Duy mới xuất hiện.
Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, cô đã không kịp đợi liền cúi đầu ngậm lấy
đỉnh núi trong gang tấc, tầng che đậy cuối cùng của Khang Quả Duy cũng
bị cởi ra, Trần Úc lúc này mới ngồi dậy, cúi đầu nhìn Khang Quả Duy đã
không có bất kỳ vật che đậy nào nữa.
Cơ thể trắng nõn, bởi vì do tác dụng của cồn và thuốc nên cơ thể của nàng lúc này lại đỏ ửng lên.
"Ô... Úc Úc..." Cơ thể bại lộ ở trong không khí, một trận lạnh lẽo tấn công
tới, Khang Quả Duy không nhịn được kéo tay Trần Úc lại để ở trên cơ thể
mình, "Úc Úc, khó chịu, em muốn ~~"
Âm thanh quyến rũ chọc cho đôi mắt Trần Úc càng thêm nóng bỏng, liền áp
lên người Khang Quả Duy lần nữa, cánh tay bị Khang Quả Duy kéo bắt đầu
di chuyển ở trên cơ thể trơn bóng kia.
"Quả Duy..." Nặng nề thở gấp, một tay trượt xuống chỗ tư mật của Khang Quả
Duy, đầu óc cô bỗng nhiên thanh tỉnh, Trần Úc nhìn người ở dưới thân
mình, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, muốn hỏi ý kiến của Khang Quả Duy.
"Úc Úc..." Miễn
cưỡng mở mắt ra, tay nàng cầm tay Trần Úc đang ở chỗ bắp đùi, Khang Quả
Duy nhìn cô, tiến thêm một bước kéo ngón tay Trần Úc dò vào trong cơ thể mình, nhắm mắt lại, trên tay dùng sức...
"Em yêu chị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT