"Hì hì..." Ngây ngốc cười cười, Diệp Hiểu Tư gãi gãi sau ót, "Em cũng vậy."
"Ha ha..." Nghe tiếng cười dễ nghe của Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư bỗng
nhiên nhớ tới vấn đề mình đang rối rắm hồi nãy, do dự một hồi, mới thật
cẩn thận mở miệng, "Ừm..."
"Sao vậy?" Mặc dù trong lòng nàng tràn đầy vui vẻ nhưng vẫn không có bỏ qua ngữ khí do dự kia, ôn nhu hỏi.
"Dạ... Việc đó... Em chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác đâu..."
Lại tiếp tục do dự, Diệp Hiểu Tư cuối cùng vẫn quyết định mở miệng hỏi.
"Ừ, em nói đi."
"Việc đó... Nếu, nếu em muốn, cái đó... cái đó..."
Chị sẽ cự tuyệt sao?
Tuy rằng bốn chữ sau cùng nàng không có nói ra, Nhan Mộ Sương cũng đã đoán ra được, nhất thời gò má bỗng nhiên có chút nóng lên.
Lúc này, hai người đều không nói gì.
"Ôi... Em chỉ hỏi một chút thôi, thật sự không có ý gì khác đâu." Không nhận
được câu trả lời, Diệp Hiểu Tư có chút hoảng sợ, vội vội vàng vàng giải
thích, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát.
"..." Nhan Mộ Sương nghe được giọng nói có chút hoảng loạn, ở trong lòng thầm than hai tiếng, "Đứa ngốc, lần trước... không phải xíu nữa là chị đã
giao mình cho em rồi sao?"
"Hả?" Diệp Hiểu Tư ở một bên dừng động tác vò đầu bứt tai lại, bởi vì câu nói này mà nhớ lại thời điểm hai người ở trong ký túc xá xém nữa là đã làm
chuyện gì đó, mặt trong phút chốc liền đỏ lên.
Chuyện đó...
Lần trước nương tử đã nguyện ý cho mình rồi, tại sao mình lại ngu đến vậy a.
Nhan Mộ Sương cầm điện thoại, xoay người nhìn Trần Úc đang rúc ở trong chăn, thở dài, thấp giọng nói, "Là do chuyện của Úc Úc với Quả Duy nên em mới có suy nghĩ này sao?"
"Dạ..."
"Ngốc ~~" Hờn dỗi mà cưng chìu nói, Nhan Mộ Sương bỗng nhiên nghiêm túc nói,
"Sở dĩ Úc Úc không đồng ý với Quả Duy là do chị ấy không có cảm giác an
toàn."
"Vâng, em biết."
Mình không có trách học tỷ Trần Úc, chẳng qua là do cảm thấy giữa hai người đúng là quá rối rắm mà.
"Thật ra là Úc Úc không có tin tưởng vào người khác, cho tới bây giờ chưa có
ai có thể chân chính tới gần đáy lòng được, cậu ấy cũng không bao giờ
làm chuyện mạo hiểm nào cả." Nhan Mộ Sương thở dài, rồi nói tiếp, "Có
thể trở thành bạn tốt với chị ấy, cũng là một chuyện rất may mắn."
Lúc trước, hai người đều có tâm cơ nặng nề, đều mang phòng bị với đối
phương, rồi sau đó mới từ từ tiếp xúc với nhau, rồi mới chậm rãi buông
xuống những phòng bị kia, trở thành bạn tốt.
"Úc Úc khi đó đồng ý làm người yêu Hải Phong, đơn thuần là cảm thấy dù sao
cuộc sống đại học nhàm chán, trừ việc đi học với làm công việc ở hội học sinh ra thì toàn bộ thời gian đều tiêu phí vào việc yêu đương, nhưng mà căn bản chị ấy cũng không để bản thân vùi đầu vào đó. Toàn bộ người hệ
tiếng Đức đều biết Úc Úc là một người bạn gái gương mẫu nhất, lúc Hải
Phong bị bệnh thì tỉ mỉ chăm sóc, còn đồ dùng hằng ngày của Hải Phong
thiếu cái nào thì liền đi mua cái đó, lúc biết Hải Phong thường xuyên
chơi game đến khuya, liền đem lò vi sóng với tủ lạnh nhỏ để ở ký túc xá
của cậu ta, để lúc nửa đêm cậu ta có đói bụng thì cũng có đồ ăn để làm."
Diệp Hiểu Tư sau khi nghe Nhan Mộ Sương kể xong thì liền trợn mắt há mồm.
Học tỷ Trần Úc... Cư nhiên hiền thê lương mẫu đến vậy?
"Ha ha, có phải em bị dọa rồi không?" Lúc này liền đoán được người yêu mình đang nghĩ gì, Nhan Mộ Sương cười cười, tiếp tục nói, "Lúc đó, chị cho
rằng Úc Úc rất yêu Hải Phong, chị còn bực mình là tại sao cậu ấy là coi
trọng cái tên Hải Phong chỉ có mỗi tướng mạo, năng lực học tập thì tệ,
hơn nữa, chị cũng cảm thấy nhân phẩm của Hải Phong cũng không tốt mấy."
"Nhưng mà có một lần nửa đêm Úc Úc không có ngủ được, lúc chị trò chuyện với
cậu ấy thì chị mới biết thì ra cậu ấy chỉ là đang học yêu đương thôi."
"Hả?"
"Ha ha, cậu ấy nhiều năm đều ưu tú như vậy, cho tới bây giờ chưa từng yêu
đương qua, cho tới bây giờ cũng không có người để nương tựa vào."Nhan Mộ Sương nhàn nhạt cười, mặc dù trong miệng là đang nói Trần Úc, nhưng
trên thực tế là đang nói tới bản thân mình.
Nàng với Trần Úc, ngay từ nhỏ đã được người nhà mong đợi, có thể đứng ở trên đỉnh cao.
"Thỉnh thoảng, cũng sẽ muốn tựa vào trong lòng người nào đó làm nũng, muốn
hướng về người đó than phiền, muốn được người đó cưng chìu dỗ dành mình, muốn người kia đem mình thành bảo bối quan trọng nhất."
Nghe được Nhan Mộ Sương nói như vậy, Diệp Hiểu Tư ở trong lòng lặp đi lặp
lại nhiều lần, tự nói với bản thân là chính mình nhất định phải làm
được.
"Nhưng mà, Úc Úc
không có yêu Hải Phong." Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Nhan Mộ
Sương vang lên, "Cậu ấy đối với Hải Phong căn bản chỉ là tò mò, tò mò
xem việc yêu đương chính là cái dạng gì, cho nên cậu ấy mới dựa theo
tiêu chuẩn bạn gái ở trong phim để đối xử với Hải Phong. Ngoài mặt cậu
ấy là một người ôn nhu hiền huệ, là người yêu của Hải Phong, sẽ vì cậu
ta làm rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng Trần Úc vẫn là một người kiên
cường, cậu ấy sẽ không dựa dẫm vào ai cả."
Nếu như... nếu như mình không gặp được Diệp Hiểu Tư, có thể chính mình cũng sẽ giống như Trần Úc lúc trước, cũng không hiểu chân chính yêu một
người là như thế nào?
Suy nghĩ này, Nhan Mộ Sương gặp được Diệp Hiểu Tư, lại trùng hợp ở trên
mạng và hiện thực được tiếp xúc với em ấy, đây đúng là một loại duyên
phận hiếm thấy.
"Thật ra
thì chị rất kinh ngạc quan hệ của cậu ấy với Quả Duy." Thu liễm suy nghĩ của mình lại, tiếp tục nói tới Trần Úc, Nhan Mộ Sương nghe tiếng hít
thở của Diệp Hiểu Tư ở đầu bên kia điện thoại, trong mắt hiện lên ý
cười, "Chị cho là người có lý trí như vậy, không thể nhanh như vậy liền
thích một người, không nghĩ tới..."
Nhớ tới lần đó nàng đi về ký túc xá thì liền nhìn thấy cảnh tượng Trần Úc
với Khang Quả Duy đang mãnh liệt hôn nhau, Nhan Mộ Sương không nhịn được lắc đầu.
Lúc đó nàng thật sự bị chấn động luôn mà.
Trần Úc với Khang Quả Duy mới quen chưa được bao lâu, làm sao lại thân mật nhanh như vậy?
Ôm theo ý tưởng tò mò nhìn hai người phát triển tình cảm, thì lại phát
hiện Trần Úc từ trước tới giờ hờ hửng không thua gì mình, thật sự lại
yêu Khang Quả Duy.
Ngay lúc đó, Nhan Mộ Sương hết sức kinh ngạc.
Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, thì đã yêu đến mức độ này luôn sao?
"Em hiểu loại cảm giác đó không Hiểu Tư?" Bỗng nhiên giọng nói của Nhan Mộ
Sương hơi hạ xuống, mang theo cảm xúc khác thường nói, "Lúc đó, chị bỗng nhiên phát hiện mới có ngắn ngủn mấy tháng mà đã yêu một người, chị cảm thấy hoang mang, rất sợ..."
Giống như ban đầu khi mình phát hiện bản thân đã yêu bạch y thư sinh, ngay
lúc đó, nàng rất hoang mang, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được.
Tựa hồ có thể đoán được Nhan Mộ Sương đang nghĩ gì, Diệp Hiểu Tư không nói gì, mà lại cầm điện thoại đi lên lầu bốn.
Lúc này, cô biết, con người kiên cường kia cần một cái ôm.
Không có nghe được âm thanh ở bên kia điện thoại, Nhan Mộ Sương có chút ảm
đạm thở dài, định tiếp tục nói tới chuyện của Trần Úc, thì đột nhiên bị
ôm lấy.
"Nương tử, em sẽ
không hối hận." Diệp Hiểu Tư từ phía sau ôm thật chặt nàng, âm thanh
trầm thấp nói, "Có thể, từ lúc bắt đầu em không có hãm sâu vào tình cảm
này, nhưng mà bây giờ, trải qua nhiều chuyện, em thật sự, rất yêu chị."
Mà không phải giống như lúc bắt đầu, mượn việc này chỉ để quên đi Kỷ Ngưng.
Xoay người dựa vào trong ngực, Nhan Mộ Sương ôm chặt eo cô, không nói gì nữa.
Nàng muốn khóc.
Đủ loại cảm giác đánh sâu vào trong tim nàng, tất cả chỉ để cho người mình đang ôm biết rõ, nàng rất yêu em ấy.
"Em yêu chị." Diệp Hiểu Tư cúi đầu nói ở bên tai nàng, không có nửa điểm do dự.
Có lẽ, trong lòng cô đã từng có bóng dáng của Kỷ Ngưng, có lẽ, bởi vì lần
đó vô tình gặp được Kỷ Ngưng mà cô đối với Kỷ Ngưng còn nhớ mãi không
quên, cũng có lẽ, bản thân mình còn có một loại tình cảm không nên tồn
tại với Kỷ Ngưng, nhưng mà bây giờ...
Tất cả những điều đó, cũng đã trôi qua cả rồi.
Biết rõ bản thân mình đã hãm sâu vào trong vũng bùn của Nhan Mộ Sương, không thể thoát khỏi được.
"Chị biết." Nhan Mộ Sương không có ngẩng đầu lên, mặt chôn ở bả vai của Diệp Hiểu Tư, nghẹn ngào nói, "Mỗi lần chị đẩy em ra, em cũng không có từ
bỏ, mà là từng bước đi theo chị. Cho dù, cho dù chị không cho em đi
theo, nhưng em vẫn sẽ đứng ở nơi đó chờ chị, chỉ cần chị quay đầu lại,
sẽ luôn nhìn thấy em."
"Chị thật ngốc..." Ôm thật chặt, Diệp Hiểu Tư có chút xúc động lẩm bẩm, "Thì ra nương tử của em cũng có lúc ngốc nghếch như vậy a."
"Hừ!" Nhan Mộ Sương không vui, tay nhéo thẳng vào chỗ nhiều thịt ở bên hông, "Em mới ngốc"
Nghe được lời này, người đang bị nhéo không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều, "Được được được, là em ngốc."
"Hừ!"
Tuy rằng ngoài miệng là đang 'hừ', nhưng Nhan Mộ Sương lại càng ôm chặt hơn nữa.
Thì ra làm nũng với người mình thích, lại tốt đẹp như vậy.
"Nương tử ~~"
"Sao?"
"Kêu kiểu này, có phải rất ngốc hay không?"
"Không có nha ~~"
"Hì hì..."
"Tướng công ngốc ~~"
Đèn đã tắt, nhưng hai người đứng ở hành lang lầu bốn vẫn ôm nhau.
Nếu cứ đứng ở đây, lỡ đâu Trần Úc thấy được, sẽ kích thích cậu ấy mất.
"Vâng." Diệp Hiểu Tư gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói, "Chị có lạnh không? Hay là chị lấy thêm một bộ quần áo nữa đi."
"Ngốc ~~ Chỉ mới tháng chín thôi mà."
"Nhưng mà bây giờ đang có bão." Mặc dù nghe Nhan Mộ Sương nói như vậy, nhưng Diệp Hiểu Tư vẫn rất nghiêm túc nhìn nàng.
"A..." Lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn người đối diện đang nhìn thẳng vào mình, trong mắt đứa ngốc lộ ra sự cố chấp, Nhan Mộ Sương nhéo mũi của cô rồi
nói,"Chờ chị một chút."
Đi vào ký túc xá, thật cẩn thận cầm lấy áo sơmi tay ngắn, nhìn Trần Úc một cái rồi mới đi ra ngoài, Nhan Mộ Sương đóng cửa lại, rồi cười cười nhìn Diệp Hiểu Tư ở phía sau, "Đi thôi."
"Vâng."
Sau khi hai người đi lên sân thượng, Diệp Hiểu Tư bắt Nhan Mộ Sương phải
mặc cái áo sơmi kia vào, còn ngại cánh tay của nàng sẽ bị gió thổi
trúng, dứt khoát từ phía sau ôm cả người Nhan Mộ Sương vào trong lòng
mình.
"Hiểu Tư ~~" Người
bị Diệp Hiểu Tư ôm vào trong ngực nhỏ giọng kêu tên của cô, buông lỏng
người ra, để cho mình có thể dựa vào trong lòng cô.
"Hể?"
Sao chị ấy không gọi mình là tướng công nữa?
"Chị thấy em đúng là hiền huệ mà. Hì hì..."
"..." Diệp Hiểu Tư cạn lời.
Thảo nào chị ấy không gọi mình là tướng công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT